Văn Phòng Phấn Hồng
Chương 77: Người đã từng thề thốt sẽ bảo vệ ta giờ đang nơi đ u
(1) Biệt danh của Quách Kính Minh – biên kịch, đạo diễn, nhà văn theo thể loại giả tưởng người Trung Quốc
Trước khi trở thành nhà văn và doanh nhân, anh từng là thần tượng được giới trẻ yêu mến, là tác giả của tiểu thuyết “Tiểu Thời Đại”, đồng thời là đạo diễn của bộ phim chuyển thể cùng tên
Tiếp tục xem, trong nhật ký có viết như thế này.
Ngày 8 tháng 5 năm 2013,mưa, gió nhẹ.
Tôi gặp một cô bé, trong nháy mắt đó, tôi ngỡ là mình đã gặp được thiên sứ
Ngày 9 tháng 5 năm 2013, mưa to, gió lớn
Tôi không ngờ rằng mình còn có thể gặp lại cô ấy
Cô ấy ngồi bên lề đường, trông có vẻ rất yếu ớt, tôi muốn lại gần trò chuyện với cô ấy, muốn dẫn cô ấy đi uống một ly trà sữa3nóng, nhưng tôi biết, tôi và cô ấy không cùng một thế giới, loại người như tôi không có tư cách lại gần cô ấy
Được rồi, tôi cứ đứng ngoài quan sát là được, hơn nữa còn có người đàn ông ngoại quốc trẻ tuổi tiền lại nói chuyện với cô ấy, tôi từng thấy anh ta trong tang lễ hôm qua.
Trong những vần thơ lãng mạn, cô gái xinh đẹp sẽ gặp được một chàng trai tựa như hoàng tử, có lẽ cô ấy chính là cô bé được hoàng tử bảo vệ.
Ngày 10 tháng 5 năm 2013, trời âm u, gió tây thổi
Tôi cảm thấy tôi yêu mất rồi, tôi đã yêu một cô gái, tôi biết rõ chúng tôi không phải người cùng một thế giới, nhưng..
Tôi muốn yêu thương cô ấy thật dài lâu, tôi không ước ao xa vời rằng1mình sẽ sống với cô ấy đến đầu bạc răng long, tôi chỉ cần một tình yêu ngắn ngủi thôi.
Xin lỗi Nhã Hân, không phải tôi không yêu em, chẳng qua tôi đã gặp được người mình yêu hơn, tôi sẽ không phản bội em, tôi sẽ kết hôn sinh con sống một đời bình an với em, cho nên hãy tha thứ cho tôi đã dành tặng tình yêu mãnh liệt cho một người khác.
Nhật ký cũng ngừng tại đây, không phải vì đằng sau không ghi chép gì, mà bởi vì quyển nhật ký đã viết đến trang cuối cùng
Lòng tò mò của tôi hoàn toàn được khơi dậy, bởi vì phần sau mới quan trọng mà! Phần sau có lẽ ghi chép về việc anh ta theo đuổi Tô Tiểu Ái như thế nào, tôi vẫn luôn coi thường Thẩm Thần Đông,6tôi vốn cho rằng anh ta ở bên Tô Tiểu Ái là vì tiền, nhưng xem đến đây có vẻ anh ta yêu Tô Tiểu Ái thật lòng?
Chuyện này vượt ra khỏi dự liệu của tôi, thế nhưng nhật ký của anh ta lại khiến tôi cảm thấy cái người này buồn nôn đến cực điểm, thực sự muốn nôn hết những thứ trong dạ dày ra.
Gì mà “không phải tôi không yêu em, chẳng qua tôi đã gặp được người mình yêu hơn”, gì mà “sẽ không phản bội, sẽ kết hôn với em”, gồmà “dành tặng tình yêu cho một người khác”, rốt cuộc anh ta coi Thư Nhã Hân là gì chứ? Nếu như anh ta chỉ phản bội Thư Nhã Hân vì tiền thì cũng đành thôi, thấy tiền mắt sáng lên cũng chỉ khiến người ta cảm thấy anh ta4là một kẻ cặn bã hám lợi bình thường, mà giờ qua quyển nhật ký này, trình độ cặn bã của anh ta đã trực tiếp tăng cao.
Thể mà anh ta lại vượt quá giới hạn đến tận hai lần! Lần thứ nhất là anh ta đã có bạn gái mà còn muốn yêu đương với cô gái khác, lần thứ hai là đã có vị hôn thê nhưng lại đi ở cùng người con gái khác
Chuyện này quả thực khiến tôi quá buồn nôn, loại lý lẽ hào hùng này của anh ta căn bản không cảm thấy rằng thái độ của mình là vấn đề, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoàn cảnh trưởng thành của anh ta như thế nào mà lại có thể nuôi dưỡng ra được loại nhân cách đó chứ?
Yêu đương cũng không phải điểm cuối cùng của3một mối tình, cho dù kết hôn cũng không phải, mỗi ngày chúng ta đều gặp phải rất nhiều loại người, đối mặt với đủ loại cám dỗ, lúc nào bạn cũng đều có thể gặp được tình yêu đích thực, những lúc như thế, người bình thường đều sẽ khắc chế, theo đuổi tình yêu đích thực ấy, lựa chọn chia tay với người hiện tại hoặc cũng có thể theo đuổi chân ái kia, theo đuổi được rồi thì chia tay ngay, đương nhiên còn có một loại nữa là chân đạp hai thuyền, vụng trộm vượt giới hạn.
Nhưng cái loại giống như Thẩm Thần Đồng, gặp được cô gái tốt hơn đã động lòng, đã muốn yêu đương dài lâu, yên tâm thoải mái vượt giới hạn vẫn là số ít
Yêu là khắc chế, là bảo vệ, nếu như tất cả đều giống như Thẩm Thần Đông thì có lẽ cái thế giới này đã trở nên cực kỳ lộn xộn rồi, góc nhìn thế giới như này đã lệch ra đến tận Java (2) rồi
(2) Java: tên một hòn đảo ở Indonesia, là đảo đông dân nhất thế giới, và là một trong những vùng có mật độ dân số cao nhất toàn cầu.
Tôi đặt nhật ký xuống, tìm kiếm địa chỉ blog của Thẩm Thần Đông trong tài liệu mà ông chủ đưa cho tôi
Tôi chỉ có thể cầu nguyện, quyển nhật ký này chính là bản viết tay cuối cùng của anh ta, những thứ còn lại đều được viết trên
blog.
Nhưng ông trời đúng là thích trêu đùa người khác, blog của Thẩm Thần Đông bắt đầu cập nhật từ ngày 15 tháng 8, phần dữ liệu sau ngày 10 tháng 5 năm 2013 đều để trống, nói cách khác, có lẽ Thẩm Thần Đông còn có quyển nhật ký khác nữa.
Tôi cầm di động lên gọi cho Thư Nhã Hân bảo cô ấy thử tìm kiếm nhật ký của Thẩm Thần Đông, đáng tiếc Thư Nhã Hân lật tung cả nhà lên mà cũng không tìm được
Trong khoảng thời gian bị trống này có lẽ có ghi chép về lần đầu tiên Thẩm Thần Đông và Tô Tiểu Ái yêu nhau, xem ra đoạn ghi chép này bắt buộc phải lấy từ chỗ Tổ Tiểu Ái rồi
Tôi nhanh chóng lướt qua blog của Thẩm Thần Đồng một lượt, giống với những gì ông chú nói, tất cả bên trong đều là lời lảm nhảm không có bất cứ giá trị thực tế nào, thế nhưng anh ta lại có thể đảm bảo mỗi ngày đều cập nhật bài mới, quả thực khiến cho người khác cực kỳ bội phục
Điều kỳ lạ chính là cuộc trùng phùng của anh ta và Tổ Tiểu Ái không hề viết lên blog, những thứ ở đó chỉ là những điều nhỏ nhặt thường ngày, cũng không hề nhắc tới Tô Tiểu Ái, lẽ nào là vì sợ đăng trên internet sẽ không an toàn u?
Cũng đúng, có lẽ lúc đó anh ta đã đính hôn với Thư Nhã Hân rồi, nếu như đãng những thứ này trên mạng chắc chắn sẽ dẫn tới công kích và bị mọi người bủa vây
Tôi ngẫm nghĩ, tiện tay mở game lên, trong game, Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông đều không online, thế nhưng Bỉ Đắc Phan và Nghê Thường Nguyệt Nguyệt thì có.
[Mật] Tô Nguyệt: Đồ đệ! Cuối cùng bạn cũng xuất hiện rồi, tam sư phụ của bạn nói bạn đã đi du lịch, cái thằng nhóc này, sao cứ không online mãi thể, bạn không biết bọn mình đều rất nhớ bạn sao.
[Mật] Mộc Xuân Phong: Sự nương, xin lỗi, mấy ngày trước tâm trạng mình không được tốt, cho nên vẫn không lên mạng.
[Mật] Tô Nguyệt: Đồ đệ sao thế? Có phiền não gì có thể nói với bọn mình mà, tuy rằng bọn mình không thể làm được gì giúp bạn, nhưng mà tìm được người để nói ra thì trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.
[Mật] Mộc Xuân Phong: Sư nương, mình cảm thấy hình như em thích một người mất rồi.
[Mật] Tô Nguyệt: Thích một người? Thích thì nói cho đối phương biết đi, người ưu tú như bạn, có lẽ đối phương cũng sẽ thích bạn thì sao
[Mật] Mộc Xuân Phong: Vô dụng thôi sư nương, hình như cô ấy có bạn trai rồi, sư nương, mình thật sự rất thích cô ấy
Mình sắp phải buông tay sao? Mình đã từng cổ thử, em bay đi khắp nơi, chơi khắp nơi, nhưng mình phát hiện ra
mình vẫn không thể quên được cô ấy
Tôi sợ run cả người, chính cái cách tối trả lời cứ như bị nhập, không thể không nói văn phong trong nhật ký của Thẩm Thần Đông thực sự có sức cuốn hút, mới xem một lát mà sao tôi đã nói chuyện theo cái giọng điệu đây rồi
Nhưng như vậy cũng tốt, càng để lộ ra được nỗi ưu thương cùng cực của tôi.
[Mật] Tô Nguyệt: Ach, chỉ cần chưa kết hôn thì vẫn còn cơ hội mà, đồ đệ ưu tú như vậy, cô gái được bạn thích nhất định cũng sẽ cảm thấy được thương mà sợ, bạn đã tỏ tình chưa?
[Mật] Mộc Xuân Phong: Tỏ tình rồi, nhưng mình biết chuyện này không có khả năng
[Mật] Tô Nguyệt: Sao lại khẳng định như thế, mọi chuyện đều có khả năng cả mà
[Mật] Mộc Xuân Phong: Vậy nếu như mình nói cho bạn biết người mình thích là nhị sư phụ, vậy thì bạn còn cảm thấy có hi vọng nữa không? Nghê Thường Nguyệt Nguyệt lập tức ngây ngẩn cả người, mãi một lúc sau mới gửi cho tôi một tin nhắn
[Mật] Tô Nguyệt:???? Đồ đệ, bạn đang đùa đấy à? [Mật] Mộc Xuân Phong: Sư nương, mình rất nghiêm túc…
[Mật] Tô Nguyệt: Ấy, bạn để mình bình tĩnh chút đã, chuyện này ngoài mình ra, bạn đã nói cho ai biết chưa? Tam sư phụ của bạn có biết không? Chính là người bạn ngoài đời của bạn ấy.
[Mật] Mộc Xuân Phong: Anh ấy biết, nhưng anh ấy khuyên mình từ bỏ, sư nương, có phải bạn cũng muốn khuyến mình từ bỏ đúng không, không sao cả, mình hiểu mà
Nghề Thường Nguyệt Nguyệt lại im lặng, có lẽ cô ta đang loạn lắm, dù sao chuyện tôi thích Tô Tiểu Ái cũng nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người
Đối với bọn họ, tôi là đồ đệ có chất giọng nam thần, kiêu ngạo giàu có lại đẹp trai, là một người bạn thân thiết, cùng lắm cũng chỉ như một người bạn hơi quan trọng một chút
Nhưng tôi lại thích cô gái là bạn thân của họ, dù sao cũng thấy rất dị.
Nếu như độ hảo cảm của tôi với họ chưa đủ thì lúc này chắc chắn đã bị Nghê Thường Nguyệt Nguyệt phun nước bọt phỉ nhổ rồi, dù sao đối với họ, Thu Liên Thành mới là bạn thân, còn người qua đường mãi sau này mới quen như tôi chỉ có thể xếp sau mà thôi.
Hiện giờ tôi cày đủ độ hảo cảm rồi, Nghê Thường Nguyệt Nguyệt nghe xong chuyện này chắc chắn sẽ rất khiếp sợ, nhưng có lẽ cô ta sẽ không chán ghét tôi theo bản năng đầu, hơn nữa nếu như không ngoài dự liệu, có lẽ cô ta còn bật chế độ “chị gái tri kỷ” để nói chuyện với tôi nữa kìa
Dù sao, tôi cũng là đồ đệ của người yêu cô ta mà, và tôi cũng đã gọi cô ta là sư nương lâu đến như vậy nữa
[Mật] Tô Nguyệt: Đồ đệ có tiện lên YY không? Bạn đừng gấp, sư nương có thể hiểu được cảm nhận của bạn.
[Mật] Mộc Xuân Phong: Ừm, có thể lên YY được, mình còn tưởng rằng sư nương ghét bỏ mình rồi cơ.
[Mật] Tô Nguyệt: Sao lại thế được, đồ đệ, bạn ngoan như vậy, sư nương sẽ không ghét bỏ bạn, hơn nữa tình cảm thích hay yêu ai đó là điều chính mình cũng khó có thể khống chế được, mình hiểu mà
Cô ta gửi số kênh YY cho tôi, tôi mở công cụ thay đổi giọng nói xong liền vào kênh, kênh này là kênh nhỏ cá nhân, tôi đang lên mạng trong chế độ ẩn, vừa bật online thì nhận được tin nhắn của Tô Tiểu Ái để lại.
Bạch Lưu Sương: Đồ đệ, mình thật sự không cảm nhận được tâm trạng của bạn, xin lỗi, có lẽ bạn cũng không thật sự thích mình, chỉ vì cảm động cho nên mới tưởng rằng đó là thích, cứ giải khuây đi rồi về, mọi thứ đều sẽ khá hơn thôi
Bạn mãi mãi là đồ đệ ngoan ngoãn nhất của mình.
Chậc chậc, những lời này của Bạch Lưu Sương cũng được coi như có tình có lý.
“Đồ đệ, bạn có nghe được giọng của mình không?” Bên tai tôi vang lên giọng nói của Nghê Thường Nguyệt Nguyệt
“Ừm, mình nghe được.” Tôi đè thấp giọng xuống, tạo ra một hiện tượng giả kiểu cảm xúc hụt hẫng và mất mát
Cho nên mới nói, tán gẫu trên mạng thực sự không thể nào hiểu rõ đối phương rốt cuộc đang nghĩ gì, bởi vì muốn ngụy trang quả thực rất dễ.
“Vừa rồi mình hơi phản ứng không kịp, không phải chị thấy đồ đệ không tốt đâu, thật đấy
Dù sao chúng ta cũng không thể nào khống chế được tình cảm của mình mà.” Giọng Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt cực kỳ dịu dàng, cô ta không hề nghi ngờ tôi chút nào, hết cách mà, ngay từ đầu tôi đã dùng thân phận sinh viên đại học để tiếp cận họ, về sau bị lộ ra là một anh chàng đẹp trai giàu có, thân phận như vậy thì không cần thiết phải nói dối, hơn nữa trong khoảng thời gian này tôi còn tạo ra hình tượng áo bông nhỏ thân thiết, đơn giản chính là quá phạm quy.
“Mình không biết giờ phải làm thế nào nữa, mình đã ra ngoài chơi lâu vậy rồi, nghĩ rằng nếu như đây chỉ là sự mê hoặc nhất thời, hoặc là tưởng lầm lòng cảm kích là tình yêu thì nhất định sẽ quên được.” Tôi hơi ngừng, trong giọng nói có thêm hiệu quả hơi nghẹn ngào: “Thế nhưng mình lại phát hiện rằng tôi đang lừa mình dối người, bất luận đi đến chỗ nào mình cũng vẫn không thể quên được.”
“Không sao đâu đồ đệ, đừng buồn.” Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt bị tôi lừa gạt hoàn toàn rồi, giọng nói của cô ta cũng hơi gấp: “Mình cảm thấy bạn nên nói chuyện với Lưu Sương đi, hai người đều chưa từng gặp mặt, mà chỉ qua mạng..
Có lẽ nếu như gặp nhau một lần rồi thì sẽ lại càng làm rõ được suy nghĩ của bạn thì sao?”
“Gặp mặt một lần ư?” Tôi giả bộ tỏ vẻ giật mình: “Thế nhưng..
Sư phụ sẽ gặp mặt mình sao? Sự cống, có lẽ anh ấy sẽ không cho mình gặp sư phụ đâu.” “Mình sẽ không nói cho sự công của bạn biết đâu, đồ đệ, bạn yên tâm đi, bạn đã nói cho mình biết đồng nghĩa với việc bạn đã tin tưởng mình, mình sẽ giúp bạn.” Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt nói với giọng điệu cực kỳ quan tâm săn sóc.
y chà, tôi đang đợi những lời này của cô ta, lập tức cảm động nghẹn ngào nói: “Cảm ơn sư nương, thực sự cảm ơn…”
“Đồ đệ, bạn khóc đấy à? Đừng khóc mà, ấy, bạn khóc khiến mình cũng khó chịu lấy rồi.” Giọng Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt hơi luống cuống: “Không sao đâu, Lưu Sương là người rất tốt, bọn mình sẽ giúp bạn, Lưu Sương chắc chắn cũng không hi vọng bởi vì mình mà khiến bạn buồn đến thế đâu.”
“Ừm, mình biết, bởi vì sư phụ rất dịu dàng.” Tôi nói: “Sư nương, minh out trước đây, có chuyện ra ngoài một lát, người quản gia gọi mình đi uống trà chiều.”
“Được, đi đi, từ từ giải sầu.” Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt nói
Tôi thoát khỏi YY, cũng thuận tiện thóat khỏi game
Trần Lộ nhìn tôi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Bà chủ, trình độ diễn xuất của cô được đấy.” “Nếu trình độ diễn xuất mà nát thì chẳng phải dọa người ta rồi sao.” Tôi nói: “Nhìn kỹ đi, kịch hay sắp lên sàn rồi.”
“Cố định làm gì?” Trần Lộ hỏi: “Cô nói cho tôi biết kế hoạch của cô thì tôi mới có thể phối hợp với cô được chứ.”
“Thư Nhã Hân và Thẩm Thần Đồng nhất định phải ly hôn, chuyện này chắc chắn phải xảy ra trước khi anh ta chia tay Tô Tiểu Ái, như thể tôi mới có thể giúp Thư Nhã Hân được bồi thường tinh thần nhiều hơn một chút.” Tôi từ từ nói tính toán của tôi cho Trần Lộ nghe: “Đợi sau khi chuyện này kết thúc thì sẽ khiển Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông chia tay.”
“Cô có cách rồi?” Trần Lộ nhíu mày
“Có rồi, tôi muốn xé toang thứ hạnh phúc giả dối của bọn họ.” Tôi nói: “Muốn làm được những thứ này, đầu tiên phải kéo Tô Tiểu Ái từ nước ngoài về.”
Trần Lộ ngẫm nghĩ: “Có lẽ tôi biết cô định làm như thế nào rồi.” “Tôi hẹn gặp Tô Tiểu Ái tại Sa Thị ngay trước tết Nguyên Tiêu, đồng thời nói cho cô ta biết, nếu như cô ta không tới thì tôi sẽ nhảy từ trên sân thượng của tòa nhà cao nhất Sa Thị xuống.” Tôi cười nói: “Tuổi của Tô Tiểu Ái cũng mới chỉ xấp xỉ hai mươi, vẫn luôn hướng tới tình yêu lãng mạn, hơn nữa cho dù cô ta thực sự không hướng về tối thì cũng sẽ không hi vọng một người thích cô ta lại tự sát đâu.”
“Cô xấu xa thật đấy.” Trần Lộ cũng cười theo: “Tôi sẽ là người phụ trách thông báo hành tung của cô đúng không, và còn cộng thêm hiệu quả phát sóng trực tiếp nữa.” “Thông minh.” Trong kế hoạch của tôi, Trần Lộ sẽ là người trung gian, tôi sẽ không cho bất cứ người nào trong số họ phương thức liên lạc, cho nên cách thức duy nhất để họ tìm tới tôi chính là thông qua Trần Lộ
Lần này kế hoạch của chúng tôi vẫn luôn thay đổi từng bước dựa theo tiến triển, bởi vì thứ mà tôi phải đối mặt là con người, thứ phải thao túng là lòng người, những thứ này đều không thể khống chế được, bất cứ lúc nào cũng đều có thể xuất hiện manh mối mới, bất cứ lúc nào cũng có thể có chuyện đột ngột xảy ra.
Ngay từ lúc bắt đầu tiếp cận Tô Tiểu Ái, tôi cũng không chỉ đơn giản định lừa cô ta từ nước ngoài về, mà muốn phá bỏ vỏ bọc ngụy trang để tới gần cô ta, khiến cô ta yêu tôi
Mà bây giờ, sau khi biết được hai người kia yêu nhau thật lòng, kế hoạch này sẽ hết hiệu lực, tôi phải xây dựng một kế hoạch khác.
Không thể khiến cô ta yêu tôi vậy thì cũng chỉ có thể khuấy vũng nước đục giữa hai người kia, tạo ra một số hiểu lầm và mâu thuẫn, muốn làm được những điều này thì trước hết phải để họ tiếp xúc trực diện, chứ không phải chỉ liên lạc trong game và trên mạng
Tôi phải ép Tô Tiểu Ái trở về từ nước ngoài, khiến cô ta có một lý do không thể không trở về.
Đương nhiên rồi, ngoại trừ Trần Lộ ra còn cần có cả ông chú phối hợp với tôi nữa, dù sao hành tung của Tô Tiểu Ái ở nước Mỹ hiện giờ cũng đang bị bố mẹ nuôi của cô ta khống chế
Bố mẹ nuôi của cô ta quả thật muốn cô ta kết hôn với người thừa kế của gia tộc Bur, trong tài liệu ông chú mới bổ sung cho tôi đã viết rất rõ, vương quốc thương nghiệp của Tô Tín Thệ có khuynh hướng sụp đổ, ông ta bắt buộc phải thông qua việc liên hồn để thay đổi kết cục sụp đổ của vương quốc đó của mình
Tôi đã nói mà, sao lại chỉ đơn giản là không muốn cho Tô Tiểu Ái ở bên Thẩm Thần Đông như vậy được, quả nhiên lại là cái lý do mục nát này, lần đầu tiên tôi bỗng cảm thấy cuộc sống này còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết.
Tôi phải nhờ ông chú giúp tôi giải quyết bên phía nhà họ Tô, thân phận tôi ngụy tạo ra cực kỳ giống thật, loại gia tộc thần bí cấp cao như thể bình thường sẽ không xuất hiện trước mặt người khác, bởi vì những gia tộc thế này thường thường đều có liên quan đến thể lực ngầm
Nơi gia tộc sinh sống, thành viên của gia tộc đều rất bí ẩn, cho nên ông chú mới có thể to gan trực tiếp ngụy trang cho tôi một thân phận như vậy
Không thể nào kiểm chứng được, đây chính là lý do chủ yếu.
Ông chú này quả thực có trí tưởng tượng phong phú, ngay cả những người viết tiểu thuyết Tổng giám đốc cũng không dám đề cập tới kiểu gia tộc thế này, thế giới trong tiểu thuyết cùng lắm chỉ là một đế quốc thương nghiệp mà thôi, vẫn có dấu vết để lần theo, nhưng ông ta vừa bắt đầu đã chơi luôn chiêu lớn, mở luôn chế độ hack mạnh nhất
Sau khi liên lạc thật tốt với ông chủ, tôi bắt đầu chú trọng vào chuyện ly hôn của Thư Nhã Hân và Thẩm Thần Đồng
Thật ra, hiện giờ nếu cô ấy ly hôn với Thẩm Thần Đồng, chắc chắn Thẩm Thần Đông cũng sẽ đồng ý, bởi vì trước đó anh ta đã cầm chứng nhận kết hôn đi rồi.
Hơn nữa anh ta yêu Tổ Tiểu Ái thật lòng, nểu Thư Nhã Hân bằng lòng ly hôn thì chắc chắn anh ta sẽ vui vẻ.
Nhưng vấn đề chính là ly hôn kiểu này thì tài sản sau khi cưới phải chia đôi, anh ta đã không đi làm, nếu như chia đôi, nói không chừng Thư Nhã Hân sẽ phải chia tiền cho anh ta, căn nhà cũng có một nửa của anh ta, thể thì quá tệ hại.
Cho dù Thẩm Thần Đồng tự nguyệt rời khỏi nhà tay trắng như thế thì cũng vẫn quá lời cho anh ta rồi, anh ta làm tổn thương Thư Nhã Hân, hơn nữa còn tổn thương sâu sắc đến vậy, những thứ Thư Nhã Hân mất đi, anh ta không thể nào bồi thường được, nếu đã vậy cũng chỉ còn cách dùng tiền để đền thôi
Tôi không thể nào làm được nhiều hơn nữa cho Thư Nhã Hân, có lẽ chuyện duy nhất tôi có thể làm cho Thư Nhã Hân chính là giành được số tiền bồi thường đủ nhiều
Không có người yêu thì ít nhất còn có tiền mà, cái xã hội này, tiền vẫn rất quan trọng, tiền không phải là vạn năng, nhưng có đôi khi không có tiền, đi một bước cũng khó khăn.
Có tiền thì có thể bắt đầu lại từ đầu, tuy rằng rất tàn khốc, rất mang tính chất con buôn, nhưng đây chính là hiện thực
Muốn làm được chuyện này thì Thư Nhã Hân không thể chủ động nhắc đến chuyện ly hôn mà phải khiến Thẩm Thần Đông xin Thư Nhã Hân ly hôn, hơn nữa còn là kiểu muốn ly hôn liều lĩnh
Chuyện này thật ra cũng dễ làm, chỉ cần Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông nhắc đến chuyện kết hôn, tôi tin rằng Thẩm Thần Đông sẽ muốn chạy về ly hôn với Thư Nhã Hân trong vài phút.
Không phải tôi nghĩ quá nhiều, mà kiểu người như Thẩm Thần Đông đã bị tôi nhìn thấu rồi, anh ta vốn dĩ không biết lương tâm là thứ gì, tất cả đều chỉ coi mình như trung tâm tiêu chuẩn, sẽ không để ý đến cảm giác và cái nhìn của người khác, anh ta sẽ chỉ cho rằng mình là trung tâm, sẽ không bao giờ thông cảm cho cảm nhận của người khác, loại người tự cho mình là nhất này thật ra rất dễ đối phó
Hơn nữa, đối phó với anh ta, tôi không hề có một tí xíu cảm giác tội lỗi nào, bởi vì trong mắt tôi, anh ta còn cặn bã hơn cả Tô Thường Thụy.
Tôi hẹn Thư Nhã Hân gặp mặt, muốn nhằm vào tiền bồi thường của Thẩm Thần Đồng thì cần phải có Thư Nhã Hân phối hợp với tôi.
Nhưng mà tôi cũng đã nói rõ, so với việc nói là tính kế Thẩm Thần Đông thì chi bằng nên nói là tính kế Tô Tiểu Ái
Thư Nhã Hân đã bị Tô Tiểu Ái đẩy rớt đài rồi, không quan tâm cô ta là người ra sao, cách làm người như thế nào, làm tổn thương người khác thì phải trả giá đắt, không một ai có thể được hưởng quyền lợi đặc biệt
Thư Nhã Hân cũng rất phối hợp, tôi đưa cô ấy ký một bản hợp đồng người đại diện, ký xong bản này, thì tôi chính là người đại diện của cô ấy, cô ấy có thể không cần phải đối mặt trực diện với Thẩm Thần Đông, tôi có thể giúp cô ấy làm tốt mọi công việc tiếp theo, Đương nhiên, chắc chắn tôi không phải người đóng vai luật sư kia rồi, loại chuyện nhỏ nhặt thế này vẫn nên làm phiền đến Trần Lộ thôi, khí thế của cô ấy mới giống một luật sư sáng suốt, mạnh mẽ, ngoài điều đó ra, vốn dĩ cô ấy cũng từng học luật, làm giả một số văn kiện thì vẫn có thể được.
Trước khi tạm biệt Thự Nhã Hân, tôi hỏi cô ấy có còn đang chơi game hay không, cô ấy nói với tôi rằng sau khi tan làm về nhà cô ấy vẫn sẽ chơi một lúc, cô ấy đã từ chức ở cơ quan trước kia, hiện giờ nhận việc ở nhà, đồng thời cũng đang tìm kiếm những công việc liên quan đến bệnh viện.
Cô ấy vốn là người học về điều dưỡng, lúc trước cũng từng thực tập ở bệnh viện, vì Thẩm Thần Đông nên mới từ bỏ công việc làm điều dưỡng.
Tôi không hỏi rốt cuộc bây giờ cô ấy có cảm giác gì với trò chơi này, trong game có người tốt cũng có kẻ xấu, nhưng chỉ cần biết cách bảo vệ mình thì trò chơi cũng chính là một nơi có thể giúp người ta thả lỏng
Cô ấy tự nguyện trải nghiệm điều khác biệt, chuyện này cho thấy rõ thật ra cô ấy cũng đang dần dần bước ra được rồi
Tuy rằng vết thương sẽ tồn tại mãi mãi, thù hận cũng sẽ không biến mất, nhưng người sống thì cũng nên nhìn về phía trước.
Bước chân của những đứa trẻ luôn nhẹ nhàng, sau đó lớn dần theo tuổi tác, bước chân cũng ngày càng nặng nề hơn, đó là những trách nhiệm họ phải gánh trên vai trong cuộc sống mỗi ngày, những thứ kia đè ép lên lưng của thiếu niên, mài thổ đôi tay thon mịn của thiếu nữ.
Con người mãi mãi vẫn luôn mạnh mẽ hơn những gì mình tưởng, cho nên mới có thể tiếp tục bước tiếp sau những vấp ngã
Sau khi mang hợp đồng đại diện về, tôi bắt đầu thiết kế cái bẫy để Thẩm Thần Đông nhảy vào,
Chỗ tôi có tài khoản và mật khẩu YY của Tô Tiểu Ái, dữ liệu này nằm trong tập tài liệu ông chú đưa cho tôi lúc đầu, hồi trước bởi vì thứ này mà Thư Nhã Hân muốn sử dụng game và YY để trả thù Thẩm Thần Đông, muốn gây ra hiểu lầm thô sơ khiến hai người kia nảy sinh mâu thuẫn.
Tôi chỉ có thời gian năm ngày, tết Nguyên Tiêu chính là lúc Tô Tiểu Ái trở về, trước ngày này tôi nhất định phải lấy được tiền bồi thường, đồng thời khiến Thư Nhã Hân và Thẩm Thần Đông ly hôn.
Tôi đăng nhập game, phát hiện Tô Tiểu Ái không online, Nghê Thường Nguyệt Nguyệt ân cần hỏi han tôi một lúc, tôi lại ngụy trang thành một tiểu vương tử thất tình
Vừa ứng phó Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt, tôi vừa mở YY ra, dùng server thay thế, đăng nhập tài khoản của Tô Tiểu Ái, làm thể là vì nếu Tô Tiểu Ái cảm nhận được điều khác thường thì tôi cũng có thể nhẹ nhàng thoát thân.
Làm nghề như chúng tôi, bất kể thế nào cũng đều phải giữ được vẻ thần bí, nếu tùy tiện thì sẽ bị túm đuôi, vậy chơi sẽ không vui nữa, tôi thích trả thù người khác chứ không thích người khác báo thù tôi
Tôi để YY của Tô Tiểu Ái ở chế độ ẩn, nhấn mở avatar của Thu Liên Thành ra, gửi cho anh ta một tin nhắn
Bạch Lưu Sương: Thần Đông, em thuyết phục được người nhà của em rồi! Bọn họ đồng ý cho chúng ta cưới nhau, anh hãy nhanh chóng ly hôn đi.
Avatar của Thẩm Thần Đông đang tối, nhưng khi tôi gửi tin nhắn này qua, avatar của anh ta liền sáng đèn rất nhanh
Thu Liên Thành: Thật sao? Tiểu Ái? Người nhà em không ép em lấy người thừa kế của gia tộc Bur kia nữa sao?
Trong lòng tôi hơi hồi hộp một chút, Thu Liên Thành biết Tô Tiểu Ái trở về vì lý do gì ư? Cho nên lúc tôi giả vờ đến tìm Tô Tiểu Ái, vẻ mặt anh ta mới có thể hoảng loạn đến như thế?
Bạch Lưu Sương: Đúng vậy, em đã thuyết phục được họ, cuối cùng họ cũng chấp nhận tâm ý của em, bởi vì hạnh phúc của em mới là quan trọng nhất
Thần Đông, chừng nào thì anh mới có thể ly hôn, em muốn trở thành người vợ thực sự của anh.
Thu Liên Thành: Anh sẽ ly hôn, Tiểu Ái, chúng ta gian nan vất vả mãi mới có thể đi đến được bước hiện giờ, anh sẽ không buông tay em nữa
Ba năm trước là lỗi của anh, anh không nên để em bỏ đi.
Ba năm trước? Xem ra quả thật ba năm trước Thẩm Thần Đông đã lằng nhằng với Tô Tiểu Ái rồi, chậc chậc, anh ta thật đúng là lợi hại, một anh chàng bình dân không có gì trong tay, thế mà cũng có thể cưa được bảo bối quý giá của nhà họ Tô.
Tôi ngẫm nghĩ, quyết định thử tung ra mấy lời theo lối mòn, dù sao anh ta sẽ không ngờ rằng tôi không phải là Tô Tiểu Ái mà chính là người trộm nick.
Bạch Lưu Sương: Đúng vậy, nghĩ mà xem, chúng ta đi đến được ngày hôm nay thực sự khó khăn gian nan, đến giờ em vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Thu Liên Thành: Anh cũng sẽ mãi mãi không bao giờ quên, lúc đó em đứng trong cả đám đông, anh cứ ngỡ mình đã nhìn thấy tiên nữ
Tôi rùng cả mình, Thu Liên Thành này đúng là quá buồn nôn
Bạch Lưu Sương: Đúng vậy, hôm đó trời còn mưa nữa, dường như mấy hôm nay trời đều liên tục đổ mưa
Thu Liên Thành: Lần đầu tiên nói chuyện với nhau cũng là một ngày mưa, em có còn nhớ không? Bởi vì em bị mắc chứng quáng gà, sau khi trời tối ngồi trên bậc thang của công viên, anh đã đưa em về nhà.
Tay tôi bỗng ngừng lại, hơi sửng sốt một chút.
Ngày mưa hôm đó, người tiễn Bạch Lưu Sương về nhà không phải là một người nước ngoài sao? Vì sao Thẩm Thần Đông lại nói là anh ta? Trong chuyện này có gì sai sai rồi
Bạch Lưu Sương: Đương nhiên là em nhớ rồi, em off trước đã
Tôi cũng không biết quá rõ về chuyện này, cho nên nếu tiếp tục trò chuyện thêm thì sẽ bị lộ, thế là tôi liền trực tiếp offline trốn luôn
Có lẽ lúc này Thu Liên Thành phải đi tìm Thư Nhã Hân mới đúng, bởi vì cuối cùng anh ta cũng có thể ở cùng một chỗ với tình yêu thực sự của mình rồi mà.
Thế nhưng…
Tôi lại mở quyển nhật ký ra, không ngừng đọc đi đọc lại đoạn nhật ký ngày đó, quả thực người đưa Bạch Lưu Sương về nhà chính là cái người nước ngoài kia
Lẽ nào không phải là ngày hôm đó? Nhưng tình cảnh anh ta miêu tả chính là ngày đó mà, tại sao lúc này lại có sai sót được? Trực giác cho tôi biết chắc chắn có gì đó ẩn giấu rồi, tôi liền nhớ kỹ cái BUG này, để về sau bão Tô Tiểu Ái giải thích cho tôi.
Tám giờ tối, chiếc di động của đại diện luật sư tôi lưu cho Thư Nhã Hân vang lên, tôi mở ngăn kéo lấy di động ra, tiện tay ném cho Trần Lộ, trước đó tôi đã nói rõ với cô ấy rồi, cô ấy tự biết nên làm thế nào, hơn nữa tôi tin tưởng cô ấy, cô ấy đã trực tiếp thể hiện khả năng đơn giản đến thô bạo của mình cho tôi xem.
Quả nhiên là Thẩm Thần Đông gọi tới, anh ta muốn bàn bạc về chuyện ly hôn với Thư Nhã Hân.
Tôi không quan tâm đến chuyện này mà đặt mọi sự chú ý ở chỗ Tô Tiểu Ái
Ba ngày sau, một khoản tiền bồi thường năm trăm vạn được gửi vào số tài khoản, Trần Lộ đã hoàn thành nhiệm vụ tôi giao cho cô ấy rất xuất sắc
Thư Nhã Hân và Thẩm Thần Đông ly hôn thành công
Căn hộ thuộc về Thư Nhã Hân, Thẩm Thần Đông tự mình bỏ ra năm trăm vạn tiền bồi thường, trắng tay dọn ra khỏi căn hộ.
“Hết cách rồi, anh ta chỉ có chừng đó, không ép ra được nhiều hơn.” Khi Trần Lộ đưa thẻ ngân hàng cho tôi, trên mặt còn có một chút tiếc nuối.
“Thế cũng được rồi.” Số tiền kia cũng không ít, tôi cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ lấy được hơn nghìn vạn
Tô Tiểu Ái thích Thẩm Thần Đồng, đương nhiên sẽ tiêu tiền cho anh ta, với cách nghĩ tự coi mình là trung tâm kia của Thẩm Thần Đồng, chắc chắn anh ta sẽ không biết xấu hổ mà nhận lấy tiền Tổ Tiểu Ái cho
Nhưng mà số vốn lưu động trong tay Tổ Tiểu Ái chắc hẳn cũng không quá nhiều, cho Thẩm Thần Đông mấy trăm vạn có lẽ cũng là một khoản tiền rất lớn đối với Thẩm Thần Đông rồi.
“Cố định đưa tất cả số tiền này cho Thư Nhã Hân sao?” Trần Lộ hỏi tôi.
“Sao thể được, tôi là người làm ăn mà.” Ngay từ đầu tôi đã nói với Trần Lộ những lời này rồi: “Tôi sẽ lấy đi phần thuộc về mình.”
“Ừ.” Trần Lộ cũng không hỏi kỹ, cô ấy tiếp tục cày phó bản trong game, kịch còn chưa diễn xong thì cô ấy vẫn chưa thể biến mất được, không chỉ mỗi cô ấy, ngay cả Hứa Mạch cũng phải thỉnh thoảng online, tạo nên một bầu không khí chúng tôi chỉ là người chơi bình thường.
Tôi cất thẻ ngân hàng đi, tấm thẻ này sẽ được giao cho Thư Nhã Hân vào ngày hoàn thành nhiệm vụ ủy thác.
Hôm nay đã là 12 tháng Giêng, là thời điểm tôi ra tay rồi.
Tôi lên mạng, Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt không online, Bỉ Đắc Phan thì có, Thu Liên Thành không online nhưng Tô Tiểu Ái lại online
Có lẽ Thu Liên Thành còn đang chuẩn bị chuyển ngạc nhiên bất ngờ rồi, hôm qua tôi liên lạc với Thu Liên Thành bằng tài khoản YY của Tô Tiểu Ái, anh ta nói với tôi rằng đã ly hôn
Tôi bảo anh ta hãy chuẩn bị một màn cầu hôn, có lẽ lúc này anh ta đang chuẩn bị rồi.
Gặp được Tô Tiểu Ái trong game, đây là lần đầu tiên trong năm mới, cũng là lần đầu tiên sau khi tôi tỏ tình với cô ta, sau đó, dường như rất không trùng hợp, lần nào tôi cũng không gặp được Tô Tiểu Ái trong game
Có một phần nguyên nhân là do tôi cố ý tránh, còn một phần nguyên nhân khác có lẽ là do hành động bên phía ông chú đã có tác dụng rối.
Ông ta phải dùng danh nghĩa gia tộc siêu cấp để gửi bưu kiện cho Tô Tín Thệ, đồng thời khiến Tô Tín Thệ không nghi ngờ về sự tồn tại của gia tộc này, sau đó còn phải nói cho Tổ Tín Thệ biết, con trai nhỏ được yêu chiều nhất gia tộc này coi trọng Tô Tiểu Ái.
[Mật] Bạn nói thầm với Đường Tiểu Bảo: Sư phụ, đã lâu không gặp
[Mật] Đường Tiểu Bảo nói thầm với bạn: Đã lâu không gặp, đồ đệ, dạo này có khỏe không? [Mật] Bạn nói thầm với Đường Tiểu Bảo: Không ổn lắm, sư phụ, bạn có thể lên YY được không?
Lời nói vẫn luôn mang theo một loại sức mạnh khó lòng tưởng tượng nổi, chữ viết thì còn có diễn tả ý cảnh mập mờ, những lời nói mới là cách thức truyền đạt suy nghĩ của mình một cách gọn gàng dứt khoát
Tôi vào kênh YY riêng của Tô Tiểu Ái nói chuyện, đã nửa tháng chưa gặp, tôi và Tô Tiểu Ái đều không một ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí lúc này cực kỳ mập mờ
Sư phụ.” Cuối cùng người phá vỡ im lặng vẫn là tối, dù sao hiện giờ tôi cũng là con trai mà, con trai thì dù sao cũng phải dũng cảm hơn con gái một chút: “Mình đã đi khắp nửa vòng Trái Đất rồi, nhưng mình vẫn không có cách nào buông được, phải làm thế nào bây giờ?”
“Đồ đệ…” Nhất thời Tô Tiểu Ái không biết nên mở miệng thể nào: “Nếu như mình không có bạn trai, mình nhất định sẽ suy xét đến bạn thật kỹ
Còn nữa..
Bạn biết nhà họ Tô của mình chứ?”
“Gì cơ?” Tôi giả bộ ngạc nhiên.
“Gia tộc của bạn đã bàn bạc với cha mình, nói là để mình gả cho cậu, đồ đệ, mình hỏi bạn, là bạn làm sao?” Tô Tiểu Ái trầm giọng hỏi
“Mình không có!” Tôi thề thốt phủ nhận: “Mình không biết, mấy hôm trước, anh trai hỏi tại sao mình lại không vui, mình chỉ nói với anh ấy rằng mình đã lỡ thích một cô gái mà mình không được phép thích
Thật xin lỗi, là bọn họ tự chủ trương làm ra chuyện này, mình sẽ bảo họ lập tức dừng lại.”
“Bạn thực sự không biết?” Tô Tiểu Ái hơi do dự.
“Sư phụ, bạn không tin mình sao?” Tôi nói bằng giọng bị thương: “Trong lòng bạn..
mình là loại người như thể ư?” “Không phải.” Tô Tiểu Ái vô thức phủ nhận: “Chẳng qua mình..
Được rồi, không có gì, không phải bạn làm là được
Mình không hề muốn nghi ngờ bạn, chẳng qua mấy ngày nay trong nhà ồn ào đến mức khiến mình cảm thấy phát phiền, chắc hẳn bạn cũng rõ, người giống như mình khó có thể nắm được tương lai trong tay.” Trong lòng tôi bỗng chấn động, chuyện gì vậy, nghe giọng của Tô Tiểu Ái thì có vẻ rất tiêu cực, cô ta là người đã sớm biết vận mệnh của mình rồi, vậy rốt cuộc giữa cô ta và Thẩm Thần Đông xảy ra chuyện gì.
“Thế nhưng bạn và sự công không phải là người yêu của nhau ngoài đời sao?” Tôi hỏi thẳng luôn nghi vấn này
“Nhìn qua thì quả thực là vậy, nhưng mình và anh ấy đều hiểu rõ chúng mình không có tương lai.” Giọng Tô Tiểu Ái đúng kiểu hết cách: “Cho dù mình rất yêu anh ấy, anh ấy cũng có thể liều tất cả vì mình, thế nhưng cũng chỉ được đến thế, chúng mình chỉ có thể làm người yêu mà không thể trở thành bạn đời của nhau được.”
“Sư công có biết không?” Tôi hỏi.
“Anh ấy biết mình đang cố gắng thuyết phục người nhà, mình chưa nói với anh ấy tất cả những điều này, mình không muốn phá vỡ ảo tưởng của anh ấy quá sớm.” Giọng Tô Tiểu Ái có chút không đành lòng: “Đồ đệ, mình và anh ấy đã trải qua rất nhiều, vì ở bên nhau mà chúng mình đã làm tổn thương một số người, và cũng cuốn luôn cả một vài người mà mình vốn không muốn vào trong đó.”
“Vì sao?” Tôi không kìm được hỏi cô ta: “Vì sao hai người ở bên nhau mà lại phải có người chịu tổn thương?”
“Bởi vì..
Dựa vào cái gì mà chỉ có chúng tôi không có tương lai, dựa vào cái gì mà kẻ khác lại có!” Trong chớp nhoáng này, dường như giọng nói của Tô Tiểu Ái mang theo cả nỗi hận.
Phải đến tận lúc này tôi mới hiểu được vì sao Tô Tiểu Ái lại bất chấp tất cả cướp đi Thẩm Thần Đồng, rõ ràng cô ta và Thẩm Thần Đông không hề có tương lai, thể mà vẫn cứ muốn kéo theo tương lai của Thư Nhã Hân chôn cùng.
Suy cho cùng, cô ta đang ghen tị, cô ta ghen ghét Thư Nhã Hân có thể có tương lại với người cô ta yêu, cô ta không có được nên cũng không hi vọng người khác có được, cô ta sẽ không cho phép những cô gái khác nhận được hạnh phúc từ chỗ Thẩm Thần Đông.
“Thế nên đồ đệ, bạn từ bỏ mình đi, mình và sự công của bạn đã chuẩn bị giác ngộ thật tốt rồi, cho dù không có danh phận, chúng mình cũng sẽ ở bên nhau.” Tô Tiểu Ái nói.
Tôi bỗng chợt hiểu ra, thứ tình cảm mà Tô Tiểu Ái muốn chính là tình yêu vụng trộm với Thẩm Thần Đông cả đời, nếu đã không thể kết hôn được với nhau thì dứt khoát không kết hôn nữa
Giữa nam và nữ cũng không phải chỉ có hôn nhân mới có thể gắn bó được, cô ta là người có tiền, đủ để cho cô ta và Thẩm Thần Đông làm một đôi uyên ương vụng trộm
Chỉ đáng thương thay người đàn ông sẽ kết hôn với cô ta, tôi không khỏi nghĩ đến người thừa kế của gia tộc Bur kia, nếu như anh ta biết Tổ Tiểu Ái có quyết định này, không biết liệu có còn kiên trì muốn kết thông gia với Tô Tiểu Ái nữa hay không.
“Bạn yêu sự công đến như vậy sao?” Tôi nói với giọng điệu đau lòng gần chết
“Đúng vậy, chúng mình đã yêu nhau ba năm rồi.” Nói đến đây, giọng Tô Tiểu Ái cũng cực kỳ dịu dàng, chắc hẳn cô ta đang nghĩ đến chuyện quá khứ.
“Nhưng mà, bạn có thể kể lại chuyện giữa chị và sự công cho mình nghe được không?” Tôi giả bộ lui bước, đổi thành cầu xin việc khác.
“Có thể chứ.” Tô Tiểu Ái không từ chối tâm nguyện nho nhỏ này của tôi, cũng không biết là cô ta không muốn từ chối, hay do không đành lòng, nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng, bởi vì đáp án mà tôi muốn biết sắp sửa được công bố rồi.
Tôi chỉ muốn biết rõ ràng rốt cuộc Tô Tiểu Ái động lòng với Thẩm Thần Đồng ở điểm nào, từ đó tôi có thể nhằm vào đó để phá bĩnh.
“Mình và sự công của cậu gặp nhau trong một lễ tang
Khi đó, anh ấy là cố vấn quản lý tài sản của công ty bảo hiểm, còn mình về tham gia tang lễ của bà nội mình, năm đó mình 17 tuổi.” Thật ra, Tô Tiểu Ái cũng không hề chú ý đến Thẩm Thần Đông, bởi vì anh ta vốn chẳng phải người liên quan, một người ngang ngược bốc đồng như Tô Tiểu Ái sẽ không chú ý đến anh ta làm gì
Lần đầu tiên cô ta thực sự tiếp xúc đúng nghĩa với Thẩm Thần Đồng, chính là ngày thứ ba sau lễ tang kia.
Ngày hôm đó, tâm trạng cô ta không được tốt, một mình chạy ra ngoài
Vốn là bảo bối quý giá của nhà họ Tố, cuộc sống của Tổ Tiểu Ái đơn giản như được bật hack vậy, có lẽ ngày nào cũng an nhàn vui tươi không lo lắng, thế nhưng kẻ có tiền cũng lại có phiền não
Cô ta vẫn luôn biết mình không phải con bố mẹ sinh ra, bố mẹ ruột của cô ta không cần cô ta nữa, lại thêm việc bố mẹ nuôi không dám quản giáo cô ta, giữa cô ta và họ không có sự ăn ý của người trong một gia đình, thật ra tuổi thơ của cô ta cực kỳ cô độc
Sau khi trở về, nhìn thấy bố mẹ ruột và anh trai hạnh phúc vui vầy bên nhau, cô ta rất ghét
Cô ta đố kỵ thứ tình cảm đó, thứ mà cô ta không có được thì cô ta đều đố kỵ.
Ra khỏi cửa với tâm trạng không hề tốt, lúc cô ta ra ngoài thì mưa đã tạnh rồi, nhưng sau khi đến công viên, cơn mưa lại bắt đầu to dần
Dường như cô ta đang hờn dỗi với tất cả mọi người, nghĩ tới nếu như không thấy mình đầu, bất kể là bố mẹ nuôi hay bố mẹ ruột cũng không một ai có thể phát hiện
Thế nên cô ta cố chấp không chịu gọi điện thoại nhờ người mang ô tới, cứ thế ngồi trong công viên cho tới tận lúc trời tối.
Đến tận lúc cô ta không nhìn thấy thứ gì nữa, trong lòng cô ta mới chợt sinh ra sợ hãi
Loại bóng tối không nhìn thấy bất cứ một thứ gì cả kia có thể khiến con người sợ hãi lập tức được khuếch đại đến cực điểm
Nhưng cũng đúng lúc này, bỗng có người đi tới bên cạnh cô ta, người đó không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng cầm tay cô ta, kéo cổ ta dậy
Động tác của anh ta rất dịu dàng, cho dù không hề nói bất cứ tiếng nào, nhưng lại chính là sự tồn tại khiến cho Tô Tiểu Ái cảm thấy yên tâm nhất khi chìm trong bóng tối.
Thậm chí cổ ta còn không hề nghi ngờ liệu anh ta có phải người xấu hay không, bởi vì động tác của anh ta rất cẩn thận nhẹ nhàng, hô hấp cũng nhịp nhàng ổn định, nhịp tim đập trầm ổn và có lực
Cô ta không nói gì, chỉ có tiếng mưa rào rào, cô ta không biết người kia muốn dẫn mình đến nơi nào, anh ta không lên tiếng, và cô ta cũng không.
Tựa như đang biểu diễn một vở kịch câm
Tô Tiểu Ái được người dịu dàng không nói gì kia dắt ra khỏi công viên, cuối cùng anh ta đưa cô ta tới một quán bar.
Sau khi cô ta thích ứng được với ánh sáng, lúc quay đầu nhìn thì đã không còn thấy người kỵ sĩ im lặng trong bóng tối kia đâu nữa
Cô ta không dám đuổi theo ra ngoài, bởi vì bên ngoài cực kỳ tối tăm, lúc cô ta đứng ở cửa quán bar thì trong lòng đã cảm thấy hơi thất vọng mất mát.
Nếu như có thể gặp lại được người kia thì tốt rồi, Tô Tiểu Ái 17 tuổi cảm thấy rằng, có lẽ cô ta yêu mất rồi.
Cảm giác như tìm thấy một điều gì đó, tuy đoạn đường từ công viên đến quán bar rất ngắn, nhưng nhịp tim của cô ta lại đập rất nhanh
Cô ta thử hỏi người khác, thế nhưng không một ai biết người vừa dẫn cô ta tới đã đi đâu, thậm chí còn không nhìn thấy rõ được khuôn mặt của người kia.
Cho tới tận..
Cho tới tận ngày hôm sau, Thẩm Thần Đông đến tìm cô ta, anh ta hỏi cô ta rằng có phải cô ta đã không sao rồi không, nhìn dáng vẻ hôm qua của cô ta rất không ổn.
Tô Tiểu Ái liền biết, hóa ra người đưa cô ta đến quán bar không ngờ lại là Thẩm Thần Đông, cô ta cực kỳ vui vẻ, trong chớp mắt đó, tâm trạng háo hức đã nói cho cô ta biết, cô ta yêu thật rồi.
Cô ta thích cái người dịu dàng, không nói một lời nào đã dẫn cô ta tới quán bar, hiện giờ người này đang ở trước mặt, lo lắng cho cô ta nên mới đến tìm cô ta.
Cô ta kích động đến mức lời nói cũng lộn xộn
Cô ta nói với anh ta rằng mình bị bệnh quáng gà, tối qua chỉ là không nhìn thấy gì cả trong bóng đêm, cho nên mới không nói chuyện, cô ta rất cảm kích việc anh ta đã đưa cô ta tới quán bar, cũng hỏi anh ta đã có bạn gái chưa,
Trước giờ Tô Tiểu Ái vẫn luôn không phải kiểu người đỏng đảnh ngại ngùng, cô ta không che giấu sự yêu thích của chính mình
Thẩm Thần Đông nói với cô ta rằng mình vẫn còn độc thân, cho nên bọn họ danh chính ngôn thuận rơi vào bế tình.
Cô ta mạnh mẽ muốn ở bên Thẩm Thần Đông, mãi mãi sống bên nhau, cô ta cảm thấy Thẩm Thần Đông là người dịu dàng nhất trên thế giới này
Nhưng tình yêu của họ lại không thể đi đến cuối cùng được, bố mẹ Tô Tiểu Ái vẫn can thiệp vào chuyện này, bởi vì tương lai của Tô Tiểu Ái không phải là thứ mà cô ta có thể quyết định
Đó cũng chính là lần đầu tiên Tô Tiểu Ái phải đối mặt với tương lai tàn khốc và mờ mịt của mình, cô ta sống vì gia tộc, ý nghĩa của sự sống cũng chỉ là để liên hôn.
Bọn họ cho cô ta lựa chọn, cho phép cô ta ở bên Thẩm Thần Đông, nhưng chỉ có thể yêu đương âm thầm
Tô Tiểu Ái không đồng ý với chuyện này, cô ta muốn đường đường chính chính sống bên Thẩm Thần Đông, chứ không phải lén la lén lút, như thể quá tàn nhẫn với Thẩm Thần Đông.
Thế là cô ta lựa chọn rời đi, vào một ngày mưa, không từ mà biệt.
Một lần bỏ đi này chính là hai năm
Lần tiếp theo cô ta gặp Thẩm Thần Đông, là một năm về trước, cô ta về nước gặp bạn gái của anh trai, lại vô tình gặp lại Thẩm Thần Đông trong đám người
Cũng chính lúc này, cô ta phát hiện mình vẫn chưa buông bỏ được đoạn tình cảm kia
Vốn dĩ cô ta định rời đi, thế nhưng lại tận mắt nhìn thấy cảnh thân mật giữa Thẩm Thần Đông và Thư Nhã Hân, cô ta liền ghen ghét
Cô ta ghét việc những cô gái khác có thể hạnh phúc mà cô ta lại không thể
Rõ ràng cô ta có được tất cả nhưng lại không thể có được tình yêu mình muốn, cô ta không có dũng khí vứt bỏ thân thể của mình, cho nên cô ta lại càng thêm điện cuồng ghen ghét, đi trả thù.
Đương nhiên, Tô Tiểu Ái cũng không nói cho tôi biết những điều này, đây đều là những thứ tự tội suy diễn ra
Một năm trước, Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông gặp lại nhau, thế rồi củi khô lửa bốc, một tí ti đã cháy ngay, rất nhanh đã lại tằng tịu với nhau
Thế nhưng Tô Tiểu Ái chỉ mập mờ với Thẩm Thần Đông, cho nên tuy Thẩm Thần Đông muốn ở bên Tô Tiểu Ái, nhưng vẫn lựa chọn Thư Nhã Hân
Anh ta yêu Tô Tiểu Ái, cũng lại làm Thư Nhã Hân to bụng.
Mọi thứ dần đi đến tình cảnh hoàn toàn không thể nào cứu vãn được nữa
Tô Tiểu Ái chỉ nhắc đến cuộc gặp lại giữa cô ta và Thẩm Thần Đông, sau đó lại một lần nữa yêu nhau ở đây, còn những thứ khác đều không hề nói.
Thế nhưng kết hợp với những gì Thư Nhã Hân nói, không khó để tưởng tượng ra được một cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì
Vả lại, Tô Tiểu Ái cũng chính miệng nói, đi đến bước này đã làm tổn thương rất nhiều người, trong “rất nhiều người” kia, xếp ở vị trí thứ nhất chính là Thư Nhã Hân.
Cô ấy vô tội làm sao, chẳng qua chỉ kết hôn với người yêu đã ở bên nhau bốn năm năm, mối tình đầu mà cô ấy cho rằng đẹp nhất trong những năm tháng tuổi thanh xuân, hóa ra cuối cùng cũng đều cho chó ăn
Tô Tiểu Ái, cô ta đáng thương, nhưng cũng rất đáng ghét, bởi vì ghen tị mà hủy hoại hạnh phúc và tương lai của người khác
Còn Thẩm Thần Đông thì không còn từ ngữ nào để đánh giá được nữa, anh ta chỉ xứng với hai chữ cặn bã.
Lấy danh nghĩa vì yếu để làm tổn thương người khác, đây chính là chuyện không thể nào tha thứ được nhất
“Nếu đã như thế, vậy sao bạn lại không chọn mình.” Tôi hít sâu một hơi, cổ đè nén cảm xúc căm hận nổi lên trong lòng mình: “Nếu như là ai cũng được, vì sao mình lại không, bạn cần một gia tộc lớn mạnh để kết thông gia, mình có, bạn muốn ở bên sự công, mình cũng không quan tâm, mình chỉ muốn chờ đợi bên sư phụ mà thôi.”
“Đồ đệ, mình không thể làm như thể được.” Tô Tiểu Ái nói: “Chỉ có duy nhất với bạn là mình không thể làm như thế.”
“Mình mặc kệ!” Tôi giả bộ như rất tức giận: “Dựa vào cái gì mà ai cũng có thể, chỉ có mình mình là không, sư phụ, ngày 15 tháng Giêng, Nguyên Tiêu, Sa Thị, chúng ta không gặp không về” “Mình sẽ không đến gặp bạn đâu.” Tô Tiểu Ái nói
“Vậy thì mình sẽ nhảy xuống từ trên tòa nhà cao nhất thành phố.” Tôi nói dứt khoát: “Nếu như mình chết rồi, thì đó chính là do sự phụ hại, đến lúc đó người nhà của mình sẽ làm thế nào không phải là điều mình có thể khống chế” Nói xong, tôi trực tiếp đóng YY lại, không cho Tô Tiểu Ái cơ hội nói gì nữa
Tôi đang uy hiếp cô ta, lấy danh nghĩa của tình yêu để uy hiếp cô ta
Tô Tiểu Ái chắn chắn sẽ xuất hiện, cho dù không vì chính cô ta thì cũng sẽ vì Thẩm Thần Đông, bởi vì nếu như tôi thực sự chết rồi, không chỉ mỗi nhà họ Tô gặp phải tai ương, mà Thẩm Thần Đông cũng sẽ gặp tai ương
Ngụ ý mà tôi muốn nói chính là điều này.
Thật muốn nhìn xem vẻ mặt của Tô Tiểu Ái ngay lúc này, tâm trạng của tôi vui vẻ khó nói nên lời
Quả nhiên trả thù cặn bã là một chuyện khiến cho lòng người sảng khoái
“Hiện giờ tất cả bẫy đều đã đặt xong rồi, chỉ đợi con mồi nhảy vào lưới nữa thôi.” Tôi nói với Trần Lộ
“Rõ rồi.” Trần Lộ vẫn luôn nghe nội dung cuộc nói chuyện trên YY giữa tôi và Tô Tiểu Ái, thật ra tôi không hề đeo tai nghe, cho nên Trần Lộ đã nghe được tất cả những gì tôi và Tô Tiểu Ái nói với nhau
“Có một điểm hơi lạ.” Tôi mở nhật ký của Thẩm Thần Đông ra, lại lật đến trang viết của ngày 10 tháng 5: “Hôm đó, chắc chắn trăm phần trăm Thẩm Thần Đông không phải người đưa Tô Tiểu Ái đến quán bar, trong nhật ký của anh ta viết là một người nước ngoài.” “Cô muốn nói gì?” Trần Lộ nhíu mày hỏi.
“Nếu như, ý tôi là nếu như người Tô Tiểu Ái thích là cái người chỉ luôn giữ im lặng đưa cô ta đến quán bar kia, cô ta chỉ hiểu lầm người đó là Thẩm Thần Đông, thì sẽ thế nào?” Khả năng này cũng có thể tồn tại, thế nhưng trong thời gian yêu đương dài như thế, liệu Tô Tiểu Ái có thật sự yêu Thẩm Thần Đồng hay không thì cũng không dễ nói nữa.
“Chính xác, vậy thì rất thú vị rồi đây
Hơn nữa, nếu như đúng là thế thì chẳng mấy chốc công việc của chúng ta sẽ kết thúc.” Trần Lộ nói: “Vừa nãy nghe ra trong lòng của Tổ Tiểu Ái, dường như cái người luôn im lặng đưa cô ta đến quán bar kia đã khiến cô ta có tình cảm rất nhiều
Tuy rằng rất khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng cái kiểu vừa gặp đã yêu này vẫn có khả năng tồn tại.”
“Có muốn đánh cược một lần không?” Trực giác cho tôi biết rằng khả năng này rất lớn, hơn nữa cho dù không phải bởi vì sự yêu thích này thì Thẩm Thần Đông cũng đã nói dối Tô Tiểu Ái, một thứ tình cảm được xây dựng từ trên những lời nói dối luôn rất có vấn đề
“Cô có thể thăm dò thử xem, rốt cuộc người Tô Tiểu Ái thích là người nào.” Trần Lộ khá là thích những thứ đáng tin
“Cô nói có lý.” Lúc này cũng chính là thời điểm Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt nên phát huy tiềm năng của chính mình rồi
Nghề Thường Nguyệt Nguyệt là con gái, lại là bạn thân của Tô Tiểu Ái trong game, kiểu gì cũng có thể tâm sự được vài chuyện trong lòng.
Tôi đã phơi bày hình tượng một cậu thanh niên tuyệt vọng xong rồi, hiện giờ chờ đến khi tình mẹ bao la của Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt trào dâng, sẽ dò đường cho tôi thôi.
Tôi chat riêng với Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt trên YY, nhờ cô ta giúp tôi xác nhận lại tình cảm của Tô Tiểu Ái, Nghê Thường Nguyệt Nguyệt liền vỗ ngực đồng ý ngay.
Rất nhanh, Nghê Thường Nguyệt Nguyệt đã mang cho tôi đáp án, cô ta không hề khiến tôi thất vọng
Điều mà Tô Tiểu Ái nói với Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt còn tỉ mỉ chi tiết hơn lúc nói cho tôi, bao gồm cả hành động tâm lý, sự biến hóa tình cảm của cô ta, Tô Tiểu Ái đều nói cực kỳ chi tiết.
Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt liền nói lại những thứ này với tôi
Cô ta khuyên nhủ tôi nên buông tay, giống như một chú cừu non đi lạc
Tôi nói với Nghê Thường Nguyệt Nguyệt, ngày 15 tháng Giêng, tôi sẽ lên sân thượng của tòa nhà cao nhất Sa Thị, nếu như Tô Tiểu Ái không đến, vậy thì tôi sẽ nhảy xuống.
Nghê Thường Nguyệt Nguyệt bị dọa sợ đến mức chạy đi thuyết phục Tô Tiểu Ái luôn, bảo Tô Tiểu Ái nhất định phải về Sa Thị gặp mặt tôi một lần.
Đương nhiên, người giúp đỡ không chỉ có mỗi Nghê Thường Nguyệt Nguyệt mà còn có Trần Lộ
Trần Lộ nói với bọn họ rằng tôi rất nghiêm túc, đồng thời cũng đã mua vé máy bay để tới Sa Thị, mấy ngày nữa sẽ bay đến Sa Thị
“Tôi nói này, cô thực sự muốn đi à?” Trần Lộ hỏi.
“Đi chứ, nếu tôi không đi thì sao thứ đồ tôi muốn tặng có thể tặng đi được đây.” Tôi cẩn thận phải quyển nhật ký
Kể từ sau khi biết thế giới nội tâm của Tô Tiểu Ái, quyển nhật ký này liền biến thành đòn sát thủ cuối cùng
Cho dù không có quyển nhật ký thì tôi cũng có thể khiến Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông xong đời, nhưng đã có đường tắt mà không đi, vậy thì đơn giản đó không còn là tôi nữa rồi.
Tôi không tiếp tục lên game, cũng không hề online YY, tất cả cách thức liên hệ của Tô Tiểu Ái với tôi đều bị tối chặt đứt, cô ta chỉ có một biện pháp duy nhất để có thể tìm được tôi, đó chính là đến tòa nhà cao nhất Sa Thị vào ngày 15 tháng Giêng kia
“Cô đã bao giờ nghĩ tới chưa, nếu như Tô Tiểu Ái nghĩ quẩn mà nhảy xuống từ tầng cao nhất thì biết làm sao giờ?” Trần Lộ hỏi tôi
Tôi cười nói: “Nếu như cô ta chết rồi thì cũng coi như hoàn trả lại hai mạng sống
Cô cũng đã nói rồi, không một ai có thể làm chúa cứu thế.”
“Ha.” Trần Lộ cảm thấy hơi bất ngờ: “Không ngờ, cô trả lại câu nói này cho tôi vào đúng lúc này.” “Từ lúc tiếp nhận nhiệm vụ này, tôi đã chuẩn bị tốt tư tưởng có thể sẽ có người chết.” Tôi không phải chúa cứu thế, không một ai có thể làm chúa cứu thế.
Tương tự, cũng không một ai có tư cách phủ định tính mạng của người khác
Hiện giờ tôi làm những chuyện thể này, thật ra cũng chẳng khác gì những cái kẻ làm tổn thương người khác kia, chẳng qua tôi khoác bên ngoài một chiếc áo choàng đẹp đẽ, nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn y chang bọn họ.
“Tôi không yêu cầu xa với người khác sẽ tha thứ, cũng đã chuẩn bị tốt cho chuyện sau khi chết phải xuống địa ngục rồi.” Tôi biết, tôi chỉ tự tiện đi phán xét đúng và sai, tất cả những điều này đều mang theo suy nghĩ chủ quan mạnh mẽ, nhưng tôi không hối hận khi làm tất cả những chuyện này.
Chung quy cũng nên có người làm thối, nếu không thì những người bị tổn thương cũng quá đáng thương rồi
Luôn có người có thể tha thứ, và có một vài người không thể nào tha thứ được
“Không sao, về sau tôi xuống địa ngục với cô.” Trần Lộ nhẹ nhàng nói xong câu đó rồi xoay người rời khỏi: “Buổi tối ăn tiết canh hỗn hợp (3) đi.”
(3) Tiết canh hỗn hợp (Mao Xue Wang – Mao Huyết Vượng): là tiết canh với nguyên liệu chính là tiết lợn, tiết chó, tiết vịt, sau khi làm đông sẽ được trộn cùng các nguyên liệu băm nhỏ đã được xào chín như thịt lợn, gan, cật,..
và ớt bột, rau thơm
Đây là một món ăn nổi tiếng của Trùng Khánh, đặc trưng bởi hương vị cay và thơm.
“Được.” Tôi đáp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!