Văn Phòng Phấn Hồng - Chương 78: Người yêu bạn nhất trên đời này
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Văn Phòng Phấn Hồng


Chương 78: Người yêu bạn nhất trên đời này


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xem chừng nhìn xuống như thế, sẽ có người muốn tung người nhảy xuống, cuốn theo chiều gió mất.

Trong lúc tôi hơi hoảng hốt, Trần Lộ gọi điện tới, tôi nghe máy, cô ấy cho tôi biết, Tô Tiểu Ái đã tới Sa Thị

Quả nhiên cô ta vẫn trở về, bất luận là vì lý do gì, cuối cùng cô ta vẫn trở về

Hai ngày nay, Trần Lộ chịu trách nhiệm truyền tin tức về tôi trong game, còn Tô Tiểu Ái cuối cùng cũng tước vũ khí đầu hàng, bởi vì phía ông chú rất nỗ lực phối hợp hành động với tôi, làm vài việc phụ trợ

Quả nhiên muốn ngụy trang thành con nhà giàu thật không phải chuyện dễ, nếu3không có ông chú, việc lần này không thể làm xong nhẹ nhàng như thế

Quả nhiên đầu năm nay vẫn cần IT, có một hacker hàng đầu sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.

Tôi càng hiếu kỳ hơn về ông chủ này, rốt cuộc ông ta là thần thánh phương nào mà có thể làm được tới mức đó, ông ta làm giả một gia tộc siêu cấp, để cho một gia tộc giàu có khác tin tưởng đó là sự thật, thủ đoạn này quá lợi hại, lợi hại tới mức khiến tôi cảm thấy có phần không chân thực.

Rõ ràng Thư Nhã Hân và Thẩm Thần Đồng, họ đều là người dân rất bình thường thôi, vậy mà trong vụ này,1hết lần này tới lần khác đã bịa ra những gia tộc mà người bình thường vốn dĩ không thể tiếp xúc.

Tôi cắn thời gian, đặt cuốn nhật ký trên mép sân thượng, Hứa Mạch đã giúp tôi làm một chuyện, anh ấy bật đèn sáng rực tòa nhà bưu điện, trên tầng thượng lại đính những bóng đèn led nhấp nháy

Không còn cách nào, Tô Tiểu Ái bị bệnh quáng gà, ở nơi ánh sáng lờ mờ vốn dĩ không nhìn thấy

Như vậy, Tô Tiểu Ái đi lên sân thượng rất nguy hiểm, rất dễ xảy ra chuyện, tôi không hi vọng cô ta gặp chuyện không may, thế nên tôi đã giảm khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn xuống6mức thấp nhất, đây là cách làm người, để có thể ăn nói với lương tâm của tôi.

Tôi đi xuống tầng, lúc ra khỏi thang máy, tối bắt gặp bóng dáng vội vã của Tổ Tiểu Ái

Tôi ra khỏi tòa nhà bưu điện, xe của Hứa Mạch đỗ ở bên cạnh, anh đang đứng tựa vào xe, mỉm cười nhìn tôi.

Trước khi Trần Lộ xuất hiện, tôi từng nghĩ để Hứa Mạch giúp tôi hoàn thành việc này, ước nguyện ban đầu khi bảo anh chơi game với tôi chính là vì điều này, nhưng sau khi Trần Lộ tới, vốn dĩ kế hoạch cùng Hứa Mạch hoàn thành lại được Trần Lộ nâng mất, kết quả Hứa Mạch hoàn toàn trở thành4người qua đường không để tâm đến chuyện này nữa.

“Đi thôi.” Tôi nói với anh ấy.

“Không chờ một lát sao?” Hứa Mạch chỉ chỉ lên tầng: “Bỏ đi như thế cũng được à?”

“Đi thôi.” Tôi chỉ nói hai chữ này.

Hứa Mạch gật đầu, mở cửa cho tôi vào trong xe.

Xe chậm rãi khởi động, cuối cùng hòa vào dòng xe cộ qua lại không dứt, đèn xe như ánh lửa lập lòe trên cửa kính xe, “đùng” một tiếng, mười lăm cột pháo hoa nổ tung giữa không trung.

Trong nháy mắt thành phố này dường như sáng bừng, pháo hoa đêm 15 là đẹp đẽ nhất.

Hứa Mạch chậm rãi dừng xe lại, tôi khó hiểu nhìn anh: “Sao thế?”

“Xuống xe một lát đi,3dù sao hôm nay cũng là Nguyên Tiêu.” Anh cười nói

“À, cũng đúng, làm xong việc rồi, trước hết thả lỏng một lát đã.” Mặc dù vẫn chưa biết rốt cuộc Tô Tiểu Ái sẽ lựa chọn thế nào nhưng trong lòng tôi, chuyện của Thư Nhã Hân đến đây là kết thúc

Giống như vụ của Hà Vũ Phi, trong hôn lễ, tôi chỉ phơi bày hết chân tướng trước mặt họ, cuối cùng sẽ đi đến mức nào cũng là tự họ lựa chọn cho bản thân mình.

Tôi và Hứa Mạch xuống xe, sau đó đi vào một con phố cổ thật dài, khắp nơi đều là đèn lồng, những gian hàng nhỏ rực rỡ muôn màu càng làm cho con đường thêm náo nhiệt.

Thời gian dường như trôi ngược lại trong thời khắc này, cứ như đêm hoa đăng của mấy trăm năm trước được tái hiện lại trong hôm nay.

Hứa Mạch dần xoay người lại, anh cho một chiếc mặt nạ hồ ly, tôi đưa tay kéo mặt nạ trước mặt anh xuống, dưới ánh hoa đăng, gương mặt anh dường như càng trở nên dịu dàng hơn

Anh đang nhìn tôi, ánh mắt trong suốt và sâu thăm thẳm, không biết tại sao, tôi cứ ngẩn ra nhìn

Cho đến khi người đi ngang qua không cẩn thận và phải tôi, tôi mới chợt bừng tỉnh, vừa rồi tôi lại đi nhìn Hứa Mạch say đắm, chuyện này quả thật quá kinh hãi, chuyện ma đêm rằm chắc?

“Không sao chứ?” Hứa Mạch đưa tay đỡ tôi

“Em không sao.” Tôi lui sang bên cạnh một bước theo bản năng, nhưng lưu lượng người bỗng nhiên đông dần, tôi và Hứa Mạch bị đẩy sát lại với nhau

Hứa Mạch rất tự nhiên nắm lấy tay tôi: “Đi thôi, như vậy an toàn hơn một chút, lỡ lạc mất thì sao.”.

“Vâng.” Tôi nhìn thoáng qua bàn tay anh đang nắm tay tôi, nghĩ ngợi một lát rồi vẫn không rút tay ra, đều là người lớn cả rồi, chỉ là nắm tay nhau giữa chốn đông người thôi, đâu đến nỗi ngại ngùng vậy chứ.

“À, em nhớ ra có chuyện quên chưa làm.” Sau khi đi được mấy bước, tôi chợt nhớ, tôi quên báo Thẩm Thần Đông lên tòa nhà bưu điện

“Gì thế?” Hứa Mạch quay đầu lại hỏi tôi.

“Quên đi, không có gì.” Tôi lắc đầu, không nói cho Hứa Mạch chuyện này

Thẩm Thần Đông nên biết Tô Tiểu Ái về Sa Thị mới phải, dù hiện giờ anh ta chưa biết nhưng sau khi Tô Tiểu Ái đọc nhật ký, khẳng định anh ta cũng sẽ biết

Tính cách của Tô Tiểu Ái là như vậy, trong mắt không thể vương một hạt cát

Nếu cô ta biết ban đầu Thẩm Thần Đông lừa dối cô ta, hơn nữa chỉ muốn yêu đương với mình, cuối cùng sẽ không tiến tới với cô ta, nhất định sẽ đi tìm Thẩm Thần Đông thôi

Những chuyện này rốt cuộc sẽ diễn biến thế nào, tôi đã chẳng muốn để tâm nữa

Những ngày qua, tâm trạng tội phập phồng, cho tới hôm nay rốt cuộc có thể tạm thời không nghĩ tới những chuyện đó nữa rồi.

Tôi và Hứa Mạch đi ngược lại dòng người, con phố dài này mang những nét rất cổ xưa cho nên hôm nay mới chật ních người.

Trước một hàng rong bán kẹo hồ lô, Hứa Mạch mua một xâu rồi dúi vào tay tôi.

Cảm giác này thật sự giống học sinh cấp ba yêu đương, nhưng tôi và Hứa Mạch đã là người lớn lý trí từ lâu rồi mà.

“Thỉnh thoảng trở về thanh xuân một chút, cảm giác không tồi nhỉ.” Hứa Mạch cười hỏi tôi.

“Đúng vậy, cũng khá hay.” Cảm giác như một giấc chiêm bao khiến người ta hoài niệm, hồi ức hư hư thực thực chợt ùa về, ở nơi sâu trong kí ức, thời thiếu niên thanh xuân, khi đó tôi là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Nhưng khi đó tôi từng thầm mến một nam sinh.

Đáng tiếc là thời gian thấm thoắt trôi, tới giờ, thậm chí tôi có phần không nghĩ ra được nam sinh đó có dáng vẻ thế nào, chỉ nhớ cậu ấy cao cao gầy gầy, mái tóc hết sức mềm mại, có vài lọn xoăn tự nhiên, khi cười còn để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu, nhiều hơn nữa thì không nhớ ra.

“Có phải đang nhớ về mối tình đầu của em không?” Hứa Mạch chọc ghẹo

“Đúng vậy.” Tôi thẳng thắn gật đầu, “Nghĩ tới một người, đáng tiếc là em không nhớ được tên cậu ấy.” Dù sao thời gian như nước chảy đá mòn, những dấu vết trên tảng đá sớm muộn cũng sẽ bị dòng nước cuốn trôi sạch sẽ

Hứa Mạch đưa tôi về nhà, khi pháo hoa dừng bắn, trời cũng đã rạng sáng, tôi lên tầng, đưa mắt nhìn xe của Hứa Mạch chậm rãi khởi động rồi đi khỏi qua lan can cửa sổ

Trong tay tôi cầm một chiếc mặt nạ tinh xảo, chiếc mặt nạ này là cái Hứa Mạch đã cầm lấy che trước mặt, cuối cùng không hiểu sao lại rơi vào tay tôi, tôi chưa từng chú ý tới nó đã được tôi mang lên tầng

Tôi mở cửa nhà, Trần Lộ vẫn chưa ngủ, cô ấy đang ngồi trên ghế sô pha ôm laptop, uể oải chơi game.

“Bên kia có liên lạc với cô không?” Tôi hỏi một tiếng.

“Không, lần liên lạc cuối cùng chính là khi Tô Tiểu Ái đến Sa Thị, sau đó không còn tin tức nào truyền tới.” Trần Lộ nói: “Tiếp theo cố định làm thế nào? Hợp đồng giữa cô và Thư Nhã Hân hẳn là phải giúp Thư Nhã Hân và Thẩm Thần Đồng chia tay nhỉ?”

“Đúng vậy

Cô thấy qua ngày hôm nay, Tổ Tiểu Ái còn tâm trạng qua lại với Thẩm Thần Đông không?” Tô Tiểu Ái là người theo đuổi chân ái, nhưng điều kiện tiên quyết là Thẩm Thần Đồng phải thật sự là chân ái, nhưng hiện giờ điều kiện tiên quyết này lại khá mơ hồ.

Tô Tiểu Ái là người hành động theo cảm tính, cô ta có thể vì một chút ý tốt của một người mà thích người đó, bởi vì thích mà liều lĩnh ở bên người đó, mặc kệ đối phương đã có gia đình vẫn muốn tiến dần từng bước.

Tính cách như thế, cô ta có thể tha thứ cho sự phản bội hay sao? Sợ rằng không thể nào

“Vậy nếu như họ qua lại thì sao?” Trần Lộ hỏi

“Qua lại thì chỉ có thể tiếp tục quấy rối, nhưng hôm nay, nên nghỉ ngơi thôi, tất cả đợi ngày mai rồi nói.” Không biết có phải vì đã hoàn thành mục tiêu tôi mong muốn không, tôi cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, nhưng cảm giác buồn ngủ bắt đầu ập tới.

Tắm nước nóng xong, tôi ngủ một mạch

Ngày hôm sau ngủ tới tận khi mặt trời lên cao, tỉnh dậy, Trần Lộ không có ở nhà, cô ấy để phần cơm cho tôi, dưới chiếc đũa có chèn mảnh giấy nhớ

Cô ấy ra ngoài gặp khách hàng, bảo tôi tự lo bữa trưa

Trần Lộ theo trường phái hành động, những ngày qua, cô ấy luôn tích cực tìm kiếm khách hàng mới, đáng tiếc là có mấy vụ liền mà cô ấy không nhận, tôi có chút tò mò, nhiệm vụ đầu tiên Trần Lộ tự mình nhận sẽ là gì

Tôi thong thả ăn sáng, cả ngày nay không ai tìm tôi, đến chiều, tôi đăng nhập vào tài khoản của Hứa Mạch một lát, trong bang hội nhỏ, Nghê Thường Nguyệt Nguyệt và Bỉ Đắc Phan đều đang online, nhưng Tô Tiểu Ái và Thu Liên Thành thì không ở đây

Cũng đúng thôi, Tô Tiểu Ái trở về, bất kể ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, chắc bọn họ cũng không có tâm trạng chơi game.

Tôi mở nick của Hứa Mạch lượn hết một vòng, sau đó yên lặng offline.

Đến đêm, tôi nhận được điện thoại của Thư Nhã Hân, cô ấy hẹn tôi gặp mặt ở quán cà phê Ma Đảo, nhớ lần đầu tiên tôi gặp cô ấy cũng hẹn tại quán cà phê này.

Tôi định lái xe đi nhưng Trần Lộ đã lái xe của tôi đi rồi, đi bộ ra quán cà phê hiển nhiên không thực tế, vì ít nhất phải mất ba mươi phút mới có thể đến đó

Tôi quyết đoán gọi điện thoại cho Hứa Mạch, quả thực Hứa Mạch chính là người gọi lúc nào đến lúc đó.

Anh ấy đưa tôi tới quán cà phê, tôi bèn đuổi anh ấy về luôn, gần đây anh ấy cũng không nhàn rỗi gì, vừa vào năm mới, công ty hoạt động trở lại, công việc tồn đọng trong những ngày tết phải hoàn thành hết trong những ngày này.

Lúc tôi đến quán cà phê, Thư Nhã Hân đã ở đó rồi, thật hiểm khi cô ấy không để tôi phải chờ

Trong mấy lần tôi gặp cô ấy, không có lần nào cô ấy tới trước, đây là lần đầu tiên.

“Cho tôi một ly mocha.” Tôi gọi phục vụ order một ly mocha, sau đó đi tới trước mặt Thư Nhã Hân

Vẻ mặt cô ấy rất bình tĩnh, ánh mắt mang theo một nỗi buồn mất mát

“Thẩm Thần Đông đi tìm cô phải không?” Tôi hỏi.

Thư Nhã Hân hơi kinh ngạc nhìn tôi, hiển nhiên không rõ tại sao tôi lại biết chuyện này

“Sao cô biết?”

“Cô hỏi thể cho thấy đúng là anh ta đã tới tìm cô rồi.” Tôi nói: “Anh ta tới tìm cô gây sự à?”

“Anh ta chạy tới chất vấn tối tại sao lại lấy trộm đồ của anh ta.” Thư Nhã Hân cười châm chọc: “Cô biết không? Lâu như vậy rồi không gặp anh ta, tôi lại không có một chút tình cảm nào, tôi không xác định được mình có từng quen biết anh ta hay không, có thật sự từng yêu anh ta, từng kết hôn không, giống như..

những chuyện tồi tệ kia là của thế kỷ trước vậy.”

“Ừ, những chuyện đó đã qua rồi, không ai có thể sống mãi với quá khứ, cô cũng không thể.” Tôi nói: “Anh ta có thể vội vã chạy đi tìm cô như vậy, nhất định là vì Tô Tiểu Ái đã chia tay với anh ta.” “Đúng.” Thư Nhã Hân cho tôi một đáp án khẳng định: “Anh ta hỏi tôi, bây giờ đã hài lòng chưa? Làm anh ta mất đi tình yêu chân thành, như vậy đã hài lòng rồi phải không.”

“Có phải rất buồn cười không, anh ta đã từng là người yêu của tôi, sau đó là chồng tôi, thiếu chút nữa còn trở thành cha của con tôi, nhưng người này lại tới chất vấn tôi, làm anh ta mất đi tình yêu chân thành có phải tôi hài lòng rồi không.” Thư Nhã Hân cúi đầu bật cười, có điều tiếng cười đó rất bất lực và bị thương

“Thì ra tôi chưa bao giờ là tình yêu chân chính của anh ta, thế mà tôi cho rằng ít nhất anh ta cũng từng yêu tôi.”

“Cô đọc nhật ký rồi phải không.” Dù sao cũng từng là người yêu, Thư Nhã Hân không thể nào chưa xem nội dung trong nhật ký.

“Đọc rồi mới biết, thì ra đối với anh ta, tôi chỉ là một sự lựa chọn vừa đủ, xuất hiện vào thời điểm vừa đủ, yêu nhau trong thời gian vừa đủ, rồi đính hôn.” Cô ấy cười cười, cười ra nước mắt: “Thì ra..

tôi là vừa đủ, chứ không phải quá quan trọng.”

“Nhưng hiện giờ tất cả đã kết thúc rồi.” Tôi nói, “Cô còn trẻ, còn quãng đường rất dài phải đi.”

“Tôi biết, thật ra trong khoảng thời gian này, sau khi tôi đã tỉnh táo, cũng dần dần nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.” Cô ấy khẽ nói: “Thay vì kéo dài hơi tàn vương vấn không buông, chi bằng giải quyết một lần dứt khoát

Anh ta không yêu tôi, cứ coi như những năm này tôi không có mắt, yêu nhầm người.”

“Cô có thể nghĩ như vậy là tốt.” Tôi không biết cô ấy thật sự nghĩ vậy hay chỉ nói để tôi nghe, nếu thật sự suy nghĩ như thế thì tôi không cần lo lắng gì cho cô ấy nữa.

“Cô vẫn định ở lại Sa Thịnày à?” Tôi hỏi cô ấy: “Dù sao nơi này có nhiều kí ức không hay.”

“Nhưng chung quy vẫn nên ở lại, người bình thường như chúng ta vốn không có thời gian mà suy nghĩ những điều này, ngày nào cũng bận rộn kiếm tiền, bộn bề nhiều việc.” Thư Nhã Hân nói: “Tôi đã nộp đơn xin làm điều dưỡng trong một viện điều dưỡng.” “Viện điều dưỡng nào thế?” Tôi thuận miệng hỏi.

“Viện điều dưỡng Thanh Sơn” Thư Nhã Hân đáp.

Tôi hơi thất thần, viện điều dưỡng Thanh Sơn là viện điều dưỡng chỗ chị tôi nằm.

“Tốt quá rồi.” Tôi nói từ tận đáy lòng.

“Tôi đã bán nhà, vừa mua một căn nhà trọ gần chỗ làm.” Cô ấy nói

“Vậy thì, công việc của tôi hoàn thành rồi nhỉ.” Tôi phải xác nhận lại điểm này

“Đúng thế.” Cô ấy vừa nói, vừa lấy ra một phong bì trong túi xách đưa cho tôi: “Đây là một nửa còn lại.” Không cần nhìn cũng biết đó là tiền, lúc trước cô ấy chỉ đưa tôi tiền cọc, đây mới là toàn bộ số tiền

Tôi cầm lên, rút ra một ít xem thử rồi bỏ lại vào túi.

Tôi đặt tấm thẻ trước mặt Thư Nhã Hân.

“Đây là cái gì?” Thư Nhã Hân không hiểu hỏi.

“Coi như phí bồi thường tổn thất tinh thần đi.” Tôi nói: “Đây là tiền bồi thường tôi lấy được từ chỗ Thẩm Thần Đông, tôi cầm một phần, vì nhiệm vụ của cô tôi đã hoàn thành vượt chỉ tiêu.” “Cô không cần đưa cho tôi, trước kia tôi đã nói rồi, cô giữ lại đi.” Thư Nhã Hân đẩy tấm thẻ về phía tôi.

Tôi đè lại tấm thẻ: “Tôi chỉ lấy đi phần thuộc về mình, còn lại đều ở trong đó, nhận đi, mặc dù tiền không thể khiến người đã vuột mất trở về bên cạnh mình, nhưng đối với người bình thường, có tiền bên người dù sao cũng là chuyện tốt.”

Tôi cầm túi xách đứng lên, đẩy cửa bước ra khỏi quán cà phê

Phía ngoài ánh nắng có phần ấm áp, mùa đông đã xa dần, mùa xuân lặng lẽ tới nơi.

Ba ngày sau đó, tôi mới biết được chuyện xảy ra đêm hôm đó từ chỗ Hà Vũ Phi

Sau khi Hà Vũ Phi cưới Trình Dật đã thực sự trở thành con dâu nhà giàu

Trong một buổi tiệc rượu của giới kinh doanh, cô ấy nghe được một vài lời đồn có liên quan đến Tổ Tiểu Ái, cô ấy không biết tôi đã xử lý xong chuyện này, thể là bèn nói về chuyện của Tô Tiểu Ái cho tôi nghe.

Đêm hôm đó, Tô Tiểu Ái lên sân thượng, dưới ánh sáng mạnh, không có một ai trên sân thượng, quyển nhật ký màu đen kia liền trở nên cực kỳ bắt mắt

Cô ta mở ra xem qua, nhận ra đó là chữ viết của Thẩm Thần Đông, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào cô ta lại tiếp tục đọc, đọc cho đến tận trang cuối cùng

Tình yêu mông lung tốt đẹp của cô ta bị phá vỡ tàn nhẫn, hiện thực máu tươi đầm đìa hiện lên trước mặt cô ta, hóa ra ngay từ khi mới bắt đầu, anh ta đã lừa cô ta

Khi tình yêu không còn dáng vẻ như cô ta tưởng tượng, khi cô ta phấn đấu quên mình để yêu người kia, kẻ đó căn bản chỉ là một người ích kỷ, chân trong chân ngoài

Khi tất cả mọi thứ đều trần trụi phơi bày trước mắt cô ta, cô ta vốn không thể nào trốn tránh được.

Với tính tình của Tô Tiểu Ái, quả nhiên, cô ta không có cách nào tiếp tục ở bên Thẩm Thần Đông được nữa.

Sở dĩ đám tiểu thư nhà giàu thượng lưu của Sa Thị bàn luận chuyện này là bởi vì Tô Tiểu Ái đang đi tìm kiếm người đã dẫn cô ta vượt qua công viên, đưa cô ta đến quán bar vào ba năm trước

Nhưng đã ba năm trôi qua, tất cả dường như đã là thứ không thể tìm kiếm

Đầu mối duy nhất chính là người đã đỡ cô ta đi là người nước ngoài, hơn nữa còn là một thiếu niên đẹp trai

Tôi không còn quan tâm đến chuyện của Tô Tiểu Ái nữa, bởi vì nhiệm vụ của Thư Nhã Hân nói với tôi cũng chỉ có mỗi việc để hai người kia chia tay, mà không có yêu cầu trừng phạt gì khác

Cho nên Tô Tiểu Ái có sống thoải mái hay không, có hạnh phúc hay không, những điều này đều chẳng có quan hệ gì với tôi cả.

Tôi bảo ông chú xóa bỏ toàn bộ thông tin về game và tài khoản YY của tôi, đương nhiên cũng bao gồm cả Trần Lộ, tất cả những dấu vết còn lại có thể bị tra ra được đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Sáng sớm, đồng hồ báo thức réo vang, tôi nhấn nút tắt cái báo thức không ngừng reo réo bên tai, xuống giường, bước vào toilet, đánh răng rửa mặt, thay quần áo trang điểm

Làm xong mọi thứ, tôi đẩy cửa phòng ngủ bước ra ngoài, Trần Lộ vẫn không có ở nhà, sau khi vụ của Thư Nhã Hân kết thúc, chúng tôi đều ở trong trạng thái không có việc gì làm.

Kiểu phụ nữ mạnh mẽ như Trần Lộ đương nhiên sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, thế là cô ấy bèn tích cực đi tìm kiếm khách hàng.

Tôi ăn xong bữa sáng, lúc thu dọn bàn trà thì phát hiện ra chìa khóa xe của mình ở nhà, Trần Lộ không lái xe của tôi đi

Tôi nghĩ ngợi, quyết định đến gặp ông chú một lát, số tư liệu sau này ông ta đưa cho tôi, và cả việc giúp đỡ tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi vẫn chưa đưa ông ta phần phí thủ tục sau đó

Nơi ông chú sống quả thật quá lạc lõng, lần nào lái xe cũng phải tốn rất nhiều thời gian

Lần trước đến là lúc trời đổ tuyết lớn, lần này đã là đầu xuân, vạn vật đều đang thức tỉnh, nhìn qua thấy mảnh đất hoang dã này cũng có một chút sức sống

Tôi gõ cửa, vẫn là bà lão tóc trắng xóa kia ra mở cửa

Tôi đi vào, ông chú đang ngồi chồm hổm trên ghế máy tính, đôi tay linh hoạt gõ bàn phím

Lão Bạch cũng đang chồm hổm trên kệ mèo, nhắm mắt dưỡng thần ngáy ro ro.

“Ông chú này, lần sau chú chuyển nhà thì có thể đến nơi nào có dân cư được không vậy?” Lúc tôi đi vào, cũng thuận tiện phun ra một câu

“Chỗ này rất tốt mà.” Ông chủ vẫn bận rộn, không hề quay đầu lại

Tôi ném một tấm thẻ ngân hàng cho ông chú

“Đây là cái gì?” Ông chú nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng buông ra được mà quay đầu nhìn tôi

“Tiền tư liệu bổ sung về sau, và phí thủ tục nhờ ông giúp đỡ.” Tôi giải thích qua loa

Ông chủ tiện tay nhét tấm thẻ vào trong ngăn kéo.

“Hôm nay có gì muốn nhờ tôi giúp?” Ông ta hỏi

Tôi bước tới, ôm Lão Bạch lên, xoa đầu nó: “Giúp tôi tra về người tên Trần Lộ này.” “Chính là nhân viên cô tuyến đấy à.” Ông chú vừa hỏi vừa tra thông tin của Trần Lộ, “Sao thế, ở cổ ta có điểm gì khiến cô kiêng kỵ sao?” “Không có, chẳng qua tôi cảm thấy một người xuất sắc như cô ấy, không giống như người sẽ đến một văn phòng nho nhỏ như của tôi.” Nhất là vụ của Thư Nhã Hân, biểu hiện của cô ấy quá xuất sắc, xuất sắc đến mức khiến tôi sinh nghi

Có đôi lúc quá nổi bật cũng không phải chuyện tốt, súng bắn luôn nhắm vào con chim đầu đàn mà

Công việc đặc biệt giống như tôi nhất định phải cẩn thận trong mọi chuyện, nếu không thì ngay cả chết thế nào cũng không biết.

“Người Dung Thành, giám đốc thị trường của tập đoàn Hoàn Á” Ông chú nói: “Chậc chậc, quả nhiên là một nhân tài.”

(1)Dung Thành: huyện thuộc địa cấp thị Bảo Định, tỉnh Hà Bắc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa

“Có thông tin gì bất thường không?” Tôi hỏi.

Ông chú lại tiếp tục tra thêm một lát, sau đó lắc đầu: “Chỗ này tôi tạm thời không tra được, thế này đi, về sau tôi sẽ giúp cô xâm nhập điều tra thêm, có tin gì sẽ liên hệ với cô.” “Không thành vấn đề.” Tôi cũng không vội lắm.

Ra khỏi nhà ông chủ, tôi lái xe thẳng về nhà

Vừa tới cửa nhà đã nghe thấy trong phòng có tiếng chuông điện thoại vang lên, đó là số di động tôi dùng để liên hệ công việc, tôi bận rộn mở cửa đi vào.

Lấy điện thoại di động ra, tôi nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ

“Xin chào, đây là Văn phòng Phấn Hồng, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho bạn?” Tôi tỏ ra niềm nở, dùng giọng điệu thân thiết nhất để nói.

“Thật sự có thể trừng phạt được những tên đã làm tổn thương người khác sao?” Giọng nói cực kỳ bình tĩnh, khiến cho người ta không thể nghe ra nổi cảm xúc tức giận hay đau lòng dù chỉ là một chút

“Đúng vậy, nếu như xác định là sự thật, cô trả thù lao đầy đủ cho tôi, tôi sẽ hoàn thành ủy thác của cô.” Tôi cầm điện thoại, ngồi xuống ghế sô pha

“Có tiện gặp mặt một lần không?” Người kia hỏi

Giọng nói vẫn không để lộ vui buồn như câu nói đầu tiên, cô gái này rất tỉnh táo, có lẽ cũng khá lý trí

Tôi ngồi thẳng lưng, lập tức cảm thấy hứng thú.

Nói thật, kể từ lúc Văn phòng Phấn Hồng khai trương đến giờ, số cuộc điện thoại tối nhận không đến một nghìn thì cũng tám trăm, nhưng mỗi người gọi điện thoại tới, hoặc khẩn trương, hoặc sắp tới bờ vực sụp đổ, mạnh mẽ hơn một chút thì cố tỏ ra bình tĩnh, dù sao ý định của bọn họ khi gọi điện thoại đến cho tôi thể nào thì họ cũng đều rất rõ.

Chỉ có người không có cách nào giành lấy sự công bằng vốn có cho mình thì mới có thể gọi điện đến nhờ tôi giúp đỡ

Cho nên những người gọi điện cho tôi, hoặc là rất nhu nhược, hoặc là người đã từng rất ngu ngốc ngây thơ

Còn người có tính cách mạnh mẽ và giữ vững lý trí thì sẽ không gọi điện cho tôi, bởi vì tự họ có thể giải quyết được tất cả

Nhưng cuộc điện thoại này cũng khá thú vị, người gọi điện cho tôi có mạch suy nghĩ rõ ràng, cực kỳ lý trí, một người lý trí như thế mà lại không thể tự mình đi trả thù đôi nam nữ cặn bã, rốt cuộc là kiểu người thế nào đây

Lòng hiếu kỳ của tôi lập tức bị khơi lên.

“Đương nhiên.” Tôi nói, cúi đầu liếc qua thời gian hiển thị trên đồng hồ, giờ đã sắp sửa là 11 giờ trưa rồi: “Nếu tiện, ba rưỡi chiều, quán cafe Thời Gian, cô có biết ở đâu không?” “Biết.” Cô ta nói xong, để lại một câu “gặp lại sau” rồi cúp điện thoại.

Bụng kêu ọc ạc, Trần Lộ vẫn chưa về, tôi mở tủ lạnh ra, bên trong không có đồ gì ăn luôn được

Tôi đang xoắn xuýt không biết có nên nấu một ít mỳ hay không thì Hứa Mạch bông gọi điện thoại tới

“Đang làm gì thế? Sao gần đây không lúc nào gặp được em, bạn nhiều việc quá à?” Hứa Mạch ở đầu dây bên kia hỏi

Nhắc tới thì lần trước chúng tôi gặp mặt chính là tết Nguyên Tiêu, 15 tháng Giêng, tính sơ sơ đã mười lăm ngày tôi và Hứa Mạch không gặp nhau rồi

Chuyện này đúng là khó mà tin nổi, bởi vì anh chàng Hứa Mạch này thường thường sẽ đến tìm tôi, đương nhiên, nguyên nhân tìm tôi chỉ có một mà thôi, đó chính là ăn cơm

“Đâu, làm gì có việc gì làm, em đang ở nhà làm sâu gạo đây.” Tôi thoải mái vài người trên chiếc ghế sô pha, tầm mắt vừa hay chạm đến phía dưới bàn trà, tôi lấy một vật từ bên dưới bàn trà ra, tâm trạng không khỏi trở nên thoải mái.

Thứ được tôi lấy ra là một chiếc mặt nạ hồ ly, đó là cái Hứa Mạch mua cho tôi vào hôm tết Nguyên Tiêu.

Trong đầu không tự chủ xuất hiện một hình ảnh, tựa như vượt thời gian quay lại đêm ngày 15 ấy, đèn đuốc sáng rực đầy đường phố, Hứa Mạch quay đầu, trên mặt là một chiếc mặt nạ hồ ly

Tôi đưa tay kéo mặt nạ của anh xuống, dưới ánh hoa đăng, trên khuôn mặt Hứa Mạch nhìn tôi cũng mang theo ý cười thản nhiên

Tôi không kìm được bật cười, lúc đó, cũng bởi vì cảnh tượng này mà tôi hơi ngây ngẩn mất một lúc

“Thảm vậy sao, cô nàng thất nghiệp.” Hứa Mạch cười cười, chuyện phiếm với tôi: “Ăn cơm chưa?” “Đang đói chết mất, Trần Lộ không ở nhà.” Tôi trở mình, nằm sấp trên ghế sô pha, ánh mắt vẫn cứ dán vào chiếc mặt nạ kia.

“Đáng thương quá, anh đang làm xôi gà lá sen, muốn tới ăn không?” Hứa Mạch hỏi

“Chắc chắn rồi! Anh ở nhà á?” Nghe thấy có đồ ăn ngon, tinh thần của tôi lập tức tỉnh táo

“Đúng vậy, hiếm khi rảnh như hôm nay.” Hứa Mạch thấp giọng cười.

“Chờ em đấy!” Vừa mới phát sầu vì không biết trưa nay ăn gì, thế mà bữa cơm chùa đã đến ngay rồi

Tâm trạng tôi khá tốt, ném mặt nạ lên ghế sô pha, cầm chìa khóa xe, sau đó ra khỏi cửa

Hứa Mạch làm xôi gà lá sen thật, hơn nữa không chỉ có mỗi xôi gà lá sen mà còn làm cả một vài món khác, nhưng những món ăn này đều có một điểm giống nhau, đó chính là tất cả đều là món tôi thích

Tôi không khỏi giơ ngón cái lên với Hứa Mạch: “Anh chính là người đàn ông có tay nghề nấu ăn đỉnh nhất mà em biết, thật đấy, bàn về nấu ăn em chỉ phục mỗi mình anh.” Đương nhiên, điều này chỉ giới hạn trong đám đàn ông, bởi vì tay nghề nấu nướng của Trần Lộ còn vượt qua cả đầu bếp của nhà hàng bên ngoài, hơn nữa còn là đầu bếp siêu cấp tinh thông tất cả món ăn trên toàn thế giới

“Ăn từ từ thôi, không ai tranh với em đâu.” Hứa Mạch ngồi xuống đối diện tôi, nở nụ cười rạng rỡ, “Đừng nhúc nhích.”

“Sao vậy?” Tôi nắm đũa, không nhúc nhích nhìn Hứa Mạch

Hứa Mạch thu lại ý cười, anh đặt đũa xuống đứng dậy, trong ánh mắt ngu ngơ của tôi, anh bỗng cúi người một tay đỡ bên phía trước bên phải của tôi, tay còn lại giơ về phía tôi

Mặt Hứa Mạch gần trong gang tấc, không biết có phải do di chứng để lại sau tết Nguyên Tiêu hay không mà anh đột ngột dựa gần vào tôi như vậy, trái tim tôi bỗng thít lại không chịu sự khống chế của mình

“Người lớn thể này rồi mà chẳng khác gì đứa bé.” Giọng anh được đè thấp xuống, mang theo một cảm giác rung động có thể cộng hưởng trái tim, tay anh hơi lướt qua khóe miệng tôi: “Hạt cơm.” “Hả.” Sau lưng tôi cứng ngắc, nhất thời thậm chí ngay cả hít thở cũng mất tự nhiên

Thế nhưng anh chỉ giúp tôi gạt hạt cơm dính trên miệng ra mà thôi, trong lòng tôi chột dạ cái gì chứ

“Cảm ơn.” Tôi nghiêng đầu, có phần không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh

Dường như Hứa Mạch không hề phát hiện ra được sự mất tự nhiên của tôi, anh đã ngồi xuống rất nhanh: “Đúng rồi, ăn xong đi thăm chị gái em chút đi, tính sơ sơ, cuối năm qua vẫn chưa đi thăm cô ấy.” “Vâng, được ạ.” Cảm xúc mập mờ đổ sụp ngay tức khắc, tựa như một thùng nước đá trút thẳng xuống đầu, tôi rùng mình một cái, vừa nãy tôi đã nghĩ cái gì vậy chứ.

Người ngồi trước mặt tôi là Hứa Mạch mà, trong lòng tôi, anh ấy thuộc về chị gái tôi, tuy rằng lúc tôi gặp được anh thì chị ấy đã vì một kẻ đồi bại mà trở thành người thực vật.

Tâm trạng bực bội một cách khó hiểu, tôi cảm thấy tôi cứ là lạ

Có phải là do gần đây tôi rảnh rỗi quá chăng? Nếu không sao tôi lại có thời gian ở đây suy nghĩ linh tinh.

Ăn xong bữa trưa, Hứa Mạch thu dọn bát đũa, tôi thì vùi người trên sô pha xem tivi, tầm mắt luôn không cẩn thận nhìn về phía Hứa Mạch

Người này thật đúng là đủ hòa nhã lịch sự, tuy rằng có hơi xấu bụng xảo quyệt một tẹo, nhưng về bản chất vẫn là một người đàn ông cực kỳ đáng tin, ngoài ra tính cách của anh cũng không tồi, rất bao che khuyết điểm cho những người thân thiết, biết nấu ăn ngon, cũng được coi là thành đạt trong sự nghiệp

Quan trọng nhất hiện giờ là thời đại nhìn mặt, người đàn ông này còn có một khuôn mặt có thể được ví với hai chữ “xinh đẹp”, lúc anh đứng, nhìn từ đằng sau, lưng anh luôn thẳng tắp như một cây bạch dương nhỏ cao thẳng, ánh mắt anh có thần, nụ cười ấm áp, trên người như hội tụ tất cả những điểm quyến rũ hấp dẫn người ta nhất.

Tôi ôm gối ôm, thở dài một tiếng.

Tôi không hiểu rốt cuộc tại sao chị tôi lại không chọn Hứa Mạch, chẳng lẽ cái người chị ấy thích kia còn tốt hơn cả Hứa Mạch sao? Tuy nhiên tôi cũng hiểu rõ, thích, yêu trên thế gian này, tình cảm là thứ không có cách nào khống chế được, không thể nói rõ ràng tại sao lại thích đến chết, cũng không nói rõ được nguyên nhân, không thích chính là không thích

“Được rồi, đi thôi.” Hứa Mạch rửa xong bát đũa, anh vừa bước đi vừa thao tạp dề trên người xuống, từng động tác giơ tay nhấc chân đều gọn gàng linh hoạt, không hề dây dưa lề mề

“Ừm.” Tôi vứt gối ôm xuống ghế, đứng dậy khỏi số pha.

Hứa Mạch túm áo khoác vắt lên cánh tay, tay còn lại cầm chìa khóa xe, đi theo tôi xuống tầng.

“Ngồi xe anh đi, xe của em cứ để ở đây.” Hứa Mạch lên tiếng bảo tôi.

“Được.” Cũng đúng, đi thăm chị tôi, không cần thiết phải lái hai chiếc xe làm gì

Tôi lên xe của Hứa Mạch, Hứa Mạch lái xe rất vững tay, không nóng không vội, tốc độ xe cũng không đến mức quá nhanh hay quá chậm, sau khi xe đi được một đoạn, tôi liên tựa người vào thành ghế, định chợp mắt một lúc.

Viện điều dưỡng Thanh Sơn mở ở khu vực ngoại thành, muốn lái xe đến đó chắc cũng mất đến nửa tiếng, tôi tưởng rằng mình có thể chợp mắt được, thế nhưng mãi đến khi tới nơi rồi mà tôi vẫn không thể ngủ nổi

Bởi vì sự tồn tại của Hứa Mạch mạnh đến tột cùng, rất quái lạ, rõ ràng trước kia ngồi chung xe với anh ấy, tôi đâu có cảm giác này

Anh ấy ngồi yên lặng bên cạnh tôi, rõ ràng tôi nhắm mắt rồi, thế nhưng từng hành động cử chỉ của anh lại xuất hiện trong đầu tôi một cách cực kỳ sống động

Xem ra, tôi phải tránh mặt anh ấy một thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng của mình cho tốt thôi

Tôi không phải trẻ con ba tuổi, cũng không phải thiếu nữ 16, 17 ngây thơ mơ mộng yêu đương, tôi hiểu rõ ý nghĩa của thứ cảm giác này là gì, chính vì hiểu rõ cho nên tôi mới phải né tránh anh ấy

Người trưởng thành, xử lý được tốt tâm trạng của mình là một thái độ đúng mực nhất định.

Chiếc xe từ từ dừng lại ở bãi đỗ, tôi mua một bó hoa dạ lan ở tiệm hoa dưới chân núi, cùng Hứa Mạch đi vào viện điều dưỡng

Ánh nắng buổi chiều thật ấm ấp, bởi vì vừa qua năm mới, tiết trời bắt đầu ấm dần lên, mặt cỏ khô héo chớm những ngọn cỏ non xanh biếc, trên những chạc cây khô cũng bắt đầu nhú ra những mầm non

Vạn vật trên thế gian này đều đang thức tỉnh, chị gái ngủ say của em, chừng nào chị mới tỉnh lại đây.

Tôi đẩy cửa phòng bệnh ra, không ngờ lại ngoài ý muốn nhìn thấy một người.

So với việc nói là ngoài ý muốn, thì chẳng bằng nên nói là đương nhiên, bởi vì trước đây không lâu, người này còn gặp mặt tôi nói rằng, cô ấy đã trở thành một y tá của viện điều dưỡng Thanh Sơn.

Người này chính là Thư Nhã Hân

Cô ấy đang xoa bóp tay chân cho chị tôi, nhìn thấy tôi và Hứa Mạch đến cũng cực kỳ ngạc nhiên

“Chào buổi chiều, bà chủ Phương.” Thư Nhã Hân định thần trước, cô ấy đặt tay chị tôi xuống, đắp kín chăn cho chị ấy: “Tôi ra ngoài trước.” “Ừ, cảm ơn.” Tôi mỉm cười gật đầu với cô ấy

Lúc Thư Nhã Hân đi ra ngoài cũng tiện tay đóng luôn cửa phòng bệnh lại

Tôi bước vào trong, cắm hoa dạ lan vào trong bình hoa đặt trên cửa sổ.

Ánh nắng chiếu nghiêng qua kính cửa sổ vào phòng, thời gian dường như đã quên lãng mất nơi này, tất cả mọi thứ đã hình thành thì đều không thay đổi, nhưng thời gian đối với người trong căn phòng này, có lẽ chính nó vốn là một thứ không có chút ý nghĩa nào.

“Y tá vừa nãy gọi em là bà chủ Phương.” Hứa Mạch hỏi tôi: “Chẳng lẽ cô ấy là khách hàng của em sao?” “Cô ấy chính là Thư Nhã Hân, cô gái bị Tô Tiểu Ái “ngắt hoa cướp chậu” kia.” Tôi giải thích, “Hiện giờ cô ấy đang làm y tá ở viện điều dưỡng này.” “Vậy lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy chị gái em, có lẽ sẽ rất giật mình.” Hứa Mạch thấp giọng cười

“Có lẽ vậy.” Bởi vì tôi và chị gái là chị em song sinh, tuy rằng khuôn mặt không thể nói là giống nhau hoàn toàn, nhưng người xa lạ lần đầu tiên nhìn thấy chắc chắn sẽ cho rằng chúng tôi là một.

Tôi đi đến bên cạnh chị gái, ngồi xuống chiếc ghế trông người bệnh, cầm tay chị ấy lên

Tay chị tôi hơi mát, vẻ mặt chị ấy cực kỳ bình thản, cũng không biết hiện giờ ý thức của chị ấy đang ở phương nào: “Đừng ngủ nữa, chị đã ngủ quá lâu rồi.” “Anh ra ngoài đi dạo.” Hứa Mạch nói một tiếng, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, dành lại không gian nho nhỏ này cho hai chị em tôi.

“Khỏe lại đi nào, trên thế giới này, phong cảnh đáng để chị ngắm còn rất nhiều, người xứng đáng để chị yêu cũng vẫn tồn tại, em vẫn luôn chờ chị tỉnh lại

Xin lỗi, lúc chị cần em nhất thì em lại không ở bên cạnh chị.” Tâm trạng hơi mất mát, nhắc tới thì thời gian quả nhiên trôi qua quá nhanh, chị ấy đã trong tình trạng này hai năm rồi.

Nghe nói chị gái trở thành người thực vật, tôi liền mua vé chuyến bay sớm nhất, không kịp chờ bằng tốt nghiệp tới tay mà đã trở về nước ngay

Lúc đó, thật ra tôi cực kỳ muốn hỏi Hứa Mạch, rốt cuộc là ai đã biến chị tôi thành ra thế này.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn kìm lại được, bởi vì tôi muốn nghe chính miệng chị ấy nói với tôi

Có lẽ lúc đó tôi đang sợ hãi lắm, sợ chị ấy sẽ mãi mãi không tỉnh lại, cho nên mới cố chấp đi nghe ngóng xem chị ấy có quan hệ với những ai trong quá khứ, mãi cho đến hai năm sau, cũng chính là hiện giờ, tôi vẫn đang chờ chị ấy tỉnh lại.

Từ phòng bệnh đi ra ngoài, một luồng gió se lạnh phả vào mặt, không biết Hứa Mạch đã đi đâu rồi

Tôi bước trên bãi cỏ, hít sâu một hơi

Ánh mặt trời chiếu đến người cực kỳ dễ chịu, tôi ngồi trên thảm cỏ, nghía thời gian một chút, 13 giờ 30 phút.

Vẫn còn sớm, cách cuộc hẹn buổi chiều của tôi còn hai tiếng nữa.

Hai tiếng này tôi nên làm gì đây nhỉ, tôi gối đầu lên cánh tay nằm trên bãi cỏ, ánh sáng mặt trời hơi chói mắt, tôi giơ tay lên muốn che đi

Có tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, tôi thả tay xuống, vừa hay nhìn thấy Thư Nhã Hân đang từ trên cao nhìn tôi, nở nụ cười khẽ.

“Thời tiết khá đẹp đấy chứ.” Cô ấy nói xong bèn ngồi xuống cạnh tôi, “Đến phòng bệnh tim cô nhưng không tìm được.” “Ừm, thật muốn nằm mãi ở đây thôi.” Tôi thoải mái thở dài một tiếng: “Cô sao rồi, vẫn ổn chứ?” “Khá ổn, hiện giờ nghĩ đến những chuyện kia đều cảm thấy như đó là chuyện kiếp trước, nhưng thật ra cũng chỉ mới qua mấy tháng mà thôi.” Cô ấy khẽ cười: “Vẫn luôn muốn nói với cô cậu cảm ơn, nhưng lại sợ quấy rầy cô, hôm nay gặp thì tiện thể nói luôn vậy.”

“Cô không cần cảm ơn tôi đâu.” Tôi nói: “Người có nên cảm ơn là chính bản thân cô còn có thể kiên trì đến tận bây giờ sau khi xảy ra chuyện kia.”

Cô ấy hơi ngây ra một chút, sau đó nở nụ cười: “Bà chủ Phương, cô quả nhiên là người tốt.”.

“Tôi là người làm ăn.” Tôi nhìn bầu trời xanh thăm thẳm trên đỉnh đầu, trong lòng cực kỳ bình tĩnh: “Cô trả tiền, tôi làm việc, đây là điều đương nhiên.”

“Không nói những chuyện này nữa.” Thư Nhã Hân hỏi: “Người kia..

là chị gái hay em gái của cô?” “Chị gái.” Tôi nói: “Lần trước không nói cho cô biết, sao rồi, lúc nhìn thấy chị ấy, cô có giật mình không?” “Nói thật lòng, đúng là bị dọa đấy.” Cô ấy nằm xuống bên cạnh tôi, giọng nói rất nhẹ: “Tôi còn tưởng cố xảy ra chuyện gì, sau đó nhìn kỹ lại cảm thấy tuy rằng nhìn qua rất giống nhưng vẫn có điểm khác biệt

Quan trọng là cô ấy tên Phương Tiểu Vũ, còn cô tên Phương Hiệu Hiếu.

“Hiện giờ chị ấy do cô chăm sóc sao?” Lúc tôi nghĩ tới đó, chị tôi được cô gái này xoa bóp tay chân cho

Nếu như tay chân của người thực vật không được xoa bóp đúng hạn mỗi ngày thì cơ sẽ từ từ co nhỏ lại, cho dù về sau có cơ hội tỉnh lại thì cũng không thể bước đi được.

“Ừm, tôi xin.” Thư Nhã Hân nói: “Dù sao cũng muốn làm chút gì đó.” “Cảm ơn nhé!” Tôi tin, với tính cách này của Thư Nhã Hân, nhất định sẽ chăm sóc chị tôi rất tốt.

“Người kia..

ý tôi là, cái người đi cùng cô, là bạn trai của cô chủ Phương sao?” Thư Nhã Hân nghiêng mặt sang nhìn tôi, hỏi

Cả người tôi cũng lập tức cứng đơ: “Không phải đâu, sao cô lại hỏi như vậy?” “Hở? Không phải à?” Thư Nhã Hân lập tức hoảng: “Xin lỗi, tôi nghĩ hai người là người yêu, bởi vì ánh mắt anh ta nhìn cô chính là kiểu như vậy.”

“Ánh mắt?” Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn Thư Nhã Hân: “Trong ánh mắt của anh ấy, cô nhìn thấy cái gì?”

“Nhìn thấy cái gì?” Thư Nhã Hân nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu: “Đương nhiên là sự cưng chiều và quan tâm hiển nhiên rồi, bà chủ Phương, không phải chứ, chẳng lẽ cô không hề chú ý tới sao?”

“Chắc cô nhìn nhầm rồi.” Tôi bình tĩnh nói, nhưng thực tế trong lòng lại cảm thấy như đời sống lấp biển, ngũ vị trộn lẫn vào nhau: “Anh ấy không phải bạn trai tôi, chúng tôi chỉ là bạn bè, có lẽ anh ấy chỉ coi tôi như em gái thôi, bởi vì muốn gắng gượng kéo dài mối quan hệ trước kia của chúng tôi, anh ấy thích chị tôi, nếu như chị tôi tỉnh lại, thì anh ấy sẽ là anh rể của tôi.”

“Hả? Thư Nhã Hân sững sờ, một lúc lâu sau cũng không có hành động gì: “Xin lỗi, tôi không biết..

Là do tôi nghĩ hiển nhiên quá.”

“Không sao, dù sao tôi cũng không để ý đến chuyện này.” Tôi ngồi dậy, vươn người.

Thư Nhã Hân hơi ngại ngùng, cô ấy im lặng, nhất thời bầu không khí bắt đầu trở nên nặng nề

Cũng may có một cô y tá chạy tới gọi Thư Nhã Hân đi, phá vỡ sự im lặng kỳ dị này

“Phải nhờ cô chăm sóc chị ấy rồi.” Trước khi Thư Nhã Hân rời đi, tôi rất chân thành nhở cô ấy.

“Tôi sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt.” Thư Nhã Hân nghiêm túc đáp, sau đó đi cùng một cô y tá khác

Tôi đứng dậy khỏi bãi cỏ, phải chỉ có dính trên người đi

Tôi mở di động ra, đang định gọi cho Hứa Mạch thì thấy Hứa Mạch từ bên trong đi ra, anh ấy nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy tôi thì hai mắt liền phát sáng, vẫy tay với tôi, sau đó chậm rãi đi về phía tôi.

Tôi giả vờ lơ đãng nghiêng đầu đi, những lời Thư Nhã Hân vừa mới nói, tuy rằng tôi đã đáp lại thản nhiên như thế, nhưng trên thực tế vẫn có một chút ảnh hưởng nhất định với tôi.

“Anh đi tìm bác sĩ hỏi về tình hình của chị gái em.” Anh ấy đi đến trước mặt tôi, không phát hiện ra được sự khác lạ của tôi: “Bác sĩ nói tình trạng của chị em khá ổn định, không tốt cũng không xấu.”

“Vâng, không phải tin xấu thì cũng coi như tin tốt được rồi.” Tôi cười nói: “Đi thôi, chúng ta về đi.”

“Ừ, về thôi.” Hứa Mạch khẽ gật đầu, anh vắt chiếc áo khoác của mình lên trên khuỷu tay, vóc dáng anh cao hơn tôi không ít, thế nhưng vẫn luôn đi song song với tôi.

Thật lạ lùng, những chi tiết nhỏ mà trước kia sẽ không chú ý tới, hôm nay lại cảm thấy rất rõ ràng

Tôi cúi đầu nhìn mặt đất bên dưới, không thể cứ thế này được, phải nghĩ ra cách nào đó để ngăn mình bước vào ngõ cụt thôi

Hứa Mạch kéo cánh tay tôi lại, cả người tôi kinh ngạc như bị điện giật, theo bản năng muốn hất tay anh ấy ra.

“Đừng cử động.” Bàn tay nắm lấy tay tôi của Hứa Mạch hơi dừng lực, anh ấy đứng trước mặt tôi, gần đến mức tôi có thể nghe thấy cả tiếng tim đập và tiếng hít thở của anh ấy, một bàn tay khác thì chậm rãi lấy một ngọn cỏ trên đầu tôi xuống: “Em lại lăn lộn trong bụi cỏ đẩy à? Trên đầu nhiều có thể này.”

“Thỉnh thoảng cũng sẽ hơi trẻ con một chút.” Tuy rằng trong lòng tôi đang bất ổn, nhưng ngoài miệng vẫn cười phản bác

Có lẽ đây chính là người trưởng thành chăng, tự chủ tuyệt đối, vui cũng không thể hiện ra mặt, giống hệt tắc kè hoa, có thể dễ dàng ngụy trang chính mình

“Buổi chiều có kế hoạch gì không?” Tay Hứa Mạch hơi lướt qua đầu tôi, những ngọn cỏ nằm lộn xộn kia đều được anh lấy xuống

Xúc cảm này rất nhẹ, từng chút từng chút quét qua trong lòng tôi như những chiếc lông vũ.

“Có, ba rưỡi em phải đi gặp một khách hàng.” Tôi nhìn thời gian, đã hai giờ ba mươi phút rồi: “Mau nhanh chút nào, từ chỗ này về nội thành phải mất hơn nửa giờ đây, gặp người liên quan đến miếng cơm của mình không thể tới trễ được đâu.”

“Để anh đưa em đi, hiện giờ có một đoạn đường khá tắc, nếu như quay về thì em sẽ đến trễ” Hứa Mạch nói.

“Em gặp khách hàng, anh đi làm gì?” Nếu là lúc trước thì tôi sẽ không từ chối đề nghị của Hứa Mạch, nhưng còn hiện giờ…

“Anh cho em một lát, vừa hay em đi gặp khách hàng, sau đó chúng ta cùng ăn tối rồi về.” Đề nghị của Hứa Mạch không có chỗ nào không ổn.

“Vậy thì cứ thể đi.” Tôi ngẫm nghĩ, không từ chối anh, muốn xa lánh một người không phải chuyện trong một sớm một chiều được, nhất là Hứa Mạch, tôi muốn từ từ rời xa anh mà không để lại chút dấu vết nào, khoảng cách hiện giờ quá gần, giữa tôi và Hứa Mạch nên có khoảng cách thích hợp hơn.

“Hôm nay xảy ra chuyện gì à, khách sáo với anh thế?” Hứa Mạch nghiêng mặt sang trêu tôi: “Sao anh lại không biết, Phương Hiểu Hiểu em lại có thể khách sáo thế này?”

“Đây là phẩm chất tốt truyền thừa năm nghìn năm của dân tộc Trung Hoa.” Tôi ngụy trang rất tốt, nói đùa với anh ấy như thường ngày.

Suốt dọc đường cười cười nói nói, thời gian cũng trôi đi thật nhanh, nhưng lúc sắp sửa đến trung tâm thì bỗng nhiên bị tắc đường, hết cách rồi, đoạn đường này là đường hay tắc nhất mà

Độ ẩm trong xe mở vừa đủ, nhiệt độ trên mặt tôi hâm hập, trước đó tôi không hề cảm giác được điều gì, hiện giờ vừa nghĩ tới đã thấy cái xe này quá nhỏ, tôi cứ thấy mất tự nhiên thế nào ấy.

Tầm mắt Hứa Mạch cứ như ở khắp mọi chỗ, nhưng lúc tôi nhìn về phía anh thì anh lại nhìn về phía trước không chớp

Chuyện gì xảy ra vậy, là tôi tự mình nghĩ quá nhiều ư? Cái cảm giác đối phương lúc nào cũng đang nhìn mình, nhưng trên thực tế đối phương lại không hề quay đầu này thật sự khiến cho người ta quá hốt hoảng

Cũng may đoạn đường này không quá dài, lái xe qua được đoạn đường này thì đường xá trở nên thông thoáng rộng rãi hơn

Hứa Mạch lái xe đến bãi đỗ xe của quán cà phê, sau đó xuống xe với tôi.

“Em đi đi, xong việc gọi điện cho anh là được.” Hứa Mạch nói.

“Okay.” Tôi giơ tay ra hiệu với anh, cầm lấy túi, bước chân nhanh hơn bình thường, cứ như làm thế thì có thể hút được ánh mắt đang tập trung trên người tôi của anh ra vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN