Vì Gió Ở Nơi Ấy - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Vì Gió Ở Nơi Ấy


Chương 42


Type: Mều

Trại Ngõa Đao nằm giữa chốn rừng già, tổng cộng có hơn năm mươi hộ dân và nhà sàn cùng với năm, sáu miếu thờ và nhà thờ họ. Trại có kết cấu phức tạp, lại thêm đêm đen sâu thẳm, càng khó phân biệt phương hướng.

Nhóm Lạc Dịch lần tìm trong trại rất lâu nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Rõ ràng đây chỉ là một thôn trại không thể nào bình thường hơn. Mỗi căn nhà đều nuôi gia súc dưới sàn, phía trên là ánh đèn mông lung, trông như hơn năm mươi ngọn đèn lồng treo trên ngọn cây vậy.

Các hộ trong trại ăn tối khá muộn, mùi cơm lam và thịt gà lá chanh thoang thoảng bay ra cùng tiếng người già rì rầm, trẻ con khóc lóc, đàn ông quát mắng, phụ nữ khuyên nhủ. Dê nhốt dưới sàn nhởn nhơ nhai cỏ, hết thảy đều yên bình.

Mấy người núp trong đống cỏ, trải bản đồ ra đất, những nơi đi qua đều bị gạch chéo làm dấu… Họ đã tìm tẩt cả mọi nơi rồi nhưng không thấy có nhà nào bất thường cả.

Viên cảnh sát cau chặt chân mày: “Mọi người nghĩ kỹ lại xem, có phải đã bỏ sót chỗ nào không?”.

Một người khác bổ sung: “Suốt quãng đường đến đây đúng là không phát hiện ra điều gì lạ cả”.

Lạc Dịch nhìn bản đồ: “Chỉ còn lại mấy nhà thờ họ và miếu Phật thôi. Đến đó xem đã”.

“Được. Đi thôi.”

Mấy người lặng lẽ đứng dậy, bí mật len lỏi giữa rừng cây. Đột nhiên có tiếng trẻ con khóc ré lên phát ra từ căn nhà sàn cách đó không xa. “Con không ăn! Con không muốn ăn dứa! Con ghét dứa nhất!”.

Lạc Dịch chợt dừng bước, giọng nói này là…

Anh ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ phía đó, ánh đèn trên căn nhà sàn trở nên sáng rõ trong đêm đen. Lạc Dịch nhìn thấy em gái của Yến Lâm. Anh và Khương Bằng cùng Lục Tự tìm ở Cảnh Hồng bao lâu mà vẫn không thấy, nào ngờ Đào Đào đã được đưa về đây.

Người đằng trước thấy anh không đuổi theo, quay đầu lại khẽ gọi: “Lạc Dịch!”.

Đôi mắt Lạc Dịch tỏa sáng trong đêm đen, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Gọi điện thoại cho Lục Tự, bảo họ lập tức xuất phát”.

Chu Dao cau mày nhăn nhó, vừa băng qua rừng cây như một chú mèo vừa liên tục xoa cánh tay. Trong rừng nhiều muỗi quá, đốt cô không biết bao nhiêu phát.

Khương Bằng than thở: “Trời tối như mực thế này, biết đi đâu để tìm người đây?”.

“Thì còn cách nào khác đâu.” Chu Dao nhấn mạnh. “Không thể hành động vào ban ngày được”.

“Ôi, cô nói xem, thanh niên làm ăn phi pháp như tôi sao bây giờ lại hoàn lương thành đặc công rồi?”

Chu Dao khẽ “suỵt” một tiếng. Khu rừng phía trước sột sà sột soạt, mấy người đàn ông trẻ tuổi đi tới. Hai người lập tức ngồi thụp xuống, nấp sau bụi cây nhìn những người kia càng đi càng xa. Chu Dao nghển cổ lên, đẩy Khương Bằng: “Đi!”.

“Đi đâu?”

“Đi theo họ đấy!”

“Để làm gì?”

Chu Dao yên lặng giây lát, bĩu môi: “Dù sao em cũng không biết phải đi đâu cả.”

Khương Bằng nín thinh, định mắng cô vài câu thì Chu Dao đã nhún vai cười gian: “Không sao cả. Nếu như ông chủ Lạc cũng ở trong trại, nghe thấy tiếng người đi đường nhất định sẽ chú ý. Mà nếu anh ấy đã chú ý thì chẳng nhẽ không nhìn thấy chúng ta sao?”.

Khương Bằng ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, cứ mò mẫm trong đêm khuya thì chi bằng thử một phát xem sao. Thế là hai người lén lút đi theo sau đám người kia.

Ở bụi cây cách nhà sàn không xa, viên cảnh sát kết thúc cuộc gọi, thông báo: “Họ đã lên đường, khoảng hơn một giờ nữa sẽ đến nơi”, lại hỏi Lạc Dịch: “Anh chắc chắn đó là con trai của Yến Lâm chứ?”.

“Chắc chắn.” Lạc Dịch khẳng định. “Yến Lâm quan tâm “cháu trai” cô ta còn hơn cả em gái. Huống chi lúc Yến Lâm bị bắt cóc ở Á Đinh, tôi nhặt được điện thoại di động của cô ta, lịch sử cuộc gọi có “Cô giáo Phan”. Sau đó, tôi tra được cô giáo Phan này là chủ nhiệm lớp mẫu giáo của Đào Đào”.

“Chỉ dựa vào những cái này thôi sao? Dì quan tâm đến cháu trai, liên lạc với cô chủ nhiệm lớp cháu hai cũng đâu có gì.”

Lạc Dịch cười kì quái: “Nhưng trong điện thoại di động của Yến Lâm có hai số cùng lưu với tên cô giáo Phan, một người là cô chủ nhiệm của Đào Đào, một người là cô giáo trung học mà cô ta không bao giờ liên lạc”.

Viên cảnh sát thắc mắc: “Cô ta lưu số của giáo viên nhà trẻ dưới tên giáo viên trung học à?”.

“Đúng vậy.” Lạc Dịch khẽ giải thích. “Sau khi trở về Bắc Kinh, tôi cố ý đến nhà trẻ một lần, nhưng không đi vào, chỉ đứng ở cổng chào Yến Lâm thôi. Lúc đi cũng không nhìn vào trong nhà trẻ, sợ cô ta nghi ngờ. Nhưng lúc băng qua đuờng, tôi trông thấy cô ta vẫn đang nhìn chòng chọc bóng lưng của tôi qua tấm gương. Cô ta không quyến luyến gì đâu, chỉ đang nghĩ xem tôi tới nhà trẻ có mục đích nào khác, có chú ý giáo viên trong nhà trẻ không thôi”.

Viên cảnh sát gật đầu: “Thảo nào cô ta tới Vân Nam mà phải đưa cả cháu trai đi cùng, thì ra muốn đưa cậu bé về quê. Nếu như nó là con trai cô ta thật thì cần phải bắt lấy làm con tin”. Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay. “Nhưng bây giờ, người của chúng ta còn chưa tới, đành phải chia quân ra làm hai ngả. Một nhóm ở chỗ này theo dõi đứa bé, nhóm còn lại đi tìm hang ổ của chúng. Cố gắng chống chọi một lát, quân chi viện của chúng ta sẽ tới ngay”.

Hai viên cảnh sát đi tìm hang ổ của chúng, còn một người ở lại cùng Lạc Dịch và Sát Thủ canh giữ chỗ này. Lạc Dịch muốn đi cùng nhưng bị ngăn cản: “Đến bây giờ thì cứ giao cho cảnh sát đi. Những chuyện về sau khá nguy hiểm, các anh đừng tham gia. Chúng có súng, không biết có vũ khí khác không. Hiện tại người của chúng tôi không đủ, chỉ đành để Tiểu Lý lại bảo vệ các anh”.

Lạc Dịch khẽ cười, lắc đầu rồi dặn dò: “Chú ý an toàn”.

Hai viên cảnh sát mau chóng biến mất trong bóng đêm, thẳng lối tới nhà thờ họ; bảo cảnh sát Tiểu Lý ở lại cùng Lạc Dịch. Họ không thể hút thuốc lá cũng không thể nói nhiều, mỗi người chìm vào khoảng lặng của riêng mình.

Trước đó không lâu, tâm trạng mấy người còn nhẹ nhõm, nhưng từ khi trông thấy con trai của Yến Lâm, xác định đây chính là hang ổ của Đan Sơn, không khí khẩn trương và nguy hiểm như đang đặc quánh lại. Trong đêm, mỗi tiếng gió thổi cỏ lay đều vô cùng rõ rệt, cuối con đường nhỏ vang lên tiếng bước chân mấy người đàn ông đang đi tới.

Ba người núp trong lùm cây, nín thở nhìn người trong thôn đi ra. Chỉ chốc lát sau, đêm đen yên tĩnh trở lại. Bởi vì đêm quá tịch mịch nên họ lại nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng giẫm trên lá cây. Lạc Dịch nhìn chằm chằm con đường nhỏ đối diện rừng cây, nhác thấy một cô gái và người đàn ông dân tộc Thái đi lướt qua, trông lén lút thế này có lẽ là ra ngoài hẹn hò.

Anh vừa định dời mắt thì phát hiện phần eo thon của cô gái trông vô cùng quen thuộc. Nhớ tới Chu Dao ngồi cười ngây ngô trên giường: “Ông chủ Lạc nhìn xem, em có rãnh bụng này, he he!”.

Lạc Dịch sửng sốt, lập tức âm thầm đi qua. Chu Dao đang rón rén bám đuôi Khương Bằng, bất chợt có một bóng người nhoáng lên phía sau, ánh sáng lập tức bị che lấp. Chu Dao kinh hoảng, người phía sau vòng tay qua hông cô, ôm cô vào lòng. Chu Dao suýt nữa hét lên nhưng đã bị bụm miệng ngay lập tức. Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ ngón tay anh, nhất thời ngây ngẩn. Khương Bằng trông thấy Lạc Dịch phía sau liền thở phào nhẹ nhõm.

“Chu Dao!” Anh khẽ gọi cô, quay người cô lại đối diện mình. Chu Dao nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, khóe miệng run run định mở miệng nhưng cảm xúc hạnh phúc như thủy triều ập đến khiến cô không thốt nổi một câu.

Cảm xúc trỗi dậy trong lòng Lạc Dịch cũng khó mà kìm nén. Anh ôm chặt cô, cúi đầu đặt từng chiếc hôn lên gương mặt cô.

Khương Bằng liếc mắt, sau đó tiếp tục thưởng thức màn này.

“Không phải em về Bắc Kinh rồi à?” Cuối cùng, Lạc Dịch mới thở hắt một hơi, hỏi như không thể tin được.

“Không phải anh bị thương à?” Chu Dao cũng gấp gáp hỏi lại.

Hai người mau chóng trao đổi tin tức cho nhau. Lúc này Chu Dao mới biết anh và Lục Tự đang diễn trò, tức giận mắng: “Sao anh không nói cho em biết trước? Nếu biết các anh đang phối hợp với nhau thì em đã ngoan ngoãn trở về Bắc Kinh rồi”.

“Anh đột xuất nghĩ ra chiêu này thôi.” Lạc Dịch giải thích. “Đao Tam giết gã nghiện bạc kia rồi, đột ngột quá!”.

Chu Dao không phải người không hiểu chuyện, chỉ tranh thủ làm mình làm mẩy với anh: “Việc lớn quan trọng, em không giận nữa. Đến lúc về, em sẽ tìm anh tính sổ!”.

“Được.” Lạc Dịch khẽ cười, vuốt ve khuôn mặt cô, nhất thời cảm xúc dạt dào, không nhịn được hôn má cô một cái thật mạnh. Chu Dao bất mãn trợn trừng mắt, giơ tay lau mặt.

“Chậc chậc chậc!” Khương Bằng không chịu nổi cảnh này nữa quay về vấn đề chính. “Nếu đặc công sắp tới rồi thì chúng ta rút lui thôi. Người trong này có súng và mã tấu, chúng ta chỉ có nắm đấm thôi. Có ngu mới đi đối đầu với họ”.

Lạc Dịch gật đầu: “Chờ hai cảnh sát kia tra được vị trí, chúng ta sẽ rút lui ngay”.

“Được ạ!” Chu Dao đồng ý ngay tắp lự, lắc lắc tay Lạc Dịch định nói gì đó, ngoài trại bỗng dậy lên tiếng xe, ánh đèn pha như xé toạc màn đêm.

Chu Dao kinh ngạc: “Cảnh sát tới rồi sao?”.

Lạc Dịch nghi ngờ cau mày, nhìn đồng hồ đeo tay: “Không nhanh đến vậy đâu…” Anh sửng sốt, nhanh chân kéo Khương Bằng và Chu Dao chạy vào trong bụi cây tìm Sát Thủ và Tiểu Lý.

Lạc Dịch khẳng định: “Là bọn Yến Lâm!”.

Tiểu Lý còn trẻ, bị dọa sợ: “Đến sớm hơn so với dự kiến! Phải hơn một giờ nữa viện binh mới đến nơi!”.

Vừa rồi còn nắm vững tình hình trong lòng bàn tay, thế mà trong chớp mắt, tình thế đã thay đổi đột ngột, trở nên cực kì gay go.

“Đừng lo!” Lạc Dịch bình tĩnh dặn. “Gọi điện bảo hai người họ chú ý, đừng tìm hang ổ của chúng nữa, bảo vệ bản thân quan trọng hơn, rút lui trước. Chờ lính tới rồi hẵng vây quét”.

“Được!” Tiểu Lý vội vàng gọi điện, đầu bên kia bắt máy, giọng cực nhỏ: “Có chuyện gì?”.

Lúc này, mấy chiếc xe của đám Yến Lâm chạy qua chỗ họ, Lạc Dịch lập tức ôm chặt Chu Dao vào lòng. Nhóm người cúi rạp xuống, không dám thở mạnh. Đầu bên kia điện thoại nghe thấy tiếng xe liền hiểu ra, vội ra lệnh: “Mọi người lập tức rút lui. Chúng tôi sẽ chạy tới ngay, ra ngoài trại chờ viện binh”.

“Rõ!”

Xe của Yến Lâm không dừng ở nhà sàn của mình mà chạy thẳng đến hướng nhà thờ họ.

Lòng Chu Dao bồn chồn, nhỏ giọng hỏi: “Hai cảnh sát kia không sao chứ?”.

Khương Bằng cảm thán: “Tôi có mấy anh em ở ngoài nhưng người ở đây có súng, chỗ này cũng là hang ổ của chúng nữa. Chúng ta hành động tùy tiện, không chừng lại chết cả lũ”.

Cảnh sát Tiểu Lý siết chặt nắm tay, im lặng chốc lát, cuối cùng kiên định nói: “Tôi đưa mọi người ra ngoài”.

Mấy người đứng dậy rút lui, Lạc Dịch đi sau cùng kéo Khương Bằng lại, dặn dò: “Giúp tôi một việc”.

Khương Bằng nghe xong bèn gật đầu, quay người cùng Sát Thủ lẻn đi. Lạc Dịch tiến lên nắm chặt tay Chu Dao, vội vã rời khỏi trại. Chưa đi được mấy bước, một tiếng súng cào xé màn đêm truyền đến từ phía nhà thờ họ đằng xa. Chim chóc trong rừng cây đập cánh bay hoảng loạn. Chu Dao run bắn vì sợ, lập tức quay đầu lại. Phía nhà thờ họ dần ồn ào huyên náo.

Hai viên cảnh sát đã bị bại lộ rồi!

Trên trán cảnh sát Tiểu Lý nổi gân xanh, bước một bước về phía đó.

Lạc Dịch lạnh lùng quát: “Cảnh sát Lý, nhiệm vụ hàng đầu của anh là bảo vệ chúng tôi rời khỏi đây, không phải đi cứu đồng nghiệp của mình!”.

Chu Dao run rẩy nắm chặt tay Lạc Dịch. Cô hiểu suy nghĩ của anh, hai người họ có thể tự rút lui khỏi đây, nhưng nếu Tiểu Lý chạy tới chỗ nhà thờ họ kia, địch nhiều ta ít, chẳng khác nào nộp mạng cho chúng.

Cảnh sát Tiểu Lý cắn răng quay lại: “Đi thôi!”.

Nhưng vào lúc này, một loạt tiếng chuông vang dội truyền đến, như thể rung chuyển cả khu rừng rậm.

“Boong!”

“Boong!”

“Boong!”

Là hiệu lệnh tấn công.

Chu Dao và Tiểu Lý ngơ ngác ngẩng đầu nhìn. Lạc Dịch chợt cảm thấy bất ổn, lập tức hô: “Chạy mau!”.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Tiếng chuông âm u rợn người vang vọng khắp không trung, khu trại yên tĩnh đột nhiên bừng tỉnh. Mỗi một căn nhà sàn đều như vụt thức giấc, đàn ông trong mỗi nhà vọt xuống, lao thẳng vào từng ngóc ngách của khu rừng. Ba người Lạc Dịch nhanh chóng bị người trong trại bao vây.

Những người trung niên, thanh niên, thiếu niên lăm lăm xách mã tấu và gậy theo, gương mặt họ không mang cảm xúc, ánh mắt thù hằn, hệt như thây ma ngày tận thế, dần dần thu hẹp vòng vây.

Cảnh sát Tiểu Lý lớn tiếng khuyên: “Tôi là cảnh sát, không phải kẻ trộm, cũng không phải tới hại mọi người. Tất cả mau hạ vũ khí xuống, chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay”.

Trên mặt tửng người già trẻ vẫn mang biểu cảm thù hằn. Chu Dao níu chặt tay Lạc Dịch, run lẩy bẩy.

Lạc Dịch kéo Chu Dao ra phía sau che chở, cảnh giác quan sát hành động của đám người xung quanh. Mắt họ nhìn đăm đăm như đang nghênh đón kẻ địch, như thể nhóm Lạc Dịch chính là kẻ xâm phạm, là người phát hiện ra bí mật ác độc của thôn làng này. Mà người đến đây tìm hiểu bí mật, ai cũng sẽ nghĩ họ đến vì Đan Sơn.

Tiểu Lý vẫn chưa thôi thuyết phục: “Tôi là cảnh sát, không phải người xấu, không ai muốn hại mọi người cả. Mọi người mau bỏ vũ khí xuống!”.

Tất cả phớt lờ anh ta, vòng vây rộng dần thu nhỏ lại, dồn ép họ.

Lạc Dịch lạnh giọng: “Đừng phí lời nữa, bọn họ cùng một phe cả. Anh không nhận ra sao?”.

Tiểu Lý gần như bất lực: “Tại sao nhà nhà đều như vậy được?”.

Không ai trả lời câu hỏi phẫn nộ của anh ta. Một người đàn ông trung niên chém mã tấu về hướng Lạc Dịch. Lạc Dịch ôm Chu Dao nghiêng người tránh thoát, đá một phát vào cánh tay gã. Một người đàn ông lực lưỡng khác lại giơ gậy lên đập.

Bọn chúng có bao nhiêu người? Năm mươi? Sáu mươi? Hay một trăm? Họ cầm mã tấu, gậy gộc đồng loạt xông lên. Lạc Dịch che chở cho Chu Dao, bị bao vây tứ phía, Tiểu Lý cũng không chống đỡ nổi.

Trong lúc hỗn loạn, một tiếng súng vang lên, tất cả đều dừng tay lại – Một người thanh niên ôm cánh tay ngồi thụp xuống đất. Mà hai người đang bao vây Tiểu Lý vội vàng cướp súng từ tay anh ta.

“Nó nổ súng bắn anh ta!” Một thiếu niên thét chói tai.

Tiểu Lý dốc hết sức lực chống trả hai người kia. Một giây sau, một thiếu niên vung cây gậy trong tay đập vào gáy Tiểu Lý.

Lạc Dịch hô: “Cẩn thận!”.

Một tiếng “bịch” vang lên rõ rệt, đầu Tiểu Lý túa máu, anh ta rên một tiếng rồi ngã xuống đất, khẩu súng rơi cách đó vài mét. Lạc Dịch lập tức nhào tới cướp, nhưng một người đàn ông khác cũng lao đến giành lại. Hai người cùng tranh cướp, giằng co lẫn nhau, xoay vòng trên mặt đất. Gã thanh niên bên cạnh thấy thế, giơ mã tấu định chém về phía Lạc Dịch. Chu Dao không hề nghĩ ngợi, nhặt chiếc mã tấu dưới đất, vung lên chém vào mặt người kia.

Cảm giác trên tay như bổ dưa hấu, Chu Dao sởn cá gai ổc, tròn mắt nhìn mặt gã bị chém rách, máu tươi bắn tung tóe. Cô đờ người nhưng vẫn cố chấp nắm chặt chiếc mã tấu, mắt hằn tia máu, không biết là bị dọa sợ hay vì thù hận: “Các người đừng qua đây, nếu không, tôi sẽ giết chết các người”. Cô hét khản giọng: “Giết chết đám các người!”.

Mấy gã thanh niên liếc qua nhau, chần chừ chốc lát rồi lại vọt lên. Nhưng ngay lúc này, Lạc Dịch cùng gã kia đang vật lộn với nhau dưới đất, súng cướp cò.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Tiếng súng vang lên liên tiếp, đạn bay tứ tung, người xung quanh mau chóng lui về sau, chạy vào rừng cây trốn.

“Đoàng!”

Toàn bộ băng đạn đã bị bắn hụt, Lạc Dịch và gã đàn ông kia lăn sang bụi cỏ bên cạnh. Anh cầm một tảng đá lớn, nện thật mạnh vào mặt gã đến nỗi nát bươm.

Gã vừa buông tay, Lạc Dịch lập tức đứng dậy, một tay dắt Chu Dao, tay còn lại vác Tiểu Lý đang hôn mê chạy một mạch vào rừng. Chu Dao vẫn cầm chắc chiếc mã tấu không buông.

Tán cây xào xạc lay động, cảnh đêm âm u tĩnh mịch. Cánh rừng không thấy bến bờ, hệt như hang động đen tối kéo dài vô tận. Mà cách đó không xa, đám người truy lùng cũng lao vào rừng rậm, lấy mã tấu phạt bụi gai, dùng gậy mở lối. Chúng gào hét chạy băng băng, lục soát khắp chốn.

“Đừng để chúng chạy trốn!”

“Tìm từng hốc cây một cho tao!”

Chu Dao nghe thấy tiếng thở của mình dồn dập, run rẩy, khủng hoảng, lúc nhanh lúc chậm.

Tiếng người phía sau hình như càng lúc càng gần. Nhưng bước chân Lạc Dịch lại chậm dần, rồi đột ngột khuỵu xuống.

“Ông chủ Lạc…” Chu Dao nhỏ giọng gọi, khom lưng kéo anh nhưng anh vẫn không nhúc nhích. Cô vội vàng quỳ xuống, lúc này mới phát hiện sắc mặt anh trắng bệch, đầu đầy mồ hôi.

“Anh mệt rồi à? Anh cố gắng chịu đựng, chúng ta chạy…” Chu Dao giật thót, cô sờ tới vùng bụng sền sệt chất lỏng của anh, giơ tay lên, là máu. Bụng anh bị trúng đạn rồi.

Chu Dao hoảng hốt nhìn anh, há miệng, đôi mắt hoen đỏ. Lạc Dịch cười chua xót, bắt lấy tay Chu Dao, nhét mảnh giấy vào lòng bàn tay cô: “Đây là bản đồ, em ra ngoài trước đi, làm được không? Anh không thể giúp em được nữa rồi”.

Thoáng chốc, đôi mắt Chu Dao ngân ngấn lệ. Cô bướng bỉnh lắc đầu, kéo anh, khăng khăng một mực: “Muốn anh đi cùng cơ!”.

Nhưng cô kéo thế nào anh cũng không nhúc nhích. Lạc Dịch đã kiệt sức, anh không đứng dậy nổi, khẽ khuyên cô: “Nghe lời đi Chu Dao! Đừng lo lắng cho anh. Người của Lục Tự sẽ nhanh tới thôi, chưa đến một tiếng đâu”.

“Nhưng trong một giờ này, bọn chúng sẽ tìm được anh mất!”

“Nghe lời đi Chu Dao!” Lạc Dịch khe khẽ lặp lại lần nữa. Anh khó khăn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm bởi vì không yên tâm mà trở nên bi thương. “Bảo vệ bản thân, Chu Dao! Nhất định đừng để bị bắt. Em làm được không?”.

“Em có thể!” Chu Dao nức nở, vẫn cố chẩp kéo cánh tay anh. “Nhưng em muốn đưa anh đi!”

“Em đi trước đi, anh sẽ đến tìm em.” Anh lặp lại lần nữa. “Nghe lời đi Chu Dao! Ngoan…”.

Biểu cảm trên mặt Lạc Dịch vô cùng đau đớn, anh dúi đầu ngã quỵ xuống đất. Nước mắt Chu Dao rơi lã chã, cô đau xé lòng khóc òa, nhưng rồi lại mím chặt môi không dám phát ra tiếng.

Kẻ đuổi theo họ sắp đến rồi!

“Mau đuổi theo!”

“Tìm cho ra bọn chúng!”

Chu Dao vội lau nước mắt trên mặt, tìm nơi ẩn thân, rất nhanh kiếm được một hố bẫy. Cô kéo cảnh sát Tiểu Lý bị ngất giấu vào trong hố. Cái hố kia chỉ chứa nổi một người. Cô cởi áo khoác của Tiểu Lý ra, buộc chặt vào vết thương trên bụng Lạc Dịch.

Lạc Dịch cao lớn hơn cảnh sát Tiểu Lý nhiều, cũng nặng hơn. Chu Dao không cõng nổi, kéo cũng chằng xong. Nghe thấy tiếng đàn ông trong thôn trại dần tới gần, cô quýnh đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, cắn răng kéo cánh tay Lạc Dịch đi được vài mét. 

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp. Cô vội vàng trốn trông lùm cây thâm thấp, cúi rạp mình trên mặt đất, vắt Lạc Dịch lên lưng, cõng anh chậm chạp bò về phía trước từng chút một.

Lạc Dịch đã mất đi ý thức, thân thể cứ trôi tuột xuống. Cô vắt tay áo anh lên đằng trước, dùng răng cắn chặt bò tiếp. Cành cây viên đá cọ vào ngón tay, cánh tay, phần bụng và đầu gối cô nhưng cô đã mất cảm giác đau đớn từ lâu.

Đám người tìm kiếm càng lúc càng gần, cuối cùng đã đuổi đến nơi rồi. Chu Dao lập tức nằm im, mồ hôi lạnh túa ra. Người dân rọi đèn pin khắp nơi trong rừng, Chu Dao nằm bò xuống đất. Họ đã ở ngay lùm cây thấp bên chân rồi! Cô nghiến răng cắn tay áo Lạc Dịch, không để lọt ra bất cứ tiếng động nào.

“Đám kia đâu rồi?”

“Chạy rồi.”

“Mau lục soát đi! Chị Yến nói phải bắt hết bọn xông vào trại, không để cho một đứa nào chạy thoát, dù còn sống hay đã chết!”

“Vâng!”

“Mấy đứa đi ra cổng trại trông coi đi! Không cho phép bất kì kẻ nào trốn thoát!”

“Vâng!”

Chân bọn chúng ở ngay bên cạnh Chu Dao, chỉ cách cô khoảng vài bụi cây nho nhỏ. Máu của Lạc Dịch từ từ rỉ qua lớp quần áo, dính bết sau lưng Chu Dao.

Mau đi đi! Các người mau đi nhanh đi!

Chu Dao cúi đầu cắn chặt ngón tay, nước mắt ngân ngấn nhưng cô cố gắng không để tuôn rơi. Cuối cùng chúng cũng đi chỗ khác. Chu Dao lập tức chống khuỷu tay và đầu gối, dốc hết sức bò về phía trước.

Cơ thể anh giống như ngọn núi đè nặng lên cô. Gương mặt cô nhăn nhó, mồ hôi tuôn ra như tắm. Không biết bò bao lâu, cô đã đến phía sau một căn nhà sàn. Tất cả người trong thôn đều đang lục soát, không có chỗ nào có thể trốn cả. Chu Dao nhìn thấy chuồng gia súc phía dưới, liền kéo Lạc Dịch vào bên trong trốn. Tay chân cô như bị chuột rút, toàn thân bủn rủn nhưng vẫn không dám lơ là nửa phần.

Một tay cô giữ miệng vết thương trên bụng Lạc Dịch, một tay ôm chặt anh vào lòng. Mặt cô kề sát vào khuôn mặt lạnh toát của anh, nước mắt rơi như mưa.

Tại sao thời gian trôi chậm vậy? Tại sao viện binh còn chưa tới?

Người đi tìm lại tới gần, đèn pin rọi qua rọi lại giữa rừng cây và nhà sàn. Trái tim Chu Dao thót lên, đập điên cuồng trong lồng ngực. Lần này, kẻ cầm đầu có giọng nói lạnh lùng đến lạ thường, Chu Dao cảm thấy khá quen nhưng không tài nào nhớ ra nổi.

“Người đàn ông hành động nhanh nhẹn kia trông như thế nào?”

“Là người nơi khác, khoảng ba mươi tuổi, rất đẹp trai.”

Kẻ cầm đầu trầm lặng giây lát, hỏi tiếp: “Anh ta đưa một người phụ nữ theo à?”.

“Đúng, là một người dân tộc Thái.”

“Dân tộc Thái?”

“Vâng.”

“Bằng mọi giá, tối nay làm thế nào cũng phải bắt được hắn ta!”

“Vâng.”

Nghe giọng của hắn, Chu Dao giật mình thảng thốt. Khoảng kí ức còn trống lúc ở bệnh viện Á Đinh bỗng ùa về như cơn thủy triều. Cô nhớ ra rồi! Vào đêm cô phát sốt, Lạc Dịch ôm lấy cô trốn ở buồng cuối cùng của nhà vệ sinh, ngực anh căng chặt, rất sợ, sợ đến nỗi nước mắt anh rơi trên mi cô. Cô đã nhớ ra rồi!

Chu Dao cắn chặt răng, cúi đầu thật sâu, nước mắt tuôn rơi lã chã. Ánh đèn pin đột ngột rọi vào chuồng dê, Chu Dao ôm chặt đầu Lạc Dịch, kéo anh vào trong lòng, giọt lệ bi thương như suối trào, bàn tay nắm chặt mã tấu theo bản năng.

Dê trong chuồng kêu be be, cúi dầu nhai cỏ. Anh đèn pin chuyển sang nơi khác, tiếng bước chân cũng xa dần. Chu Dao nới lỏng mã tấu, hai tay vòng quanh người Lạc Dịch, nước mắt giàn giụa trên mặt cô. Người trong vòm ngực thoáng động đậy, hình như tỉnh lại rồi.

“Chu Dao…”Giọng Lạc Dịch yếu ớt như sợi tơ.

“Ông chủ Lạc…” Giọt nước mắt ươn ướt rơi trên mặt anh, cô khóc không thành tiếng.

“Đừng sợ.”

Chu Dao lắc đầu nguầy nguậy: “Em không sợ đâu”.

Anh khẽ cong khóe môi, đôi môi trắng nhợt. Anh chầm chậm giơ tay lên ôm lấy gương mặt cô, ngón tay cái chà trên môi cô như lúc anh lau vết sữa dính trên mép cô ở Á Đinh vậy.

Tay dần buông xuôi, anh khép hai mắt lại. Chu Dao lẳng lặng ngẩng đầu lên, nét mặt đau đớn, nước mắt như mưa. Ai cứu chúng tôi với? Ai cứu anh ấy với?

Anh đang chảy máu, tính mạng của anh dần dần tuột khỏi bàn tay cô. Đã vào cảnh tuyệt vọng nhưng trời cao không hề rủ lòng thương xót.

Trên nhà sàn vang lên tiếng bước chân của phụ nữ nhưng Chu Dao không thể kéo Lạc Dịch trốn đi trong vòng vài giây được. Cô ngừng khóc, đôi mắt lóe lên tia sáng hung tợn như loài sói trong đêm.

Người phụ nữ kia đi xuống lầu, ôm đống cỏ vào chuồng cho dê ăn. Cô ta vừa bước vào chuồng dê, tức khắc bị mã tấu gác lên cổ. Cô ta giơ hai tay lên, ngoảnh sang nhìn Chu Dao nước mắt nhạt nhòa nhưng ánh mắt thì kiên cường và hung hãn, lại nhìn người đàn ông toàn thân đầy máu dưới đất, khẽ hỏi: “Hai người tới đây cùng cảnh sát đó à? Có lẽ tôi có thể cứu anh ta. Cô có muốn thử một lần không?”.

Trên tầng hai của nhà sàn là một gian phòng tương đối đơn sơ, nhưng mọi thứ đều được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ. Thứ khiến người ta chú nhất chính là một loạt di ảnh: người già, đàn ông trung niên, thanh niên, thiếu niên… Màu ảnh đen trắng, những khuôn mặt cười xếp cạnh nhau trông rợn người. Cây nến màu trắng đặt ở bên cạnh di ảnh vẫn cháy sáng, sáp nến chày tràn.

Một tiếng “keng” giòn giã vang lên, đầu đạn rơi trên cái khay, cô gái người Thái tên Tây Nạp khâu bụng cho Lạc Dịch, đắp thuốc rồi băng bó, sau cùng cho anh uống thuốc tiêu viêm.

Chu Dao cảnh giác ngồi quỳ một bên, dõi theo từng hành động của cô ta, trong tay còn lăm lăm mã tấu.

“Số anh ta may thật, gặp được bác sĩ trong trại là tôi.” Tây Nạp nói khẽ, quay đầu nhìn Chu Dao cả người nhem nhuốc, hỏi: “Cô có muốn đi rửa ráy một chút không?”

Chu Dao chỉ bận tâm một vấn đề: “Đến bao giờ anh ấy mới tỉnh lại?”.

“Có lẽ là ngày mai. Thay vì quan tâm điều này, các cô định trốn ra khỏi trại bằng cách nào?”

“Cảnh sát sẽ tới ngay thôi.” Chu Dao nói.

“Tới cũng vô dụng.” Tây Nạp lắc đầu, có chút thương cảm. “Đàn ông trong trại đều làm nghề này cả, chẳng nhẽ bắt toàn bộ họ đi?”.

“Đúng, ai phạm pháp thì bắt người nấy!” Chu Dao đáp không kiêng dè.

Tây Nạp sững sờ, lại bật cười: “Chỉ mong vậy. Thật ra thì… phụ nữ trong trại không thích đâu, làm việc đàng hoàng thì tốt, nhưng đám đàn ông như bị nổi diên. Cha tôi, chồng tôi, anh tôi đều theo đám Đan Sơn và Yến Lâm mà chết”. Mắt cô lóe lên sự hận thù.

Vừa nói, trong trại vang lên tiếng ồn ào huyên náo. Đám đàn ông lớn tiếng gọi tên đàn ông của từng nhà, hình như đang tập hợp.

Chu Dao cảnh giác: “Họ định lục soát từng hộ một à?”.

“Tôi đi xem một chút”. Tây Nạp đứng dậy, Chu Dao lập tức cầm mã tấu lên. Cô ấy trấn an: “Tôi không xuống dưới lầu đâu”.

Cô ta đến bên cửa sổ, mở cửa ra, Chu Dao cầm mã tấu đứng sau lưng cô ta.

Tây Nạp trông xuống dưới lầu: “Mọi người đi đâu vậy?”. 

“Mấy ngày nữa sẽ trở lại thôi.”

“Lên đường thuận buồm xuôi gió.”

Cô ta đóng cửa sổ lại.

Chu Dao hỏi: “Thế là sao?”

Tây Nạp lại nhìn Lạc Dịch nằm trên chiếu, khen ngợi: “Anh ta giỏi quá!”.

“Cái gì cơ?”

“Đàn ông trong trại vì tránh đợt càn quét này mà dời đi. Lần trước cũng xảy ra tình huống tương tự, may mà ba năm trước tôi từng giúp một cảnh sát nằm vùng. Xem ra người bạn kia của cô đã ép Yến Lâm đến đường cùng rồi. Chỉ tiếc…”

“Tiếc gì?”

“Có lẽ phải hơn nửa tiếng nữa đặc công mới tới nơi, từng đó thời gian đã đủ để bọn họ chạy ra khỏi biên giới rồi. Về phần phụ nữ và trẻ em, dù họ không ủng hộ chuyện đàn ông trong nhà làm nhưng cũng không đành lòng đi tố giác. Vì thế vẫn không một ai tìm ra hang ổ của Đan Sơn cả.”

Chu Dao ngơ ngác nhìn Lạc Dịch, đôi mắt dần dần đỏ hoe: “Anh ấy đi tìm Đan Sơn lâu lắm rồi, tìm kiếm suốt mấy năm nay, mấy lần còn suýt nữa mất mạng”.

“Anh ấy là cảnh sát à?”

“Không phải.” Chu Dao nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lạc Dịch, khẽ cười. “Không phải anh ấy muốn giải oan mà chỉ muốn bảo vệ thứ mà em trai anh ấy trân trọng nhất, bảo vệ cho thứ mà em trai anh ấy phải dùng cả tính mạng để giữ gìn”.

Tây Nạp nửa hiểu nửa không, nhìn Lạc Dịch không khỏi thở dài. “Vậy số anh ấy cũng không may lắm. Vừa rồi, Yến Lâm muốn bắt anh ấy, chứng tỏ anh ấy rất quan trọng. Nhưng bây giờ, chắc chắn Yến Lâm đã ý thức được anh ấy đến thì cảnh sát cũng sẽ mau tới đây cho nên đang tranh thủ chạy trốn rồi”.

Chu Dao lạnh lùng cong khóe môi: “Tôi sẽ không để cho bọn chúng thuận lợi chạy trốn đâu”.

“Chỉ dựa vào cô?”

“Đúng, chỉ cần một mình tôi.” Chu Dao lau nước mắt, hỏi: “Nhà cô có bột mì không?”.

“Có, sao vậy?”

“Cho tôi mấy túi bột mì và cả túi ni lông nhỏ nữa, càng nhiều càng tốt.”

Tây Nạp không rõ cô định làm gì nhưng cũng nghe theo.

Chu Dao móc toàn bộ giấy lau dính máu trong thùng rác ra. Tây Nạp đem tới mười mấy túi bột mì, Chu Dao nhét mảnh giấy dính máu vào từng túi.

Tây Nạp hỏi: “Cô định làm gì?”

Chu Dao đáp vội: “Tôi phát hiện ra ở gần biên giới có rất nhiều trạm kiểm tra ma túy, tất cả xe cộ đi qua đều bị tra xét. Nếu cảnh sát kiểm tra ma túy thấy túi bột màu trắng nhất định sẽ yêu cầu dừng xe tháo dỡ. Đám Yến Lâm đang bỏ trốn sẽ rất khẩn trương. Chỉ cần họ khẩn trương, dù trên xe không có ma túy thì cũng sẽ bị cảnh sát nghi ngờ. Có thể kéo dài thời gian thì càng tốt. Chờ tới lúc Lục Tự liên lạc với cảnh sát ở biên giới, chắc chắn có thể bắt được chúng!”.

_______________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN