Vì Con - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1604


Vì Con


Phần 16


Trong căn phòng tạm giam,tiếng mấy cô gái làng chơi cãi vã nhau…tiếng hét khóc lóc của vài cô gái mới đi làm gái lần đầu để bị bắt…tôi nhìn họ rồi tự nghĩ đến bản thân mình,chị hàng xóm đứng dậy khi bị tách khỏi phòng,chị cười nhẹ…

-chị chắc đi vài tháng,đồ của chị em cứ lấy mà dùng,xe của chị có con xe ghẻ đó lấy mà đi làm cho đỡ cực,nhìn mày đi bộ xa như vậy chị thấy mày cũng khổ nhiều lắm,trong tủ của chị có 14 triệu em lấy gửi về địa chỉ nhà mẹ chị,địa chỉ ở trong quyển sổ chị kẹp tiền,đợt này dịch bệnh nên chị chẳng làm ăn được ,chỉ còn từng đó em hộ c gửi vè cho mẹ chị nuôi con chị với nhé…

Chị ấy khóc rồi cười nhạt…tôi gật đầu rồi nói với theo ” chị sau này ra trại đừng đi làm nghề này nữa,có thể làm nghề khác được mà”

“con chị bị bệnh nhiễm trùng máu,nếu không làm nghề đó thì đi làm thuê như em chỉ đủ ăn thôi,làm sao đủ chữa bệnh cho con được,chúng ta vì con có thể làm tất cả đúng không”…

Tôi bật khóc rồi ôm mặt ngồi co ro ở góc phòng …đúng là phụ nữ có thể vì con mà làm tất cả,tát cả vì con …vì chúng mà có thể sẵn sàng chết…vậy mà tôi lại chẳng thể bảo vệ được con của mình…

Tôi được bảo lãnh ra ngoài,người lái xe của Hưng đưa tôi ra ngoài…

-cậu Hưng chờ trên xe rồi cô ra đi

-anh k đi cùng ạ

-tôi không,cậu Hưng sẽ trực tiếp lái xe…

Tôi vừa ra đến xe thì anh ta mở cửa …tôi cười nhạt rồi lên xe…Hưng trên xe lầm lỳ…

-cám ơn anh nhiều

-cô đến lúc trả nợ cho tôi rồi cả về tình và nghĩa,ở đời không ai cho không ai điều gì cả…đúng không

-tôi hiểu,tôi thật sự bh chỉ đi làm thuê,kinh tế còn khó khăn nên không thể báo đáp gì cả…

-vậy sao có khó khăn cô lại nghĩ đến tôi

-Tôi…vì tôi k còn ai là người thân

-tôi đâu phải người thân,cô chỉ muốn nhận lại mà không muốn cho đi như vậy là không đúng

-anh muốn ngủ với tôi?

Hưng bật cười,anh ta cười đến chảy nước mắt nhưng rồi vội đổi sắc mặt lừ lừ nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười…Trà thấy thái độ của anh ta cứ khiến người đối diện khó hiểu một cách đáng sợ…

-Trà này,cô còn ít tuổi nên suy nghĩ vẫn còn rất ngắn ,tôi cần cô nhưng ở khía cạnh khác và đó không phải tình dục…

-cần tôi làm gì

-Giờ tôi muốn cô ở bên cạnh chỉ vậy thôi

-chỉ ở bên cạnh k cần tình dục

-phải…

-vậy tôi làm được sẽ làm thật tốt

-trong 3 tháng ,tôi cần chữa căn bệnh này trong ba tháng hy vọng Trà sẽ giúp được tôi

-tôi sẽ cố gắng để cám ơn anh vì tất cả…

-chúng ta hợp tác vui vẻ

Hưng bắt tay Trà trong xe ô tô…anh ta mỉm cươi còn Trà thật sự vẫn k hiểu điều mà người đàn ông đối diện đang tính toán là chuyện gì…

Hưng ngồi hút thuốc trên ghế thì Thanh ra bóp chân …

-anh đang nghĩ gì vậy

-em biết nguyên nhân vì sao anh sợ mưa đúng không

-em không biết

-ở bên anh vài năm mà em không biết,vậy em k quan tâm đến anh thật rồi

-em có chứ,em luôn nghĩ về anh

-em có một công ty mỹ phẩm lớn quá nhỉ,anh tự hỏi với cô gái nghèo như em thì tiền ở đâu ra để em lột xác …anh có nhớ là tiền anh cho em k hề nhiều…

-anh điều tra em đó à

-vợ chồng thì phải biết về nhau không đúng hay sao?

-em không biết gì cả ,em thật sự không biết đâu ạ

Thanh ấp úng đứng dậy thì Hưng thổi nhẹ khói thuốc,tay anh ta cầm thuốc còn chân đứng dậy dồn Thanh vào bức tường…

-không biết là tốt,anh bị bệnh ngày càng nặng hơn mức em nghĩ đấy,anh cần chữa bệnh,ngày mai em ra khỏi đây tạm thời đi…tháng này mưa rất nhiều anh sợ khi anh lên cơn em sẽ tổn thương hiểu ý anh không?…

Hưng dí điếu thuốc vào tường cạnh tóc của Thanh khiến Thanh sợ tái mặt…

Tôi đeo chiếc ba lô cũ trên vai trở lại căn nhà…tôi lưỡng lự thì cửa mở ra…chị Tâm đi ra ôm tôi

-chào Trà,chào mừng em ở lại đây,chăm sự nhờ em…

-em hiểu,em sẽ cố hết sức nhưng vì anh H có vợ nên nhiều khi cũng bất tiện,em cần nói chuyện vs Thanh cho rõ

-em yên tâm Thanh đi rồi cô ta sẽ k về đây nữa đâu…

-tại sao vậy ạ…

-chị cũng không rõ,cô ta tự thấy xấu hổ mà rút lui chăng…

Tôi thở dài rồi bước vào căn nhà này…Hưng đang ngồi uống rượu vang …anh ta nhấy ly lên môi rồi nói nhẹ

-ở đây cô sẽ có lương cứng và lương thưởng,lương cứng 50 triệu chưa thưởng

-sao được nhiều vậy ạ,tôi còn nợ anh mà

-số tiền nợ tôi coi như thưởng cho cô,cô biết bệnh của tôi rồi chúng ta cùng nhau dập tắt nó hộ tôi

-vâng tôi sẵn sàng…

-cô lại đây

-ngồi cạnh ạ

-phải,tôi cần có kiểu ảnh với cô

-để làm gì vậy

-để khi phát bệnh tôi còn nhận ra cô là người ở bên,tôi bị nặng hơn rồi,có nhiều khi tôi mở mắt thấy mình đang trên chiếc thuyền chài do tự nhẩy xuống sông may có người cứu vớt,có nhiều khi tôi muốn cắt lưỡi của mình…cô phải thật sự cẩn thận…

-tôi hiểu…

-cô phải ở bên tôi 24/24

-nhưng chẳng lẽ ngay cả đi vệ sinh ạ

Tâm cười ôm miệng còn Hưng nhăn mặt

-lúc đó thì không cần…

Tối đến sau bữa cơm,tôi thấy anh ta dắt chó đi dạo…tôi thấy các phòng khóa trái lại…cô giúp việc nhanh miệng

-cậu Hưng và cô sẽ ngủ chung phòng

-sao ạ

-cậu ấy bị bệnh cứ nặng nhất là vào tháng 6 âm nên cô phải ở bên 24/24 không phải sao…căn nhà này đã cách âm nhưng cậu ấy vẫn cảm nhận được bên ngoài mưa đó là điều khó lý giải nhất…mong cô đừng bỏ mặc cậu ấy,đã có rất nhiều chuyên gia đều sợ đến mất dạng và kể cả cô Thanh,cô ta chứng kiến nhiều nên nói đến phát bệnh là cô ta sợ chạy mất dép…cô đừng vậy nhé

-vâng …cháu sẽ cố

Tôi đi lên phòng và nghĩ anh ta hứa là k cần tình dục vậy mình yên tâm rồi…

Hưng đi về thấy Trà đã ngủ say anh ta mỉm cười…đi lên giường nằm anh ta ôm Trà từ phía sau lưng…Trà mở mắt

-anh làm gì?

-ngủ đi,tôi k động vào cô đâu yên tâm

-vậy tốt rồi…

Vừa nói xong thì Hưng đã thấy Trà gáy say giấc hơi thở mạnh…

-người đâu mà ngủ nhanh vậy…

Hưng cười rồi rúc đầu sau gáy Trà,anh ta hít một hơi thật sâu…

Nửa đêm tôi cứ thấy tiếng gọt ,tiếng nạo bào ở cuối giường,tôi mở đèn lên rồi dụi mắt…bên ngoài trời đang mưa sấm chớp…trong ánh đèn ngủ tôi thấy Hưng cứ ngồi gọt chiếc que bào nhọn đầu…ánh mắt anh ta khác hẳn vẻ bình thường,anh ta ngẩng lên nhìn tôi cười vẻ rất sợ …anh ta đứng dậy cầm chiếc que nhọn đỏ chỉ vào cổ tôi…

-chúng ta chơi trò chơi nhé…

Thanh nhìn trời mưa bên ngoài rồi sợ hãi khiến chị gái xoa xoa lưng

-em vẫn sợ ,em còn nhớ như in,tháng 6 đã tới….anh ta ,anh ta không được bình thường …anh ta đã…

-đừng sợ giờ em đang yên ổn rồi,hắn k có ở đây

-em yêu anh ta nhưng em k dám đối diện vs bệnh của anh ta,nó thật sự quá kinh khủng….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN