Vị Của Ái Tình - Phần 26 - End
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1370


Vị Của Ái Tình


Phần 26 - End


TRUYỆN: VỊ CỦA ÁI TÌNH 🍀🍀🍀
Thể loại: Ngôn tình thực tế.
🖋 Chinh Hoàng.

CHƯƠNG CUỐI…

Nghe tôi nói xong câu đấy, mà đầu dây bên kia cũng hốt hoảng theo:

– Lâu chưa e..

– Vừa mới thôi a ơii..

– Hai đứa đang ở đâu..?

Tôi chảy nước mắt lắp bắp đáp lại:

– Bọn e đang ở ngôi nhà, gần ngoại ô..

– Tạm thời e cứ để nó nằm yên đấy, đừng di chuyển nhiều..Giờ anh đến..

Cúp máy mà tôi vẫn ôm chặt Long khư khư..Anh như thế mà lại xỉu trước mặt tôi..Rồi nếu phẫu thuật không may xảy ra chuyện gì, thì tôi biết sống thế nào cho hết những năm tháng còn lại của cuộc đời..

Nước mắt tôi chảy ra ướt đẫm cả mảng áo của anh..nhưng anh vẫn nằm im lìm, không nhúc nhích..

Khoảng 15′ sau,

Tiếng xe cấp cứu ngày càng gần, rồi dừng lại ngay trước cổng..

Quân là người bước xuống đầu tiên, theo sau có thêm 4 bác sĩ nữa..Long được đưa đi ngay sau đó, chân tay tôi rụng rời mà vẫn cố xin Quân đi bằng được:

– Yến..e có ổn không ?

– Em không sao đâu..A cho e theo với..Nếu không e chết mất..

Quân nhìn bộ dạng thê thảm của tôi, lặng lẽ gật đầu..Lên xe tôi không biết a tiêm cho Long thuốc gì, chỉ cố chấp nắm chặt tay Long..

Đến bệnh viện chân tôi chợt khựng lại, người nổi hết gai ốc..Tôi sợ bệnh viện, nhưng vì anh tôi không thể không vào..

Câu trước câu sau Quân đẩy Long vào phòng cấp cứu luôn..Tôi ngồi ngoài chờ mà lòng như lửa đốt, hai tay nắm chặt, môi cắn đến bật cả máu..

Được một lúc thì bố mẹ Long cũng tới..Trên mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ lo lắng, nhất là mẹ Long chạy vội đến cầm chặt tay tôi:

– Yến ơi..Thằng Long nó sao rồi..?

– Anh ấy vẫn còn bên trong, cháu cũng không rõ tình hình thế nào nữa..

Mẹ Long ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nức nở:

– Khổ thật..Tôi làm gì nên tội, mà ông Trời đày đọa tôi ra nông nỗi này..? Sao không để tôi chết đi..

Riêng bố Long đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bác ấy..Vẻ mặt giống Long đến 7 phần, chỉ khác vẻ thâm trầm từng trải hơn mà thôi..

Tôi cúi đầu chào lễ phép, bác cũng gật đầu lịch sự..

Bước đến chỗ mẹ Long, giọng khàn khàn:

– Bà lên ghế ngồi đợi đi, chứ cứ thế này cũng chẳng giải quyết được gì..

– Nhưng..Tôi..

– Không nhưng nhịn gì hết..Tôi nói không nghe, tôi đưa bà về đấy..

Mẹ Long nghe xong lặng lẽ đứng dậy, tôi đỡ bác ngồi xuống ngay cạnh chỗ tôi..

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở toang ra..

Quân dẫn đầu đi trước, tiến lên đứng cạnh bố Long:

– Bác mới đến ạ..?

– Ừ..Tình hình thằng Long sao rồi cháu..?

Quân lặng người liếc sang tôi, rồi mới tiếp lời:

– Khối u phát triển nhanh hơn dự đoán bác ạ..Phải tiến hành phẫu thuật gấp thôi, không chờ được nữa..

– Để bác nói chuyện với viện trưởng..

– Cháu cũng nói chiều qua rồi, ca phẫu thuật của Long sẽ do bố cháu trực tiếp mổ chính..

– Nhưng bố cháu còn đang bên Mĩ, giờ quay về liệu có kịp không..?

– Cháu gọi cho bố nói hết tình hình của Long từ tuần trước rồi..Bố cháu sáng nay cũng đã lên máy bay chắc mai, ngày kia về đến đây là thực hiện phẫu thuật luôn..

– Cảm ơn cháu..

Tôi ngồi cạnh mẹ Long nhìn lên khuôn mặt hốc hác của bà mà lòng tự dưng dâng lên cảm giác chua xót khó tả..Trên đời này làm gì có người mẹ nào mà không thương con..? Hơn nữa Long lại là con một, bao nhiêu tâm huyết tình cảm của bà đặt cả lên người anh..Giờ đùng một cái lại như thế này..thì ai là người chịu nổi…?

Ba ngày sau..

Đúng như lời Quân nói, bố Quân đã có mặt ở bệnh viện thực hiện ca phẫu thuật cho Long..

Tôi nghe mấy chị y tá nói, ông vốn là giáo sư nổi tiếng nhất trong bệnh viện này..nhưng 1 năm gần đây, ông đột nhiên sang Mĩ tham gia nghiên cứu dự án y học gì đó lớn lắm..nay mới quay trở lại..

9h sáng..

Long được các bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật, ngang qua tôi anh ra hiệu dừng lại..

Tôi hiểu ý lau vội mấy giọt nước mắt còn chưa kịp khô trên khóe mi, tiến lại gần nắm thật chặt tay anh:

– Long..

– Hứa với anh..Nếu hôm nay anh không may xảy ra chuyện gì, e cũng không được phép nghĩ đến điều gì dại dột..Đời này ngoài e anh chẳng còn gì luyến tiếc nữa..Xin e..Đừng để anh sang thế giới bên kia rồi, mà vẫn không yên lòng về em..

Tôi cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh..Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong bệnh viện, cũng không làm tôi khó chịu bằng những lời anh vừa nói..

Bạn có hiểu cảm giác tự mắt chứng kiến người mình yêu bước vào khoảng trống không rõ sống chết nó kinh khủng như thế nào không..?

Tôi không thể diễn tả bằng lời, chỉ biết nó lớn hơn tất cả những nỗi đau tôi có thể tưởng tượng trong tâm trí mình..

– Không..Anh nhất định phải vượt qua..

Anh cố gắng đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc đang lòa xòa trước mặt tôi..Trái tim tôi bây giờ, như muốn nổ tung nhưng vẫn cố lẩm bẩm động viên anh:

– Long..E đã nói thế nào..? Từ nay về sau anh ở đâu, e ở đó..Nếu a dám chết, đừng nói nhiều e cũng sẽ theo anh..

Quả thực lúc này tôi không thể kiềm chế hơn nữa, nước mắt thi nhau chảy dài trên mặt..Dù Long có cố đến mấy cũng không lau xể..

– Anh..xin..lỗi..

Tôi nói mà như hét lên:

– Em không cần lời xin lỗi của anh..Em cần anh tỉnh lại, không cho anh bỏ em mà đi..Em còn mỗi mình a thôi..

Long không trả lời tôi, quay sang bố mẹ, khuôn mặt của anh tái nhợt..ánh mắt hiện rõ trăm phần bất lực:

– Bố..mẹ..Con xin lỗi..

Mẹ Long khóc nấc lên, cả người không còn chút sứ lực phải dựa vào chồng để không gục ngã..

– Mẹ sai rồi..Ngay từ đầu, mẹ không nên ngăn cản hai đứa..Long..Con phải cố gắng lên, nếu lần này vượt qua được mẹ sẽ đồng ý cho hai đứa đến với nhau..

Bố Long lặng lẽ nhìn con trai, không nói nhiều chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Long mấy cái:

– Đừng bỏ cuộc..Bố tin con..

Ngay sau đó, bác sĩ nhìn đồng hồ rồi đẩy Long vào thẳng bên trong..

Cửa phòng cấp cứu lần nữa lại đóng chặt..

Tôi ngồi co ro trên cái ghế chờ, cả người lạnh toát nhưng vẫn không ngừng cầu nguyện cho anh..

Không gian xung quanh im lặng như tờ, tôi khóc nhiều đến nỗi mắt chẳng nhìn rõ mọi vật nữa..

Người đàn ông tôi yêu đang chống trọi quyết liệt với số mệnh khắc nghiệt..

Còn tôi lại chẳng giúp được gì..

Từ khi biết anh bị bệnh, thì thời gian chính là kẻ thù lớn nhất của tôi..

Và ngay lúc này cũng vậy..

Tôi căm ghét đồng hồ, ghét cả sự chờ đợi..

Hơn 7h ròng rã, tôi đứng rồi lại ngồi..

“CẠCH..”

Tiếng mở cửa như ban phát cho tôi một phép màu..

Bố Quân đi ra gật đầu với bố Long:

– Ca phẫu thuật diễn ra khá thành công..Long hiện tại đã qua cơn nguy kịch..Tuy nhiên do kích thước khối u khá to, nên chúng tôi chưa thể xác định rõ ràng được thời gian cậu ấy tỉnh lại là bao giờ..

Tôi nghe đến đây mới thở phào nhẹ nhõm..

Tạ ơn trời phật..

Cuối cùng anh cũng vượt qua..

Ngày hôm sau, Long được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt..Tôi và bố mẹ anh cũng đã được vào thăm..

Anh nằm yên, khuôn mặt bình thản đến lạ thường..mọi việc xung quanh như không ảnh hưởng gì đến anh..

Tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt ấy, chờ đến tận chiều mà vẫn không thấy dấu hiệu tỉnh lại của Long..Bố mẹ anh cũng bằt đầu sốt ruột..Quân xuống kiểm tra lạibcho Long thêm một lần nữa:

– Anh ơi bao giờ anh ấy mới tỉnh..

– À..thì..

– Anh cứ nói thật cho em biết đi, em không sao đâu..

– Tình trạng của Long rất khó nói, tuy bố anh phẫu thuật thành công..nhưng kích thước khối u quá to ảnh hưởng nhiều đến não..nên không thể xác định được, bao giờ Long tỉnh lại..Có thể là ngày mai, nhưng cũng có thể là đến cuối đời..

– Không…

Tôi khụy xuống đất, nắm chặt áo blouse của Quân:

– Anh ơi..Em xin anh hãy cứu anh ấy..

Quân vội vàng đỡ tôi đứng dậy:

– Long là bạn anh, anh nhất định sẽ tìm cách cứu nó..có điều bây giờ chúng ta phải chờ thôi..

Bố mẹ Long sau khi biết tin, cũng bàng hoàng lắm..Anh cứ như thế chìm vào giấc ngủ, mà không một lời tạm biệt hay sao..?

Tôi đợi, đợi đến tận tối hôm sau mà Long vẫn vậy, không có bất cứ phản ứng gì..

Quân thở dài thườn thượt:

– Nó bắt đầu lâm vào trạng thái hôn mê sâu rồi, giờ chỉ còn cách e hãy nói chuyện với nó nhiều lên..để khích lệ tinh thần của nó..Chứ mọi cách tốt nhất, anh đều thử qua rồi..

Tôi gật đầu lia lịa ngồi nói đủ mọi chuyện với Long..Mà anh không quan tâm, chỉ nằm đấy mặc tôi luyên thuyên cả buổi..

Mẹ Long nhìn tôi như thế, vỗ vỗ vai tôi vài cái:

– Cháu về nghỉ ngơi đi, để bác trông cho..Mấy hôm nay cháu cũng mệt lắm rồi..

Tôi nói như van xin:

– Không bác ơi..Xin bác hãy cho cháu ở lại với a Long..Cháu mà về bây giờ, làm sao cháu chịu nổi..

– Vậy cũng được..Nhưng Long nó thế này, cháu phải biết tự chăm sóc cho bản thân..Cơm thì bác nhờ y tá mua cho cháu rồi..

– Cháu cảm ơn bác..

Mẹ Long không nói gì, lững thững bước ra ngoài..Tôi nhìn theo bóng lưng bác, chỉ thấy thương chứ chẳng còn chút oán trách nào..

Mấy ngày sau..

Tôi có ghé qua công ty xin nghỉ việc, để tiện đường chăm sóc cho Long..Sếp mới của tôi cũng tâm lí lắm, không nói nhiều lời ông đồng ý luôn..

Tôi lại về qua nhà thu xếp quần áo dọn hẳn vào bệnh viện..Phòng của Long là phòng chăm sóc đặc biệt, nên khá rộng rãi thoải mái..

Tôi hay nói chuyện với anh cả tiếng đồng hồ, mặc dù chỉ có mình tôi tự biên tự diễn..

Tôi buộc bản thân phải mạnh mẽ hơn, tình nguyện nắm tay anh vượt qua bao nhiêu giông bão cuộc đời..

Dù xảy ra chuyện gì, tôi vẫn kiên định đợi anh một đời, một kiếp KHÔNG OÁN KHÔNG HỐI..

” Duyên do trời định, phận do trời ban mình hợp hay tàn thì còn dựa vào số kiếp…”

—– HOÀN CHÍNH VĂN —

❌ Lời của Chinh: Cuối cùng truyện cũng hoàn thành, theo đúng ý nguyện. Tớ biết cái kết này với nhiều người còn chưa thỏa mãn lắm. Nhưng đối với tớ nó lại là cái kết đẹp nhất cho cặp Long – Yến ở thời điểm này. Tất nhiên t sẽ viết thêm 4 phần ngoại truyện nữa cho viên mãn hơn, bao gồm:

Phần 1: Quá trình sau khi Long tỉnh dậy..

Phần 2: Anh không xứng với em..

Phần 3: Cuộc sống viên mãn, câu trả lời của hạnh phúc…

Phần 4: Nội tâm của Long…

Ngoại truyện tớ sẽ không up công khai ra ngoài luôn, mà chỉ up trong nhóm. Chị e ai có điều kiện đăng kí đọc ủng hộ tớ..Phí vẫn là 50k cho 4 ngoại truyện..Ai không có điều kiện, cũng không sao. Chờ thêm 1 thời gian nữa, tớ vẫn sẽ up ra ngoài..

Chân thành cảm ơn mọi người đã yêu quý và ủng hộ tớ trong suốt thời gian qua..

Hy vọng chúng mình vẫn có thể đồng hành cùng nhau, ở các truyện tiếp theo.

Love you ❤

Chinh Hoàng.

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN