Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 11
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Trên cầu vượt, xe chở đất có dụng ý xấu tông vào chiếc xe hạng sang, tài xế còn xuống xe có ý đồ giết người, chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Cao Vũ Sanh muốn Địch Thần thống nhất lời khai với hắn, cứ nói là không biết vì sao lại bị tông, cũng không biết tại sao người kia lại muốn giết hai người.
“Nếu nói như thế, cảnh sát sẽ nghĩ người đụng xe sợ chịu trách nhiệm nên nảy sinh ra ác ý muốn giết người. Nhưng người đó rõ ràng là một sát thủ mà!” Địch Thần không hiểu tại sao Cao Vũ Sanh lại muốn xử lý như thế, đã có người muốn giết hắn thì nên sớm báo cảnh sát để họ biết thì mới đúng chứ.
Cao Vũ Sanh ôm cánh tay hơi nhíu mày, chờ cơn đau dịu đi thì mới ngồi xuống bên cạnh Địch Thần: “Tôi thật sự không biết là ai muốn giết tôi, cái này không phải là nói dối, giải thích nhiều phiền phức nhiều.”
Địch Thần không ngắm sao nữa, quay đầu nhìn về phía Cao Vũ Sanh: “Cậu muốn giúp tôi giấu chuyện về siêu năng lực à?”
“Bắt được một tên chó điên cũng vô dụng, bắt được người này rồi sẽ có người kế tiếp.” Cao Vũ Sanh không trả lời vấn đề của Địch Thần, từ từ kéo tay áo lên, kéo cà vạt xuống cuốn chỗ còn đang chảy máu trên cánh tay, “Bắt được người thả chó mới có thể gọi là “một lần vất vả suốt đời nhàn nhã,” tôi sẽ đích thân bắt được người này.”
Bây giờ tổng tài tiên sinh anh tuấn thoạt nhìn có chút chật vật, áo sơ mi lúc bình thường một nếp nhăn cũng không có nay lại dính bụi bặm và có cả vết máu, tóc cũng rối, trên mặt còn có vết trầy, nhưng mà cặp mắt kia vẫn bình tĩnh như lúc đầu. Đây không phải là phản ứng của một vị thiếu gia phú nhị đại được nuôi lớn trong hũ mật!
Địch Thần thấy có chút không thích hợp nhưng hai con mắt mù một nửa của anh không cho phép anh thấy rõ biểu tình của đối phương, nghi ngờ chắc là nhìn lầm rồi.
Lúc xử lý xong sự cố và làm xong ghi chép bước ra khỏi đồn công an thì đã là hừng đông. Địch Thần chưa ăn cơm tối, đói đến độ da ngực dán vào da lưng. Bây giờ tiệm cơm nào cũng đóng cửa hết rồi, chỉ có những quán ăn ở chợ đêm là vẫn còn bật đèn kéo đuốc, người đói đến nóng nảy bất chấp tất cả, kéo Cao tổng chạy về phía quán nhỏ khói lửa lượn lờ.
Bàn ăn dính đầy mỡ và bụi, người xung quanh toàn là mấy người đàn ông thô tục cởi trần xỏ dép lê, hai người bọn họ một thân bẩn thỉu cũng không phải là khác người lắm.
“Ông chủ, cho hai ký tôm càng, hai chai bia, năm mươi xâu…” Địch Thần lớn tiếng gọi đồ ăn với ông chủ, quay đầu hỏi Cao tổng muốn ăn cái gì thì mới nhớ người ta có thương tích trên người, “À, cho thêm một tô mì cà chua nữa.”
Cánh tay trái của Cao Vũ Sanh bị cắt một đường dài, lúc nãy đã đến bệnh viện băng bó, quấn một vòng băng vải, nhìn qua có chút tội nghiệp. Cái thần kỳ chính là đồng hồ đeo tay giá trị cả triệu của hắn không hề bể mà vẫn còn ngon lành nằm trên cổ tay.
Địch Thần đẩy tô mì đến trước mặt hắn: “Trên cánh tay của cậu có miệng vết thương chưa khép, đừng ăn thịt dê, chịu khó ăn chút mì đi.”
“Anh rất biết cách chăm sóc người khác.” Cao Vũ Sanh nhận đôi đũa mà anh đã giúp mình chẻ ra, cúi đầu ăn chút mì, uống vào nước mì chua chua ngọt ngọt, cơ thể vì mất máu mà thoáng lạnh ấm dần lên.
“Thói quen nghề nghiệp thôi.” Địch Thần cầm lấy một con tôm càng, quen thuộc lột sạch vỏ, chấm tí nước sốt bỏ vào trong chén của Cao Vũ Sanh, “Chăm sóc mấy đứa con nít.”
Cao Vũ Sanh: “…”
“Ha ha ha ha…” Địch Thần cảm thấy đùa bạn nhỏ Cao rất là vui, trêu xong thì có phản ứng, còn vui hơn đùa Tiểu Trần ngơ ngơ ngác ngác của đội hình cảnh và Tiểu Mã gì gì đó.
Cao Vũ Sanh từ chối không cần thầy giáo Địch chăm sóc, tự mình lột một con tôm, trình độ thành thạo không thua gì Địch Thần. Hắn không lột một con ăn một con, mà là cầm một dĩa, lột đủ ba con rồi chấm nước sốt ăn chung với nhau.
“Vậy mà cậu cũng ăn món này à, tôi cứ tưởng mấy thiếu gia nhà giàu như mấy cậu chỉ ăn tôm hùm Úc thôi chứ.” Địch Thần thò tay trộm đi một con từ trong dĩa.
“Tôi rất thích ăn món này.” Dường như Cao Vũ Sanh không nhìn thấy hành vi trộm tôm của người nào đó, tiếp tục lột cẩn thận, “Lúc còn nhỏ trong nhà không có thịt gì ăn nên ca ca liền mang theo tôi đến bờ sông bắt tôm, bắt được một giỏ thì đưa về xào ăn.”
Địch Thần nghiêm túc nghe, thò tay ra lại trộm thêm con nữa, người lột tôm bỗng ngẩng đầu nhìn qua, anh sợ đến độ nhanh chóng nhét tôm vào miệng, làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra.
“Tôm càng ở chỗ sông trong vắt như thế ngon hơn nhiều so với tôm bán trong thành phố, ớt trong núi cũng ngon hơn nhiều, lúc xào lên thơm đến độ cả thôn cũng có thể ngửi thấy được. Tôi thì ngồi xổm gần chỗ bếp, cay đến hắt xì mà vẫn muốn ăn.” Giọng nói của Cao tổng rất êm tai, bởi vì mệt mỏi mà còn có chút khàn khàn, không nhanh không chậm, rất dễ cuốn con người vào hình ảnh kia.
Địch Thần sửng sốt ngẩn ra, trong thoáng chốc bỗng như thấy được đứa bé nhốn nháo muốn ăn tôm kia, đầu quả tim khẽ rung một cái, bưng ly bia lạnh lên uống một ngụm: “Tôi cứ nghĩ là cậu được nuông chiều từ bé mà lớn lên chứ.”
“Không có người nào nuông chiều tôi cả.”
Ngoại trừ ca ca…
Cao Vũ Sanh lại lột tôm lần thứ ba, phát hiện dĩa trống không, bỏ tôm xuống kéo dĩa lại gần mình một chút.
Địch Thần nghe ra vài phần không tầm thường trong câu nói này, nhưng rõ ràng là anh còn chưa đạt được đến trình độ biết thăm dò chuyện gia đình người ta, hỏi tiếp thì không hay lắm: “Đúng rồi, nuôi con trai tránh giàu (1) mà, cha tôi cũng chưa bao giờ nuông chiều tôi cả, cứ bướng bỉnh là đánh. Nhưng mà càng đánh lại càng bướng hơn, sau đó ông ấy lại để tôi làm bài tập trước phòng tra hỏi, chính là cái chỗ tôi ngồi hôm nay đó, bên ngoài kê một cái bàn nhỏ, bị một đám người vi phạm pháp luật nhìn chằm chằm làm bài tập.”
(1) Nuôi con trai tránh giàu, nuôi con gái tránh nghèo: người ta nói khi nuôi con trai nên nuôi trong nghèo khó, để bồi dưỡng được ý chí và nghị lực; còn nuôi con gái thì nên nuôi trong giàu, “giàu” ở đây là giàu phẩm chất, khí chất, tránh để sau này lớn lên dễ bị những thứ hào nhoáng choáng ngợp.
Cao Vũ Sanh bị anh chọc cười: “Vậy thì có thể làm bài được không?”
“Đương nhiên là viết không nổi nữa, mấy đại ca kia chơi vui lắm, giảng quy củ giang hồ hay là đạo lý đối nhân xử thế của bọn họ cho tôi, chậc chậc, được lợi không nhỏ đâu!” Nói đến cái này, Địch Thần có chút đắc ý.
Lúc học trung học, anh lớn lên dễ nhìn lại còn gầy bé, mấy thanh niên bất lương rất thích ăn hiếp kiểu người như thế, không có việc gì liền chặn anh trong ngõ hẻm. Vì thế, Địch Thần bị ép rơi vào đường cùng dạy dỗ hết một đám tiểu lưu manh gần vùng đó, trở thành lưu manh một vùng hợp tình hợp lý. Dùng cách nói của Địch Thần chính là, “Vốn chẳng cố ý hỏi đến chuyện giang hồ, nhưng đã khoác hoàng bào thì không còn cách nào khác.”
Con trai của đội trưởng đội hình cảnh trở thành trùm lưu manh, cái này phải nói gì nữa? Ngày nào Địch Kiến Quốc cũng bận rộn không có thời gian trông anh, liền xách anh đến đội hình cảnh, mong muốn là bầu không khí vì nhân dân phục vụ trong cục công an sẽ hun đúc anh trở thành một thanh niên tốt.
“… Hẳn là cha anh đã rất hối hận khi để anh ở đó làm bài tập.”
“Cũng chẳng biết được, cho dù lão Địch đồng chí có hối hận thì cũng chẳng thừa nhận đâu.”
Sáng hôm sau, Địch Thần đổi mới hoàn toàn hơn bảy giờ thì về nhà, mới vừa đi đến trong sân thì liền gặp Phương Sơ Dương mặt lạnh ôm Mông Mông đi ra ngoài. Thấy anh cũng chẳng châm chọc gì, đưa Mông Mông cho anh rồi đi mất.
“Sao thế, tăng ca cuối tuần à?” Địch Thần không bị anh em chửi, cảm thấy rất là khó chịu, liền nói để giữ Phương Sơ Dương lại một chút.
“Ngài đi ra ngoài phong lưu khoái hoạt, nhưng tôi còn có mấy vụ án đè nặng đây!” Hai mắt Phương Sơ Dương bốc hỏa lườm anh, hạ giọng cảnh cáo anh, “Không cho anh xen vào vụ án của Lý Đình nữa, nghe không!”
“Công dân nhiệt tình thấy việc nghĩa hăng hái làm… Được được, anh không quan tâm nữa.” Địch Thần giơ một tay lên đầu hàng, kéo tay Mông Mông hướng Phương Sơ Dương vẫy vẫy, “Nói tạm biệt với cậu hai nào.”
“Tạm biệt cậu hai.” Cháu ngoại trai ngoan ngoãn vẫy tay một cái.
Phương Sơ Dương giơ ngón tay chỉ anh, vẫn còn chưa kịp mắng thì tên kia đã ôm cháu trai chạy mất.
Hai cậu cháu vui sướng ăn sáng xong, ngồi trên tấm trải mềm trong phòng khách chơi game, đồng nghiệp làm trong nhà trẻ Mễ Tình bỗng nhiên đến.
“Hôm qua Mông Mông đi gấp nên để quên ba lô.” Cô giáo Mễ lắc lắc ba lô mèo Tom trong tay.
“A, làm phiền cô rồi, vào ngồi uống ly nước đi.” Địch Thần mời Mễ Tình bước vào, rót cho cô ly nước nóng.
Đây là lần đầu Mễ Tình tới nhà Địch Thần, có chút câu nệ, mắt không dám nhìn loạn, chỉ nhìn Địch Thần: “Thầy Địch, anh phát tài à, vậy mà lại mặc cái áo thun hai ngàn tệ.”
Hả? Cái áo ngắn tay này giá hai ngàn sao? Địch Thần cúi đầu nhìn cái áo thun đen thui một màu chỉ in một chữ nho nhỏ: “Không có, tối qua ngủ nhà bạn nên mượn của cậu ta mặc.”
Với ai thì Địch Thần đều có thể trò chuyện dăm ba câu, dù biết là đồng nghiệp nữ cuối tuần mang cái ba lô râu ria đến có ý đồ không rõ, thì cũng có thể trò chuyện thật vui vẻ với cô.
“Bà của Tiểu Bàn nuông chiều em ấy quá, ngày nào cũng cho em ấy ăn gà chiên, mặt cũng mập đến biến dạng.” Đề tài chung của hai người chính là nói về bọn nhỏ trong nhà trẻ, cô giáo Mễ nói đến chuyện này thì không câu nệ nữa, nói chuyện y như bình thường hai người vẫn nói chuyện phiếm lúc đi làm.
Đang trò chuyện thì điện thoại của Địch Thần vang lên, là đội hình cảnh gọi đến, nói anh lập tức đến cục cảnh sát một chuyến.
“Anh đi đi, để tôi giúp anh trông Mông Mông cho.” Cô giáo Mễ nói xong, ý thức được mình có chút đường đột thì không khỏi đỏ mặt, “Anh không ngại tôi ở nhà anh chứ?”
“Cô có thể giúp tôi thì thật tốt quá, ngại gì đâu chứ? Trong nhà hơi lộn xộn, cô không ngại là được.” Thật ra Địch Thần không thể nói là, nhà này chỉ có bốn bức tường chứ chẳng có thứ gì đáng tiền, nói xong thì cầm lấy ba lô đi ra khỏi cửa. Cửa của nhà dì Chu đối diện mở rộng, dì Chu không mở máy lạnh liền mở cửa ra cho thông thoáng. Nói với dì Chu là mình đi ra ngoài, còn có một đồng nghiệp nữ đang ở nhà giúp anh trông Mông Mông.
Người có tuổi rất là thông suốt, dì Chu lập tức hiểu được: “Con yên tâm đi, dì đang nấu trà lá sen, lát nữa dì mang một ly qua cho Mông Mông.”
Địch Thần mang theo mấy ly đồ uống lạnh đi đến đội hình cảnh, đưa cho Tiểu Trần để cậu chia cho mọi người. Nhưng mà lần này người của đội hình cảnh cũng không nhiệt tình chào hỏi anh, cả đám trầm mặt, chỉ có Tiểu Trần thành thật là cười cười với anh.
“Uây, sao thế này?” Địch Thần ném ba lô lên bàn Phương Sơ Dương, tò mò nhìn bọn họ.
“Anh làm chuyện tốt rồi đấy.” Phương Sơ Dương nói một câu trừ trong kẽ răng ra, nắm anh ném thẳng vào phòng thẩm vấn.
Ngồi trên cái ghế gỗ trong phòng thẩm vấn, Địch Thần có chút ngoài ý muốn. Tránh hiềm nghi Phương Sơ Dương ở bên ngoài nghe, đội trưởng Phạm và một vị đồng nghiệp khác vào hỏi. Tuy đội trưởng Phạm đồng lứa với Địch Kiến Quốc, nhưng thật ra mới ngoài bốn mươi. Quanh năm thức đêm bận tâm lo nghĩ, tóc đã hoa râm.
“Đừng lo lắng, chỉ hỏi cậu mấy vấn đề thôi.” Đội trưởng Phạm cười híp mắt nói, dường như anh không phải là nghi phạm ngồi trong phòng thẩm vấn mà chỉ là một nhân chứng chứng kiến.
Địch Thần thật đúng là không hề lo lắng, dựa lưng vào ghế ngồi thả lỏng người: “Chú cứ hỏi đi, cháu biết gì nói nấy.”
“Cậu ở đâu buổi tối ngày 8 tháng 7?”
“Ở nhà.” Ngày 8 tháng 7 chính là chủ nhật mà Lý Đình chết, vấn đề này cảnh sát đã hỏi anh rồi, sao hôm nay lại nhắc đến nữa?
“Lời khai của bảo vệ tiểu khu là ban ngày cậu đi nhưng buổi tối không về.”
“Tôi có về, chỉ là trễ quá nên leo tường vào.” Địch Thần nói tình hình thực tế ra, tiểu khu Gia Chúc Viện có bảo vệ, tối sau mười giờ là khoá cổng, vì không muốn quấy rầy mọi người nên anh leo tường vào, “Cái này thì ông chủ bán canh ở chợ đêm và nhân viên bán hàng trong tiệm bán hàng tiện lợi 24h có thể chứng minh, lúc trở về tôi có chào hỏi bọn họ, còn vào tiệm mua hai chai bia, chắc khoảng tầm mười giờ rưỡi.”
Đội trưởng Phạm không nói gì, lại hỏi thêm một vấn đề khác: “Đêm qua, sao cánh tay của tài xế xe chở đất lại gãy?”
“!”
Xem ra là chuyện bị tập kích tối qua đã báo lên đội hình cảnh thành phố, cảnh sát giao thông dựa trên vết tích ở hiện trường phán đoán đây không phải là chuyện gây sự bình thường, đồng thời còn suy diễn ra hiện trường không hề hợp logic. Hiện trường như thế khiến cho cảnh sát sinh ra hoài nghi đối với năng lực cá nhân của anh và Cao Vũ Sanh.
Mà hung thủ giết chết Lý Đình, chính là người không hề cho Lý Đình chút phản kháng nào để tìm được một con đường sống, đồng thời còn không lưu lại vết tích xô xát nào.
/Hết chương 11/
Cực Phẩm: Phải nói đọc mấy chương đầu mình chưa có ấn tượng gì về truyện mấy, mà càng đọc lại càng hấp dẫn, cứ muốn đọc tiếp để hiểu mắt xích mọi chuyện, nhất là vô cùng thắc mắc về quá khứ của bạn học Tiểu Cao và Địch Thần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!