Vị Của Ái Tình - Phần 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
901


Vị Của Ái Tình


Phần 21


Tôi vốn tưởng bản thân mình đã đủ mạnh mẽ khi đối mặt với a..Nhưng mọi thứ chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, do tôi vất vả tạo nên..

Chứ chẳng có cái gì là chắc chắn cả..

– A Long..Yến..Hai người biết nhau à..?

Lời nói bất ngờ của Nam, khiến tôi sững người lại..

Còn Long vẫn bình tĩnh, chẳng có phản ứng gì chỉ trả lời qua loa:

– Biết sơ sơ thôi..

– Anh về trước đây, quán đang có việc. Em vào bảo với Thắng 1 tiếng hộ anh..

Tôi theo câu trả lời của Long, mà chua xót vô cùng..

Phải rồi..

Chúng tôi bây giờ là người dưng, nước lã thì cớ gì phải quan tâm nhiều..

Anh dứt khoát bước qua tôi và Nam, nở nụ cười khó hiểu..

– Khi nào cưới, nhớ báo anh nhé..

Tim tôi run lên, nhìn theo bóng lưng cô độc của anh..

Mãi đến khi không nhìn thấy gì nữa, tôi mới lặng lẽ cúi đầu xuống. Cổ họng nghẹn đắng, không thốt lên lời..

Thì ra tình yêu cũng giống như 1 loại độc dược cực mạnh..Luôn có khả năng ăn mòn tâm trí con người, không có cách nào thoát ra được..Càng vùng vẫy, càng lún sâu hơn mà thôi..

– Yếnn..

Nam kéo tay tôi, đôi mắt anh đượm buồn, có chút mất mát:

– Em có sao không..?

Tôi chột dạ lắp ba lắp bắp:

– Không sao đâu ạ..E hơi khó chịu tí thôi, chắc lại cảm rồi..

– Hay a đưa e vào viện khám thử xem thế nào? Người ngợm làm sao, cứ gầy rộc đi..

Tôi nghe đến hai từ “bệnh viện” tự nhiên rùng mình, nổi hết gai ốc lắc đầu liên tục..

Từ cái ngày Hằng xảy ra chuyện, tôi đâm ra sợ bác sĩ, sợ áo blouse trắng và sợ cả bệnh viện..

Nam quan sát 1 loạt hành động của tôi, chắc cũng đoán được tôi đang sợ gì, nên không ép buộc tôi nữa..

Anh dẫn tôi trở lại phòng Vip, chào a Thắng rồi xin phép đưa tôi về luôn..

Cả đoạn đường đi, tuy tôi không nói gì nhưng tôi vẫn để ý thấy Nam nhìn trộm sang tôi mấy lần..

Hình như a có điều gì muốn nói với tôi, mà còn phân vân..

Tôi đành mở lời trước, cho a đỡ ngại:

– Anh muốn hỏi e chuyện gì ạ..?

– Yến..Nói thật cho a biết, quan hệ giữa e và a Long là như nào..?

– Lúc nãy chính miệng a Long cũng nói, chỉ biết e sơ sơ thôi mà..

Nam thở dài, đưa tay vuốt tóc tôi:

– Anh tôn trọng quyết định của e..Nhưng e có thể mở lòng mình ra, đón nhận tình cảm của anh thử một lần được không..?

Tôi nghe Nam nói mà đầu óc mụ mị hết cả lên, chỉ biết cười nhạt một cái:

– E xin lỗi..Chuyện tình cảm không thể ép buộc theo ý ai được..Chúng ta đừng cố chấp nữa, cứ để mọi việc trôi qua như này được không anh..?

– Em chắc chắn không lựa chọn anh..?

– Vấn đề không phải có lựa chọn hay không..? Mà e không muốn sau này a phải hối hận..

– Anh không hối hận..không bao giờ hối hận khi yêu em..

– Nhưng e lại không thể yêu anh..

– Vậy e yêu ai..?

Tôi tảng lờ, coi như không nghe thấy gì..

Nam vẫn tiếp tục lái xe, gật gật đầu như cố giấu diếm nỗi thất vọng đang muốn trào lên:

– Anh hiểu rồi..Từ nay a sẽ không làm phiền e nữa..

– Em xin lỗi..

– Không cần đâu..Tại anh đa tình thôi, e phải hạnh phúc nhé…Đừng khóc nữa, người con gái như e xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất..

Hai mắt tôi rưng rưng, không dám nhìn thẳng vào Nam..

Có lẽ tôi nợ anh một món nhân duyên, mà kiếp này không thể trả được rồi..

Nam chở tôi về nhà trọ, rồi quay xe phóng đi luôn..

Tôi biết a đang thất vọng, tổn thương..

Nhưng thà đau một lần, còn hơn day dứt cả đời..

Một tuần sau,

Tôi nghe tin Nam chính thức xin nghỉ việc, về quản lí công ty cùng a Thắng..

Trước khi đi, anh gọi tôi vào phòng lần cuối:

– Yến..Hứa với anh..Từ nay không được tự ý, làm tổn thương bản thân mình nữa..Phải biết quan tâm đến sức khỏe mình nhiều hơn, dù gì e cũng gần 24 tuổi rồi..Có chuyện khó khăn, không giải quyết được thì gọi cho anh..Số điện thoại, a không thay đổi đâu..

Cổ họng tôi nghẹn đắng, muốn nói nhiều lắm nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu..Đáp lại lời anh vẻn vẹn có ba từ:

– Em nhớ rồi..

Nam gật đầu, vỗ nhẹ lên vai tôi quay ra chào hỏi mấy anh chị cùng phòng..

Thì ra nhà Nam giàu lắm, bố anh có công ty chuyên xuất khẩu hàng may mặc qua nước ngoài..

Riêng anh vì muốn trải nghiệm cuộc sống tự lập, nên mới xin vào đây làm..

Giờ không còn cách nào khác, một mình a Thắng không quản lí xuể hết mọi việc trong công ty. Cuối cùng đành phải gọi Nam về giúp đỡ..

Anh tuy không muốn, nhưng cũng không thể thoái thác. Dù sao đó cũng là một phần trách nhiệm của anh..

Đợi đến lúc xe của Nam vừa rời đi, thì chị Huệ kéo mạnh áo tôi:

– Mày ngu hết phần thiên hạ chưa e..? Sếp hoàn hảo như thế, mà còn chê ỏng chê eo. Giờ có tiếc đứt ruột, cũng muộn rồi e nhé..

– Không phải đâu..

– Chứ tao nói sai gì à..? Mày phải học cách suy nghĩ thoáng lên, chứ đừng khư khư cái tư tưởng lạc hậu cũ kĩ mãi..Thân là con gái sinh ra đã khổ rồi, mà còn không biết quý trọng bản thân thì chỉ có vứt đi thôi..

Tôi cười nhạt, nghe câu được câu mất..

Đến tối hôm đó,

Ăn cơm xong chuẩn bị lên giường đi ngủ, thì điện thoại kêu reo inh ỏi..

Là mẹ Hằng gọi..

Tôi không cần suy nghĩ ấn nút nghe luôn:

– Alo..Cháu Yến đây ạ..

– Nay cháu lại gửi tiền về cho hai bác đấy à..?

Tôi giật nảy mình khi nghe mẹ Hằng nói..

Bốn tháng nay, đúng là tháng nào tôi cũng gửi tiền về phụng dưỡng bố mẹ thay Hằng..nhưng sáng nay thì không..Tôi có gửi cái gì về đâu nhỉ..?

– Bác còn nhận được điện thoại của bệnh viện thông báo..Có ông giáo sư mới từ nước ngoài trở về, chuyên điều trị tê liệt thần kinh..Họ còn sắp xếp cho lịch hẹn cuối tuần lên khám nữa…

Tôi nhớ lại Hằng có rất ít bạn bè, bạn thân ở Hà Nội hình như chỉ có mình tôi..

Vậy ai là người đang âm thầm giúp đỡ gia đình nó..?

Hay là a Hùng..?

Chắc không phải đâu, a ấy có lí do gì mà phải làm thế..?

Vậy còn mỗi mình Long..

Tôi không tin, cũng không chắc chắn..

Mò dậy thay bộ quần áo, đến quán bar hỏi cho rõ ràng..

Bảo vệ thấy tôi, cũng không ngăn cản còn cười toe toét..

Tôi liếc một lượt xung quanh, khách quá đông cộng thêm những ánh đèn xanh đỏ làm tôi chói mắt..

Không thể nhìn thấy bóng dáng mình tìm đang ngồi ở đâu..?

Chuẩn bị tinh thần đi tiếp, thì a Hùng vỗ vai:

– Đến tìm a Long à..? Đang duới hầm ý..

Tôi gật đầu cảm ơn lịch sự, rồi bước đi tự nhiên..

Gì chứ cái đường xuống hầm quán này, tôi còn lạ gì..?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN