Văn Phòng Phấn Hồng - Chương 63: Bỏ đá xuống giếng (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Văn Phòng Phấn Hồng


Chương 63: Bỏ đá xuống giếng (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến lúc gặp một con BOSS tên Vệ Tế Ngô, Tô Tiểu Ái liền lên tiếng: “Đợi lát nữa đánh xong con BOSS này không cho mấy người qua mò BOSS đâu đấy, đồ đệ đi nhặt đồ, cố gắng kiểm cho sự phụ cây sáo lớn về nhé!”

“Vâng.” Tôi lên tiếng

Đối với yêu cầu của Tô Tiểu Ái, đương nhiên những người khác đều không có ý kiến, bởi vì trong bang phái, Tô Tiểu Ái cũng được coi như một nhân vật đẳng cấp, có tiền lại còn tùy hứng, lúc thành lập bang hội, gần như do chính một tay Tô Tiểu Ái đập tiền vào để xây dựng.

Trong lúc nói đùa với nhau, BOSS đã ngã xuống đất rồi, lúc này tất cả mọi người đều lùi lại phía sau mấy bước theo lời người chỉ huy, xung quanh BOSS bỗng nhiên trong ra một3khoảng

“Đồ đệ, qua mò đi.” Trong giọng nói của Tô Tiểu Ái hàm chứa ý cười.

Tôi bước ra từ trong đám người vây xem, đi đến thi thể con BOSS, tôi nghĩ qua hôm nay, người trong bang hội mới coi tôi là đồ đệ của Tô Tiểu Ái một cách đúng nghĩa luôn

Tôi có khóa nhặt, một đống trang bị này tôi không biết gì cả, chẳng qua số tối quả thật khá hến, từ con BOSS đầu tiên cho đến giờ đều rơi ra không ít trang bị Thiên Sách, đáng tiếc những trang bị này đều không có tác dụng, tác dụng duy nhất chính là làm phụ kiện bên ngoài.

Trò chơi này có một hệ thống thao tác, những món phụ kiện này đều có thể bỏ ra để trang bị vẻ ngoài cho nhân vật

“Ái chà chà, đồ đệ đỏ thật đấy!” Nghệ Thường1Nguyệt Nguyệt thốt lên đầu tiên: “Không được, lần sau bạn cũng phải giúp mình mò trang bị đấy nhé!” [Đoàn đội] Chín Trong Chín Tháng Chín: Tôi thấy cây sáo lớn rồi!

[Đoàn đội] Ông Chú Nhà Bên: Còn có chuyện lạ kỳ thể sao? Nói cây sáo lớn là rơi ngay luôn được

Anh bạn nhỏ, lần sau đi đánh phó bản với tôi đi, giúp tối mò trang bị

[Đoàn đội] Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt: Tránh qua một bên đi, không cho phép có ý đồ với đồ đệ bảo bối của tôi!

[Đoàn đội] Hôm Nay Không Ăn Cơm: Ấy ấy, đừng như vậy mà Nguyệt Nguyệt, sao may mắn như thể phải để mọi người thay nhau sử dụng chứ!

[Đoàn đội] Bạch Lưu Sương: Các anh mau lượn cả đi, đồ đệ bảo bối của tôi còn lâu mới ở chung với đám tiết tháo lẫn lộn như6các anh, đồ đệ, bạn đừng để ý đến bọn họ.

[Đoàn đội]Xuân Miền Bất Giác Hiếu: Dạ sư phụ (icon mỉm cười)

Một đám người cười cười nói nói, đương nhiên cây sáo lớn là của Bạch Lưu Sương, vừa tới tay là cô ta đã trang bị cho mình luôn, Nghê Thường Nguyệt Nguyệt có chiếc quạt lớn khiêu vũ, thế là cô ta và Bạch Lưu Sương, một người thổi sáo một người khiêu vũ, những người khác tự giác vây xung quanh, không nói gì, hình ảnh kia quả thực vô cùng đẹp.

Nhốn nháo như thể một lúc, đương nhiên Đội ngũ phải tiếp tục tiến lên phía trước, không biết có phải do tác dụng của cây sáo hay không mà tâm trạng của Tổ Tiểu Ái có vẻ ổn hơn, cô ta vẫn luôn chat riêng với tôi, mặc dù toàn viết mấy thứ không4liên quan, nhưng có thể nhìn ra được rằng cô ta đồng ý mở lòng với tôi rồi.

Quả nhiên vẫn là một cô nhóc, vì có được món đồ mà mình ao ước bấy lâu nên tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn

Đánh xong phó bản, Bỉ Đắc Phan liền bàn giao với mọi người rằng sáu giờ ngày mai tập trung, đoàn trưởng sẽ dẫn chúng tôi đi đánh phó bản cấp cao hai lăm người, phó bản hôm nay chỉ đơn giản để rèn luyện độ ăn ý và ý thức tham gia phó bản thôi

Lúc tan cuộc là 9 giờ 30 phút, không được coi là muộn lắm, nhưng cái bụng của tôi đã bắt đầu réo ùng ục rồi.

Hứa Mạch đột nhiên gọi điện thoại tới, bởi vì nguyên cả buổi tối đều bận đánh phó bản nên tôi chưa nói chuyện được với3Hứa Mạch

Tôi nhận điện thoại, giọng nói của Hứa Mạch vang lên

“Anh bảo này, em chơi game cho đến tận bây giờ, ăn cơm chưa thế” Thật không hổ là Hứa Mạch, có đôi lúc tôi cũng nghi ngờ liệu anh có phải là con giun trong bụng tối hay không nữa, cái bụng của tôi vừa mới réo ùng ục thì anh hỏi tôi đã ăn cơm chưa ngay được

Trần Lộ ra khỏi phòng sách, thay tạp dề rồi đi vào nhà bếp

“Thì sắp ăn, anh thì sao?” Tôi tựa người trên sô pha tìm một vị trí thoải mái nhất: “Buổi tối anh thuê đội kiếm trang bị thế nào rồi?”

“Trang bị cả người sắp đủ rồi, phía bên em có biến chuyển gì chưa?” Hứa Mạch hỏi.

“Mức độ thân thiết của em và Tô Tiểu Ái vẫn tiếp tục được bồi đắp, giữa cô ta và Thu Liên Thành xảy ra chút vấn đề, thế nhưng vấn đề này có thể trở nên to tát hơn không thì không nói trước được.” Nếu như bọn họ chỉ là tình yêu đơn thuẫn trong game thì coi như thôi, quan trọng họ lại còn quen nhau ngoài đời.

Điều kiện như của Tô Tiểu Ái, trừ phi não Thẩm Thần Đồng bị hỏng thì mới bằng lòng buông tay, nếu không sẽ còn giữ chặt lắm

“Cơ mà bên anh có thể tra giúp em một chuyện được không?” Tôi nhớ rằng Hà Vũ Phi từng nhắc với tôi về chuyện liên quan đến Tô Tiểu Ái

Mặc dù nếu nhờ ông chú giúp chuyện này thì sẽ nhanh hơn, nhưng trực giác của tôi mách bảo nếu chuyển sang thăm dò từ một góc độ khác sẽ có hiệu quả hơn.

Trong tài liệu mà trước đó ông chú đưa cho tôi không nhắc tới vấn đề Tô Tiểu Ái bị mắc bệnh quáng gà, tôi không tin ông chú không để ý đến chuyện này, rất có thể là vì không thể tra ra được bệnh quáng gà của Tô Tiểu Ái.

Dù sao thân phận của Tô Tiểu Ái cũng không bình thường, lỡ như có người lợi dụng chứng bệnh này gây bất lợi cho cô ta thì sẽ cực kỳ không ổn

Nhà họ Tô giấu chuyện này đi cũng là chuyện hợp lý, thế nhưng số liệu có thể xóa bỏ, còn trí nhớ của con người lại không thể xóa được.

Dựa vào mạng lưới giao thiệp của Hứa Mạch ở Sa Thị để nghe ngóng thử, chưa biết chừng có thể nghe được chuyện nào đó thú vị.

“Em nói đi.” Hứa Mạch rất sảng khoái nói.

“Em nghe nói Tô Tiểu Ái mắc bệnh quáng gà, ba năm trước từng về nước một lần, anh thử xem có tra được chuyện xảy ra năm đó hay không, đúng rồi, cô ta về để tham dự lễ tang của bà nội mình.” Tôi cố gắng nói kỹ càng một chút, đáng tiếc số thông tin tôi nhận được từ chỗ Hà Vũ Phi cũng chỉ có mỗi thế.

“Được rồi, mấy hôm nữa anh sẽ báo cho em kết quả.” Chuyện hóng hớt kiểu này không thể vội được, phải giả vờ như vô tình hỏi, chứ nếu cố gắng đi thăm dò thì sẽ không hay lắm

Bên này vừa kết thúc cuộc điện thoại, Trần Lộ đã gọi tôi ra ăn, cô ấy làm xong hai đĩa mỳ Ý cay, món này không quá tốn thời gian.

Vừa ăn vừa trao đổi về tình hình của phía mình.

Nói tóm lại, hiện giờ vẫn đang trong giai đoạn cày độ hảo cảm, bởi vì trong game không nhìn thấy mặt nhau, rất dễ dàng trở thành bạn bè không giấu giếm nhau chút gì, nhưng đồng thời cũng rất khó có thể trở thành kiểu bạn bè như thế.

Tìm được điểm đột phá mới, hiện giờ độ hảo cảm cũng đạt đến giới hạn nhất định rồi, Tô Tiểu Ái bằng lòng nói với tôi một vài chuyện của mình, nhưng vẫn còn mang tính chọn lựa, dù sao nếu nghiêm túc xét ra thì thời gian tôi làm đệ tử của cô ta cũng không quá dài.

Tình huống thế nào mới có thể tăng độ hảo cảm nhanh hơn được đây? Có một biện pháp tốt nhất đó chính là để cô ta bị cô lập.

Mà giữa cô ta và Thu Liên Thành đã nảy sinh ngăn cách vì Hạ Tuyết Trì, tôi còn chưa xác định được có cần phải tiếp tục phóng đại mâu thuẫn này lên không, chuyện này phải đợi mai gặp Thư Nhã Hân mới có thể đưa ra kết luận.

Nghĩ tới Thư Nhã Hân, tôi không khỏi thở dài, không biết nên nói cô gái này đơn thuần hay nên nói cô ấy bị bắt phải có tâm cơ nữa, dường như cô ấy ở hai thái cực trái ngược vậy, thiện lương cực điểm và tội ác cực điểm

Cô ấy và Hà Vũ Phi thực sự là hai người khác biệt nhau hoàn toàn

Có lẽ giải quyết xong vụ của Thư Nhã Hân, tôi sẽ không có liên hệ gì với cô ấy nữa, nhưng kết thúc vụ của Hà Vũ Phi, chúng tôi vẫn giữa liên lạc với nhau, hai bên cũng được coi như bạn bè

Ăn xong bữa tối, tôi quay về máy tính trước, tôi vẫn luôn treo máy để đấy, bởi vì ăn cơm nên tôi treo nhân vật trong lãnh địa bang, đến lúc tôi trở về không ngờ lại phát hiện ra một người nữa đang treo máy bên cạnh tôi.

Người này là Thu Liên Thành.

[Gần]: Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Sư công?

Tôi cho rằng anh ta đang treo máy, nhưng tôi vừa mới gửi một câu, anh ta đã đứng dậy rồi

[Gần] Thu Liên Thành: Đồ đệ.

Sau khi cảm thấy bất ngờ, tôi hiểu ra ngay lý do Thu Liên Thành ở đây, có lẽ là vì Tô Tiểu Ái vẫn không chịu để ý đến anh ta

Xảy ra chuyện như vậy, bất kể có phải do bị trộm nick hay không, chắc chắn Tô Tiểu Ái cũng đều tức giận thôi.

Lúc đầu Tô Tiểu Ái ở bên anh ta cũng đã là yêu đương chênh lệch rồi, hiện giờ Thẩm Thần Đông còn làm ra cái chuyện thiếu thân kiểu này, dù thế nào cũng rất quá đáng

Đây cũng là điểm không tốt của game, không thể gặp mặt đối chất, rất dễ dàng nảy sinh nghi ngờ

[Gần]Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Sư công ở đây làm gì? [Gần] Thu Liên Thành: Sư công đến hối lộ cậu đây (icon cười ngốc) Quả nhiên, anh ta muốn nhờ tôi nói mấy lời giúp anh ta, dù sao cả tối nay Tô Tiểu Ái cũng ở cùng với tôi mà.

[Gần] Thu Liên Thành: Lúc chiều tôi bị trộm nick, kẻ trộm nick đã dùng nick của tôi làm ra chuyện rất quá đáng, sư phụ cậu tức giận cũng là chuyện đương nhiên.

[Gần] Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Phí hối lộ đâu?

Thu Liên Thành liền giao dịch với tôi, anh ta tặng tôi một bao lì xì 8888, tôi không hề khách sáo mà nhận luôn

[Gần]Xuân Miến Bất Giác Hiểu: Cảm ơn sự công, yên tâm đi, tôi sẽ nói tốt giúp sự công

Đương nhiên là nếu có cơ hội.

[Gần] Thu Liên Thành: Đồ đệ tốt, sự công cám ơn cậu trước nhé

[Gần]Xuân Miền Bất Giác Hiểu: Sư công đừng khách sáo như thế, đây là việc đồ đệ nên làm mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN