Về Sau Bớt Ăn Cá
Chương 29: Hai mươi chín con cá
Edit + beta: Hi Văn.
_
Con người ta một khi đã xác định cái gì, thì sau này, hết thảy đều được thành lập trên thứ tình cảm đã thông suốt này, mọi thứ cũng không giống nhau nữa.
Trịnh Ý Miên nhìn Lương Ngụ sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, lần thứ hai bước lên sân thi đấu, quanh khán đài đều truyền đến tiếng la hét, nghe hai chữ “Lương Ngụ” phía sau các loại âm thanh hò hét ấy, cô thế nhưng khó có được sinh ra một loại…. Cảm giác kiêu ngạo.
Rất kỳ quái, giống như là người này, thật sự đã có quan hệ gì đó với cô.
Giống như, trong thâm tâm thấy cực kì vui sướng, người mà mình thích, là một người ưu tú như vậy đó.
Các loại tình cảm đan xen phát ra, trong nháy mắt kia, cư nhiên lại làm cho Trịnh Ý Miên không biết làm thế nào cho phải.
Trong thế giới đinh tai nhức óc ấy, cô phảng phất chỉ nghe được tiếng tim mình đập, cùng với tiếng bước chân của người ấy trong tầm mắt cô mà thôi.
*Tháp, tháp, tháp.
*tiếng bước chân.
Cô nâng cánh tay lên, uống một ngụm nước chanh.
Đồ uống chua ngọt kích thích đầu lưỡi, lại hiện ra một cổ thanh đạm, nhưng dư vị vẫn đọng lại trong miệng.
Trịnh Ý Miên giơ tay đỡ lấy ống hút, tình hình chiến đấu trong sân như thế nào, cô đã hoàn toàn không biết, trong nội tâm nhảy ra vô số suy nghĩ, toàn là những vấn đề cô không nên nghĩ tới.
Bỗng nhiên, Lý Mẫn thét chói tai đứng lên.
Trịnh Ý Miên không biết làm sao, cũng đứng lên theo, Lý Mẫn giơ tay lên bắt đầu hò hét: “Thắng! Chúng ta thắng rồi!”
Trịnh Ý Miên: “Hả…. Nhanh như vậy đã thắng rồi sao?”
Lý Mẫn hoài nghi nhìn cô: “Cậu đang ngẩn người đó hả đại tiểu thư? Lúc này mà cậu còn có thể ngồi! Mà! Phát! Ngốc! Nữa! Sao! Cậu không nhìn thấy Lương Ngụ đã ném vào bao nhiêu quả sao?! Cậu không thấy được cậu ấy bùng cháy như thế nào sao?!”
“Không,” lời nói ra, Trịnh Ý Miên lắc đầu, “Không đúng, có thấy mà.”
“Cậu tại sao lại thần chí không rõ vậy hả,” Lý Mẫn chỉ chỉ cô, “Mặt cậu đỏ quá rồi kìa?”
Trịnh Ý Miên giơ tay, lấy mu bàn tay làm lạnh mặt mình lại, “Nóng quá.”
Các cô vẫn đang thảo luận, Lương Ngụ đã dẫn đầu trở lại vị trí.
Triệu Viễn không biết làm sao, đang bị mọi người chúc mừng mà ném lên cao, cậu ta gào to rơi xuống, lại bị tiếp được, sau đó lại bị ném lên.
Lương Ngụ trở lại vị trí, tóc ướt nhẹp, quần áo thi đấu số 10 cũng dính sát bên người, bộ quần áo dính sát phác họa ra đường cong vòng eo thon gầy của anh.
Anh duỗi tay lấy nước, vì hạ nhiệt độ xuống, đem một bình nước đầy đổ từ trên đầu đổ xuống.
Nước chảy qua tóc mái của anh, ở trước mắt anh ngắn ngủi tạo thành một màn mưa, chảy dọc theo mũi anh, rơi xuống dưới cổ.
(HV: hồi xưa cũng đi xem người yêu đánh bóng rổ, cái màn tưới nước hạ hỏa này thật sự là cmn đẹp trai chết người luôn đó =)))
Anh lau mặt một phen, đang muốn uống nước, lại phát hiện ra mình đã lấy đi chai nước khoáng cuối cùng trong thùng rồi.
Duỗi tay không lấy được, Lương Ngụ theo bản năng nhíu mày, vừa quay đầu, liền thấy Trịnh Ý Miên đem ly nước chanh của mình đưa tới.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới cái gì khác, chỉ có ý nói là: “Uống của em đi.”
Anh liếc mắt ngó cô một cái, có chút thụ sủng nhược kinh mà sờ sờ vành tai, sau đó mới nhận lấy nước.
Đầu ngón tay anh vuốt mép ly, rũ mắt, môi đụng vào ống hút.
Nước chanh trong ly bị hút lên, trôi xuống cuống họng, chua chua ngọt ngọt tê người.
Nước chanh đã được cô uống gần phân nửa, không biết ở chỗ nào còn đọng lại mùi quả vải chỉ thuộc về cô, *vô khổng bất nhập mà lan tràn khắp cả người anh.
*vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng có.
Thật ngọt.
Nhưng thứ càng ngọt, càng uống lại càng khát, càng khát thì càng muốn uống thêm.
Uống sạch sẽ ly nước chanh, Lương Ngụ nhả ra, môi mềm tựa hồ còn chút luyến tiếc mà rời đi ống hút.
Lắc lắc cái ly, phía dưới chỉ còn lại một miếng chanh.
Trịnh Ý Miên ngẩng đầu nhìn anh: “Còn khát sao?”
Lương Ngụ đang muốn mở miệng, Triệu Viễn đã được buông tha rốt cuộc cũng lảo đảo mà trở lại, chụp vai anh một cái: “Đi thôi Ngụ ca, còn không mau tắm đi?! Chút nữa không phải chúng ta còn có hoạt động sao?”
Trịnh Ý Miên lúc này mới nhớ tới cái túi của Lương Ngụ còn bị mình ôm trong người, cô hỏi Lương Ngụ: “Chút nữa còn có hoạt động gì sao?”
“Hội Học Sinh có cái hoạt động giải đố gì đó,” Lương Ngụ nói, “Anh phải đi một chuyến.”
“Giải đố sao? Ở đâu vậy ạ?”
“Cửa thư viện,” Lương Ngụ như suy tư cái gì đó, rồi sau đó nói, “Em có đi không, đánh dấu báo danh là có một chỗ rồi.”
Trịnh Ý Miên còn đang suy nghĩ xem buổi tối có chuyện gì hay không, Lý Mẫn đã vỗ đùi bôm bốp: “Được thôi, đã có chỗ ngồi thì chúng ta đi thôi, Miên Miên.”
Trịnh Ý Miên gật đầu, nói được.
“Ấy chết, tớ đột nhiên tớ là mình còn có chút việc,” Lý Mẫn đứng lên, phất tay nói với Trịnh Ý Miên, “Tớ ra ngoài một chuyến, chút nữa gặp lại ở thư viện nhé, cậu đi cùng với Lương Ngụ trước đi.”
Trịnh Ý Miên còn chưa kịp nói, Lý Mẫn đã men theo lối đi nhỏ mà chạy như bay ra ngoài.
Lương Ngụ nhìn về phía Triệu Viễn.
Triệu Viễn ho nhẹ một tiếng: “Em còn phải đi dọn dẹp đồ nữa, hai người đi trước đi.”
Lương Ngụ như có như không mà đáp lại một tiếng, ngón tay ở trên lưng ghế gõ gõ, cho thời gian để Trịnh Ý Miên đứng lên, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài.
Trịnh Ý Miên đi theo đằng sau anh, đi được vài bước, mới bỗng nhiên phản ứng lại, hỏi: “….. Chúng ta đi đâu trước bây giờ?”
Lương Ngụ lời ít mà ý nhiều: “Tắm rửa.”
Tắm rửa?
Khi nói chuyện, đã tới cửa phòng tắm lúc nào không hay.
Lương Ngụ duỗi tay, đỡ cô đến cái ghế dài phía bên ngoài ngồi xuống, cười nói: “Anh vừa mới ra khá nhiều mồ hôi, bây giờ đi tắm một chút, chờ anh một tí nhé, lập tức ra ngay.”
Cô gật đầu, nói: “Được rồi, em ở đây chờ anh.”
Lương Ngụ đi được hai bước, quay đầu lại nhìn, thấy cô đang ngồi trên ghế ngoan ngoãn chơi di động.
Lá cây trên đỉnh đầu phát ra những âm thanh sàn sạt, ánh nắng chiếu đầy đất tạo thành những ánh kim lớn nhỏ vụn vỡ.
Cô dù bận vẫn ung dung đem túi của anh đặt ở trên đùi, đôi tay vòng lấy, cằm gác lên cặp sách của anh.
Lương Ngụ ở trong lòng nhảy ra một chút cảm giác đắc ý, bất quá sau một lúc lâu, tất cả đều biến mất.
Mẹ nó, cái cặp sách còn có phúc lợi hơn anh nữa.
_
Lương Ngụ vừa vào phòng tắm không lâu, Triệu Viễn cũng đi tới bên này.
Có thể là do trận bóng rổ đánh đến quá hưng phấn, nên khi hưng phấn thì tinh thần rất dễ dàng rất thường, mà khi tinh thần thất thường rồi, cậu ta nói chuyện cũng quẳng đầu óc đi luôn.
Vì thế cậu ta rất kích động mà vung tay lên, quen thuộc mà chào hỏi cùng Trịnh Ý Miên: “Chị dâu, chị ở chỗ này làm gì thế?”
Khoảnh khắc mà lời nói buột miệng thốt ra, vừa nói xong, Triệu Viễn thiếu chút nữa cắn đứt cmn đầu lưỡi của mình luôn.
….. Xong rồi, nói sai mất.
*Bát tự còn chưa thêm một dấu phẩy, cậu ta thế nhưng lại thuần thục mà kêu người ta hai tiếng chị dâu?
*Tám chữ, theo các nhà tướng số thời xưa thì tám chữ đó cho biết “năm, tháng, ngày, giờ” sinh đẻ của một người; mỗi chi tiết về “năm, tháng, ngày, giờ” được chỉ định bằng hai chữ tính theo “thiên can” và “địa chi”, tổng cộng là tám chữ.
Triệu Viễn moi móc hết cõi lòng, trong lòng vẫn ôm chút may mắn “Có khi là cô ấy không nghe được đâu”, cào cào đầu có ý đồ nói lảng sang chuyện khác.
Ai biết Trịnh Ý Miên cứ thế gật gật đầu, mở miệng nói: “Lương Ngụ mới vào tắm rồi, tớ ở chỗ này chờ anh ấy.”
Trên mặt cô một tia khác thường đều không có, thần sắc bình thản cứ như Triệu Viễn chỉ đang hỏi cô thời tiết hôm nay thế nào mà thôi.
Triệu Viễn vừa thấy tình huống không có vấn đề gì, lập tức gật đầu cười nói: “Là, là vậy sao, tớ, tớ cũng đi vào trước đây.”
Trịnh Ý Miên gật gật đầu, nhìn Triệu Viễn cũng đi vào nhà tắm, cúi đầu, mới cảm giác được có chỗ nào không quá đúng.
Triệu Viễn….. Vừa mới… Kêu cô là…. Chị dâu?
…….
Hơn nữa cô, còn đồng ý rồi?
Máu cô dâng lên, hai bên tai nóng lên, ánh mắt nhìn màn hình có tia sáng lập lòe.
Đọc nửa ngày, một chút tin tức trên Weibo cũng đọc không vào, phảng phất như mỗi một cái Weibo đều là hai chữ kia ——
Bằng hữu a: Hôm nay chị dâu uống thật tốt, lần sau lại đến dọn dẹp nữa nha[ con thỏ ]
Bằng hữu b: Có cái gì hạnh phúc hơn việc được người khác kêu là chị dâu đâu?
Bằng hữu: Chị dâu…. Chị thay đổi rồi…..
Trịnh Ý Miên nhắm mắt, muốn hỏng mất mà đỡ lấy cái trán.
Lại mở mắt ra, cẩn thận mà nhấn mạnh ——
Bằng hữu a: Hôm nay chị dâu uống thật tốt, lần sau lại đến dọn dẹp nữa nha[ con thỏ ]
Bằng hữu b: Có cái gì hạnh phúc hơn việc được người khác kêu là chị dâu đâu?
Bằng hữu: Chị dâu…. Chị thay đổi rồi…..
_
Trịnh Ý Miên gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, cứ như muốn nhìn xuyên qua điện thoại luôn, một người một điện thoại ngồi đó phân cao thấp với nhau, bỗng nhiên cảm giác được có người đứng trước mặt mình.
Lương Ngụ chỉ mặc một cái quần dài, nửa người trên hoàn toàn để trần, ánh sáng chiếu vào cơ bắp cân xứng trên thân hình anh, rắn chắc rõ ràng.
Vòng cung phản xạ của Trịnh Ý Miên cứ như bị kéo thật xa, dường như đang so đầu gỗ cùng con lười, Lương Ngụ vươn tay, chỉ chỉ túi trong ngực cô, ngữ điệu như là tiếc hận, lại khó nén được giảo hoạt.
“Quần áo của anh ở trong bao.”
Trịnh Ý Miên lúc này mới lấy lại tinh thần, kéo khóa kéo của túi, lời nói cũng không còn nhanh nhẹn nữa: “Em đưa cho anh tìm nhé, là cái nào vậy…..”
Cả khuôn mặt cô hận không thể vùi vào cặp sách.
Vùi vào rồi, nếu không cần chui ra, thì càng tốt.
Lương Ngụ cười, thanh âm hạ xuống trầm trầm, chui vào lỗ tai cô.
“Bên trong chỉ có một cái áo thôi.”
Trịnh Ý Miên lấy cái áo sơ mi kia ra, vẫn đem mặt chôn vào ba lô Lương Ngụ như cũ.
Lương Ngụ rất nhanh đã mặc chỉnh tề, xoa xoa đầu cô, nói: “Tốt, đi thôi.”
Trịnh Ý Miên mặc anh lấy đi cái túi trong tay cô, nhìn anh bước ra ngoài vài bước rồi, chính mình mới đứng dậy, chậm rì rì mà đuổi theo.
Tới cửa thư viện rồi, Hội Học Sinh đã bố trí giăng đèn kết hoa đồ xong xuôi cả rồi, rất có không khí náo nhiệt.
Trịnh Ý Miên nhỏ giọng hỏi lương Ngụ: “Hiện tại đang làm gì vậy?”
Lương Ngụ lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, hình như là tự mình tìm ra tấm card giải đó, đoán trúng thì có thể nhận phần thưởng.”
Cửa thư viện có những sợi dây dài ngang dọc đan xen, trên dây treo tràn đầy các bưu thiếp, gió đêm nhẹ nhàng thổi, bưu thiếp treo ở dây thừng lắc lư lảo đảo.
Cô duỗi tay, nhìn một bưu thiếp ở gần đó.
Trên đó viết một hàng câu thơ, thơ thì cô xem đã hiểu, nhưng đáp án lại đoán không ra.
_
Lương Ngụ vỗ vỗ vai cô: “Đi thôi, chúng ta vào trong, anh cũng muốn viết một thứ.”
Trịnh Ý Miên nhìn còn có những dây thừng trên đó trống không, đoán được là bưu thiếp vẫn chưa treo đầy, hỏi: “Anh cũng muốn vào viết sao?”
“Ừ.”
Văn phòng hiện tại của Hội Học Sinh, Lương Ngụ cùng Trịnh Ý Miên đi vào, lập tức có người hiểu rõ mà đâm đâm bả vai Lương Ngụ: “Ồ, Ngụ của chúng ta tới rồi sao?”
Lập tức có người ra đón tiếp, còn làm cái động tác ném bóng, nhướng mày với Lương Ngụ: “Nghe nói cậu úp bóng rất đẹp trai nha, vào vài quả bóng, hoàn toàn KO bên kia.”
Nhân duyên của anh rất tốt, tuy rằng không phải là người của Hội Học Sinh, nhưng phần lớn người ở đây đều biết anh.
Lương Ngụ cười vỗ vỗ bả vai bọn họ: “Được rồi, thiệp của tôi đâu?”
“Nơi này,” có người dẫn anh qua đó, ý vị không rõ nói, “Không dễ mà để lại cho cậu treo đâu, nỗ lực quá đi bạn học Lương Ngụ.”
Lương Ngụ vừa đi, lập tức có người nhìn thấy Trịnh Ý Miên sau lưng anh.
Mọi người trên mặt nở nụ cười, không hẹn mà cùng cắt trạng thái.
“Trịnh Ý Miên sao, tới tới tới, ngồi sô pha đi.”
Mọi người vui tươi hớn hở thấp giọng nói chuyện với nhau, Trịnh Ý Miên biết.
Chẳng được bao lâu, Lý Mẫn tới, hoạt động vừa lúc cũng bắt đầu, hai người lắc lư ở bên ngoài một vòng, chuẩn bị tìm địa phương được đánh dấu.
Địa phương được đánh dấu ở gần đó, Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn đơn giản đi ăn cơm trước rồi mới đến đó.
Lại qua một khoảng thời gian, hoạt động kết thúc.
Triệu Viễn đứng ở cửa nhìn đông nhìn tây, không biết đang nhìn cái gì.
Bỗng nhiên, cậu ta nhìn thấy Lý Mẫn, cho Lý Mẫn mấy ánh mắt mà Trịnh Ý Miên nhìn không hiểu gì cả.
Lý Mẫn lập tức lay lay Trịnh Ý Miên: “Miên Miên Miên Miên, cậu nhìn kìa, trên kia còn có một tấm bưu thiếp nữa, chúng ta đi lấy nó đi!”
Trịnh Ý Miên giơ tay lên cao, trên chỗ cao nhất ở bảng hiệu thư viện, treo một tấm bưu thiếp.
Cô ngơ ngẩn: “Treo cao như vậy, làm gì có ai với tới mà lấy được chứ….”
“Suy nghĩ biện pháp xem sao,” Lý Mẫn nói, “Cậu nhìn thử xem gần đây có thứ gì để lấy hay không?”
Trịnh Ý Miên chỉ vào một bên: “Loại địa phương này làm sao mà xuất hiện một cái cây dài chứ?”
“Vừa hay mà!” Lý Mẫn khoa trương mà hô to, “Mau tới đây xem đi, chúng ta đem cái bưu thiếp này lấy tới!”
Trịnh Ý Miên kỳ quái mà nhìn cô: “Cậu đêm nay bị làm sao vậy…. Cho dù có lấy thì cũng vô dụng, chúng ta đoán cũng đoán không ra…..”
Lý Mẫn sống chết đem cô đẩy qua: “Trước tiên cứ lấy xuống rồi lại nói, chúng ta có thể tra Baidu mà.”
Trịnh Ý Miên nửa tin nửa ngờ mà đem bưu thiếp lấy xuống, mở ra thì nhìn thấy, ở bên trong có một hàng thơ ——
“Dục đem tương tư nói tựa ai, thiển tình nhân không biết.”
Cô còn chưa nghĩ ra đáp án, đã bị Lý Mẫn đẩy đến trước sân khấu bên trong trường.
Sau sân khấu chỉ còn vài người ngồi lác đác.
Lý Mẫn đem tấm card của Trịnh Ý Miên giơ lên trước mặt Lương Ngụ: “Đổi quà tặng.”
Lương Ngụ nhìn thoáng qua tấm card trên tay Trịnh Ý Miên, không phải không có tiếc nuối mà xoa xoa sau cổ: “Phần thưởng đã phát hết rồi.”
Trịnh Ý Miên đang muốn nói không có gì đâu, dù sao mình cũng đoán không ra đáp án.
Nhưng giây tiếp theo, anh đứng dậy từ chùm ánh sáng mê mang lưu chuyển, hơi cúi người, nhìn về phía Trịnh Ý Miên.
Cô bị anh bao trùm dưới bóng của mình, không thể lui lại.
Lương Ngụ nhấp môi: “Chỉ còn lại duy nhất một cái…..”
Trịnh Ý Miên ngơ ngác mở miệng: “….. Cái gì?”
Đuôi mắt anh cong lên, ý cười lan tỏa.
“Phần thưởng là một người bạn trai, em có muốn mang theo không?”
Tác giả có lời muốn nói: Có muốn mang theo không xD
_
HV: mọi người có hóng tới chương sau không =))) hihi hóng thì cũng không up hôm nay đâu ple ple
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!