Về Bên Anh - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
310


Về Bên Anh


Phần 5


Trở về nhà sau một ngày mệt nhoài, tôi tranh thủ tắm rửa rồi trèo lên giường, bật nhạc, bật máy xông tinh dầu, đắp mặt nạ rồi liu thiu tận hưởng cảm giác chill thật nhẹ nhàng và ngọt ngào, đang thăng hoa trong cảm xúc miên man ấy, thì tiếng chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia là giọng nhè nhè say của nhỏ Hạnh :

– An đâu rồi. Con bạn chí cốt của tao đâu rồi…An ới An ơi…
– Mày say à Hạnh ? Mày đang đâu thế ?
– Tao có say đâu, haha, quẩy lên quẩy lên anh em ơi….ýe ye
– Tao hỏi mày đang ở đâu ?
– Tao đang ở bar của ông Trường, hôm nay tao quậy nát cho mày xem…lên rượu..
– Đợi tao 10p tao chạy qua.

Vội vàng khoác chiếc áo mỏng lên bộ đồ Piyama đang mặc để chuẩn bị đi ngủ, tôi phi xuống tầng hầm đánh xe đi đón con bạn trời đánh của mình, rõ ràng tối hôm qua còn chụp hình khoe tôi về tình yêu cao đẹp lãng mạng của nó, mà tối nay đã say bét nhè rồi còn đòi quậy nát quán bar của người yêu, chắc hẳn là đụng chuyện gì giữa hai người rồi. Mà tính cái Hạnh tôi biết, nó bánh bèo vậy thôi chứ nó cũng có tính điên trong người lắm, nó là cái đứa mà khi đã điên lên thì chuyện gì cũng dám làm, giống như việc ngày xưa khi tôi quen người yêu cũ và bị đá, nó đã tìm đến tận nhà anh người yêu cũ của tôi và chửi cho một trận đầy khí phách, nó là đứa thẳng thắn và giữ dằn thế đó, nên lúc nó cần, dù là bất kì ở đâu, tôi cũng sẽ xuất hiện ngay, bên nó, cùng với nó chống cả thế giới, giống y cách nó đã đứng lên bảo vệ tôi vậy.

Vừa lái xe, vừa suy nghĩ, tôi vừa mím môi đầy tức giận thay cho cái Hạnh. Tới nơi, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt đầy kì lạ, chắc họ nghĩ ở đâu ra con nhỏ đến bar mà mặc piyama, chân đi dép bông trong nhà, tóc thì cài băng đô tai thỏ, ai cũng nhìn tôi trông có vẻ lạ lẫm lắm, còn tôi thì chả quan tâm vì đang mải tìm cái Hạnh. Đang ngó qua ngó lại tìm nhỏ bạn thân, thì ở đâu ra mấy thằng trẻ trâu ngán đường :

– Ơ nhóc này đi đâu thế, có biết ở đây là đâu không mà vào đây ?
– Tôi đi đâu kệ tôi, tránh ra.
– Ơ em này láo, nhìn em chắc mới 18,19 tuổi thôi phải không ? Mà sao vào bar lại ăn mặc thế này? Hahahaa…chúng mày ơi lại đây xem con oắt này lên mặt với tao này…

Tay tên trẻ trâu ấy quờ quạng, nắm lấy cổ tay tôi. Đang mệt thì chớ, lại gặp thằng nhãi này, tôi nghiến răng ken két :

– Tôi nhắc lại một lần cuối, buông-tay-tôi-ra.
– Anh không buông đấy thì sao, xinh thế mà mặt căng thế, anh đã làm gì em đâu nào, thôi ngoan đêm nay về làm người yêu anh nhé.

Hắn chưa nói hết câu tôi đã vung chân đạp ngay “ chân giữa “ của hắn, chắc vì thốn quá nên hắn buông tay tôi ra, ôm ngay “ của quý” rồi gầm rú lên :

– Ơ dm con oắt này, mày vừa làm gì bố mày thế, mày muốn chết phải khôngggg?
– Mày thử đụng vào tao một lần nữa xem mày có nằm liệt ở đây không. Tao vừa rồi đạp nhẹ đấy thằng nhãi.
– Dm mày chết với tao oắt ạ..

Hắn vừa giơ tay lên định đánh tôi phát nữa thì tôi hét lên :

– Tao mới 16 tuổi thôi nhé, mày đụng vào một sợi lông trên người tao xem bố mày có cho mày vào tù bóc lịch không.
– Mày…mày…đợi đó.
– Tao sẽ đợi, đủ 18 tuổi tao sẽ gặp lại mày để nói chuyện tiếp. ok nha ?

Nói rồi, tôi quay mông đi, chạy thẳng vào bên trong thì thấy cái Hạnh đang nằm bẹp dí trên bàn, miệng cứ lầm bầm :

– Thằng khốn nạn, uổng công tao đã yêu mày như thế, thằng khốn nạn…
– Này Hạnh, đi về, tao đưa mày về.
– Ơ, mày tới rồi à, ngồi xuống đây uống với tao, hôm nay tao bao hết cái bar này của nó rồi, uống bao nhiêu cũng được, thoải mái đi…
– Thôi đi về, say mèm rồi.
– Huhuhu, lần đầu tao bị trai bỏ mày ạ, đéo mẹ…tao sẽ phá nát hết …
– Ông Trường đá mày à ? Sao thế ? Mới hôm qua còn yêu thương nồng cháy mà ?
– Đời mà, nó đi với con khác, tao đánh con đó và nó chia tay tao.
– Đi với con nào? Ở đâu ?
– Đi với con nào thấp bằng mày ấy, cũng xinh xắn, đi ăn với nhau ở mì cay, tao vừa thấy chúng nó đi vui vẻ lắm, xong tao lại tát con kia hai phát.
– Rồi sao nữa ?
– Trường nó quát vào mặt tao, bảo là đừng ghen tuông vớ vẩn như thế, đây là đối tác sắp tới của nó. Rồi nó dắt con kia ra xe, đưa nhỏ đó đi.
– Rồi ?
– Nó nhắn tin bảo chia tay.
– Rồi mày đến đây phá quán của nó hả?
– Ừ, tao uống tối giờ, hẹn nó ra nói chuyện mà nó ko ra, chắc đi chơi với gái mẹ rồi mày ạ. Thằng chó đó, tao thèm vào, huhuhu….ôi Trường ơi…
-Ừ, không thèm thế giờ về nhà nhé, nhìn mày bết quá 10 thằng Trường nó cũng chả dám gặp ấy…
– Tao không về, mày gọi nó ra cho taooooo.

Đến là chịu với cái Hạnh, đang không biết giải quyết thế nào thì anh Quân xuất hiện, ôi đúng ông này kiểu như thần, mỗi lần tôi cần trợ giúp là thấy ổng, có phải duyên quá không ta ?

– Hạnh sao thế em ?
– Nó say quá anh ạ, không chịu về, đòi gặp anh Trường đây anh ơi, anh biết anh Trường đang ở đâu gọi giúp em với.
– Trường nhờ anh ra đưa hai đứa về nè.
– Sao anh Trường không ra anh, anh Trường mà không ra là nó phá đến sáng ấy…
– Trường có xíu việc không qua được, em để anh nói chuyện với Hạnh xem sao nhé.
– Dạ, anh bảo thử xem, em mệt quá.

Anh Quân lại vỗ vai Hạnh :

– Hạnh này, biết ai đây không ?
– Á à, bạn thân của người yêu em, à không, người yêu cũ em, ơ mà thằng chó đó đâu rồi anh ?
– Trường có việc không ra với em được, bảo anh ra đưa em về.
– Em không cần.
– Vậy thôi cứ ở lại đây nhé, chơi cho đã đi Trường nó đi ra Hà Nội có việc cả tuần lận, cứ ở đây mà đợi nó. Nó về nó thấy em thất thểu thế này, gặp anh anh cũng chẳng muốn nói chuyện.
– …
– Đưa em về.

Ông Quân nói có mấy câu, Hạnh đòi về ngay, đúng là ông này giỏi thật cơ. Quân quay sang tôi :

– An đỡ Hạnh ra xe nhé, anh đi lấy xe.
– Ơ, sao em đỡ nổi, anh đỡ phụ em với nào, nó to gấp 2 lần em đấy…

Quân phì cười, rồi phẩy tay gọi phục vụ bar cùng tôi đỡ Hạnh ra, anh chạy ra lấy xe trước, xe vừa tới, Hạnh chui vào ghế sau nằm sải lai ra và ngáy khò khò, nó ngủ mất tiêu rồi quý dị, vừa mới gào mỏ lên đó mà giờ đã lăn lông lốc như hột mít vậy, Quân thấy thế bảo tôi lên ghế trước ngồi cùng anh, vừa khởi động xe, anh vừa liếc mắt nhẹ sang tôi hắng giọng :

– Bộ đồ dễ thương nhỉ, tông sẹc tông từ đầu tới chân luôn.

Tôi ngượng đỏ hết cả mặt, thẹn thùng nói :

– Cái Hạnh gọi xong, em vội quá mặc nguyên đồ ngủ chạy đi đón nó…
– Ừ, anh biết mà, nhìn như con nít thế này mà nãy đánh với chửi người ta mạnh miệng lắm.
– Ơ, sao anh biết ?
– Anh vừa vào tới nơi thấy em đang hăng say quá, nên anh đợi em giải quyết xong rồi vào cùng em luôn, con gái là phải mạnh như vậy mới trị được mấy thằng ất ơ em ạ.
– Hì hì, ngại quá, em cũng chỉ tự vệ thôi, chứ bình thường anh thấy em cũng hiền lành, đâu có ghê gớm gì đâu mà phải không ?
– Ừ, anh thấy em cá tính.

Quân không khẳng định tôi hiền, chỉ bảo là tôi cá tính. Ơ, vậy là sao? Đang miên man suy nghĩ thì Quân hắng giọng lên tiếng :

– Hạnh với Trường có hiểu lầm nhau chuyện gì đó, mà thằng Trường có việc gấp bên gia đình nên nó chạy về Hà Nội rồi, em trông với ổn định tinh thần cái Hạnh nhé.
– Anh có biết chuyện gì không ạ ? Em cũng không biết gì hết trơn..
– Không, Trường chỉ gọi anh bảo là mới cãi nhau với Hạnh, Hạnh đang quậy trên bar nên kêu anh lên bảo Hạnh về, đợi nó về rồi giải quyết.
– À vâng, đúng là yêu đương nhức đầu thiệt, mất sức.
– Em cũng bị vậy rồi à?
– Trước đây thì có, giờ thì em rút kinh nghiệm rồi, yêu đương làm gì để lếch thếch thế này anh ơi.
– Thế thì đừng yêu em nhỉ. Mệt nhỉ.
– Dạ, đúng rồi anh.
– Thế thích thôi, đừng yêu nữa, em thấy được không ?
– Dạ ?

Tôi tròn xoe mắt nhìn Quân, đang chưa hiểu anh nói cái gì thì anh mỉm cười, lấy tay xoa đầu tôi rồi nói tiếp :

– Yêu mà mệt thì em đừng yêu, thích thôi, thích nó mang cảm giác tích cực lắm, không mệt, lại còn vui.
– Ái chà chà, anh Quân đang thích ai phỏng ? Nghe anh kể mà em thấy anh đang tích cực lắm ha ha ha.
– Ừ, anh đang thích một người, người này dễ thương lắm.
– Ai may mắn chiếm được trái tim soái ca vậy ta, quả nay phải tu cả mười mấy kiếp đấy anh ơi…
– Không hẳn nha, anh nghĩ anh tu mười mấy kiếp mới gặp người thú vị và ngây thơ như cô ấy.
– Thế thì khi nào Trường Hạnh làm lành, mình tổ chức tiệc ra mắt bạn gái thôi anh ơi..
– Thế em hôm đó có ra mắt bạn trai không ? Có thì ra mắt luôn thể chứ ?
– Để em nghĩ đã, em chưa có quen ai, mà em bảo anh rồi đó, em sợ yêu vãi chưởng.
– Thế có đang thích ai không ?
– Hiện tại thích thì không anh ạ, ấn tượng thì có một vài người.
– Uhm, thôi cứ thoải mái tâm lý đã em ạ, cái gì tới cũng sẽ tới.

Nói chuyện một lúc cũng đã về tới nhà, Quân nhờ bảo vệ chung cư phụ tôi đưa Hạnh lên phòng, tuyệt nhiên không phụ tôi đỡ Hạnh lấy một lần, ở bar thì nhờ nhân viên, tới chung cư thì nhờ bảo vệ, tôi tính hỏi nhưng lu bu quên mất, rồi sau này mới hiểu là anh có nguyên tắc chỉ bế, ôm người con gái mà anh yêu, người mà lần trước say ôm cổ anh quên lối về.

Mọi người like Page “ Chuyện nhà em.” Để cập nhật truyện mỗi ngày nhé 🤗, và đừng quên cmt hoặc like bài cho tác giả để tác giả có động lực viết mỗi ngày nha 🤗🤗

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN