Vị Của Ái Tình - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1028


Vị Của Ái Tình


Phần 4


Tôi hoang mang nghe bà ngoại nói số tiền nhà ông Sáu bắt bồi thường:

– 150 triệu cơ ạ…?

– Ừ…Giờ bà phải làm sao đây Yến…Mợ con nghe tin ck nó đâm phải người ta..nó bỏ về nhà ngoại từ ngay hôm đấy rồi..Còn đang đòi li hôn nữa..

– Bà đừng lo quá để con điện hỏi vay các chú, các bác xem sao…

– Vô ích thôi con ơi, bà sang tận nhà bọn họ rồi..không ai chịu cho vay hào nào cả…Bà bán con bò được hơn chục triệu thôi..

Tôi nghĩ mà thấy thương ngoại, đẻ được 2 người con..mẹ tôi không chồng mà chửa, bỏ biệt tăm lên thành phố sống..mấy lần ngoại gọi về, mà vẫn hy vọng vào bố tôi nhất định không chịu về…đến tận lúc mất hối hận thì đã muộn rồi..Giờ lại đến lượt cậu, hơn 30 tuổi đầu vợ con đầy đủ..còn không chịu làm ăn tử tế, suốt ngày say xỉn đàn đúm cờ bạc..gây nên cơ sự này..Bắt mẹ già gần 70 tuổi, chạy vạy khắp nơi van xin..

– Con còn ít tiền dành dụm khoảng 20 triệu, để mai con ra ngân hàng gửi về cho ngoại lo lót trước nhé..Còn hơn 100 triệu nữa thì từ từ con nghĩ cách tiếp..

– Ngoại xin lỗi..Tại ngoại già rồi không còn cách nào nữa, mới làm phiền đến con…Nếu con khó khăn quá, ngoại cũng không trách con đâu..để ngoại bán nốt căn nhà này..

– Không..không..ngoại ơi..Con sẽ có cách mà..

An ủi bà thêm vài câu nữa, tôi cúp máy mà lòng nặng trĩu..Hơn 100 triệu giờ tôi xoay ở đâu ra..? Vốn dĩ tôi đã ít bạn bè, bạn thân thì có mỗi mình Hằng..Mà gia cảnh nhà nó như thế, làm gì còn chút nào dư dả cho tôi vay chứ..?

Bà Hồng thì tôi càng không hy vọng, bố tôi mất chưa được 49 ngày..đã nhanh chóng tống cổ tôi ra khỏi nhà..1 triệu vay bà ta còn khó..huống chi đằng này hơn 100 triệu..

Nhớ đến khoản tiền Long để dưới gối hôm nọ..tôi lục tung túi sách mình lên, đếm đếm được hơn 10 triệu..So với số tiền tôi cần lúc này..thật không đáng là bao..

Suy nghĩ vay tiền Long lóe lên trong đầu tôi..nhưng bị tôi gạt đi nhanh chóng..Một phần tôi không muốn gặp lại anh..Một phần vì tôi sợ đối mặt với thái độ khinh bỉ, sỉ nhục tôi của anh…

Nhưng đây là biện pháp cuối cùng tôi có thể nghĩ ra..Nếu không cậu tôi sẽ phải đi tù..hoặc ngoại tôi sẽ phải bán căn nhà duy nhất..

Cái này không được, cái kia cũng không xong..tôi chán nản nằm gục xuống bàn..

Hôm nay không biết cái Hằng có chuyện gì, mà nó được về sớm lắm..Mới hơn 6h tối đã gõ cửa inh ỏi:

– Không phải nấu cơm đâu, đi ăn phở với tao nay tao được bo nhiều..

Tôi ỉu xìu đáp lại:

– Thôi tao không đi đâu mệt lắm…

Hằng đưa tay sờ trán tôi, rồi lại sờ chán nó:

– Có sốt đâu nhỉ ? Hay mày có chuyện gì, nói tao nghe xem giúp được không…?

Mắt tôi rưng rưng nhìn nó:

– Cậu tao lái xe đâm phải người ta, giờ họ bắt đền 150 triệu, không đủ họ cho đi tù..bà ngoại tao vừa gọi điện lên..khóc lóc suốt..Tao vơ vét toàn bộ tài sản được có 30 triệu..Còn thiếu hơn 100 triệu nữa, không biết móc đâu ra..

– Mày gọi điện vay họ hàng thử xem sao…?

– Bà tao sang tận nhà bọn họ rồi, mà có ai cho vay hào nào đâu..

Hằng nghe xong tức giận, chửi thề:

– Mẹ nó..Biết ngay mà, giống hệt nhà tao..họ hàng hang hốc mà hơn cả người dưng nước lã..Lúc cần mình thì ngọt hơn mía, lúc mình cần thì cay hơn ớt…

– Giờ mày bảo tao phải làm sao..Chẳng nhẽ đứng trơ mắt nhìn ông bà bán nhà…?

– Chứ không mày còn lựa chọn nào đâu..? Bưng bê rượu quán bar như tao, lương có cao cũng phải 6 tháng mới đủ..Đằng này nhà bọn nó bắt bồi thường luôn, thì chịu thật rồi..Giá mà tao có điều kiện hơn chút nữa..

– Mày đừng nói thế, tao không trách mày đâu..Để tao nghĩ thêm cách khác…

– Nghĩ gì thì nghĩ ra kia tìm chút gì bỏ bụng đã..có thực mới vực được đạo..

Tôi gật đầu khép cửa lại, đi theo Hằng ra quán bún riêu ở đầu ngõ ăn tạm…

Đêm hôm đó tôi nằm trằn trọc, không tài nào ngủ được..lo lắng đủ mọi chuyện..Ông bà ngoại tôi, làm sao thoát khỏi cảnh này đây…? Còn cậu tôi nữa, sau lần này có đỡ phá phách tí nào không ?

Sáng hôm sau thức dậy hai mắt thâm cuồng, người như đi mượn..Thấy Hằng đã mua sẵn bánh mì, để ở bàn cho tôi…

Tôi ngồi ăn mà không có bất cứ cảm giác gì, cứ vô thức đưa vào miệng nhai rồi nuốt xuống thôi…

Xong xuôi tôi cầm ít tiền ra ngân hàng gửi về quê cho ngoại..Thủ tục lằng nhằng đến hơn 9h sáng mới xong..Điện thoại trong túi cứ rung liên tục, tưởng a Nam gọi bàn bạc công việc..Nhưng không là cậu tôi gọi tới:

– Alo..Con nghe đây..

– Yến ơi lần này con nhất định phải giúp cậu..Chứ không cậu chết mất..mợ bỏ về ngoại rồi, giờ cậu đi tù thì cu Tít khổ thân lắm..Cậu hứa từ nay sẽ làm ăn chân chính, không bao giờ dây vào rượu chè, cờ bạc nữa..

– Con vừa gửi về quê 30 triệu, để bà lo lót trước..Còn hơn trăm triệu nữa, cậu từ từ để con nghĩ cách…

– Ừ..Ừ..Cậu nhờ vào con hết..

– Cậu nhớ qua lần này đừng làm ông bà buồn nữa nha..Bà còn định bán nhà, trả nợ cho cậu đấy..

– Cậu biết rồi..Con cứ yên tâm..

Tôi tắt điện thoại, quyết định dày mặt đến vay tiền mặt Long..Chứ không thể để căn nhà duy nhất của ông bà ngoại, bị bán đi được..Tôi không biết anh có giúp không, nhưng còn hy vọng thì còn phải thử..100 triệu, con số này quá lớn so với tôi bây giờ…

Gọi chiếc taxi đến quán bar “King”, ban ngày chưa có khách..chỉ thấy hai bảo bệ đang đi đi, lại lại ở cổng:

– Anh ơi..E là bạn cái Hằng phục vụ ở đây, nhà nó có việc gấp mà bố mẹ nó không liên lạc được..Anh cho e vào gặp nó được không..

Bảo vệ nhìn tôi nghi ngờ:

– Không được…Ở đây không có quy tắc này..

– E gấp lắm rồi, xin anh giúp e 1 lần này thôi..

– Ơ cái cô này..Đã bảo không là không..Cô nghe không hiểu tiếng Việc hay sao ?

Tôi bất chấp những lời từ chối thẳng thừng, hét to lên:

– Hằng ơiii…Hằng…

Hai bảo vệ bắt đầu bực mình với hành động ngớ ngẩn của tôi..Lôi tôi xềnh xệch ra khỏi cửa quán :

– Cô đừng ép chúng tôi…

Tiếng Hằng lanh lảnh đằng say:

– Anh Thắng, anh Phương ơi đây là bạn e…E xin lỗi hai anh, giờ e dẫn nó đi luôn đây ạ..

Hai anh bảo vệ nghe Hằng nói thế, cũng không làm khó tôi nữa..để tôi và Hằng đứng nói chuyện với nhau:

– Mày đến đây làm gì…? Sao không gọi trước cho tao..?

– Tao gọi mà có thấy mày nghe đâu..?

Hằng giật mình sờ đến điện thoai:

– Xin lỗi máy tao để chế độ tắt âm…

– Tao đến vay tiền ông Long..giờ ông ấy có đây không…?

– Mày nói thật hay đùa..? Tầm này khéo anh ấy còn đang ngủ…

– Tao không còn cách nào nữa..nhưng quan trọng, bây giờ bảo vệ không cho tao vào..

– Đi theo tao..tao dẫn vào..nhưng lúc gặp a Long nhớ lựa lời mà nói..

Tôi theo sau Hằng vào quán bar, Hằng dẫn tôi đến thẳng chỗ anh quản lí:

– Anh ơi..Đây là Yến bạn e, nó muốn gặp a Long được k ạ..?

Anh quản lí nhìn hai đứa tôi:

– Tự dưng muốn gặp a Long làm gì..? Có quen biết gì không..?

Hằng húych tay tôi, tôi nhanh nhẹn trả lời:

– Dạ có..A Long là người quen của e..

– Nói thì nói thế, chứ giờ a ấy chưa dậy đâu..E về đi, chiều a hỏi a ấy cho..Nếu a ấy đồng ý thì tối e đến..

– Nhưng e có việc quan trọng thật mà..A giúp e mới ạ..

– A bảo cứ về đi..

– E không về a gọi bảo vệ đấy..

Hằng kéo tay tôi ra, khi thái độ của a quản lí bắt đầu cáu gắt..

Tôi vùng mạnh, lao nhanh đến cái giá đựng rượu cao cấp..không nghĩ ngợi đập vỡ hai chai, gào to lên:

– Trần Phi Long..a có ở đây không..? Ra đây tôi muốn gặp..

***
❌ Like và cmt mạnh lên chị e ơi, mai được gặp lại a Long ui 😍😍😍

Yêu thích: 2 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN