Vị Của Ái Tình - Phần 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
903


Vị Của Ái Tình


Phần 22


Đến cửa hầm, tôi ngó vào trong thấy Long đang ngồi uống rượu một mình..

– Cô đến đây làm gì..? Tưởng đang hạnh phúc lắm cơ mà..? Hay đến mời đám cưới..?

– Tôi có chuyện muốn hỏi anh..

– Liên quan đến công việc, thì ra gặp Hùng..Còn liên quan đến tình cảm, thì tôi không nói chuyện với người qua đường..

Tôi cứng họng, cứ đứng đờ người ra:

– Anh..

Long cúi xuống nhìn đồng hồ, rồi châm điếu thuốc lên hút:

– Nói gì thì nói đi…Nhanh lên…

– Có phải anh cho người âm thầm giúp đỡ gia đình Hằng không..?

– Đấy là phúc lợi quán bar của tôi, không liên quan gì đến cô. Cô cũng về đi, đừng vì ba cái chuyện linh tinh này đến làm phiền tôi nữa..

Tôi nghĩ thầm trong bụng:

Làm gì có cái quán bar nào, phúc lợi với cả gia đình nhân viên bưng rượu đã mất chứ..?

– Tôi thay mặt Hằng cảm ơn anh..Nhưng từ nay, a đừng làm như thế nữa..Chuyện của tôi, tôi tự giải quyết được..

Thực ra tôi không hề có ý chê trách gì Long..Nhưng bản thân tôi, không muốn mắc nợ anh thêm nữa..

Sau này chúng tôi mỗi người một con đường riêng…

Khi đã hết duyên, hết nợ, cho dù ở cùng một thành phố, hít thở cùng một bầu không khí, cũng không dễ dàng gặp được nhau…

– Cô yên tâm..Tôi nói được làm được..

Tôi gật đầu quay lưng bước đi, trong lòng ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc mà không phải ai cũng hiểu được..

Tôi và Long sau tất cả, mãi mãi cũng chẳng là gì của nhau..

Ra khỏi quán bar, gió thổi lành lạnh cũng chẳng làm vơi đi bao nhiêu phiền não trong đầu tôi lúc này..

Nhiều khi tôi vẫn hay thắc mắc, có phải tại kiếp trước tôi gây ra quá nhiều tội lỗi..nên kiếp này tôi đang phải gánh chịu hậu quả hay không..?

Trong khi đó, Long ngồi dưới hầm uống rượu cùng Hùng mà đầu đau như búa bổ..

Hơn tuần tay, không hiểu sao những cơn đau đầu càng lúc càng kéo dài..Đứng lên đi lấy mấy viên giảm đau, thì người loạng quạng lùi về phía sau:

– Hùng: Anh sao thế..?

– Không biết nữa..

– Hay anh say rồi..?

– Điên à..Anh mới uống được 4 ly..

– Lạ nhỉ..Bình thường anh chấp bọn e một mắt cơ mà..

Hùng đứng dậy, bước đến cái tủ đầu giường lấy thuốc cho Long..Long dơ tay rót cốc nước, uống một hơi hết sạch..

Đợi một lúc lâu sau cả Quân và Thắng cũng đến tụ tập..

– Long: Chúng mày thông đồng, đến phá quán tao à..?

Thắng cười nhăn nhở:

– Bọn tao đến trêu ngươi mày thôi..

Long nghe xong, ném cái bật lửa về phía Thắng:

– Thằng điên này..Tao đã chết đâu mà trêu ngươi..?

Quân hùa theo Thắng:

– Thế thằng nào âm thầm mua vé máy bay sang Canada định cư..

– Tao chán ở Việt Nam rồi, muốn sang Canada đổi khí hậu tí cho mới mẻ..

– Còn e Yến mày để ở nhà ai chăm..?

– Bọn tao chia tay rồi..Không hợp nhau..Khó nói chuyện..Mà thôi uống đi, đừng lằng nhằng nữa..Nay tao mời, coi như tiệc chia tay tao..

Ba người đàn ông mỗi người một lí tưởng, một môi trường sống khác nhau..Nhưng lại hiểu nhau tường tận, rõ ràng..

Quân cầm cái áo khoác vứt lên ghế, không may lọ thuốc giảm đau của Long rơi thẳng xuống sàn:

– Cái gì đây..?

Long trả lời như không quan tâm:

– Mày là bác sĩ mà không biết à..?

– Đừng đánh trống lảng, sao tự dưng mày lại phải uống thuốc này..?

– Đau đầu, thì uống tạm vài viên thôi..

– Mai đến tao chụp CT kiểm tra xem sao..

– Không cần đâu..đang khỏe mạnh tự nhiên chụp cái khỉ khô ấy làm gì..?

Quân nhâm nhi tí rượu, rồi quay sang lườm Long:

– Có mày khỉ khô ấy..Hôm nọ tao thấy mắt mày nháy liên tục, tao đã nghi ngờ rồi…

Thắng châm điếu thuốc lên hút:

– Mày cứ đến để thằng Quân kiểm tra cho chắc ăn..Dù sao cũng có mất miếng thịt nào đâu..

– Long: Đến mày cũng điên theo nó à..?

– Tao là tao đang lo cho đống tài sản của mày thôi..

Dứt lời, ba người nhìn nhau không ai nói thêm câu gì nữa..

– Đm..Mày là thằng nào mà dám đến đây phá phách..?

– Bố mày chôn sống giờ..?

Bên ngoài tếng hô hào của Hùng vang lên..tiếp theo là những tiếng va chạm, đập phá càng lúc càng to..

Long đứng dậy, lững thững bước ra ngoài..

Hùng và hai tên đàn e đang lao vào bọn người kia đấm đá không thương tiếc..

Nhìn thấy Long, tên cầm đầu hô rõ to:

– Tao tưởng mày còn muốn núp thêm lúc nữa..

Long cười nhạt:

– Loại tôm tép như mày, tao không cần động tay..

– Thằng chó kia..Mày nói gì..? Nói lại lần nữa tao nghe xem nào..

Hùng trợn mắt, gầm gừ:

– Cúttt..Đừng để tao nóng..

Tên kia nghe Hùng chửi mình, càng điên tiết hơn..Cầm chai rượu, để sẵn trên bàn phang mạnh vào gáy Hùng..

Long thấy thế đẩy mạnh Hùng ra, đạp cho hắn một cái..Mà vẫn không kịp, chai rượu xượt qua đầu, Long từ từ xỉu đi..

Thắng và Quân lao ra đỡ vội lấy Long..

Con xe BMW của Thắng lao vun vút trên đường cao tốc, vượt qua mấy cái đèn đỏ mới đến được bệnh viện của Quân..

Quân để Long vào luôn phòng chụp cắt lớp vi tính (CT) cho não..Phân tích kết quả hơn cả tiếng đồng hồ..

Ngoài này các bác sĩ đã băng bó xongvết thương cho Long..

Quân đi đi, lại lại:

– Không biết thằng kia làm gì mà lâu thế nhỉ..?

– Mày cứ từ từ xem nào..? Để nó nghiên cứu cho kĩ, lần sau khỏi bắt tao vào đây…

Dứt lời cánh cửa phòng mở ra, Quân cầm trong tay tập hồ sơ kết quả chụp CT não của Long..

– Long : Tao về được chưa..?

– …(Quân im lặng không trả lời, đứng đờ người ra).

Thắng tiến lên húych vào người Quân:

– Sao thế ? Hay đầu thằng Long có vấn đề gì..?

Quân liếc nhìn biểu hiện của Long, thấy không có gì bất thường mới chậm rãi lên tiếng:

– Long..

– Cứ nói đi..

– Mày có 1 khối u trong não, kích thước đang phát triển rất nhanh..chèn lên dây thần kinh thị giác của mày, nên mới dẫn đến tình trạng thị giác suy giảm, mắt nháy liên tục..và đầu đau thường xuyên..

Quân chưa kịp nói hết câu, Thắng đã nhảy bổ lên:

– Mày có nhầm không…? Thằng Long sao có thể bị u não được..?

– Tao là bác sĩ chuyên khoa đó, ngay cả một khối u cũng không nhận ra thì bị tống cổ khỏi đây lâu rồi..

Long vẫn ngồi im bất động, một lúc lâu sau mới cất lời:

– Có cách điều trị không..?

– Khối U của mày kích thước quá to, tao còn đang nghi ngờ là u ác tính..Phát hiện ra muộn quá, nên chỉ còn cách phẫu thuật thôi..

– Khả năng thành công là bao nhiêu..?

Quân ấp úng mãi:

– Khoảng 50%..

– Vậy nếu tao không phẫu thuật, thì tao còn lại bao nhiêu thời gian nữa..

– Tao không muốn giấu mày..Nhưng với tình trạng của mày bây giờ nhanh thì 6 tháng, chậm thì không quá 1 năm..

Long nghe xong, nói chắc như đinh đóng cột:

– Tao sẽ không phẫu thuật..Tạm thời mày đừng nói cho bố mẹ tao biết nhé..

– Nếu vậy 6 tháng sau mày sẽ..

– Không sao..Đời này với tao như thế là đủ rồi..Sống bao lâu không quan trọng bằng việc đã sống như nào..?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN