Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 10


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Ra khỏi cửa của đội hình cảnh, Cao Vũ Sanh liền kéo cái móng vuốt đu trên vai mình xuống dưới, tiện tay ném chìa khoá cho anh, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay. Trời đã đen thui, bên ngoài cục công an có đèn đường không sáng lắm chiếu xuống, chiếu ra những đường góc sáng trên đồng hồ.

“Trên tay cậu là đồng hồ dạ quang à?” Địch Thần lại gần, “Rất đẹp mắt.”

“…” Cũng đâu phải là học sinh tiểu học đâu, ai còn đeo đồng hồ dạ quang chứ. Cao Vũ Sanh nhìn “Sky Moon Celestial” trên cổ tay mình, không biết phải giải thích cho vệ sĩ nhà mình là thế gia sản xuất đồng hồ đeo tay hơn trăm năm không hề sản xuất đồng hồ dạ quang như thế nào. Không đợi hắn mở miệng thì Tiểu Trần của đội hình cảnh đã đuổi đến.

“Thần ca, điện thoại của anh.”

Địch Thần nhận lấy điện thoại, ghét bỏ nhìn trên dưới: “Anh nói này Tiểu Trần, lần tới có đi ra ngoài làm việc thì có thể bôi chút kem chống nắng không? Tối khuya anh chỉ nhìn thấy một bộ đồ đi đến thôi, rất là doạ người đó.”

Trần Chiếu Huy kéo kéo cái áo tay ngắn kiểu vận động có gắn dạ quang của mình: “Em đen vậy cơ á?”

“Ừ.” Địch Thần nói chắc như đinh đóng cột, cúi đầu gửi WeChat cho Phương Sơ Dương, “Tối nay mọi người có tăng ca không?”

“Em phải tăng ca nhưng đội phó không cần, đội trưởng biết hôm nay anh ấy phải coi Mông Mông nên nói anh ấy sẽ không đến.” Cậu nhóc Tiểu Trần thành thật bán đội phó nhà mình đi.

“À…” Địch Thần ý vị thâm trường lên tiếng, xoá đi một câu, nhét điện thoại vào túi, cảm thấy ngũ quan không rõ của Tiểu Trần bỗng thuận mắt hơn, “Được rồi, cậu bận rộn thì đi đi.”

Nếu như Phương Sơ Dương không tăng ca vậy thì anh có thể ở bên ngoài lâu thêm một chút rồi. Đợi đến khi đưa Cao Vũ Sanh về nhà thì phải đi chợ đêm ăn đồ nướng uống bia mới được. Bây giờ chính là mùa của tôm càng, phải mua một ký tôm càng mới được, hôm nay ngồi trong phòng giam không thể nào ngồi uổng công được.

Vừa suy nghĩ là nên ăn cay hay nên hấp tỏi, vừa lấy đèn pin kiểm tra xe, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì ném chìa khoá cho Cao Vũ Sanh: “Thôi vẫn là hấp tỏi đi… Á, không phải, vẫn là cậu lái đi. Tôi không lái xe buổi tối.”

“Đây là cái quy củ gì thế?” Có vài người tay lái yếu không dám lái xe ban đêm sợ gặp chuyện không may, nhưng rõ ràng là Địch Thần không nằm trong nhóm người có tay lái yếu. Ban ngày Cao Vũ Sanh cố ý quan sát, có thể nhìn ra được là kỹ thuật của người này được rèn luyện vì nhận việc làm của vệ sĩ, lúc đậu xe không phải là de vào mà là xoay tròn rồi đậu vào.

“Buổi tối dễ gặp bắn nhau hơn, lúc này vệ sĩ phải cần cảnh giác hơn.” Địch Thần tự nhiên ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn.

Một tay Cao Vũ Sanh đè lại cửa xe không cho anh đóng lại: “Anh nghĩ tôi sẽ tin à?”

Bạn nhỏ đầu óc tính toán quá thì không dễ thương chút nào, Địch Thần nhe răng, giằng co một lát rồi đành thừa nhận: “Tôi mắc bệnh quáng gà.”

Bệnh quáng gà! Cao Vũ Sanh hết hồn, chậm rãi xích lại gần. Trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng như thế này, ánh mắt của Địch Thần có chút không hướng lên trên lắm, nhưng phương hướng anh “nhìn” chính xác không lầm đi đâu được. Nếu không nhìn gần thì không thể nào nhìn ra dị dạng được. Thảo nào lần trước anh lại đi nhầm xe, thì ra là không nhìn thấy. Tại sao lại có thể như vậy?

“Tại sao lại bị? Chữa được chưa?”

“Trời sinh.” Cách gần như thế nên Địch Thần có thể cảm nhận được hô hấp chợt nhanh hơn của Cao tổng, “Sao nghe tôi bị quáng gà lại kích động vậy? Cậu đang hối hận à, nói cậu biết nhé, tiền đặt cọc không lấy lại được đâu.”

“… Không phải.” Hai chữ này như là chen ra ngoài từ trong cổ họng, mang theo run rẩy khó nhận thấy, giống như là một cậu bé làm sai vô lực chống đối lại gia trưởng. Nghe đến độ đầu quả tim của Địch Thần cũng run, nghĩ thầm vị tiểu Cao tổng này sau một giây là liền muốn khóc, không thì giảm nửa giá cho cậu ta nhỉ?

Không đợi Địch Thần mở miệng, Cao Vũ Sanh liền đóng cửa ghế phó lái lại, tự mình ngồi vào ghế tài xế khởi động xe: “Về chỗ của tôi trước rồi anh đón xe về.” Giọng nói lạnh như băng không còn chút ôn hoà nào cả, y như đúc khi Cao Vũ Sanh nói chuyện với nhân viên của hắn.

Bệnh quáng gà… Chẳng lẽ là tìm nhầm người? Cao Vũ Sanh siết chặt tay lái, chuyện này thật sự không có đạo lý, thật sự nghĩ không ra sao trên thế giới này còn có thể có người thứ hai có siêu năng lực hít ô-xy để tăng cường sức mạnh. Nhưng mà mắc bệnh quáng gà, nhìn không thấy sao trên trời!

“Ca ca, nhà anh ở đâu vậy?”

“Nơi đó, chỗ sáng sáng ấy.”

“Sao (tinh tinh)? Em gọi anh là Tinh Tinh ca ca được không?”

“Được.”

Nhà của Cao Vũ Sanh ở “Đông Ly Ngọc Đường Loan,” là một tiểu khu sa hoa có nhà lớn kết hợp sân vườn. Từ cảnh cục đi đến đây có chút xa nên cần đi cầu vượt.

Một đường im lặng, Cao Vũ Sanh không nói gì với Địch Thần nữa. Địch Thần rất hiểu loại tủi thân “mua lỗ mua lừa” này, cúi đầu mò điện thoại kiểm tra đường đi đến Đông Ly Ngọc Đường Loan. Tiểu khu sa hoa không chỉ nhà ở đẹp mà vị trí địa lý cũng tuyệt vời. Trên cao tốc có một exit chuyên rẽ ra con đường trước cửa Đông Ly Ngọc Đường Loan, giao thông tiện lợi, dân cư không nhiều.

Xem xong đường đi lại mở cái tờ giấy ra, Địch Thần chán chết chỉ có thể nghiên cứu cái tờ quảng cáo kỳ quái này. Hôm nay ở trong bệnh viện, cái câu “Bị trời bắt đi” của Vương Cánh Hàng rất khiến người khác để ý, hợp với cái hình vẽ quỷ dị này, không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác rợn tóc gáy.

“Cậu nói xem, có phải là Vương Cánh Hàng cầu xin tà thần dã phật nào không, thứ này chắc không phải là một cái bùa nguyền rủa ấy chứ?” Địch Thần nghĩ hão huyền cố gắng bắt chuyện với bạn học Tiểu Cao đang mất hứng.

“Trông cậy vào trời là hành vi của người yếu đuối.” Cao Vũ Sanh hiểu được đạo lý này lúc còn rất nhỏ.

“Có biện pháp nào đâu, cầu ông trời là hy vọng cuối cùng, người còn sống dù sao cũng phải có chút mong muốn chứ. Giống như cậu với Viên Tiểu Ái đó, nếu cô ấy muốn được cậu đồng ý thì chỉ có thể trông cậy vào một tia sét bổ cho cậu thành một kẻ ngốc.” Nói xong, lại làm một động tác sét đánh bổ xuống đầu.

“Két két!” Bỗng nhiên có một tiếng động truyền đến, thân xe rung mạnh, vọt về trước nhanh một chút.

“Mẹ nó, thật sự bị sét đánh hả?” Đầu Địch Thần đập vào lưng ghế, “bộp” một cái rất đau, nhịn không được chửi thành tiếng. Mở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, phía sau có một chiếc xe chở đất không bật đèn đang dùng đầu xe đánh vào mông của xe hạng sang, thật đáng sợ, bây giờ là mấy giờ mà xe chở đất đã có thể vào thành phố được? “Đừng xuống xe, chạy nhanh hơn, bỏ xa nó đi!”

Cao Vũ Sanh không nói một lời đạp chân ga, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với xe cẩu đất. Nhưng mà những xe chạy đằng trước vì nghe thấy tiếng ồn mà chạy chậm lại, hai làn xe đều bị chặn lại, tạm thời không thể nào vượt được.

“Brừm ——” Xe chở đất cũng vội càng chạy nhanh hơn, kéo theo cái thân nặng nề nhanh chóng đuổi kịp, vừa chạy vừa có đất rơi xuống, khắp trời đều bụi mù mịt, phía sau còn truyền đến tiếng thắng xe kêu ken két. Mà chiếc xe chở đất cứ như mắc bệnh chó dại, đã chạy khó khăn mà cũng muốn mở cái miệng to như chậu máu điên cuồng cắn không ngừng.

“Á!” Chiếc xe phía trước có một người trẻ tuổi lái, thấy được tình hình thế này từ trong kính chiếu hậu, thét lên đạp thắng lại.

Sắp đến giao lộ rồi, xe chở đất với tốc độ thấp căn bản là đuổi không kịp, nhưng do chiếc xe trước thắng gấp mà Cao Vũ Sanh đành phải đạp ga chậm lại, nhanh chóng lách qua làn xe bên phải.

Người trẻ tuổi kia thấy mình sắp táng thân dưới thân xe tải, trong cái chớp mắt sinh tử ấy bỗng nhiên đạp chân ga vọt lẹ, tránh được cái thảm kịch bị ép thành cái đĩa sắt. Mà chiếc xe chở đất không giảm tốc độ trực tiếp biến thành chạy song song với Cao Vũ Sanh, không chút do dự xô qua bên hông xe.

“Rầm rầm!” Sức mạnh cực lớn đụng xe chạy trật, xiêu xiêu vẹo vẹo tông trúng vào làn ranh bảo vệ của cầu vượt. Cũng may là khung xe nặng, nếu như là xe nhỏ bình thường thì chắc đã bay luôn ra ngoài. Nhưng mà chiếc xe chở đất cũng không cứ để thế rời khỏi, mà là nhanh chóng chuyển động xe, khiến cho một đống cát đá rơi xuống trên đường, chặn kín cái cầu vượt vốn đã chật hẹp. Những xe phía sau không qua được cũng không nhìn thấy được.

“Nhanh xuống xe.” Lúc nãy Địch Thần đã nhanh hít vài hơi ô-xy, thấy động tác của Cao Vũ Sanh chậm chạp thì giơ tay giúp hắn tháo dây an toàn ra.

“Brừm ——” Xe chở đất lại lần nữa tăng nhanh tốc độ, lần này vậy mà phách lối mở đèn lên, dường như là muốn nhìn thấy người trong xe bị nghiền thành cái bánh thịt, chạy thẳng đến chỗ tài xế.

Một tay Địch Thần kéo Cao Vũ Sanh qua. Làn ranh bảo vệ phát ra tiếng vỡ nát, thân xe không chịu được lao xuống hướng dưới cầu. Gò bằng xi măng giữ xe lại, chiếc xe dùng một loại thăng bằng vi diệu dừng giữa không trung. Địch Thần ôm Cao Vũ Sanh, một cử động nhỏ cũng không dám, nếu nhúc nhích là có thể khiến cho xe rớt xuống.

Có một người bước xuống từ chiếc xe chở đất, từ từ tiến về phía bên này, tiếng bước chân xột xoạt nghe cứ như chuông báo tang.

“Nhảy qua hướng hai giờ đồng hồ, bên đó có cây thép có thể nắm.” Cao Vũ Sanh thở dốc một chút, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói.

“Cạch cạch,” có cái gì đó rất cứng đập vào cửa sổ bên phía tài xế.

Lòng bàn tay của Địch Thần có chút dinh dính, đó chính là mồ hôi của anh và máu của Cao Vũ Sanh, người này bị thương lúc mới va chạm: “Ôm chặt tôi, ngàn vạn lần không được buông tay.” Dùng chân đá mở cửa xe, nhảy ra ngoài. Trong bóng tối nhìn không rõ, anh chụp lấy cây thép có thể nắm trong truyền thuyết, đung đưa trong không trung một chút, trong nháy mắt bỗng nhảy lên cầu.

“Mau tránh ra!” Cao Vũ Sanh đẩy anh ra, một cây kim loại dài sượt qua Địch Thần, cắm sâu vào mặt đường nhựa.

Súng bắn đinh!

Hình như người nọ có chút nóng nảy, nhanh chóng bước đến, trong nháy mắt chạy vào trong phạm vi đèn xe chiếu sáng. Đó là một người đàn ông có vóc người tầm trung, mặt che lại, trong tay cầm một cây súng bắn đinh đã cải chế, lại lần nữa giơ súng hướng đến phía Cao Vũ Sanh.

Địch Thần nhảy lên tại chỗ, nắm lại cổ tay đang cầm súng, “rắc” một tiếng bẻ gẫy.

“A ——” Người đó bỗng nhiên kêu lên thảm thiết, súng bắn đinh rơi xuống mặt đất. Người bình thường sẽ bị đau nhức do gãy xương khiến cho mất tập trung, sẽ không có sức để phản kích lại, nhưng người này lại khác bình thường, dùng tay kia móc ra một con dao nhỏ, đâm về hướng mắt của Địch Thần.

Địch Thần theo bản năng buông tay ra tránh né, người nọ lập tức thối lui, nhanh chóng bò lên xe chở đất.

“Ca!” Cao Vũ Sanh nhặt cây súng bắn đinh lên, vọt thẳng đến chỗ đầu người đó, cây đinh bắn vào kính chắn gió, trong nháy mắt thuỷ tinh nhanh chóng vỡ vụn. Người nọ tránh được cây đinh, đạp mạnh chân ga.

Vốn Địch Thần muốn chạy đến chỗ đó bắt người lại nhưng thân thể lại đột nhiên mất sức. Không ổn! Dùng hết ô-xy rồi!

Chưa kịp bị xe tông thì Cao Vũ Sanh đã ôm cổ Địch Thần hướng về phía ven đường, để cho xe chở đất nghênh ngang đi mất.

“Anh choáng à? Sao không tránh ra!”

“Tôi dùng hết ô-xy rồi… hơi choáng choáng…” Một tay Địch Thần chống đất thở dốc kịch liệt, như là thân thể đã không tốt lại bị bắt chạy ba nghìn mét, toàn bộ sức lực của cơ thể đều bị hút hết.

Người kia trong trí nhớ cũng sẽ như thế sau khi mệt, quỳ rạp trên mặt đất một lát không dậy nổi.

Cao Vũ Sanh im lặng nhìn anh, ném cây súng bắn đinh trong tay xuống, đứng lên tìm được ba lô của Địch Thần, lấy bình ô-xy ra. Chậm rãi giơ tay nhẹ nhàng đỡ lấy anh, đè vòi phun xuống chụp đến trên mặt Địch Thần.

Địch Thần không có sức lực gì, cứ như thế dựa trên người Cao Vũ Sanh hít mấy hơi thật sâu, từ từ bình thường lại. Tháo chụp khí ra, lấy đèn pin ra soi xung quanh. Hiện trường vô cùng lộn xộn, chiếc xe cánh thiên thần hạng sang víu vào trên cầu tội nghiệp bốc khói. Khoảng hơn mười mét phía sau có một đống đất cát, những chiếc xe phía sau đang bóp kèn inh ỏi. Xe trước mặt đều đã chạy sạch, chỉ có hai người bọn họ là nhìn thấy.

“Thật đúng là có người muốn giết cậu!” Lúc mới nghe Cao Vũ Sanh nói như thế thì anh còn nghĩ là hắn chỉ tuỳ tiện bịa ra thôi, nhưng hôm nay cuối cùng cũng thấy tận mắt. Địch Thần lau mặt, kéo tay của Cao tổng qua nhìn xem hắn bị thương chỗ nào, “Sát thủ bây giờ đều dã man như thế à? Đây chính là đường lớn trong thành phố đó!”

Cao Vũ Sanh không nói lời nào, kéo tay lại, lấy điện thoại từ trong túi ra báo cảnh sát.

Địch Thần ngồi im tại chỗ, thương cảm cái di động đã nát của mình: “Tôi đây kiêm chức vệ sĩ mà còn có thể tạo ra được hiệu quả của cơ quan tình báo cơ đấy, chậc.”

Cao Vũ Sanh nói chuyện điện thoại xong, quay đầu lại nhìn anh.

Người nọ không hề có chút ý đứng dậy nào, hạ quyết tâm phải diễn cho cảnh sát thấy được hiện trường của người bị hại một cách hoàn mỹ, thoải mái chống người ngẩng đầu nhìn trời: “Còn một lúc lâu cảnh sát mới đến, ở chỗ này không có mạng đâu, ngắm sao chút đi.”

“Anh có thể nhìn thấy sao à?”

“Có thể chứ.”

“…”

/Hết chương 10/

Đồng hồ của Cao Vũ Sanh, hiệu Patek Philippe.

Cực Phẩm: Trong nguyên văn có lúc Cao Vũ Sanh gọi Địch Thần là “ca” thì mình vẫn giữ nguyên văn như thế chứ không đổi thành “anh.” Mình nghĩ bình thường đã xưng anh – tôi mà để là anh luôn thì sẽ mất đi cái nghĩa hay của nó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN