Vì đó là em!!!
Phần 1: Anh...
-Anh ấy đã tỏ tình với tớ ngày hôm qua…và tớ đã đồng ý rồi!!!
-Ai mà khiến người đẹp như cậu đây cũng phải động lòng vậy.
-Người mà cậu cũng biết đấy… anh Hoàng Huy!!!
Phải, đó là câu trả lời mà tôi vĩnh viễn không muốn nghe nhất, tôi như chết lặng, tại sao không phải ai khác mà lại là anh, tại sao không phải là cái tên khác mà lại là Hoàng Huy. Người tôi đơn phương 3 năm trời…
Điều tôi chờ đợi lại không đến với tôi, mà lại xảy ra với người bạn thân nhất của tôi. Và điều đặc biệt hơn đó là anh ấy đã tỏ tình với nó. Tôi biết tôi không thể ích kỷ đến nỗi cướp lấy người ấy khỏi tay nó…. nhưng tôi cũng không thể toàn tâm nhìn hai người hạnh phúc bên nhau, tôi không thể chịu được nỗi đau này.
Tôi không biết lúc đó như thế nào nữa, tôi không biết tôi đã về nhà ra sao, tôi không biết lúc đó tôi có khóc hay không, hay là tôi vẫn bình tĩnh như chưa có gì xảy ra, nhưng một thứ tôi không bao giờ quên đó là cảm giác đau, cảm giác đau đến tột cùng…
***
Tôi không biết từ lúc nào tôi lại thích anh, tôi không biết từ lúc nào tôi lại để ý đến anh, tôi cũng không biết từ lúc nào hình ảnh anh lại in sâu vào tim tôi như vậy…
3 năm trước, vào ngày tựu trường, trường tôi luôn có thông lệ đón chào học sinh mới. Lúc đó anh đã là học sinh cuối cấp, anh vinh dự được mời làm người phát biểu trong năm học mới. Anh lúc đó chỉ mới 17 tuổi thôi, nhưng ở anh có điều gì đó khiến tôi không cưỡng lại được, một nét quyến rũ chết người. Tôi biết rằng không phải chỉ có tôi, nhưng còn có những nữ sinh khác không rời mắt khỏi anh. Anh lúc ấy mặc áo sơ mi trắng, chiếc áo được anh bỏ hờ vào chiếc quần tây đen. Cái cúc đầu tiên anh để lộ, lấp ló làn da màu đồng săn chắc. Bài phát biểu của anh dường như tôi không nhớ rõ lắm, nhưng giọng nói của anh tôi không bao giờ quên được, giọng anh hơi khàn trái ngược với vẻ mặt thư sinh của anh.
Trong buổi lễ hôm ấy, anh hầu như không cười nhiều, hay nói cách khác là không cười. Ở anh, tồn tại một loại cảm xúc làm cho người ta khó nắm bắt được nhưng lại cuốn hút đến lạ thường. Tôi thấy ánh mắt anh trong buổi lễ hôm ấy nhìn chăm chú vào một ai đó, nhưng tôi không biết đó là ai, mãi đến tận sau này tôi mới biết đó là cô bạn thân của tôi. Ánh mắt của anh chơi vơi, sâu thẳm, nhưng ẩn chứa trong đó là một nét phong tình, một loại tình cảm khó nói thành lời. Ngay từ khi anh bước ra, tôi biết anh chính là hoàng tử của đời mình, ngay khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên muốn đem anh trói lại giữ là của riêng . Nhưng rồi tôi chợt phủi bay cái ý nghĩ ấy, anh ấy đâu phải của là của tôi, biết đâu anh ấy đã có bạn gái rồi sao, tôi không muốn trở thành người thứ ba, càng không muốn phá đi hạnh phúc của người khác.
***
Có người nói rằng: “Khi bạn thích ai đó, mọi điều người ấy làm đều khiến bạn cảm thấy quyến rũ, cho dù chỉ là một cái vuốt tóc.” Có lẽ, người ấy đã đúng. Bởi, mỗi cử chỉ anh làm, dù là nhỏ nhặt nhất nhưng vẫn khiến tôi rung động. Anh không phải soái ca, càng không phải soái ca lạnh lùng, nhưng gương mặt có nét gì đó khiến người ta không rời mắt được. Anh đẹp, không phải kiểu đẹp phóng khoáng của con lai, cũng không phải vẻ đẹp hoang dã kiểu u Mỹ, nhưng là vẻ mặt mang đậm chất Châu Á, với mái tóc màu nâu đen, đôi mày rậm cùng với đôi mắt cùng màu.
Anh rất tốt bụng. Anh phụ dạy kèm sau giờ học cho những bạn học yếu, anh còn giúp cho những cô chú lao công chăm sóc cây cỏ trong trường. Anh làm rất nhiều việc, và điều may mắn là tôi luôn có mặt đúng thời điểm anh đang giúp đỡ người khác. Anh làm nhiều việc như vậy nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh vui, hay nói khác là tôi chưa bao giờ thấy anh vui thật sự. Tôi luôn cảm thấy mỗi lần anh làm việc như thể anh như đang ngóng trông ai vậy. Tôi có cảm giác rằng anh đang làm việc để gây sự chú ý với ai đó. Nhưng anh luôn làm mọi việc rất chu đáo, anh không bao giờ để lại bất cứ lời phàn nàn nào, điều anh được nhận luôn là lời khen ngợi của các thầy cô trong trường, của các cô chú lao công, và còn rất nhiều người nữa. Chắc có lẽ tôi đã nghĩ nhầm về anh rồi.
***
Tôi ghét cái cảm giác này, cảm giác làm việc không tập trung của anh. Tôi thấy tôi như đang ghen tỵ vì một điều phi lý nào đó, về một người nào đó không tồn tại, hay chỉ là tồn tại trong kí ức của anh thôi. Anh chưa bao giờ để tâm đến tôi, hoặc có thể nói là tôi không nổi bật đến mức đó. Còn tôi, tôi không biết mình như là con ngốc, bất cứ chỗ nào anh ngang qua, bất cứ chỗ nào anh ngồi lại, đều có bóng dáng tôi, hay bất cứ quyển sách, loại nước anh từng uống tôi đều thử qua hết. Và tôi phát hiện được hai điều, anh rất thích ngồi gần cửa sổ thích hợp với cách lơ đãng của anh, thích hợp với cách mà anh hay thẫn thờ chờ đợi một ai đó. Anh hay uống trà nguyên chất, nó không đăng đắng như cà phê, không nhạt nhẽo như nước, cũng không ngọt bùi như trà sữa.
Tôi luôn thấy anh uống một tách trà ở căn tin trước khi vào lớp. Tôi không thích trà, từ nhỏ đã không thích trà, tôi chỉ nghĩ rằng nó khó uống, cũng có thể là ba mẹ tôi cũng không mấy khi dùng trà, nhưng cũng có lẽ không phải, bởi khi người ta thích hay không thích một cái gì đó cũng đâu cần phải có lý do. Vì anh, tôi thử uống một tách trà. Tôi thử uống theo cách của anh, nhấm nháp từng chút một, thứ đọng lại trong miệng tôi là vị thanh mát, dịu dàng của trà, và tôi chợt nhận ra tại sao anh lại thích trà như vậy. Anh duy chỉ dùng một loại trà, anh không dùng các loại trà khác. Nếu như ngày hôm đó căn tin không còn loại trà nguyên chất đó, anh cũng chỉ uống nước lọc, tuyệt nhiên không dùng đến loại đồ uống khác.
***
Anh rất giỏi. Anh không chỉ giỏi trong việc học tập mà còn giỏi trong cả thể thao nữa. Anh hay chơi bóng rổ sau những giờ học mệt mỏi. Anh luôn hăng say trong lúc tập bóng. Có những lúc tôi thấy anh mồ hôi nhễ nhại, nhưng anh không ngừng chơi, không ngừng ném bóng vào rổ, và sau những cú ném của anh, anh luôn luôn nhìn đâu đó. Lại là cảm giác đó, cảm giác khó chịu đó, cảm giác như anh đang tìm kiếm một bóng hình nào đó. Nhưng có một điều mà tôi không bao giờ hiểu được, tại sao người đó không giờ xuất hiện nhưng anh vẫn luôn mong chờ. Tôi không biết người đó là ai, càng không muốn biết người đó như thế nào. Tôi sợ người đó xuất hiện sẽ tài giỏi hơn tôi, sẽ xinh đẹp hơn tôi, và sẽ thích anh nhiều hơn tôi. Tôi sợ người đó cướp lấy anh, tôi sợ người đó và anh sẽ là một cặp, tôi sợ người đó và anh… Tôi không dám suy nghĩ nhiều, càng suy nghĩ càng làm mình bất an. Cho dù có người khác xuất hiện, tôi cũng phải toàn tâm toàn ý chúc phúc cho anh, bởi lẽ thích một người là mong muốn người ta được hạnh phúc.
Chắc vì tôi thích anh quá nhiều, tôi mong muốn anh quá nhiều, nên thời gian lâu dần, tôi từ thích chuyển thành yêu lúc nào không hay. Tôi thường hay mơ mình với anh sẽ là một cặp, anh nắm tay tôi, hai đứa chúng tôi nhìn nhau cười trong hạnh phúc. Rồi, tôi chợt tỉnh giấc, hoá ra là mộng, hoá ra là ảo, hoá ra là do tôi tưởng tượng thôi. Tôi ước sao mình không ở trong giấc mơ đó lâu hơn, tôi ước sao giấc mơ đó là sự thật, bởi tôi khao khát cái cảm giác hạnh phúc đó, tôi muốn được ở cạnh anh.
***
Tôi trái ngược với anh, tôi không mấy khi tham gia hoạt động của trường lớp. Những lúc trường tôi tổ chức các cuộc thi về thể chất hay về tài năng, tôi đều chăm chỉ đóng vai khán giả. Tôi nghĩ chỉ có như vậy tôi mới có thể nhìn thấy anh. Tôi không dám lại quá gần anh, tôi sợ anh chán ghét tôi, tôi sợ anh xa lánh tôi. Ở trường, có mấy cô gái rảnh rỗi thành lập nhóm hâm mộ anh. Có người thích anh, cũng có người không thích anh, điển hình là những người con trai khác. Bởi có lẽ anh quá hoàn hảo, anh quá xuất sắc, anh xa vời đến nỗi tôi không thể chạm tay được. Dù biết là thế nhưng tình cảm tôi dành cho anh vẫn không thay đổi, nó vẫn nguyên vẹn, mà có thể nói là nó càng lớn lên từng ngày. Tôi không dám thổ lộ với anh, tôi luôn cất giấu tình cảm của mình vào tận đáy tim. Yêu đơn phương rất khổ sở, yêu đơn phương rất đau lòng, yêu đơn phương là thứ tình cảm bước tới không được, nhưng cũng không đành buông bỏ. Có người nói yêu đơn phương là ngu ngốc, nhưng có lẽ đối với tôi, đó là thứ tình yêu đẹp đẽ, tình yêu cao quý, và tôi nghĩ trong số chúng ta chắc cũng phải trải qua một lần yêu đơn phương.
***
Những khi anh tham gia hoạt động nào đó, anh luôn hướng về phía khán giả, anh luôn tìm kiếm bóng dáng một ai đó. Có lẽ nhiều người không để ý nhưng vì tôi luôn quan sát anh, tôi thấy được trong ánh mắt sâu thẳm anh có chờ mong, có ôn nhu, có một loại tình cảm không nói nên lời. Tôi thường ước người đó là mình, người anh hay nhìn là mình, nhưng ước rồi thì sao chứ, chuyện đó không bao giờ xảy đến. Nhiều lúc tôi tự khuyên mình hãy sống thực tế một chút, nhưng tôi không làm được, tôi luôn muốn sống trong cái tình yêu ấy. Tôi muốn nhìn thấy anh, tôi muốn được yêu anh, có lẽ chỉ như vậy mới làm tôi hạnh phúc, hay nói cách khác anh là động lực sống của tôi.
***
Không một ai biết về cuộc sống của anh, người ta chỉ biết nhà anh rất giàu, có thể anh là con của một ông chủ nào đó. Không một ai biết về quá khứ của anh, ngay cả chuyện sinh ra lớn lên thế nào, chứ đừng nói đến chuyện tình yêu. Theo cách mà tôi nghĩ, có lẽ anh đã có một mối tình rất sâu đậm với ai đó tại ngôi trường này, nên anh thường hay trông ngóng người ấy đến. Nhưng chuyện đó tôi không nói với ai cả, kể cả cô bạn thân của tôi. Không phải với tôi sợ đám người hâm mộ anh, nhưng bởi đó là chuyện riêng tư của anh, tôi chỉ muốn giữ một chút gì đó của anh cho riêng mình.
Tôi với anh không bao giờ nói chuyện với nhau, cũng có thể là do anh trên tôi hai lớp, rất khó để có cơ hội tiếp xúc. Có thể nói là tôi với anh, hai người không bao giờ chủ động nên dường như tôi với anh đến tư cách làm bạn cũng không có. Vậy mà tôi cứ vô duyên, vô cớ yêu anh. Tôi yêu anh trong vô thức, tôi yêu anh đến nỗi muốn thoát ra cũng không được, tôi biết tôi đã quá lún sâu. Tôi biết, trong tình yêu, người yêu nhiều hơn luôn là người thua cuộc, bởi lẽ họ hy sinh cho người kia quá nhiều, để rồi họ thứ nhận được chỉ cái sự vô tâm của người kia. Và tôi chính là người nhận nỗi đau đó. Anh đã chính thức thuộc về người con gái khác.
Không còn những buổi sáng se lạnh tôi thấy anh chăm sóc cây cỏ, không còn những giờ ra chơi ồn ào tôi thấy anh dạy kèm, cũng không còn những buổi chiều nắng gắt tôi thấy anh chơi bóng nữa. Anh đã chính thức lên đại học, khoảng cách giữa anh và tôi nay lại thêm xa. Mỗi buổi sáng tôi cứ vô thức nhìn những cành cây, tôi lại nhớ anh. Mỗi buổi chiều trước khi về, tôi lại ghé ngang qua sân bóng, bởi nó làm tôi nhớ đến anh. Đến khi tôi không thể chịu được sự thật là anh xa khỏi tầm mắt của tôi, tôi bắt đầu tìm kiếm thông tin của anh. Tôi muốn tới trường học của anh để thấy anh, để cho thôi ngày nhung nhớ anh. Nhưng thông tin quá ít ỏi, không ai biết gì về anh cả. Anh ngay cả một người bạn cũng không có. Có lẽ vì thế mà tôi thấy anh cô độc, cứ như có một bức tường vô hình vây kín lấy anh, làm những người khác không thể tiếp cận anh được.
Tôi bắt đầu lùng sục những trường đại học trong thành phố, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Thành phố bao la rộng lớn, chưa kể lỡ như anh ra nước ngoài thì sao. Tôi vô vọng, cảm thấy như vậy là hết rồi, tôi sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa. Nhưng ông trời không bao giờ phụ lòng người khác. Lúc đó, tôi đang ngồi trên một băng ghế dài để nghỉ mệt, thì chợt thấy trước mặt tôi là một trường đại học, và điều đặc biệt hơn nữa là tôi đã thấy anh. Anh đứng rất gần cổng. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi ấy, thời gian như quay ngược lại buổi tựu trường hôm đó. Mới mấy tháng không gặp, tôi thấy anh gầy đi nhiều, nhưng vẻ đẹp của anh vẫn nguyên vẹn. Tôi lại thấy anh lơ đễnh, anh lại đang ngóng trông ai đó. Tôi tưởng khi anh tốt nghiệp rồi sẽ không còn lưu luyến người đó nữa chứ. Vậy là tôi đã lầm rồi, tôi cứ tưởng mình sẽ có cơ hội nhưng bây giờ hy vọng trong tôi lại dập tắt.
Có lẽ với thế giới, anh chỉ là một con người, nhưng đối với tôi anh là cả một thế giới. Vào khoảnh khắc tôi thấy anh, trái tim nhảy cẫng lên sung sướng. Và đó, cũng là lần đầu tiên anh thấy tôi, dù anh chỉ nhìn tôi vỏn vẹn có ba giây thôi, nhưng cũng đủ khiến tôi vui vẻ hết cả ngày. Chắc anh sẽ không nhớ tôi đâu, hay có thể tôi không tồn tại trong kí ức của anh. Phải chăng anh chỉ xem tôi như người qua đường, như người dưng thôi. Anh nhìn tôi ba giây, đủ để tôi vui vẻ cả ngày. Còn tôi nhìn anh một năm trời, đổi lại là sự thờ ơ, lãnh đạm của anh.
***
Đã hơn 9h tối rồi, mà tôi vẫn chưa thấy anh về. Chắc có lẽ anh bận học thêm chăng? Tôi nghe nói đại học rất khó, và có rất nhiều bài tập cũng như thuyết trình, thí nghiệm phải làm. Tôi không biết anh học ngành gì, tôi lúc ấy còn đang thi, chưa kịp xem tờ giấy anh đăng ký trường nào huống chi là ngành anh học. Nhưng giờ tôi đã thấy hạnh phúc hơn rất nhiều rồi, trường anh cách trường tôi cũng không xa lắm, mất khoảng 15 phút chạy xe đạp, vậy mà bữa giờ tôi tìm không ra, cũng có thể tôi thấy trường nhưng không thấy anh. Đợi thêm nửa tiếng nữa, vẫn không thấy anh. Tôi phải về nhà trước 10h đêm, không thì ba mẹ tôi sẽ lo lắng, không cho tôi chạy xe đạp đi học nữa. Tôi nói dối ba mẹ rằng tôi học hè, nhưng không, tôi chỉ lên trường tìm kiếm hình bóng của anh. Không biết từ lúc nào anh mỗi ngày mỗi ở sâu trong trái tim tôi, đến lúc tôi muốn dứt bỏ nữa thì không được. Đã 9h45 rồi, tôi chỉ còn 10 phút để đạp xe , 5 phút để cất xe và có mặt tại nhà. Tôi không còn thời gian nữa, tôi không muốn bị tướt mất cơ hội được nhìn thấy anh. Tôi nhanh chóng leo lên xe chạy vút đi, và tôi đâu hay biết rằng, ngay tại cổng trường, nơi tôi vừa lướt qua, là một bóng hình của một người con trai, đang nở nụ cười trong bóng tối.
***
Đầu năm lớp 11, tôi với Thiên Nhã là bạn cùng lớp, cũng bắt đầu từ đó hai đứa thân. Tôi với Thiên Nhã nói rất nhiều thứ, nói về tất cả các vấn đề, từ cung hoàng đạo cho đến chính trị. Chúng tôi huyên thuyên với nhau rất lâu, hai đứa cũng có cùng sở thích nên mau chóng làm bạn thân. Cho dù thân là thế nhưng tôi vẫn chưa kể với Thiên Nhã là tôi có tình cảm với anh Hoàng Huy, tôi cũng không biết là tại sao, tôi chỉ muốn giữ chút gì đó cho riêng tôi. Bởi vì thế nên Thiên Nhã cũng không nói cho tôi biết cô ấy thích ai, nhưng cô ấy hay luôn miệng kể về các chàng trai theo đuổi cô ấy, cũng có thể điều đó khiến cô ấy tự hào. Tôi biết mình thua kém Thiên Nhã rất nhiều, cô ấy xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt, lại còn học giỏi nữa. Cô ấy được nhiều người theo đuổi nhưng tôi chưa giờ thấy cô ấy cặp kè với ai cả, tôi nghĩ cô ấy rất giống tôi, đều nghiêm túc trong chuyện tình cảm.
***
Thời gian thấm thoát thôi đưa, giờ hai đứa đều lên 12, tính ra tôi với Thiên Nhã đã làm bạn thân được hơn 1 năm rồi. Tính tình chúng tôi hợp nhau nên cũng ít khi cãi lộn, cho đến một ngày…
-Anh ấy đã tỏ tình với tớ ngày hôm qua…và tớ đã đồng ý rồi!!!
-Ai mà khiến người đẹp như cậu đây cũng phải động lòng vậy.
-Người mà cậu cũng biết đấy… anh Hoàng Huy!!! Tớ nghe nói anh ấy học trường mình khi mình học lớp 10 đấy, lúc đó tớ với cậu còn chưa biết nhau. Anh ấy nổi tiếng như vậy ai mà không biết chứ… À… mà cậu biết không, vào ngày tựu trường đó, anh ấy đã nhìn tớ và mỉm cười với tớ, nụ cười đó đã làm tớ xao xuyến, và rồi từ đó có mấy người theo đuổi tớ nhưng tớ không chịu vì trong tim tớ chỉ có mỗi anh ấy thôi. Rồi tớ cứ bắt gặp anh ở mỗi chỗ mà tớ có mặt, tớ luôn thấy anh ấy nhìn tớ, tớ cũng cảm thấy kì lạ. Khi anh ấy lên đại học, tớ cũng buồn, cho đến khi hôm qua anh ấy tỏ tình với tớ, và tớ đã hiểu mọi chuyện…
Đây cũng là lần đầu tiên mà Thiên Nhã kể với tôi người cô ấy thích, mà tôi không ngờ người cô ấy và tôi thích lại trùng nhau. Cô ấy cũng thích anh ấy từ buổi tựu trường. Anh ấy cũng tìm kiếm bóng hình cô ấy. Anh ấy hoàn hảo thế kia, nên anh ấy phải tìm người nào xứng tầm với mình chứ, tôi thấy hai người thật xứng đôi.
Cuối cùng tôi đã biết câu trả lời mà bấy lâu nay tôi luôn tự hỏi, thì ra người anh ấy tìm kiếm là Thiên Nhã, thì ra người anh ấy nhìn vào ngày tựu trường là cô ấy, thì ra không phải là do Thượng Đế sắp đặt mà là do anh, là anh luôn muốn theo đuổi Thiên Nhã, là anh người đã tạo nên mọi thứ. Giờ thì tôi đã hiểu.
Sự thật cho dù mất lòng bao nhiêu thì nó vẫn là sự thật, sự thật cho dù cố che lấp đi nữa thì sự thật vẫn nằm đó, điều quan trọng là mình có thể che lấp nó trong bao lâu? Tôi thấy mình thà cứ đắm chìm trong hạnh phúc mình tưởng tượng ra còn hơn là nghe sự thật. Con người ta kì lạ lắm, biết rõ đó là nói dối nhưng vẫn tin, biết rõ đó là sự thật nhưng luôn muốn chối bỏ, và tôi cũng vậy.
***
Thiên Nhã và anh cũng đã hẹn hò được một tuần rồi, còn tôi thì vẫn vậy, cố tỏ ra là mình ổn, vẫn sống như bình thường nhưng đâu ai biết đêm về tôi lại nằm khóc. Lòng tôi vẫn đau đớn như ngày đầu vừa nghe được tin. Tôi vẫn cứ muốn chối bỏ đó là giả dối, tôi luôn cố chấp không muốn tin vào điều ấy, nhưng qua vẻ mặt của Thiên Nhã khi nhắn tin, qua cách cô ấy nói chuyện ngọt ngào với anh, tôi cũng đủ hiểu. Tôi biết cho dù tôi có chối bỏ thì nó vẫn cứ ở đấy, vẫn luôn tồn tại. Tuy hai người đã hẹn hò nhưng những thói quen liên quan đến anh tôi vẫn chưa thể bỏ được. Ví dụ như khi đi uống, tôi luôn gọi trà xanh mà anh hay dùng. Còn lúc về thì tôi lại ghé qua trường anh, chỉ có thể ngắm anh ấy một lúc thôi. Nhưng tôi biết tôi không may mắn đến vậy, nghiệt ngã hơn tôi luôn thấy anh ấy đi cùng Thiên Nhã. Vì đây là hè nên tôi nghĩ anh với Thiên Nhã sẽ có nhiều thời gian hẹn hò hơn. Thầy cô đại học tương đối dễ tính, không quá khắt khe trong việc bạn có đến lớp hay không, quan trọng là bạn có vượt qua kì thi của họ hay không thôi, với lại, đây là hè nên chủ yếu thời gian là ôn tập.
***
Đã một tháng rồi, tôi vẫn chưa quên được anh. Tôi biết tôi không tốt khi cứ thích người yêu của bạn thân. Tôi biết rõ điều đó là không nên nhưng vẫn không kìm lại được. Anh ưu tú như vậy, hoàn mỹ như vậy, đừng nói riêng tôi ngay cả các nữ sinh trong trường còn thích anh, nhưng đều ngậm ngùi tiếc nuối khi biết anh đã có bạn gái.
***
Chỉ còn một tháng nữa thôi là tôi chính thức đi học lại. Năm nay lại là năm cuối cấp, nên tôi không thể lơ là được. Tôi tập trung vào việc học tập cũng như ôn thi đại học, lại còn phải chuẩn bị cho kì thi chất lượng đầu năm nữa. Mọi việc ngày càng nhiều hơn, tôi bắt đầu đi làm thêm để phụ giúp gia đình, nhưng không vì thế mà tình cảm tôi dành cho anh cạn dần. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã hết tháng.
***
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhận công việc mới, tôi làm cho một nhà hàng cũng có tiếng ở Sài thành. Tôi chỉ làm phục vụ ở đó, lương tương đối tốt đủ để tôi tự lo cho bản thân mình.
“Kính coong!!” Tiếng chuông cửa vang lên, nghĩa là khách hàng đã tới. Thường thì nhân viên trực ở trước quầy sẽ dẫn khách vào bàn, nhưng vì bây giờ còn sớm, nên khách được tự do lựa chọn.
Nhà hàng sẽ chia theo khu, nghĩa là người nhân viên đó sẽ trực tiếp lấy món cho khách, cũng như tính tiền và dọn dẹp. Có tất cả là ba khu, hôm nay tôi ở khu thứ ba. Khu này nằm ở cuối cùng, khách sẽ ít lui tới nhất, cũng có nghĩa là khu này sẽ ít tiền “tip” nhất. Chắc có lẽ là tôi mới tới nên được chia khu này, sau này nếu tôi làm tốt chắc sẽ được lên khu đầu tiên. Mỗi khu có khoảng mười bàn, có hai bàn lớn cho số người từ sáu trở lên, và hai bàn nhỏ cho hai người.
Vị khách đầu tiên đã tới, tôi nghe rất nhiều tiếng bước chân, chắc là từ bảy người trở lên. “Ai mà đi ăn sớm thế này?” – Tôi tự hỏi. “Chắc là khách sẽ đến khu thứ nhất thôi, khu đó vừa đẹp, lại vừa gần nữa”.
Tôi nghe như tiếng bước chân lại gần hơn, các vị khách ấy hình như vừa đi qua khu một, “chắc là sẽ chọn khu hai thôi”, tôi thầm nghĩ. Nhưng không, những tiếng bước chân ấy lại “lướt” nhẹ qua khu hai, tiến thẳng đến khu của tôi. Một trong số những vị khách ấy cất tiếng hỏi tôi:
-Chúng tôi có thể ngồi ở đây chứ?
Cái gì, những vị khách ấy đòi ngồi ở đây? Chỗ xa nhất, chỗ hẻo lánh nhất, cũng có thể nói là chỗ ‘xấu’ nhất…
Khu ba không đẹp bởi vì nó mang trên mình vẻ đẹp khác, vẻ đẹp đắm mình trong thiên nhiên, hòa quyện cùng làn gió mát rượi, chứ không phải là kiểu cổ kính sang trọng, lấp đầy những tấm kính trong suốt, hơi buốt lạnh bởi máy điều hòa. Khu ba này mang đậm chất thiên nhiên, nhưng cũng rất oi bức vì mùa hè, vì cái nắng gay gắt từ mặt trời.
-Dạ, được ạ!! -Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Các vị khách ấy nhanh chóng đi vào bàn ngồi. Tôi thì chạy đi lấy nước cho họ ngay, tôi không thể để chậm trễ được nữa, bởi khách hàng là Thượng đế mà.
Thịch… hình như tôi vừa lướt qua… cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc…. Tôi chợt quay đầu lại… là anh… chính là anh!! Người mà hằng đêm luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi, người mà mỗi buổi sáng tôi luôn nghĩ đến đầu tiên. Là anh, người mà tôi muốn quên nhưng không quên được, người mà bao lần tôi muốn buông tay nhưng không thể. Là anh, người yêu của bạn thân tôi, là anh, Hoàng Huy. Anh đang ngồi cạnh… Thiên Nhã… cũng phải thôi… họ là người yêu mà…!!
Tôi mỉm cười chua chát, nhìn như thế nào thì cũng giống như là hai gia đình đang gặp mặt nhau, chắc là bàn chuyện hôn lễ rồi. Họ đẹp đôi đến thế kia mà. Tôi chạy nhanh đi, cố xua tan những ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
***
Mọi chuyện diễn ra rất êm đẹp. Thiên Nhã nhận ra tôi làm ở đây và nói chuyện với tôi rất nhiều. Còn anh thì vẫn vậy, vẫn cứ hờ hững với tôi, vẫn cứ lạnh lùng và không quan tâm tôi, cũng đúng thôi, anh đã có bạn gái rồi mà. Mà tôi cũng kì thật, tôi mong chờ điều gì chứ? Tôi mong anh sẽ liếc mắt đến tôi, nói chuyện hay làm quen tôi sao? Chắc là tôi quá tham lam nhỉ? Anh là bạn trai của bạn thân tôi mà!! Tôi phải tự nhắc nhở mình điều đó, không thì tôi sẽ đi sai hướng mất.
***
“Happy birthday to you…!” Bài hát chúc mừng sinh nhật vừa kết thúc. Hôm nay là sinh nhật anh, tại sao tôi lại không biết điều đó nhỉ? Họ hàng anh cùng họ hàng Thiên Nhã vây quanh chúc mừng anh. Anh chỉ mỉm cười cho qua chứ không thật lòng gì lắm, lạ nhỉ, sinh nhật của anh mà. Anh đã có tất cả, bạn gái, gia đình và cả một buổi sinh nhật tuyệt vời như thế, sao anh vẫn chưa vui, sao anh lại buồn đến thế? Phải chăng có uẩn khúc gì đó? Phải chăng Thiên Nhã không phải là cô gái mà anh mong đợi bấy lâu nay? Nhưng mà cũng không đúng, nếu không phải tại sao anh lại hẹn hò, anh không phải người như vậy…
Nhưng mà cũng trùng hợp thay, hôm nay cũng là sinh nhật tôi. Tôi và anh có cùng sinh nhật sao? Vậy mà trước giờ tôi không biết. Chắc là do anh giấu kĩ quá, thông tin của anh quá ít ỏi, khó mà tôi có thể phát hiện được sinh nhật anh…. Nếu đổi lại đây mà là sinh nhật của tôi, không biết tôi sẽ ra sao nhỉ? Chắc là tôi sẽ nhảy cẫng lên sung sướng, vì chưa bao giờ tôi được tổ chức sinh nhật đặc biệt như thế này. Tôi thấy anh thật may mắn khi được sinh ra trong một gia đình giàu có, có được tất cả mọi thứ trong khi người bình thường như tôi, chỉ mong có được một điều anh có là đủ hạnh phúc rồi, nhưng tại sao lại khó đến thế? Ông trời không cho ai tất cả, và cũng không lấy của ai tất cả, đáng lẽ là tôi phải hiểu điều đó sớm hơn chứ. Tôi không nên ghen tỵ với anh hay với Thiên Nhã. Mọi thứ tôi có cũng là từ sự vất vả, lao động cực nhọc của ba mẹ, tôi nên tự hào vì điều đó, tôi thấy mình thật tệ khi cứ đi so sánh mình với người khác.
***
-Cô bé, tính tiền bàn này cho chú với..!! – Là một giọng của một chú cũng khá đứng tuổi trong bàn của anh. Tôi nhanh chóng chạy đi lấy hóa đơn để thanh toán cho chú…
-Dạ, của chú hết…!! – Đang nói đến một nửa thì…- Cái này để tôi trả…- Một giọng đàn ông vang lên, chất giọng khàn khàn đó tôi không lẫn vào đâu được, là giọng của anh, anh muốn trả tiền sao? Hôm nay là sinh nhật của anh mà.
-À, dạ của anh là hết…!!- Lại một lần nữa lại có người khác ngắt lời tôi. -Cái này để tớ trả cho, cậu cầm lấy thẻ của tớ mà thanh toán đi. – Là Thiên Nhã, cô bạn thân của tôi. Tôi nhanh chóng cầm lấy thẻ và chạy ngay đi.
-Sao em lại làm thế? – Là giọng anh, anh đang trách móc ai vậy? Giọng anh sao hôm nay lại ngọt ngào đến thế?
-Sinh nhật của anh mà để anh trả tiền sao? Ít ra cũng phải để cho em làm lại một chút gì cho anh chứ, hihi. – Giọng nói của Thiên Nhã vang lên ngắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Rồi tôi chợt nhận ra một điều, giọng anh ngọt ngào như vậy chẳng qua là vì bạn thân của tôi, là vì Thiên Nhã, vì cô ấy anh có thể làm mọi thứ, ngay cả chất giọng khàn đặc trưng của anh cũng có thể thay đổi được. Phải rồi, họ đã hạnh phúc bên nhau. Tôi là gì của anh mà phải ghen tỵ hay đau lòng…
***
Khung cảnh trước mặt tôi rất đẹp… anh cốc đầu Thiên Nhã, còn mắng cô ấy “ngốc” khi trả tiền cho anh, còn Thiên Nhã thì tựa vào vai anh… thì thầm với anh điều gì đó… tôi thấy mắt anh sáng lên, và rồi anh bật cười. Nụ cười ấy của anh… lần đầu tôi được nhìn thấy. Niềm vui thật sự của anh… tất cả lại được diễn ra trước mắt tôi. Mọi thứ tôi ước mình có thể làm cho anh… lại được một cô gái khác làm cho anh… Chắc là… anh đủ hạnh phúc rồi, niềm vui trong ánh mắt của anh lấp lánh lắm… như những vì sao tinh tú trên bầu trời cao, nhưng duy chỉ tiếc một điều… người đem đến cho anh những điều ấy… không phải là tôi… là một cô gái khác… là bạn thân của tôi… Thiên Nhã!
***
Phải chăng khi đã thích một ai đó thật sâu đậm, thì người ta khó lòng quên? Còn đối với tôi, là tôi mến anh, là tôi yêu anh, phải chăng vì quá yêu nên tôi không thể yêu người khác được? Đừng vội trách tôi ngu ngốc, có trách là trách trái tim quá yếu mềm, trái tim là thứ duy nhất không thuộc về tôi nữa, nó thuộc về anh, vậy mà trớ trêu thay, anh lại thuộc về người con gái khác. ***
Nhìn họ bên nhau, trái tim tôi cũng biết đau, nhưng càng đau hơn khi tôi biết mình không có quyền gì cả, mình là gì của anh, là bạn thân của người yêu anh, hay là chị em tốt với bạn gái anh, tất cả đều là người dưng mà thôi, tôi với anh là chỉ người dưng.
Tôi biết mình không nên nghĩ nhiều như thế, anh là bạn trai của chí cốt của tôi, nhưng tôi vẫn không chịu đựng được. Và rồi, thứ tôi thấy trước mắt là anh dịu dàng ôm cô ấy vào lòng, hôn nhẹ lên trán của cô ấy. Cử chỉ nhẹ nhàng ấm áp đó của anh… tôi chưa thấy bao giờ, tim tôi đau… và tôi đã… bỏ chạy… trước ánh mắt ngỡ ngàng của nhiều người…
***
“Tách, tách… !!!” – Hình như có cái gì vừa rơi xuống, bỏng rát trên má của tôi… là nước mắt sao? Tôi đang… khóc…? Tại sao.. tôi lại… khóc…? Tôi xứng đáng… để khóc… sao? Tôi có… quyền để khóc sao…? Cảm giác này… hình như rất quen thuộc… quen thuộc đến lạ thường…!! Cảm giác này… giống như lúc tôi biết tin anh và Thiên Nhã quen nhau… là cảm giác đau tột cùng…!! Nhưng đâu đó trong cái đau ấy… còn có cái gọi là nhói… cảm giác này là lần đầu tôi được nếm trải…
Nước mắt tôi cứ tuôn rơi mãi… chẳng thể nào dừng được…là lần đầu tiên biết yêu một người… là lần đầu tiên đau vì một người… và là lần đầu tiên tôi khóc… vì một người xa lạ…!! Ngày hôm ấy như cứ ám ảnh lấy tôi… cảm giác ấy… cái cảm giác ấy… như đang bào mòn lấy tôi… như đang quấn lấy cơ thể tôi… tôi như bị nhấn chìm trong dòng nước do chính mình tạo ra… và không thể nào có thể thoát khỏi được…
Anh không yêu tôi… anh không thích tôi… anh không thèm quan tâm đến tôi… Tại sao anh lại vô tâm như vậy? Tôi với Thiên Nhã khác nhau ở điểm nào chứ? Tại sao người anh chọn không phải là tôi… mà là cô ấy? Ở cái khoảnh khắc ấy… trái tim tôi như vỡ vụn ra… tim tôi chảy máu rồi… tim tôi đầy vết thương rồi… Nhưng tôi không thể ngừng yêu anh được…!! Anh không sai, Thiên Nhã cũng không sai, lỗi sai phải chăng là ở tình yêu, phải chăng là do tôi, là do tôi quá yêu anh sao? Tôi không biết… nhưng dù chỉ một lần tôi cũng muốn anh đáp lại tình cảm của tôi… Tôi không muốn yêu anh trong bóng tối nữa… Tình yêu của tôi đẹp thế kia mà… lẽ nào tôi không xứng đáng sao? Một ý nghĩ chợt lướt qua đầu tôi… hay là tôi tỏ tình với anh nhỉ? Tôi không biết quyết định này đúng hay sai… nhưng giờ tôi phải nhanh lên không thì anh đi về mất.
-Anh Huy…!!- Thật may là tôi đã chạy tới kịp… anh vẫn chưa đi…!!
-Em là…. ai?- Câu hỏi của anh khiến tôi chợt tỉnh khỏi cái ảo giác của tôi. Đúng rồi, tôi là ai? Anh còn không biết tôi, có lẽ là Thiên Nhã chưa bao giờ kể về tôi cho anh nghe, hoặc cũng có thể là tôi không quan trọng đến thế, tại sao tôi lại xuất hiện trong câu chuyện của họ chứ?? Tôi điên rồi….!!
-Cho dù anh không biết em là ai nhưng hôm nay em phải nói, em nhất định phải nói… em thích anh, Hoàng Huy…!! – Không biết động lực từ đâu ra mà tôi có thể nói dài đến như thế. Thế giới như ngưng đọng lại, thời gian như đóng băng, khung cảnh đó tôi chỉ thấy anh, chỉ mỗi một mình anh, anh diễm lệ đứng đó, không cựa quậy, cũng không di chuyển. Anh chỉ đứng đó nhìn tôi… anh nhìn tôi rất lâu… lúc này bỗng có một giọng nói vang lên…
-Cô ấy là bạn thân của em, Đan Chi. -Là giọng của Thiên Nhã, tôi có thể nghe ra hình như cô ấy rất tức giận. Trời ơi, tại sao tôi có thể quên Thiên Nhã được cơ chứ, đó là bạn trai của cô ấy mà.
-Hơ..- Một tiếng cười đầy chế giễu vang lên… – Bạn trai của bạn thân mình mà cô cũng dám giành sao? Tôi chưa thấy ai vô sỉ như cô cả. Đan Chi, nghe tên cũng biết người như thế nào rồi. Người cô bình thường như vậy mà cũng đòi thích tôi à? Hơ… đừng để tôi khinh thường cô chứ!!- Giọng anh như rít qua từng kẽ răng, anh ghét tôi đến như vậy sao? Những lời này là do anh nói sao? Là người tôi thích ba năm trời sao? Người mà tôi nghĩ rằng rất nam tính, không bao giờ như vậy lại đi nói những từ chỉ trích tôi, lại mắng tôi thậm tệ. Tôi làm sai sao? Tôi không xứng đáng thích anh sao? Dũng khí của tôi biến mất rồi, tôi không thể nào gồng mình được nữa. Nước mắt trực trào ngay khóe mắt tôi cứ rơi xuống, tuôn mãi không dừng được. Anh có thể lạnh lùng với tôi, có thể không quan tâm tôi nhưng tại sao anh có thể nói ra những lời đó, nó như xoáy vào vết thương đã rỉ máu của tôi, như một ngọn giáo đâm thủng trái tim tôi, khiến tim tôi nát um, vậy mà vẫn chưa đủ, những mảnh vụn vỡ đó lại một lần nữa bị chà đạp, chà đạp cho đến khi bị gió cuốn đi, cho đến khi không còn tồn tại những mảnh vỡ đó nữa… Anh thật tàn nhẫn!!
-Anh đừng… đi có được không? – Tôi chạy lại nắm lấy áo vạt áo anh. Lần cuối thôi, tôi vứt bỏ tự trọng của mình, tôi cố gắng níu kéo lại, níu kéo một thứ gì đó… Anh vẫn vậy, nhẫn tâm giật áo của mình lại, không dám đụng vào tay tôi như thể tôi ghê tởm lắm. Anh đưa mắt tôi nhìn tôi lần cuối rồi sải chân bước đi cùng với Thiên Nhã và những người còn lại. Thôi hết rồi… vậy là hết rồi… đầu tôi cúi thấp xuống, cố gắng không bật ra tiếng nấc… Tôi với Thiên Nhã không thể là bạn được nữa, còn đối với anh tôi sẽ là vết nhơ của cuộc đời anh…
Bỗng có một bàn tay chạm vào đầu tôi, khẽ kéo lấy tôi rồi… ôm tôi vào lòng… tôi ngước mặt lên nhìn… người ấy khẽ lấy tay lau đi nước mắt của tôi… khiến tôi nhìn rõ hơn đôi chút… là anh… Hoàng Huy…
-Đừng khóc nữa… anh đau!!
HẾT PHẦN 1
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!