Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
206


Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập


Chương 6


Edit: Cẩm.

Vừa rồi chẳng qua là Khương Mịch quá cảm động nhưng không biết nên biểu đạt thế nào, nghe Cố Ngôn Phong nói muốn ôm cô thì theo bản năng duỗi hai cánh tay ra.

Nhưng Cố Ngôn Phong lại không có hành động, không khí nhất thời trở nên xấu hổ.

Cô chần chờ trong chốc lát, vẫn như cũ không thu tay lại.

Lúc bấy giờ Cố Ngôn Phong mới bật cười, khom lưng bế cô lên. Bất quá đây không phải kiểu kế bình thường mà chính là bế công chúa.

Anh đem Khương Mịch đặt trên ghế sô pha, còn mình thì đi tìm dép đem tới cho cô.

“Hôm nay đi tách sổ hộ khẩu em bắt buộc phải có mặt. Em có thể gọi điện cho nhà trường xin nghỉ được không?”

Khương Mịch gật đầu, nói: “Chuyện này cũng không gấp lắm, anh ngủ thêm một lúc đi đã.”

“Không sao, mọi khi đóng phim tôi hay có thói quen thức đêm.” Nói xong, anh xoay người đi về phía phòng ngủ. “Tôi đi rửa mặt đã, tí nữa xuất phát.”

Khương Mịch nhìn theo bóng dáng anh khuất sau cánh cửa, chẳng còn cách nào khác đàmh phải lấy điện thoại gọi cho chủ ngiệm lớp.

Bản thân nguyên chủ vốn là học sinh yếu kém lại thường xuyên trốn học, chủ nhiệm đối với cô ấn tượng rất không tốt, việc cô có đi học hay không chủ nhiệm cũng chẳng thèm để ý.

Cho nên lúc Khương Mịch gọi điện xin nghỉ, đầu dây bên kia trầm mặc hơn mười giây mới cộc cằn nói: “Nghỉ thì nghỉ đi, chú ý an toàn là được.”

Sau khi xin phép xong, Khương Mịch lại đi đến phòng rửa mặt, sau đó từ trong đống quần áo mà Cố Ngôn Phong mua cho cô chọn ra một cái váy dài màu lam nhạt.

Thời điểm thay xong quần áo đã nhìn thấy Cố Ngôn Phong đang đợi sẵn ở cửa, anh diện áo sơ mi màu lam nhạt cùng quần dài, trang phục của hai nhìn qua thoạt nhìn giống như trang phục tình nhân.

Thần sắc trên mặt Cố Ngôn Phong hơi biến đổi, đang muốn nói gì đó thì chuông cửa vang lên.

Người tới chính là cô gái trợ lý ngày hôm qua, tên Trình Song Song.

Cô ấy mang đến bữa sáng phong phú, ba người họ cùng nhau ngồi trên bàn ăn, Khương Mịch chỉ ăn vẹn có một bát cháo trắng cùng một cái bánh bao.

Còn Cố Ngôn Phong mắt nhìn bàn ăn phong phú đủ vị đặt trén bàn, ngay cả mở miệng cũng không nói.

Cơm nước xong xuôi liền chuẩn bị xuất phát, đi tới nhà của nguyên chủ.

“Em đứng yên, đợi tôi một lúc.” Cố Ngôn Phong nói với Khương Mịch.

Khương Mịch nghe lời đợi trong chốc lát, liền nhìn thấy anh đẩy một chiếc xe lăn đi về phía này.

Khương Mịch: “…”

“Chân của em không nên đi lại quá nhiều.” Anh ra vẻ nghiêm trang mà giải thích: “Đi xe lăn tiện lắm, đừng sợ khó coi.”

Khương Mịch còn có thể nói gì đây?

Đương ngiên cô chỉ có thể ngồi lên xe lăn, sau đó tự an ủi mình rằng đi thế này tốt hơn nhảy lò cò nhiều.

Nhà của nguyên chủ là một căn nhà cũ nát, Cố Ngôn Phong hôm nay mang theo hai người vệ sĩ tới, trong đó có một người tiến lên gõ cửa, bên trong không ai phản ứng, ngược lại còn làm kinh động hết nhà hàng xóm xung quanh.

“Là Mịch Mịch đó à?” Một dì nhà ở cách vách dùng đôi mắt sáng như đèn pha đặt trên người Cố Ngôn Phong. “Cháu bị làm sao thế? Bị thương à? Mẹ cháu bình thường tám giờ mới dậy, bây giờ chắc cũng sắp dậy rồi, chìa khoá của cháu đâu?”

Bởi vì Cố Ngôn Phong có thân phận đặc thù nên việc đính hôn không thể tổ chức rầm rộ, nhưng hai vợ chồng Chu Tú Xuân vốn không quản được lời nói, sớm đã năm mồm bảy miệng nói với hàng xóm rằng con gái họ được gả cho kẻ có tiền.

Giống như hiện tại đây, dì hàng xóm đã đem lòng hiếu kỳ mà chạy đến.

“Cảm ơn dì.” Khương Mịch lễ phép chào hỏi: “Chìa khoá cháu để trong nhà, quên mang theo.”

Sự thật là Chu Tú Xuân vì ép buộc cô phải đi theo Cố Ngôn Phong nên đã cướp thìa khoá đi rồi.

“Mẹ cháu ngủ say lắm, gõ cửa như thế vô dụng.” Lại thêm một dì hàng xóm chạy đến, đập từng tiếng “bang bang” lên cánh cửa cũ nát, lại gân cổ lên gào: “Bà Chu, Mịch Mịch nhà bà về rồi này! Còn ở đấy mà ngủ!”

Cố Ngôn Phong cười như không cười mà liếc bà dì này một cái.

Dì hàng xóm bỗng nhiên cảm thấy trên lưng rét lạnh, không dám gào lên lần thứ hai.

Cũng may Chu Tú Xuân ở trong nhà đã tỉnh, bà ta mang đôi mắt buồn ngủ đi ra mở cửa, vẻ mặt bất mãn: “Ai mà mới sáng sớm đã gào điên lên vậy… Ai da, Cố… Tại sao lại là hai con thế? Mau vào nhà đi…”

Bà ta vẫn còn mặc bộ váy màu đỏ rực tối qua, phấn trang điểm trang mặt cũng không rửa, đôi mắt tràn ngập tơ máu, hiển nhiên là một đêm không ngủ.

Chu Tú Xuân thích chơi mạt chược, vừa rồi dì hàng xóm nói ba ta tám giờ mới dậy chính là vì thức đêm chơi cái này.

Cố Ngôn Phong đẩy Khương Mịch ngồi trên xe lăn vào nhà, Trình Song Song đi phía sau đóng cửa lại, để hai tên vệ sĩ bên ngoài doạ hàng xóm đi mất.

Trong nhà, Chú Tú Xuân không thèm hỏi han Khương Mịch lấy một câu mà chỉ nịnh nọt cười với Cô Ngôn Phong: “Các con đến sao không báo trước cho mẹ một tiếng? Ba mẹ còn tưởng hôm nay các con không rảnh đến đây được, ba con rủ người ta đi uống rượu đến giờ vẫn chưa về…”

Khương Mịch không nhịn được cướp lời Chu Tú Xuân: “Chúng tôi không tới để thăm hai người.”

Chu Tú Xuân: “… Đứa nhỏ này, con nói năng kiểu gì đấy?”

“Ngày hôm qua đã đồng ý đưa sổ hộ khẩu cho tôi, bây giờ sổ đâu?” Khương Mịch không hề vòng vo lập tức giơ di động lên.

Chu Tú Xuân đối với lời uy hiếp của Khương Mịch hoàn toàn không thèm để mắt, bà ta chỉ liếc sơ qua Cố Ngôn Phong một cái: “Đứa nhỏ này thật là, sao lại không hiểu chuyện như thế? Con muốn lấy sổ hộ khẩu để làm gì? Chờ đến khi nào cần dùng mẹ sẽ đưa cho con.”

“Bà muốn đổi ý?”

Khương Mịch cũng không quá ngạc nhiên trước trình độ lật mặt của Chu Tú Xuân, cô chính là bởi vì không tin loại ba mẹ này nên hôm nay mới nhờ Cố Ngôn Phong đến giúp.

“Cái gì mà đổi ý hay không đổi ý, con còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Nếu mà cho con cầm rồi bị người ta lừa mất thì sao, mẹ đây là đang giữ hộ con.”

Thấy Cố Ngôn Phong đứng đó không nói lời nào, bà ta không đoán được tiếp theo anh sẽ làm gì nhưng vẫn muốn diễn vai bà mẹ tốt.

“Ý của bà là gì?” Người đàn ông im lặng từ nãy giờ bỗng nhiên mở miệng: “Bà ám chỉ tôi sẽ lừa Mịch Mịch sao?”

“Không, không… tôi đương nhiên không dám nói cậu.” Chu Tú Xuân vội vàng xua tay: “Đưa cho cậu thì không sao, nhưng…”

“Vậy thì lấy sổ hộ khẩu ra đi.” Anh nói: “Tôi chuyển hộ khẩu của Mịch Mịch sang chỗ tôi.”

Chu Tú Xuân cả kinh, lập tức phản đối: “Không thể được.”

Cố Ngôn Phong cũng đoán trước được bà ta sẽ từ chối: “Lí do?”

“Hai con còn chưa kết hôn, hộ khẩu của Mịch Mịch không thể chuyển đi được.”

“Cho nên ý của của bà là đang thúc giục chúng tôi mau chóng kết hôn?” Anh lại hỏi.

“Đương nhiên không phải.” Chu Tú Xuân đêm qua đã nhận được tiền cho nên bây giờ không cần phải dè chừng Cố Ngôn Phong nữa: “Dù sao cũng ngủ với nhau rồi, cần gì thúc giục…”

Khổng thể ngờ được bà ta sẽ nói ra những lời như vậy, lông mày Cố Ngôn Phong nhíu lại, mặt Khương Mịch không nhịn được đỏ lên, bất quá cả hai đều không nói gì.

“Nói thật, muốn tôi đưa sổ hộ khẩu cho hai cô cậu cũng được, đưa tiền đây*.” Chu Tú Xuân biết Cố Ngôn Phong là người có tiền, nhất thời lại nổi lên lòng tham: “Nếu đã có tiền như vậy thì hiếu kính ba mẹ một chút cũng không có gì đáng trách, phải không?”

(*Kể từ đây coi như lộ ra bản chất nên tớ sẽ thay đổi cách xưng hô của Chu Tú Xuân với hai anh chị nam nữ chính.)

Khương Mịch bắt đầu tức giận: “Bà mà cũng xứng xưng ba mẹ với tôi sao?”

“Nếu không phải có tao mày đã chết từ lâu rồi, thế mà còn không chịu nhân ba mẹ?” Mặc kệ thế nào Chu Tú Xuân cũng không biết xấu hổ: “Mày cho rằng mày hít không khí lớn lên được à?”

Khương Mịch quả thực chưa bao giờ thấy loại người nào không biết xấu hổ như vậy: “Nhưng các người đã lấy 500 vạn…”

“Đừng nóng.” Cố Ngôn Phong vỗ nhẹ lên bả vai Khương Mịch, muốn cô bình tĩnh lại một chút. Sau đó anh quay sang hỏi Chu Tú Xuân: “Bà muốn bao nhiêu?”

“500 vạn!” Lòng người đúng là tham lam chẳng thấy đáy, không có gì gọi làm tham lam nhất, chỉ có tham lam hơn. “Cố ảnh đế uy danh ngời ngời, chắc cũng sợ truyền ra những lời đồn đãi không hay nhỉ?”

Bà ta đây là con rắn độc thích moi móc tiền, ra giá xong cũng hơi căng thẳng nhìn vào Cố Ngôn Phong.

Mà Cố Ngôn Phong lúc này lại không tức giận thậm chí còn cười cười, thoạt nhìn trông rất hiền lành: “500 vạn với tôi mà nói không tính là gì, nhưng tôi không thể cho không bà.”

Anh quét mắt một vòng, nhìn trên bàn có một bộ bài poker, nói: “Nghe nói bà thích đánh bạc, nếu không thì như vậy đi, chúng ta đánh một ván. Nếu bà thắng, tôi đưa cho bà 500 vạn đổi lấy sổ hộ khẩu của Khương Mịch, còn nếu tôi thắng, bà phải đưa không sổ cho tôi, thế nào?”

Chua Tú Xuân nói 500 vạn cũng chỉ là thuận miệng đùa, mục đích của bà ta chính là chờ anh ra giá, cùng anh giao dịch một phen.

Đừng nói tới 500 vạn, ngay cả 50 vạn bà ta cũng sướng như điên nữa là…

Cho nên đối với đề nghị này của Cố Ngôn Phong, Chu Tú Xuân đã động tâm, chỉ là bà ta suy bụng ta ra bụng người, sợ anh đổi ý.

“Không dám?” Anh cũng không thúc giục gì nhiều. “Vậy quên đi, tôi đến tìm người quen ở đồn cảnh sát…”

“Từ từ.” Chu Tú Xuân ngăn anh lại. “Cậu muốn đánh như thế nào?”

Nói như vậy tức là đồng ý.

“Chơi bình thường là được.” Cố Ngôn Phong chỉ vào bộ bài: “Thế nào?”

Chu Tú Xuân cắn răng một cái, gật đầu nói: “Được. Nhưng tôi là người tráo bài.”

“Ok.” Anh rất dễ nói chuyện.

Khương Mịch một bên nghe thấy liền nóng nảy, muốn nói với Cố Ngôn Phong rằng Chu Tú Xuân chơi bài rất hay gian lận.

Cố Ngôn Phong hiểu ý chớp mắt với cô, ra hiệu đừng lo lắng.

Được rồi, Khương Mịch tin tưởng anh, đáy lòng yên tâm lại.

Chu Tú Xuân đứng bên kia bắt đầu tráo bài, Cố Ngôn Phong liếc nhìn Trình Song Song, ngồi vào vị trí đối diện Chu Tú Xuân.

Ván bài chỉ có hai người, cũng không càn đánh cược gì đó, chia bài xong là có thể trực tiếp mở bài lên.

“Bà trước đi.” Anh nói.

Chú Tú Xuân lật lá bài tẩy đầu tiên, hắc đào A**.

(**Theo như tìm hiểu thì chất của mấy là bài poker không giống như bình thường nên tớ cũng chẳng biết nên edit là gì nữa, cũng lười tìm hiểu nên giữ nguyên từ cv nhé… Cầu cao nhân!)

Cố Ngôn Phong lật lá bài tẩy đầu tiên, hồng tâm A.

Chu Tú Xuân lật lá bài tẩy thứ hai, hắc đào Q.

Cố Ngôn Phong lật lá bài tẩy thứ hai, thảo hoa A.

Khương Mịch thường ngày không bao giờ chơi bài nhưng mấy thứ này cô xem vẫn có thể hiểu.

Trong tình huống hiện tại chỉ cần Chu Tú Xuân dư lại một lá bài hắc đào, bất kể là quân bài gì, bà ta chính là có cơ hội thắng rất lớn, trừ khi trong tay Cố Ngôn Phong còn một quân bài A.

Lúc này chỉ có mười lá bài, quân bài A lại chỉ có một quân.

Với cái xác suất này không cần tính cũng biết cơ hội thắng của Chu Tú Xuân rất lớn.

Khương Mịch sợ đến độ đứng cả lên.

Chu Tú Xuân lộ ra gương mặt tươi cười.

Chỉ có Cố Ngôn Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt: “Đến bà đấy.”

Chu Tú Xuân mở ra quân bài cuối cùng, hắc đào K.

“Cậu biết tôi thường xuyên chơi bài mà, vốn dĩ không nên cùng tôi đánh cược…”

Chu Tú Xuân đang nói được một nửa thì giống như cổ họng bị người ta chặn mất, đột nhiên im bặt.

Cố Ngôn Phong cuối cùng lật bài, chính là quân bài A, kết quả anh thắng.

“Sổ hộ khẩu.” Cố Ngôn Phong đứng lên, nho nhã đưa tay về phía Chu Tú Xuân.

Chu Tú Xuân cả người đều ngây ngẩn: “Không, sao có thể…”

“Vì sao lại không thể?” Giọng Ngôn Phong hơi trầm xuống.

Chu Tú Xuân như là nhớ tới cái gì, câm miệng đi vào phòng ngủ.

Không bao lâu, bà ta cầm sổ hộ khẩu trở ra.

Nhưng khoảnh khắc sắp đưa nó cho Cố Ngôn Phong, Chu Tú Xuân lại rút tay trở về: “Khoing được, không thể đưa cho cậu, là cậu gian lận!”

“Sao bà biết tôi gian lận?” Anh cười hỏi.

Chu Tú Xuân nhấc tay áo lên, từ bên trong rơi xuống một quân bài A.

“Một bộ bài sao lại có tới năm quân A?” Bà ta nói: “Rõ ràng một quân nằm trong tay tôi.”

Cố Ngôn Phong không trả lời câu hỏi của bà ta, quay đầu lại nhìn Trình Song Song: “Quay được chưa?”

Trình Song Song gật đầu: “Quay được hết rồi, kể cả lúc bà tay động tay động chân.”

Chu Tú Xuân: “!!!”

“Đem video này chia sẻ cho đám người hàng xóm kia đi, đặc biệt những ai thích chơi mạt chược.” Trong lúc Chu Tú Xuân còn sợ ngây người thì anh đã nhanh tay cướp đi cuốn sổ hộ khẩu, còn nói với Trình Song Song: “Gọi người vào đi.”

Hai tên vệ sĩ lập tức đẩy cửa bước vào.

“Cậu muốn làm gì?” Chu Tú Xuân thật sự sợ hãi, bà ta het lên đe doạ: “Cậu là ảnh đế, là đại minh tinh, nếu cậu dám…”

“Bà hiểu lầm rồi, tôi sẽ không làm bà bị thương.” Cố Ngôn Phong khiêm tốn giải thích: “Bọn họ tới đây để giúp bà. Chờ lát nữa đám bạn cùng chơi bài với bà đánh xong, họ sẽ phụ trách đưa bà vào bệnh viện.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN