Vị Của Ái Tình - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
920


Vị Của Ái Tình


Phần 12


Tiếng cười ha hả ghê rợn của Yến vang lên:

– Chết đi…Hôm nay mày phải chết..Mày chết rồi thì a Long sẽ lấy tao…

Tao nhìn chị ta trong lòng vừa sợ, vừa có chút thương hại..Tình yêu thật ra rất giống loại độc dược ăn mòn tâm trí, bản lĩnh của con người..Biến một người hoàn toàn bình thường, trở nên điên dại..

– A Long k yêu chị..Chị làm như vậy không có kết quả gì đâu..Đến cuối cùng, chỉ mình chị khổ thôi..

– Mày im mồm lại..Mày biết cái gì mà nói..

– Tôi chẳng muốn quan tâm chuyện của các người..Tôi nói thế, chị nghe thì nghe không nghe thì thôi..

Thùy không nói gì, lặng lẽ mở nắp can xăng đổ quanh chỗ tôi ngồi..Đến khi gần hết, thì có điện thoại (là bố chị ta gọi tới):

– Con đang ở đâu thế..?Thằng Long nó đang tìm con nài..

– A ấy tìm con làm gì hả bố..?

– Bố không biết, nhưng thấy nó có vẻ sốt ruột lắm..

– Con đang ở nhà bạn ăn sinh nhật, bố bảo anh Long về đi..

Tôi quan sát kĩ càng nét mặt của chị ta..đang chuyển từ vui mừng sang mất hứng..rồi thất vọng, căm giận..

Long cầm điện của bố Thùy, lạnh lùng lên tiếng:

– Cô đưa Yến đi đâu rồi..?

– Anh phát hiện nhanh thật..

– Đừng nói linh tinh, đưa cô ta về ngay..Chuyện giữa tôi và cô, không liên quan đến cô ấy đâu..

– Có liên quan hay không, giờ quyền quyết định thuộc về e..

Thùy nói xong tự tay bật chế độ gọi video..Trên màn hình khuôn mặt Long vẫn bình tĩnh, lạnh lùng..Tôi chỉ nhận ra điểm khác biệt duy nhất..là ánh mắt anh đang phảng phất lo lắng..

Anh lo cho Thùy, không kiềm chế được làm nên chuyện gì dính dáng đến pháp luật..?

Hay lo cho tôi..?

Tôi cũng không biết nữa..

– A biết xung quanh cô ta là gì không..? Là xăng đó..rất nhiều luôn..Còn đây nữa..

Thùy chỉ xuống đống tóc của tôi, vừa bị cô ta cắt nham nhở:

– Cô bình tĩnh đi..Thả cô ta ra, có gì thì từ từ nói..

Thùy tự nhiên hét lên:

– Thả ra cho các người quấn quýt bên nhau à..? Đừng có mơ..Tôi chưa điên đâu..

Bật lửa trong tay cô ta dơ lên..

Tôi chưa bao giờ, có cảm giác sợ lửa kinh khủng như này..

Đầu dây bên kia, Long vẫn kiên nhẫn tiếp tục trấn an Thùy:

– Làm thế cô sẽ phải đi bóc lịch đấy..Nghe tôi thả cô ta ra..

– Anh đừng ép em..

Cuộc điện thoại cứ thế kéo dài, mỗi người một câu..Cả người tôi tê cứng, không còn cảm gì..

Có phải tối nay tôi sẽ được gặp lại bố mẹ tôi không..?

Nghĩ đến đây tôi không còn sợ hãi nữa..

Mẹ ơi chờ con nhé!!!

Nhưng cuối cùng câu nói của Long với Thùy làm tôi bừng tỉnh:

– Tôi đồng ý cưới cô..Nhưng cô phải thả cô ta ra, tôi không muốn thấy cảnh vk mình ngồi tù..

Thùy không tin, hỏi lại Long mấy lần:

– Thật không..?

– Tôi đã lừa ai bao giờ chưa..? Cô về đi, sáng mai mình bắt đầu đi chup ảnh cưới..

– E có đủ trăm nghìn cách hành hạ cô ta, nên tốt nhất a đừng lừa dối e..

Dứt lời Thùy cho người tiêm vào tay tôi một mũi gì đó, rồi cởi trói cho tôi..

Tôi không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình..

Cô ta thế mà lại tha cho tôi..?

– Cút..Từ nay nếu mày còn xuất hiện trước mặt tao và a Long nữa thì đừng trách tao ác..Mọi chuyện không dễ dàng như này đâu..Còn mũi thuốc kia, coi như tao tặng mày..Trả nợ hai cái tát ở khác sạn hôm trước..

Tôi loạng choạng dùng hết sức mình..đi nhanh khỏi chỗ đó..Lúc tối tôi bị đưa đến đây trong tình trạng mê man, không biết gì hết..giờ được thả rồi, nhưng tìm đường ra cũng khó khăn vô cùng..Cứ vô thức chạy thẳng về phía trước..

Cuối cùng không thể gắng gượng thêm nữa..Người cứ thế mà lịm cả đi..

Tỉnh dậy trong căn phòng xa lạ, mùi cồn y tế đặc trưng riêng biệt..không lẫn vào đâu được..Tưởng mình đang trong bệnh viện, nhưng không..tôi phát hiện ra đây chỉ là một cơ sở y tế tư nhân mà tôi..

“CẠCH..”

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, người đàn ông dáng người cân đối..khoác trên mình cái áo blouse trắng dài..Anh ta nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, khẽ hỏi:

– Cô bây giờ còn cảm thấy chỗ nào khó chịu không..?

Tôi lắc đầu, nhìn kĩ khuôn mặt anh ta..Chỉ có bốn từ miêu tả “soái ca chính hiệu”. Nhất là đôi mắt đen láy, sáng long lanh..

– Nãy tôi thấy cô ngất trước cổng nhà tôi..Nên tôi đưa cô vào đây..

– Tôi cảm ơn anh..

– Không sao đâu, cũng muộn rồi..Cô cứ nghỉ tạm ở đây đi, mai hãy về..Không phải ngại đâu, tôi tên Phong nhà tôi có mẹ con thôi..

Tôi gật đầu đồng ý..Sờ soạng khắp người tìm điện thoại, nhưng mãi chẳng thấy đâu..Chắc lại rơi rồi..

Giờ làm sao được..? Tôi phải gọi điện về cho Hằng, không nó lại lo cả đêm..

Nhìn sang Phong, tôi ấp úng mãi mới được câu:

– Anh cho tôi mượn điện thoại, gọi về cho bạn được không..?

Phong không chần chừ, móc điện thoại trong túi đưa đến trước mặt tôi:

– Cô cứ dùng đi..

Tôi lịch sự cảm ơn, rồi ấn số Hằng..

Chuông mới reo 2 – 3 tiếng, Hằng đã bắt máy luôn:

– Alo..

– Tao Yến đây..

– Mày đi đâu, giờ còn chưa về thế ?

– Tao đi với Long, mày đừng lo nha..

– Thật không..? Lúc hơn 6h tối tao còn thấy a Long ở quán cơ mà..

– Thật chứ đùa gì..? Có cần tao gọi video cho mày không ? Tao đánh rơi điện thoại rồi, đang phải mượn của nhân viên khách sạn..

– Thôi tao tạm tin mày..Tao tắt máy đây, không làm phiền 2 người nữa..

Xong xuôi tôi trả máy Phong, nằm xuống nghỉ ngơi mà không tài nào chợp mắt nổi..

Tôi không biết Thùy tiêm vào người tôi loại thuốc gì..?

Chỉ có linh cảm không đơn giản là loại thuốc tránh thai lần trước..Điều đó làm tôi bứt rứt không yên..

Nhớ lại lời cảnh cáo trước đây, hai từ “MA TÚY” lóe lên trong đầu tôi..

Tôi rùng mình kinh hãi..Chắc không phải đâu, cô ta không thâm đến mức đó chứ..?

Nhưng sự thật chứng minh, tôi đã nhầm rồi..

Chính cô ta đã dạy cho tôi biết cảm giác HẬN một người là như thế nào..

***

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN