Vì Gió Ở Nơi Ấy - Chương 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Vì Gió Ở Nơi Ấy


Chương 43


Type: Mều

Tây Nạp khen: “Thông minh thật”, nói xong cầm lấy mấy cái túi nhỏ.

Chu Dao ngăn lại: “Để một mình tôi đi!”.

Tây Nạp sửng sốt: “Nhỡ đâu bị phát hiện thì làm thế nào?”.

Chu Dao thoáng cười: “Nếu cô bị phát hiện thì sao?”.

“Chuyện này…”

“Nếu tôi bị phát hiện thì chúng chỉ bắt được một mình tôi thôi. Nhưng nếu cô bị phát hiện thì tung tích của tôi và anh ấy sẽ bại lộ ngay, cả hai sẽ bị giết.”

Tây Nạp chợt cảm thấy hơi khó chịu: “Cô cẩn thận quá rồi đấy!”.

Chu Dao không nói gì, cô quỳ xuống bên cạnh Lạc Dịch, vuốt ve gương mặt lanh ngắt của anh, chợt nhẹ giọng hỏi: “Cô có phải người xấu không?”.

Tây Nạp thoáng ngơ ngác, thông cảm nhưng vẫn cười khó xử: “Cô còn chưa tin tôi sao?”.

“Theo trực giác thì tin tường rồi.” Chu Dao nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt Lạc Dịch chăm chú, hơi tuyệt vọng. “Nhưng tôi sợ nhỡ may… trực giác của tôi sai lầm”.

“Vậy cô muốn làm thế nào?”

“Có thể làm được gì nữa? Ngoại trừ tin tưởng cô, tôi đã không còn cách nào khác nữa. Đến bước đường cùng rồi.” Chu Dao thở dài, dịu dàng vuốt ve đôi môi Lạc Dịch vẻ không nỡ. Rồi cô nhanh chóng đứng lên, không hề ngoảnh lại. “Tôi đi đây”.

Đêm khuya, người người bận rộn tại thôn trại. Đám đàn ông bảo nhau chạy trốn, triệu tập nhóm người; còn phụ nữ thì ngồi tựa cửa sổ, mặt mày ủ rũ.

Đoàn xe vẫn chạy nối đuôi nhau trên con đường nhỏ. Chu Dao ôm một đống túi bột mì, ngồi xổm di chuyển giữa những bụi cây.

Tiếng người ồn ã, cô lặng lẽ tiếp cận chiếc xe van đổi diện, thừa dịp bọn chúng chưa tập hợp, len lén chui lên xe, nhét túi bột mì vào dưới chỗ ngồi phía sau.

Chiếc thứ nhất rồi chiếc thứ hai. Cô cứ lặp lại như thế, thuận lợi đặt túi bột mì cuối cùng vào vị trí thích hợp. Lúc đang định xuống xe, đám người đã tụ tập lại, tài xế chạy về phía này.

Chu Dao hoảng hốt, lúc này xuống xe đã không còn kịp nữa, cô cuống quýt tìm cách ẩn náu.

Tài xế lên xe, đóng cửa bên ghế lái, lần mò rút điếu thuốc ra hút, trông không có vẻ gì là định xuống xe cả. Chu Dao bị kẹp trong khe hẹp chật chội và ngột ngạt, mồ hôi mướt mát, thầm kêu toi rồi. Trên xe không có nơi nương náu, lát nữa mấy người kia quay lại, cô sẽ bị bại lộ ngay. Càng kéo dài thì nguy hiểm càng lớn.

Chu Dao lần sờ xung quanh, vớ được một chiếc cờ lê dưới ghế ngồi. Cô thò đầu ra, nhìn về phía trước qua khe hở, tên tài xế vẫn đang hút thuốc. Cách đấy không xa, mấy người đàn ông bắt đầu tập hợp lên xe.

Lòng bàn tay Chu Dao rịn đầy mồ hôi, cô cẩn thận kéo cửa kính phía sau ra, chuẩn bị cầm cờ lê quăng đi. Lúc cô vừa thò đầu ra lần nữa lại thấy tên tài xế quay mặt nhìn vào gương chiếu hậu, cô lập tức rụt vào, tim đập như trống vỗ.

Cô ôm ngực, cảnh giác dán mắt vào cửa sổ nhìn quanh. Người trèo lên xe đằng trước càng lúc càng nhiều. Cô ngồi trên chiếc xe cuối cùng, không còn nhiều thời gian nữa.

Chu Dao không dám chậm trễ, kéo cửa kính ra một chút, lại nhìn vào gương thấy tài xế đã quay đầu đi rồi. Cô lập tức quăng mạnh chiếc cờ lê vào rừng cây.

Chiếc cờ lên đạp vào cành cây, rơi bịch xuống đất, tạo thành tiếng động rõ mồn một.

“Ai vậy?” Tên tài xế quát.

Chu Dao ôm đầu nín thở.

Trong rừng không có động tĩnh gì hết. Một giây sau, gã mở cửa xuống xe, vào rừng xem xét tình hình. Chu Dao nắm chặt cơ hội này, lập tức nhảy xuống, lủi như mèo.

Các xe phía trước đã đủ chỗ, đám đàn ông đi về xe cuối cùng. Chỉ cần liếc mắt một cái là rõ hết con ngõ bên kia, còn mỗi thân xe là có thể che chắn phần nào. Chu Dao không thể chạy vào rừng, hai bên cũng không có nơi trốn, thấy họ càng lúc càng tới gần, cô cuống đến mức xoay vòng vòng, cắn răng dứt khoát chui tọt xuống gầm.

Cô vừa mới bò xuống dưới thì gã tài xế đã lẩm bẩm chửi rủa đi ra từ lùm cây. Gã giục mấy người đàn ông đang đi về phía này: “Nhanh lên nào!”.

Dưới gầm xe chật chội, Chu Dao nhìn năm sáu đôi chân bước tới rồi liên tiếp lên xe. Cô thở hổn hến, cát bụi trên mặt đất bay tứ tung.

Đằng trước có người nói to: “Lên xe hết cả chưa?”.

“Lên rồi.”

Từng tài xế ngó đầu ra trả lời.

Xe nổ máy, Chu Dao nhắm chặt mắt che tai, đỉnh đầu vang lên một loạt tiếng ầm và phả hơi nóng; bụi đất phía dưới bay lên mù mịt.

Xe tải đằng trước chuyển bánh, từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhaau. Chiếc xe trên đầu cô cuối cùng cũng xuất phát.

Sau khi chiếc xe đó rời đi, Chu Dao không dám làm bừa, sợ tài xế nhìn thấy mình qua gương chiếu hậu, cũng sợ người ngồi trên xe quay đầu lại nhìn.

Dù sao xác suất bị tài xế nhìn thấy là khá lớn, cô không có cách nào khác, đành phải nằm sấp tại chỗ giả chết. Đến tận khi nghe được tiếng xe rẽ đi, cô mới lập tức chạy biến vào rừng cây. Cuối cùng, mọi thứ cũng lắng xuống, đoàn xe đi xa, thôn trại dần dần trở về với sự tĩnh lặng vốn có.

Chu Dao thở hắt ra một hơi, bây giờ mới muộn màng cảm nhận được nỗi sợ, suýt nữa chân tay bủn rủn không đứng vững nổi. Cô lặng người ba giây rồi sốc lại tinh thần, chạy vụt về phía nhà Tây Nạp. Chỉ ở bên Lạc Dịch, cô mới có thể yên tâm.

Yến Lâm đem theo tất cả đàn ông trong trại rút lui rồi, cô và Lạc Dịch đã được an toàn. Chỉ chờ gần nửa giờ nữa cảnh sát sẽ tới, đến khi đó, cô không cần phải sợ hãi gì nữa.

Nhưng khi đi qua một căn nhà sàn, Chu Dao nghe thấy loáng thoáng tiếng lật tung đồ đạc lẫn với giọng ra lệnh lạnh lùng của một người phụ nữ: “Trước khi cảnh sát tới, nhất định phải tìm được anh ta! Nhẹ tay chút! Không sợ nhà bên nghe thấy à?”.

Yến Lâm ư?

Chu Dao lạnh toát sống lưng. Cô ta vẫn chưa đi sao?

Trong bóng tối, Chu Dao hoảng sợ trợn tròn mắt, chọt hiểu ra; Yến Lâm thật sự muốn giết Lạc Dịch, cho nên chia quân làm hai ngả. Lúc cảnh sát đến, tưởng cô ta đã bỏ trốn liền phái người đuổi theo, nhưng nào ngờ cô ta vẫn ở đây, chỉ chờ sau khi bắt được Lạc Dịch sẽ chạy trốn bằng đường khác.

Đây chính là cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao? Chu Dao thà chết cũng không thể chấp nhận sự thật này.

“Lục soát từng nhà, chuồng dê, trên lầu, không được bỏ qua một ngóc ngách nào hết.” Đây là giọng Đao Tam.

Chu Dao sửng sốt vài giây, nghĩ tới Lạc Dịch, cô vô thức chạy về phía nhà sàn của Tây Nạp.

Đám người của Yến Lâm mau chóng đi xuống lầu, chuẩn bị lục soát căn nhà tiếp theo.

“Chờ đã!” Yến Lâm đột ngột dừng bước, những người khác cũng khựng lại theo.

Bụi gai ngoài cửa bị móc sợi tơ phát sáng lấp lánh. Hình như ai đó vội vã chạy qua, quần áo bị rút sợi. Yến Lâm nhặt lên, dần dần nheo mắt lại, sợi tơ kia chỉ là hàng rẻ tiền: “Đây không phải là đồ trong trại chúng ta. Là sợi trên quần áo bán cho du khách”.

Đao Tam nhớ ra: “Nghe nói con nhỏ đi theo Lạc Dịch là người dân tộc Thái…” Nói đến đây, hắn đột nhiên ý thức được điều gì, lạnh lùng chửi thề: “Mẹ kiếp, chính là đứa con gái đó!”.

Yến Lâm căm tức trừng gã: “Chắc chắn chúng ở cùng nhau, còn không mau đi tìm!”.

Một tên đàn em nhặt được một nhúm tơ bị mắc ở lùm cây bên cạnh, vội gọi: “Chị Yến, ở đây!”.

Yến Lâm sẩi bước tới, mọi người vạch lùm cây ra, cành cây bị bẻ gãy, khu vực xung quanh bị xéo nát, kéo thành một vết thật dài.

Đao Tam: “Gã họ Lạc bị thương, được con bé kia kéo đi rồi”.

Yến Lâm nhếch khóe môi, đôi mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn ắt phải có được: “Đuổi theo!”.

Hơn mười người nhanh chóng chạy vào rừng cây, tìm dọc theo dấu vết để lại. Yến Lâm lo gây ra tiếng động quá lớn sẽ kinh động kẻ thù bèn giơ tay ra hiệu mọi người nói nhỏ, giảm tốc độ, tránh đi nhầm hướng.

Chưa đến một lát, toán đàn em lại tìm được mảnh lụa móc ở bụi gai. Yến Lâm vân vê mảnh vải kia, không khỏi cười khẩy. Chu Dao chạy trốn quá vội nên bất chấp tất cả rồi. Cô ta mặc váy Thái chỉ để ngụy trang, nhưng thông minh quá cũng bị thông minh hại, váy là thứ dễ bị rút sợi nhất. 

Đám người đuổi theo gần hai mươi phút cuối cùng nhìn thấy một bóng người. Chu Dao khom lưng, vừa lau nước mắt vừa ra sức kéo người, khó nhọc đi trong rừng cây.

Yến Lâm lặng lẽ ra hiệu bằng mắt cho đám đàn em, nhóm người lẳng lặng ẩn núp, dần tạo thành một vòng vây.

Lúc này, Chu Dao không nhận ra được bất kỳ điều gì, toàn thân cô đều là mồ hôi, còn dốc hết sức bình sinh kéo dây thừng, người nấp sau cỏ cây khẽ dịch từng tấc một.

Đêm đen thăm thẳm, hết thảy đều im ắng, chỉ có tiếng người loạt soạt.

Vòng vây đã sẵn sàng, Yến Lâm phất tay, cả đám xông lên vây kín lấy họ.

Chu Dao kinh hoàng, thét lên rồi nhào đến ôm chặt người bên cạnh.

Yến Lâm cười nham hiểm. Đám đàn em của cô ta tiến lên, vạch bụi cây đi bắt Lạc Dịch bị thương, nhưng chúng đều sửng sốt, nét mặt quái dị.

Yến Lâm đi tới: “Tránh ra!”.

Bọn chúng tản ra tạo thành lối đi, Yến Lâm trông thấy Chu Dao gục trên mặt đất, trong ngực ôm một con dê lớn.

Cô ta kinh ngạc, sau đó phẫn nộ quát lớn: “Lạc Dịch đâu?”.

Trước đó không lâu, tại nhà sàn.

“Lục soát từng nhà, chuồng dê, trên lầu, không được bỏ qua một ngóc ngách nào hết.” Đao Tam ra lệnh.

Chu Dao sửng sốt vài giây, nghĩ tới Lạc Dịch, cô vô thức chạy về phía nhà sàn của Tây Nạp. Nhưng vừa mới chạy được một bước, cô liền dừng lại.

Nếu chúng lục soát nhà Tây Nạp, nhất định sẽ phát hiện ra vết máu và mùi cồn sát trùng. Đến lúc đó…

Chu Dao sững sờ, gần như u mê. Cô thật sự không còn sức nữa rồi. Tại sao cứ phải đẩy con người ta đến bước đường cùng chứ?

Chu Dao căm hận mím chặt môi, đôi mắt ngân ngấn nuớc song bị cô lau phắt đi.

Cô vội rút sợi tơ màu trên quần áo giắt lên cửa nhà sàn; dưới ngọn đèn, sợi tơ sẽ phản chiếu ánh sáng. Cô lại giắt thêm một mảnh ở lùm cây ven đường.

Cô chuồn vào chuồng đê, kéo con dê đi sâu vào rừng, nhưng nó ngoan cố không chịu đi. Chu Dao buộc chặt miệng nó rồi cứ thế kéo lê, cành cây và dây leo bị gãy tạo thành dấu vết có người đi qua.

Suốt dọc đường, cô không quên giắt sợi tơ bị “cây móc rút sợi” trên các bụi gai. Cành cây và dây mây vừa được vạch ra lại khép vào, Chu Dao dốc sức kéo con dê không chịu hợp tác, vừa cầm túm dây vừa hoảng sợ lau nước mắt. Trông từ nơi đây, căn nhà sàn của Tây Nạp đã khuất bóng.

Cô khóc nức nở thành tiếng, càng khóc càng sợ. Mặt khác, cô chán nản vì bây giờ chưa phải lúc để khóc. Còn hai mươi phút nữa, cô phải liều mạng chạy hai mươi phút nữa.

Nhưng con dê kia quá lì lợm, cứ nằm bất động trên mặt đất. Chu Dao sợ tốc độ quá chậm, chưa đến hai mươi phút đã bị Yến Lâm bắt được. Cô cố gắng kéo dây như người thợ kéo thuyền, vừa mắng con dê không nghe lời vừa ngẩng đầu lên nhìn đường, nước mắt tuôn rơi.

“Người đâu rồi?” Yến Lâm quát to.

Cả đời này, cô ta chưa có khi nào chật vật, bị đùa bỡn, bị lừa, bị sỉ nhục như hai ngày vừa rồi. Cô ta hận Lạc Dịch thấu xương, cho dù giết chết anh cũng không xả hết nỗi giận.

Mà Chu Dao dường như không nghe thấy, từ từ buông con dê kia ra, bởi vì quá mệt mỏi nên gương mặt cô đờ đẫn, chỉ biết thở hổn hển.

Yến Lâm tức quá hóa cười: “Mày cho rằng như vậy là có thể cứu hắn ta sao? Mày chạy vào đây chứng tỏ đã giấu Lạc Dịch ở trong nhà sàn. Bây giờ, tao sẽ cho người đi lục soát!”. 

Chu Dao cụp mắt nhìn đồng hồ đeo tay, khóe miệng khô khốc từ từ nhếch lên. Cô ngước nhìn Yến Lâm, đôi mắt lúc trước còn mông lung đã vụt sáng như sao trời, nụ cười cũng trở nên rõ nét.

“Mày cười cái gì?” Yến Lâm vừa dứt lời, tên đàn em đã kinh hoàng chạy tới báo cáo. “Chị Yến, trại của ta đã bị bao vây! Đặc công đã tiến vào lục soát trại rồi!”.

Người Yến Lâm khẽ lảo đảo, khuôn mặt cau có, nhìn Chu Dao với ánh mắt vừa tức vừa hận, vung một cái tát lên mặt cô.

“Đưa đi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN