Về Sau Bớt Ăn Cá - Chương 28-2: Hai mươi tám con cá (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Về Sau Bớt Ăn Cá


Chương 28-2: Hai mươi tám con cá (2)


Edit + beta: Hi Văn.

_

Mới vừa tiến vào sân bóng rổ, liền nghe được ở bên trong truyền đến một trận kinh hô, bóng rổ rơi xuống đất tạo nên một tiếng vang trầm đục ở nền sân trống trải.

Trịnh Ý Miên thăm dò, cùng Lý Mẫn nói thầm: “…. Sao vậy?”

Lý Mẫn lắc đầu: “Không biết, chắc là ném bóng đi. Người lớn lên đẹp trai mà ném bóng thì đều được hô như thế này, cậu chưa bao giờ xem thi đấu bóng rổ sao?”

Trịnh Ý Miên bĩu môi, Lý Mẫn liếc nhìn cô một cái, cười: “Được rồi, tớ biết rồi, tìm chỗ ngồi cho chúng ta thôi.”

Không biết hôm nay sân bóng rổ lại có nhiều người như vậy, các cô tìm xung quanh một vòng, cũng không tìm được hai vị trí nào kế bên cạnh nhau cả.

Lý Mẫn đối với khán đài không còn chỗ ngồi nào phát ngốc: “Nhân khí của Lương Ngụ cũng quá cao rồi, lăn lộn đến mức ghế cũng không còn cái nào nữa, nếu không….”

Nói còn chưa dứt lời, liền nghe được một tiếng gọi: “Nơi này nè ——”

Trịnh Ý Miên quay đầu lại, Triệu Viễn đứng ở hàng ghế thứ nhất phất tay với các cô: “Nơi này có chỗ ngồi nè, ngồi ở đây đi.”

Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn xuyên qua đám người đi qua đó, ở hàng ghế đầu tiên có tầm nhìn thật tốt ngồi xuống.

Trịnh Ý Miên vừa mới ngồi xuống, phát hiện đằng sau có một cái túi, kiểu túi này cô rất quen thuộc, là kiểu dáng mà Lương Ngụ hay mang theo.

Cô quay đầu lại xem thi đấu trong sân, Lương Ngụ cởi áo khoác, bên trong là một cái áo đen, anh hơi hơi thở phì phò, đỡ lấy đầu gối nhìn người phía trước.

Một tiếng huýt gió, thi đấu kết thúc.

Lý Mẫn thấp giọng oán giận: “Có phải là chuyển phát nhanh đã tới chậm không? Vừa tới liền kết thúc, thật mất hứng.”

Lương Ngụ đi tới bên cạnh Trịnh Ý Miên, vặn nắp một chai nước, nói với Lý Mẫn: “Không có việc gì, ngày mai tới xem thi đấu chính thức.”

Lý Mẫn: “Có cần vé không?”

“Cần chứ, tớ đây chết cũng muốn lấy được vé đó,” Triệu Viễn tiếp lời, “Hai ghế, nhớ là phải dẫn cả Trịnh Ý Miên đến nữa nhé.”

Trịnh Ý Miên gật đầu, lại hỏi: “Ngày mai mấy giờ?”

Lương Ngụ ngửa đầu uống nước, hầu kết trên dưới lăn lộn, một chai nước rất nhanh đã thấy đáy, anh nhìn thẳng về phía trước, cuối cùng lấy mu bàn tay lau cằm, động tác lưu loát như đóng phim điện ảnh.

“Buổi chiều hai giờ.” Anh nói.

Trịnh Ý Miên ghi nhớ thời gian, nhìn anh ở trong tầm mắt của mình, trên cánh tay tựa hồ bị rách một chút, cô ngẩng đầu chỉ chỉ: “Tay cậu làm sao thế?”

Lương Ngụ giơ cánh tay lên nhìn, cười nói: “Không có gì, vừa nãy không cẩn thận nên cọ trúng.”

Trịnh Ý Miên duỗi tay đem túi của mình kéo tới, mở túi ra tìm tìm, từ bên trong tìm được hai miếng băng keo cá nhân.”

Cô hơi trầm trọng mà nhìn hai cái băng cá nhân trên tay mình.

_

Tại sao cô lại mang theo hai cái băng kéo có hoa văn thú cưng cơ chứ, cô hận chính mình ghê gớm.

Sau một lúc lâu, khi đã làm xong một phen đấu tranh tâm lý, cô đem băng keo cá nhân giơ lên: “Không ngại thì để tớ dán cho cậu nhé.”

(HV: giải thích một chút về cách xưng hô của 2 bạn trẻ, vì Ngụ ca đã tỏ tình với Miên Miên rồi nên anh sẽ xưng anh – em với Miên Miên, còn Miên Miên vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của mình nên vẫn xưng cậu – tớ, chừng nào Miên Miên xác định rõ tình cảm của mình sẽ đổi cách xưng hô thành em – anh).

Lương Ngụ ngồi bên cạnh cô, vươn cánh tay của mình ra, lại cười hỏi: “Không phải nãi nãi nói với em là dán băng keo cá nhân sẽ làm bí miệng vết thương sao?”

“Nếu sau đó cậu còn muốn vận động, thì mồ hôi sẽ dễ dàng làm miệng vết thương của cậu nhiễm trùng,” Trịnh Ý Miên hỏi, “Cậu không muốn dán sao? Không muốn dán thì không….”

“Muốn chứ,” cánh tay anh lại duỗi sang bên này một chút, âm thanh trầm thấp, “Anh muốn dán.”

Triệu Viễn đang đứng một bên vây xem: “……..”

Dán băng keo cá nhân còn muốn vờn qua vờn lại, chẳng lẽ đây là tình thú của bọn yêu nhau à?

Trịnh Ý Miên xé vỏ bên ngoài của băng keo cá nhân, một bên dán một bên hỏi anh: “Chuyện di động của Thịnh Dã…. Là cậu làm sao?”

“Ừ,” anh cũng không kiêng dè, nói thẳng ra, “Anh không quen nhìn người khác khi dễ em.”

Trịnh Ý Miên đẩy ngón tay lên phía trước, làm băng keo dính vào da anh chặt một chút, lại hỏi: “Thời điểm kiểm tra nếu tớ không ngăn lại, cậu sẽ xông lên sao?”

Âm thanh Lương Ngụ dường như được bọc bởi một tầng sương mù: “Chắc vậy.”

“Cho dù xông lên thì là ai cũng sẽ có xích mích, có xích mích sẽ đánh nhau, đánh nhau sẽ bị thương mất….”

Cô rũ mi mắt, nói như vậy.

Lương Ngụ trầm mặc, biết rõ không nên hỏi, nhưng sau một lúc lâu vẫn mở miệng: “…. Cảm thấy anh ấu trĩ sao?”

“À không, không phải,” cô không do dự, bật cười nói, “Chưa bao giờ có khái niệm ấu trĩ hay thành thục cả, chỉ là khi đối diện với một việc nào đó, những người khác nhau ở những hoàn cảnh khác nhau sẽ áp dụng những phương thức không giống nhau để giải quyết mà thôi.”

Anh đã làm rất nhiều việc, ở trong mắt cô, cũng đã đủ đáng tin cậy rồi.

“Ý của tớ là,” Trịnh Ý Miên ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, “Cậu lớn lên đẹp hơn bọn họ, da cũng tốt hơn bọn họ nữa, thân thể lại càng quý hơn bọn họ nhiều, nếu đánh nhau bị thương thì cũng không có lời, quá mệt mỏi.”

Lương Ngụ nhìn cô hồi lâu, sau một lúc lâu mới hiện lên ý cười nhu hòa, nói: “Biết rồi, sau này sẽ không làm như vậy nữa.”

Trịnh Ý Miên gật đầu, tìm thùng rác xung quanh đây, bỗng nhiên nghe được Lương Ngụ hỏi: “Lần trước em nói em sẽ suy xét, em đã suy xét thế nào rồi?”

Nghe vậy, cô giật mình, chợt nghiêm túc tự hỏi.

“Rất nghiêm túc suy xét đến cậu đấy,” bộ dáng có nề có nếp của cô đặc biệt đáng yêu, “Cho nên, cậu phải biểu hiện cho tốt đó.”

Lương Ngụ bật cười, nhướng mày: “Biểu hiện cho tốt rồi là có thể chuyển thành chính thức hửm?”

Cô ăn nói nhỏ nhẹ, âm thanh chậm rãi cũng không sửa lại lời anh: “…. Biểu hiện tốt.”

“Thế nào mới tính là biểu hiện tốt đây?” Lương Ngụ cố ý ghẹo cô, giống như đang xem một con mèo con đang đảo quanh qua lại, “Trước đây biểu hiện của anh không tốt sao?”

Cô thật sự không còn lời nào để nói, mặt từ từ hồng lên: “Khá tốt.”

Ý cười của Lương Ngụ càng sâu, duỗi tay xoa xoa tóc cô: “Đã biết, càng ngày càng tốt hơn.”

Nói xong câu này, anh quyết định không đùa cô nữa, đổi sang đề tài khác.

“Lúc vừa tiến vào, có nhìn thấy anh ném bóng không?”

Cô ngẩng đầu: “Các cô gái hoan hô là bởi vì cậu ném bóng sao?” Lại lắc đầu: “Tớ không thấy được, cậu ném bóng như thế nào?” 

Lương Ngụ: “Úp rổ.” 

Nghe hai chữ như thế, cô nghĩ tới cái gì đó: “Úp rổ sao…. Từ nhỏ tới lớn, hình như chưa thấy ai úp rổ bao giờ.” 

“Ngày mai tới xem,” anh xoa xoa tóc cô, “Ngày mai cho em xem một lần nhé.” 

_

Đêm đó trở về, Trịnh Ý Miên gọi điện thoại cùng với khuê mật thời cao trung Lâm Trản, hai người hàn huyên hai ba tiếng đồng hồ, vẫn luôn nói tới những việc nhỏ trong sinh hoạt.

Nói xong lời cuối cùng, Trịnh Ý Miên nhắc tới trận bóng cùng Lương Ngụ, cùng với chậm chạp không chịu tiến tới, muốn biết cảm giác động tâm.

Lâm Trản cầm di động, ở bên kia điện thoại hỏi lại cô: “Là bởi vì động tâm, cho nên mới thích cậu ta sao?”

Trịnh Ý Miên cứng họng.

Lâm Trản phủ định nói: “Không phải đâu, Miên Miên. Không phải động tâm, cho nên cậu mới thích người này, mà bởi vì thích người này rồi, cậu mới động tâm với cậu ta. Nhưng ở rất nhiều thời điểm, người thích thường thường sẽ không biết được, chỉ có thể dựa vào động tâm trong nháy mắt kia, mới có thể minh bạch được —— à, thì ra là mình thích người này.”

Cuối cùng, Lâm Trản lại cười hỏi cô: “Cậu biết động tâm là cái gì không?”

_

Ngày hôm sau, trận bóng đúng giờ bắt đầu.

Trịnh Ý Miên tìm được hai vị trí rất tốt, ngồi ở sau đội viên thi đấu, tất cả hình ảnh trong sân đều thu hết trong đáy mắt.

Nói thật, cô không quá hiểu thứ này, phần lớn thời điểm đều là đu theo một đám người hưng phấn ở trong sân, đằng sau lại có cổ động viên, ra sức mà kêu.

Trong sân như một mặt bằng phập phồng thong thả, ngẫu nhiên lại có một hai lần dẫn cướp bóng, cứ như một hòn đá rơi xuống, mặt nước nổi lên từng gợn sóng hoan hô.

Cùng với một tiếng thét chói tai tràn ra, sóng âm siêu cường làm mặt nước bắt đầu kích động, mọi người đồng thời đứng lên, tầm mắt toàn bộ đều hướng về phía Lương Ngụ đứng đầu đang nhảy lên tiếp bóng.

—— thi đấu rất nhanh sẽ kết thúc, mà Lương Ngụ, bắt được bóng.

Trịnh Ý Miên mê mang mà nghĩ, nếu lúc này có thể úp rổ, khẳng định là truyền kỳ cmnr.

Lương Ngụ nhẹ nhàng uyển chuyển bắt đầu nhảy, tóc mái mướt mồ hôi dán ở trên trán nhẹ nhàng rung động, quả bóng như có trật tự, theo động tác nhảy lấy đà mà tung lên, gió mạnh lướt qua, sau người cong thành một độ cung xinh đẹp *oánh nhuận.

*oánh nhuận: đẹp trong sáng, tươi nhuận, mịn màng. 

Một tay anh cầm bóng, huơ cánh tay, bóng nhanh chóng tiến tới, toàn bộ động tác vừa nhanh chóng lại cực kì đẹp trai.

Triệu Viễn đứng lên, dẫn đầu thay Trịnh Ý Miên kích động luôn: “Mẹ nó, lại là úp rổ kìa!” 

Bởi vì úp rổ, anh dùng cánh tay bắt lấy rổ, cả người đeo trên rổ.

Rồi sau đó, anh buông tay, rơi xuống đất, có mồ hôi theo hình dáng rõ ràng của anh mà trượt xuống, rơi qua cổ anh, thấm vào vạt áo.

Thời gian giống như dừng lại trong một lát.

Thi đấu kết thúc.

Trong sân hoan hô như nước, Lương Ngụ ngồi dậy, đẩy ra tóc mái trên trán đang che mắt anh lại, duỗi tay cầm lấy một cái khăn lông được truyền qua, khó nhịn mà ngửa đầu, ngón tay thon dài cầm lấy khăn lông, cọ qua cái cổ đầy mồ hôi của mình.

Khăn lông màu trắng quét qua hầu kết rõ ràng trên cổ anh.

Anh thở hổn hển mà trở về vị trí uống nước, thuận tay đem đồ vật trên vị trí xách lên, đưa cho Trịnh Ý Miên.

Trịnh Ý Miên cầm lấy, phát hiện đây là ly nước chanh.

Hôm nay khi mới ra cửa, cô muốn đi mua nước chanh, đáng tiếc không đủ thời gian, không mua được.

Uống nước xong, Lương Ngụ tay vịn lưng ghế, thân mình dựa lại gần Trịnh Ý Miên.

Cho dù chảy mồ hôi, mùi hương trên người anh vẫn là mùi tuyết hương sạch sẽ như cũ.

Anh hạ giọng, hỏi: “Thấy chưa?”

Trịnh Ý Miên phản ứng có chút không kịp: “Thấy cái gì?”

“Không phải em nói chưa nhìn thấy úp rổ à?” Trong thanh âm của anh tràn ra một chút ý cười câu nhân, gằn từng chữ một nói, “Quả úp rổ vừa nãy, là cho em xem đó.”

Trịnh Ý Miên theo bản năng nắm chặt ngón tay, nắm chặt lấy ly nước chanh đã được đóng gói.

Túi phát ra mùi hương thơm ngát.

Nháy mắt động tâm sẽ ở trong trường hợp nào?

Có lẽ là, hôm nay bạn muốn uống nước chanh, mà anh ấy vừa lúc mua cho bạn một ly nước chanh.

Lại có lẽ là, bạn muốn xem tuyển thủ thi đấu mặc áo số 10, mà anh ấy vừa lúc mặc áo chơi bóng số 10.

Lại có khả năng, một khắc bạn nhìn anh ấy kia, nội tâm bỗng nhiên suy nghĩ “Nếu có thể úp rổ khẳng định sẽ trở thành truyền kì”, mà anh vừa lúc, vì bạn mà úp rổ.

Thật là cực kì ngạo mạn, không nói đạo lý, lại tươi đẹp rực rỡ, nháy mắt đã không còn thấy gì nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lương Ngụ, ánh sáng nghịch hướng mà đến, gió ngoài phòng mà thổi qua.

Tối hôm qua trong điện thoại, câu câu chữ chữ của Lâm Trản vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

—— Động tâm là gì?

Như thuyền con cập bờ, chim bay về rừng, ve kêu mùa hạ, bạn hoàn toàn nghe theo anh ấy, từ thân thể đến linh hồn, đều có thể thuộc về họ.

Trịnh Ý Miên cầm ly nước chanh kia, chậm rãi, chậm rãi tự mình xác định nói.

Cảm giác này, cô giống như, đã biết nó là gì rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Mở ra hình thức rải đường điên cuồng thôi ~

_____ 

HV: vậy là đôi bạn nhỏ sắp yêu đương rồi ~~ tôi vẫn thích những đoạn mập mờ đáng yêu hơn, nhưng thôi mập mờ nữa thì tội nghiệp Ngụ ca lắm, còn 1 xíu nữa là hai bạn thuộc về nhau rồi ~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN