Văn Phòng Phấn Hồng
Chương 64: Bỏ đá xuống giếng (5)
Tôi không khỏi sợ run người, hiện giờ đang là mùa đông, nhìn thấy cảnh tuyết kiểu này sẽ càng khiến người ta cảm thấy lạnh hơn
[Đội ngũ] Xuân Miền Bất Giác Hiểu: Sư phụ, sao bạn lại tìm được chỗ này vậy, cao quá
[Đội ngũ] Bạch Lưu Sương: Trước kia sư công của bạn từng dẫn mình tới đây.
Chậc chậc, Tô Tiểu Ái lại tới đây hồi tưởng rồi
Điều này rất lạ, bình thường khi làm thế này là lúc bắt đầu nảy sinh nghi ngờ về tình cảm, theo cách nói lúc trước của cô ta, rõ ràng cũng không quá để ý đến chuyện của Hạ Tuyết Trì như thế, nhưng sao cô ta lại do dự thế này? [Đội ngũ] Xuân Miên Bất3Giác Hiểu: Đồ đệ vừa mới gặp sự công, có cần gọi sự công đến đây ngắm cùng không?
[Đội ngũ] Bạch Lưu Sương: Đừng gọi anh ta, hiện giờ mình đang không muốn nhìn thấy anh ta
[Đội ngũ]Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Thật ra chắc sự công cũng không có ý đâu, có lẽ là ai đó đang khích bác sư phụ và sự công, nếu không thì sẽ không online acc của sự công, cố ý để sự công nhìn sư phụ bị kẻ khác giết
[Đội ngũ] Bạch Lưu Sương: Không phải vì chuyện này, đồ đệ, chúng ta đừng nhắc tới anh ta nữa
[Đội ngũ] Xuân Miền Bất Giác Hiểu: Xin lỗi, sư phụ không muốn nhắc tới thì không nhắc nữa, giờ sư phụ1vẫn đang online YY chứ ạ? Để đồ đệ hát cho sự phụ nghe nhé (icon đáng yêu)
[Đội ngũ] Bạch Lưu Sương: Được, chúng ta lên nhóm YY nhỏ kia đi
Nhóm YY nhỏ chính là kênh YY cô ta mới tạo, tôi vào kênh chỉ thấy Bạch Lưu Sương đang treo, YY của cô ta đang trong chế độ ẩn.
“Sư phụ, nào, có chuyện gì không vui nói ra để đồ đệ vui với nào.” Tôi khẽ cười, giả bộ giỡn một chút
“Nghiệt đồ, ngươi làm thế khiến vị sự đau lòng quá.” Tâm trạng Bạch Lưu Sương vẫn chưa đến mức quá nát, dù sao cũng vẫn nói đùa được với tôi.
“Sư phụ có bài nào muốn nghe không? Nếu như không thì đồ đệ sẽ6hát bừa một bài mà đồ để thích nhé.” Tôi mở tệp âm nhạc ra, tìm kiếm beat
Trong tài liệu của ông chú vẫn rất đầy đủ, ví dụ như lúc Tổ Tiểu Ái không vui thích nghe cái gì, lúc vui muốn nghe cái gì, tất cả những thứ này đều có.
“Hát bài bạn thích nhất đi.” Tô Tiểu Ái nói.
Tôi vỗ tay thành tiếng, ấn nút play bài beat mình vừa mới chọn xong, bài tôi hát là một bài tiếng anh có tên “For You”, hát xong một bài, mãi lâu sau Tô Tiểu Ái cũng không lên tiếng.
“Đồ đệ, sư phụ cũng rất thích bài hát này.” Lúc mở miệng, trong giọng nói của cô ta có chút vui vẻ, đây là cảm4xúc vui sướng khi gặp lại bạn cũ tha hương: “Vừa rồi mình còn muốn nghe bài này thì bạn lại hát ngay.”
“Đây có phải là thần giao cách cảm không nhỉ?” Tôi cười nói: “Tâm trạng của sư phụ có khá hơn chút nào không?”
“Ừm, tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn đồ đệ!” Giọng nói của Tô Tiểu Ái quả thật thả lỏng hơn nhiều, “Đồ đệ có muốn nghe hát không? Sư phụ cũng hát một bài cho đồ đệ nghe nhé.”
“Sư phụ biết hát “You Got Me” không?” Tôi hỏi.
“Biết chứ! Đây cũng là bài hát mà mình thích đấy!” Giọng điệu Tô Tiểu Ái trở nên hoạt bát hơn: “Bạn chờ chút, mình tìm beat cái đã, ây dà sao mình lại không3quen bạn sớm hơn nhỉ, bài hát chúng ta thích cũng giống nhau quá!” “Đúng vậy, mình cũng hận vì gặp sư phụ quá muộn.” Trình độ trợn mắt bịa đặt này, tôi cảm thấy mình đã dùng đến thành bản năng rồi
Cô ta tìm xong beat, hát một lần bài hát mà tôi muốn nghe, nói thật lòng, giọng hát của Tô Tiểu Ái khá hay
Đêm hôm khuya khoắt, đêm tối người lặng, thời điểm thích hợp để tán tỉnh con gái như thế, nhất là cô em này còn đang có tâm sự, cơ hội này quá chuẩn luôn rồi
Nói chuyện với Tô Tiểu Ái thêm một lát, nói từ ăn uống cho đến bộ phim bài hát yêu thích, tôi nhìn thoáng qua tài liệu trong tay, toàn bộ tư liệu về Tô Tiểu Ái, tôi thật sự cảm thấy hành động gian lận này hơi độc ác rồi
Tô Tiểu Ái trò chuyện rõ là vui, mãi đến tận 2 giờ sáng mới lưu luyến không rời tắt YY đi ngủ
Tôi ngáp một cái, rửa qua mặt rồi chìm vào giấc ngủ
Bởi vì đêm qua ngủ quá muộn, nên hôm sau tôi ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu
Trần Lộ để phần bữa sáng cho tôi, cô ấy cũng viết lại một mảnh giấy nhắn, nói rằng cô ấy có việc cần phải ra ngoài, có người hẹn gặp cô ấy
Trước lúc cô ấy đến cũng đã ước định rõ ràng với nhau rồi, cô ấy có thể nhận những vụ của riêng mình, thế nhưng những case đó cũng phải được sự đồng ý của tôi
Xem ra cô ấy đã tìm được khách hàng tiềm năng rồi.
Tôi thu dọn bát đũa, xoa tay, trở về chỗ máy tính, vụ của Thư Nhã Hân vẫn còn chưa có chút tiến triển thực tế nào mà thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng
Lúc đó tôi hứa với cô ấy là hai tháng, hiện giờ chỉ còn một tháng mấy ngày nữa là đến hạn rồi.
Buổi chiều có hẹn với Thư Nhã Hân, nghĩ đến Thư Nhã Hân là tôi lại thấy đau đầu, tôi vẫn cảm thấy nhiệm vụ của mình trừ việc trừng phạt tên đàn ông đểu cáng và kẻ thứ ba ra thì còn phải thêm phần khuyến mãi, phần khuyến mãi này bao gồm cả kéo vợ cả chìm trong bị thương trở về để có thể mỉm cười đối mặt với ngày mai, có thể khôi phục lại khả năng yêu người khác và tin tưởng người khác
Dù thế nào cũng thấy Thư Nhã Hân quá cố chấp
Cho dù Hà Vũ Phi bị Trương Diệp ép đến mức phải cắt cổ tay tự sát nhưng cô ấy cũng không đi theo hướng cực đoan.
Tôi đăng nhập trò chơi, phát hiện nick nhỏ hôm qua bái tôi làm sư phụ đang online.
Tôi lập tức mời cậu ta tổ đội, dường như đối phương cũng chấp nhận không chút do dự
Tôi nhìn địa điểm cậu ta đang đứng, có lẽ cậu ta đang làm nhiệm vụ
[Đội ngũ]Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?
Tôi khá thích nói thẳng thắn, nhất là cùng với người ủy thác
[Đội ngũ] Mặc Cổi: Tôi biết cô muốn hỏi gì, là tôi.
Cũng may đối phương cũng đã định nói trước rồi, nếu không sẽ khiến tôi cảm thấy rất khó khăn.
[Đội ngũ] Xuân Miền Bất Giác Hiểu: Thừa nhận cũng dứt khoát ghê.
[Đội ngũ] Mặc Cối: Bởi vì giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì, bà chủ Phương thông minh như vậy chắc chắn cũng đoán được tôi là ai.
[Đội ngũ] Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Quả thật đoán ra cô, nhưng gần đây mới đoán được, thật không ngờ cô lại chơi game.
[Đội ngũ] Mặc Cối: Dù sao tôi cũng muốn biết, trò chơi đã hủy diệt tôi hoàn toàn rốt cuộc trông ra làm sao.
[Đội ngũ] Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Biết cũng không có ý nghĩa gì
[Đội ngũ] Mặc Cối: Tôi chỉ không cam tâm, tất cả mọi thứ của tôi lại thua một đống số liệu giả
Haiz, người yêu bị cướp mất, bất luận là bị cướp đi vì lý do gì thì ai mà cam tâm cho được? Thế nhưng có đôi lúc cuộc sống là như vậy đấy, không cam lòng, không muốn tha thứ nhưng đến cuối cùng vẫn phải từ từ quên lãng.
Tâm trạng bỗng nhiên hơi suy sụp, tôi gõ một câu: Hai giờ chiều, quán cafe Ma Đảo, tôi đợi cô.
Không đợi Thư Nhã Hân trả lời lại tôi đã lập tức thoát ra khỏi game
Không phải tôi không chuẩn bị tâm lý, người có thể khiến Thư Nhã Hân trở nên thế này, ngoại trừ Thẩm Thần Đông và Tô Tiểu Ái ra, còn có cả tôi nữa
Có đôi lúc, trả thù là cứu rỗi, nhưng cũng có đôi lúc lại là địa ngục
Một khi giam mình trong bãi lầy của sự trả thù, vậy thì sẽ càng lúc càng trở nên cực đoan hơn
Đây thật sự là điều rất phức tạp..
Trần Lộ trở về lúc gần trưa, cô ấy mang theo một chút đồ ăn, thấy tôi ngồi trên sô pha ngẩn người thì hỏi một câu: “Sao thế? Cái dáng vẻ tụt hết cả mood.” “Không có gì, một tháng luôn có mấy ngày tâm trạng không được tốt mà.” Tôi phất tay, tỏ vẻ Trần Lộ không cần để ý đến tôi
Trần Lộ cũng thực sự không đi đến chỗ tối mà bước vào nhà bếp nấu bữa trưa
Tôi ngồi bó gối trên ghế sô pha tiếp tục làm vật trang trí, tôi thả lỏng đầu óc, không muốn nghĩ gì thêm nữa
“Ăn cơm thôi.” Tôi ngồi một lúc lâu hệt như vị sư già đã nhận định, Trần Lộ đi tới giơ chân đạp tôi một cái, tôi lập tức ngã ngửa ra ghế sô pha
Trần Lộ không để ý tới tôi mà quay lại bàn ăn, tôi từ từ ngồi dậy, xỏ giày, đi đến chỗ bồn rửa tay để rửa tay, sau đó như người mộng du bước đến trước bàn ăn, cầm đũa bắt đầu ăn cơm
“Tôi bảo này, cô không thấy cay à?” Trần Lộ khiếp sợ nhìn tôi.
“Hở?” Tôi mờ mịt nhìn cô ấy, cho đến lúc trong miệng truyền tới cảm giác cay xè đến phát chua, lúc này tôi mới chú ý đến thứ mà tôi vừa nhét vào trong miệng chính là một quả ớt nhỏ nguyên vẹn! “Đậu xanh! Cay chết tôi mất!” Cái vị cay này khiến tôi lập tức tỉnh cả người, tôi chạy đến bên cạnh vòi nước, súc miệng liên tục bằng nước lạnh, một lúc sau, cảm giác bỏng rát trong miệng cũng không giảm được mấy
Chuyện này khiến mấy ngày tiếp theo đó tôi cũng không dám ăn cay, đương nhiên đây là chuyện về sau
“Lòng cô đang không yên, sao thế? Đang tự nghi ngờ bản thân, nghi ngờ cuộc đời sao?” Trần Lộ bật cười nhìn tôi
“Tôi chỉ đang nghĩ, sao Thư Nhã Hân lại bước lên con đường cực đoan như thế.” Tôi uống một hớp nước, thở dài: “Một cô gái tốt như thế, không tham phú phụ bần, không mơ tưởng xa vời, chỉ cần giữ vững hạnh phúc nhỏ nhoi của chính mình, sao mà giờ lại thành người chìm ngập trong thù hận cơ chứ.” “Tôi cho rằng cô đã tập quen với chuyện này, trái tim đã chết lặng rồi.” Giọng Trần Lộ hờ hững: “Trừ một số cực ít kẻ biến thái trời sinh ra thì số còn lại đều bị ép trở nên như thế
Những người nội tâm vốn hiền lành, khi bị tổn thương sẽ dễ dàng đi theo hướng cực đoan nhất.”
“Hơn nữa, không phải có tồn tại vì điều này sao?” Trần Lộ hơi mỉm cười: “Cho dù có cực đoan đến mức nào, bác sĩ tâm lý chữa trị tổn thương tâm lý tốt nhất chẳng phải là khuyến mãi tặng kèm của Văn phòng Phần Hồng đẩy sao?”
“Đúng là như thế.” Đây là khuyến mãi tặng kèm của Văn phòng Phần Hồng, cũng không phải thứ đồ mua bán đặt trên kệ hàng, thậm chí cũng sẽ không đề cập với hách hàng
Có lẽ tôi hơi theo chủ nghĩa lý tưởng quá, nhưng tôi thật sự muốn làm dịch vụ khuyến mãi tặng kèm này thật tốt.
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đi tới đâu hay tới đó, bởi vì thứ nghề này thao túng là lòng người, lòng người thì không thể dự liệu trước được, chưa đến cuối cùng sẽ không một ai biết kết cục như thế nào.” Trần Lộ vỗ vỗ vai tôi: “Tôi ăn xong rồi, cô ăn xong rửa bát nhé.”
Không phải tôi không hiểu những gì mà Trần Lộ nói, nhiều khi hiểu không có nghĩa là có thể đồng cảm, chính là đạo lý này đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!