Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập


Chương 7


Edit: Cẩm.

Chu Tú Xuân bình thường chơi bài rất hay giở thói gian lận, những người bạn cùng chơi mạt chược với bà ta ít nhiều chắc chắn phải biết.

Trước kia là bởi không có bằng chứng nên họ không thể làm gì, bây giờ chứng cớ đều có cả, đương nhiên đám người đó sẽ không dễ dàng buông tha.

Đã thích đánh bạc hầu như đều là những kẻ chẳng ra gì, phần lớn họ đều không biết xấu hổ như Chu Tú Xuân. Trước đó họ đã nghe phong phanh được con gái bà gả được cho bọn nhà giàu, sau khi tìm bà ta liền không nói hai lời đòi bồi thường. Nhưng Chu Tú Xuân là ai, bản chất bà ta tham lam lại không muốn đưa tiền, vì thế sẽ không tránh khỏi một trận giằng co.

Chính vì biết rõ điều này nên bà ta tức giận đến mức sắp thổ huyết: “Cố Ngôn Phong! Mày không sợ tao sẽ bôi đen mày à? Đường đường là ảnh đế mà dám mua một đứa con gái mười tám tuổi về chơi, việc này mà truyền ra ngoài thì mày có sống được không?”

Cố Ngôn Phong nghe bà ta làm ầm ĩ cũng không nóng giận, chỉ ôn tồn mà hỏi lại: “Chắc bà cũng chưa phát hiện hôm nay Viên Tắc không đi cùng tôi đúng không?”

Chu Tú Xuân nghe vậy sửng sốt: “Mày có ý gì?”

“Cậu ta bị tôi đuổi rồi.” Anh nhếch nhẹ khoé miệng: “Bà cảm thấy cậu ta lấy được tiền của tôi rồi sẽ đưa cho bà sao?”

Nghe ra được ý tứ của anh, Chu Tú Xuân hoảng sợ liếm môi: “Mày…”

“Đến cậu ta tôi còn chẳng sợ, lại đi sợ người khác? Tốt nhất bà nên thu hồi mấy cái tâm tư đen tối, sống cho tốt đi… Bằng không… Bà cũng có thể thử xem!” Cố Ngôn Phong đỡ Khương Mịch ngồi lại vào xe lăn, thản nhiên đe doạ: “Giống như hôm nay vậy.”

Đi từ nhà Chu Tú Xuân ra, Cố Ngôn Phong hướng về phía Trình Song Song bảo: “Tìm hai người ở gần đây nhìn nhất cử nhất động của bà ta một thời gian, có cơ hội giáo huấn lại một lần, làm cho bà ta thành thật một chút.”

Trình Song Song đáp ứng đi sắp xếp.

Khi cô ấy đi rồi, lúc này anh mới cúi đầu nhìn thái độ của Khương Mịch.

Có vẻ như cô rất vui vẻ, mặt mũi sáng lạng lên không ít.

“Em không giận sao?” Anh khẽ hỏi.

“Tôi không điên, vì sao lại phải giận?”

Nghe cô nói vậy, Cố Ngôn Phong liền thay đổi cách hỏi: “Em không cảm thấy tôi đáng sợ?”

Khương Mịch không nhịn được trừng mắt nhìn anh vài giây, bỗng nhiên thổ lộ: “Thầy Cố, tôi từ trước tới nay chưa từng thấy anh đẹp trai như vậy!”

Cố Ngôn Phong: “…”

Hai người đi tách rời sổ hộ khẩu trước, sau khi xong việc thấy thời gian còn sớm, Cố Ngôn Phong lại đem Khương Mịch đến siêu thị mua vài thứ, cuối cùng ăn cơm ở bên ngoài tới chiều mới về nhà.

Bận rộn cả ngày, vừa về tới nhà Khương Mịch đã thúc giục anh đi nghỉ ngơi, còn cô thì trở lại phòng xem tập bài thi.

Vừa mới xuyên tới đây ngày hôm qua, chưa kịp nghĩ nhiều nên hôm nay cô mới nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của mình.

Học đại học là cần thiết, trước đó cô học khoa Văn Sinh, nguyên chủ học khoa tự nhiên. Bây giờ cách kì thi đại học chỉ còn một khoảng thời gian, cô không còn kịp chuyển sang khoa của mình, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục cố gắng.

Cũng may thành tích khảo sát của nguyên chủ không tồi, điểm môn Tiếng Anh khá tốt, trong một tháng tới chuyên chú học hết các môn còn lại hẳn không phải là vấn đề gì lớn.

Cô xem qua các bài thi một lần, phát hiện những kiến thức này ở đại học đều học qua hết rồi, trên cơ bản không cần nhớ lại quá nhiều nữa.

Cố Ngôn Phong quả nhiên là học bá, cách giải đề của anh cần rõ ràng có rõ ràng, không hiểu chỗ nào ngay lập tức có chú thích bên cạnh.

Khương Mịch xem được số ít bài thi bỗng nhiên cảm thấy, cô có lẽ khá chờ mong cuộc thi đại học đang đến gần.

Thẳng đến rạng sáng Khương Mịch mới ngủ dậy, khi chuông đồng hồ vừa vang lên cô lập tức tỉnh táo lại.

Đây là thói quen nuôi dưỡng từ mấy năm cao trung của cô, chỉ là vốn cho rằng thoát được rồi kết quả lại có thêm một tháng nữa.

Thay quần áo xong, vừa mở của Khương Mịch liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức lan ra từ nhà bếp, cô phát hiện bữa sáng đã được nấu xong từ lâu.

Cháo trắng, bánh bao, còn có thêm mấy miếng bánh sandwich cùng đĩa tương ớt nhỏ.

Nhưng chẳng thấy Cố Ngôn Phong đâu.

Vốn đang cảm thấy kì lạ, cô mơ hồ nghe thấy được âm thanh nói chuyện. Cô nhìn theo cửa sổ thì thấy bên ngoài có một người đàn ông trẻ tuổi tay đang cầm gì đó đứng nói chuyện với Cố Ngôn Phong.

Người đàn ông trẻ tuổi kia rõ ràng đang ngáp, bộ dạng giống như chưa tỉnh ngủ: “Anh xem anh có phải bị điên rồi không? Khó lắm mới có được hai ngày nghỉ mà lại dậy sớm làm bữa sáng, rõ ràng hai người chỉ là kết hôn giả thôi mà.”

Cố Ngôn Phong nói: “Nhà ai có con cái thi vào đại học mà không phải dậy sớm đâu? Nếu cô ấy đã gả cho tôi thì tôi phải có trách nhiệm, ít nhất người khác có cái gì, cô ấy không thể thiếu.”

Người trẻ tuổi kia chép miệng, thở dài hai tiếng: “Anh đó…”

Sau đó anh ta nói cái gì Khương Mịch hoàn toàn không nghe thấy, cô ngồi vào bàn ăn trước, chăm chú nhìn bát cháp trắng.

Không quá vài phút, Cố Ngôn Phong đã quay trở lại.

“Dậy rồi à? Ăn nhanh đi.” Anh nói: “Em còn phải đi học, không cần chờ tôi.”

Khương Mịch nhận lấy đôi đũa mà anh đưa cho, nói một tiếng cảm ơn.

Cố Ngôn Phong nhìn thấy mắt cô hơi đỏ thì quan tâm hỏi: “Ngày hôm qua em học khuya lắm à?”

“Bây giờ còn có thời gian đọc sách, tôi phải nghiêm túc học tập một lần, sau này mới không hối hận.” Cô gật đầu: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ giữ gìn sức khoẻ thật tốt.”

“Ừm, như vậy là tốt.” Cố Ngôn phong cũng không nhiều lời: “Học tập tuy quan trọng nhưng cơ thể cũng quan trọng không kém.”

Sau khi cơm nước xong xuôi, anh quay sang hỏi Khương Mịch: “Có cần tôi đưa em đến trường không?”

“Không cần đâu.” Khương Mịch nghĩ đến gương mặt anh quá mức nghịch thiên, không nghĩ sẽ đem cho anh phiền phức: “Tôi tự đi được.”

“Vậy tôi bảo tài xế đưa em đi.” Nghĩ nghĩ một lát, anh nói thêm: “Có cần mang theo vệ sĩ không?”

Khương Mịch cẩn thận hỏi: “Tôi có thể bảo vệ sĩ đánh người không?”

“Đương nhiên có thể.”

Cô không kìm được mà kinh ngạc: “Sao anh không hỏi tôi muốn đánh ai? Vì sao lại đánh?”

“Không cần hỏi.” Anh khẽ đáp: “Ở trường học, tôi có thể bảo kê cho em.”

Khương Mịch: “…”

Cố Ngôn Phong gọi một cuộc điện thoại kêu tài xế cùng vệ sĩ tiến vào.

Người vệ sĩ là nữ, dáng người cao gầy, tóc ngắn, gương mặt sắc bén khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy e dè. Cô Ngôn Phong dặn dò họ vài câu khiến họ rời đi.

Có lẽ là vì giữ mặt mũi cho Khương Mịch nên Cố Ngôn Phong để tài xế lái chiếc xe việt dã trị giá mấy trăm vạn trở cô đến trường.

Nơi nguyên chủ học chính là một trường học tư nhân, học sinh ở đây đại khái chia ra làm ba loại: có tiền; thành tích đặc biệt tốt; nguyên chủ chính là loại thứ ba, vừa không có tiền vừa không có thành tích tốt.

Sở dĩ nguyên nhân cô có thể học ở đây là bởi ngày trước các bậc phụ huynh trong nhà không có điều kiện, biết trường này tuy dành cho tầng lớp quý tộc nhưng ban lãnh đạo lại tốt tính, thế là mở một cuộc đàm phán để con cái họ có thể học tập ở đây miễn phí, cuối cùng cũng thành công.

Nhưng đây là xã hội hiện thực, con nhà nghèo vào trường tư nhân học ngay lập tức cùng con nhà giàu trở thành hai phe đối lập, ngoại trừ những ai có thành tích tốt thì số còn lại đều bị bắt nạt.

Cho nên rất nhiều bậc phu huynh lúc trước nỗ lực cho con cái theo học trường này, nay đều đã cho con chuyển trường rồi.

Nhưng chuyện chuyển trường này đối với gia đình nguyên chủ tuyệt nhiên không thể. Theo cách nghĩ của Chu Tú Xuân mà nói, đi học không mất tiền lại có thể tiếp xúc với đám con nhà giàu thì tội gì mà không học, chỉ có mấy đứa ngu mới đi chuyển trường. Mục đích bà ta nuôi lớn nguyên chủ từ trước đến nay vẫn là để gả cô cho mấy kẻ có tiền. Khi nguyên chủ yêu thầm Bách Mặc không được ba mẹ đồng ý, cho nên bản thân cô ấy cũng chẳng muốn chuyển.

Cơ mà cứ như vậy, số phận của nguyên chủ khi ở trường ngày một thảm hơn.

Bởi vì đối tượng để bắt nạt ngày càng ít đi cho nên cứ có một đối tượng là cả đám đông sẽ hùa vào trêu chọc ác ý. Khương Mịch không nghĩ sẽ gây chuyện thi phi, nhưng cô biết chắc sẽ có người tìm mình gây phiền toái.

Đối phó với những con người này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, lòng lương thiện cũng không phải lúc để dùng tới. So với họ, bản thân chỉ còn cách kiên cường hơn, hung ác hơn, doạ chết bọn họ thì may ra họ mới chịu thu móng vuốt.

Kì thi đại học đang gần ngay trước mắt, Khương Mịch không muốn lãng phí thời gian vào những việc khác nên quyết định hôm nay sẽ xử lý dứt điểm chuyện này.

Tuy rằng đây là trường học quý tộc, mấy chiếc xe sang trọng bình thường vẫn thấy, nhưng số lượng xe đắt cũng chẳng nhiều lắm.

Mà những người học ở đây kiến thức nhận biết về xe cũng không phải là bình thường, cho nên lúc thấy chiếc xe việt dã của cô đi tới liền có không ít người vây xem.

Khương Mịch kêu tài xế dừng xe, còn nữ vệ sĩ đỡ cô xuống ngồi trên xe lăn.

Lúc đám người đang vây xem khi nhìn thấy Khương Mịch, họ ngay tức khắc trợn tròn mắt, não bộ “ong” một tiếng như muốn bùng nổ luôn rồi.

“Vãi chưởng! Đó không phải là Khương Mịch sao?”

“Không thể nào! Khương Mịch là con quỷ nghèo, sao có thể ngồi vào cái xe sang như này?”

“Quan trọng hơn là gia đình của Khương Mịch, gia đình cô ta làm sao mà có được siêu xe?”

“Đó đúng là Khương Mịch rồi, tớ học cùng lớp với cô ta, nhận ra được.”

“Tớ nghe nói hình như cô ta vừa gả cho ông già nào đó có tiền.”

“Trời đất quỷ thần ơi, ông già? Như vậy cũng kinh tởm quá đó!”

“Cũng có gì ngạc nhiên quá đâu, cái loại gia đình như cô ra ngoại trừ mấy ông già, ai còn muốn nữa?”

“Đúng là không biết xấu hổ!”

…..

Khương Mịch quét mắt một vòng về phía đám quần chúng đang vây xem, muốn tìm một người để giết gà doạ khỉ.

Cô còn chưa tìm ra đối tượng nào đã nghe thấy một âm thanh âm dương quái khí ở bên cạnh la lớn nói: “Ai da, đây không phải Tiểu Mịch sao? Nghe nói cậu vừa leo lên được người kẻ có tiền. Chậc chậc, nhìn có vẻ đúng như vậy rồi đấy. Vậy bây giờ không nên gọi là Tiểu Mịch nữa nhỉ, nên gọi là tiểu ** chứ ha ha ha ha ha…”

(*Đây là từ bị khoá.)

Đám người đi theo hắn cũng cười ầm lên.

Tốt lắm, “gà” đã có.

Khương Mịch cũng nhận ra người này, hắn tên là Chu Hạo, thuộc dạng học sinh có tiền.

Nhưng là hắn cậy mình có tiền nên bình thường nhảy nhót lên tận mây xanh, động tí là tới trêu chọc người ta tạo cảm giác tồn tại.

Thời điểm trước kia nguyên chủ vừa chuyển tới, Chu Hạo đã coi trọng cô ấy, đáng tiếc người cô ấy thích là Bách Mặc, cho nên không ngần ngại từ chối hắn.

Chu Hạo khi ấy bị vả mặt nên ghi hận trong lòng, bắt nạt nguyên chủ rất nhiều lần khiến nguyên chủ mỗi lần thấy hắn thì tránh như tránh rết.

“Nhưng sao lại ngồi trên xe lăn vậy?” Chu Hạo đối với việc bắt nạt nguyên chủ đã thành thói quen, lúc này cũng không bởi vì Khương Mịch có chút trông khác trước mà cảnh giác, hắn dùng những từ ngữ ô uế nhục mạ cô: “Một ông già mà cô cũng có thể chơi sao? Hôm qua cô không đi học chắc cũng là vì không xuống được giường nhỉ? Kinh nghiệm của cô phong phú như vậy mà cũng không chịu được à? Chia sẻ cho tôi biết một chút, hai chúng ta giao lưu…”

“Tiểu Hà, vất vả cho chị rồi.” Khương Mịch cầm điện thoại, gọi nữ vệ sĩ một tiếng.

Nữ vệ sĩ tên là Tiểu Hà không nói hai lời, nhanh chóng nện một quyền lên mặt Chu Hạo.

Chu Hạo bay ra khoảng ba mét, “loảng xoảng” một tiếng ngã trên mặt đất, khoé miệng trào máu.

“Mẹ kiếp!” Chu Hạo muốn điên lên rồi, lời mắng chửi buông ra còn thẳng thừng hơn lúc nãy: “Con đĩ Khương Mịch này, mày bán thân lại còn… A!”

Nữ vệ sĩ lại đánh thêm một quyền, lần này hắn lại bay tới hướng mọi người đang vây xem, máu mũi hộc ra.

“Đánh người rồi!”

“Khương Mịch ghê quá!”

“Gọi thầy đến đây đi!”

…..

Chu Hạo bị nữ vệ sĩ đánh đến mức nằm bẹp dí trên mặt đất, kêu rên liên tục, đáng tiếc chẳng ai dám tiến lên cứu hắn.

Có người định tiến lên giúp hắn, ngay lập tức bị vệ sĩ ném ánh mắt doạ quay trở về.

“Thầu Lư tới rồi!”

Thời điểm Chu Hạo sắp tắt thở thì cũng là lúc giám thị Lư Duệ Hỉ vội vội vàng vàng chạy tới.

“Gì đây! Cái gì đây!” Thầy Lư vừa thấy hiện trường vụ ẩu đả thì không nhịn được hét lớn: “Dừng tay! Mau dừng tay! Khương Mịch!”

“Chị, đừng đánh nữa.” Khương Mịch ra lệnh cho Tiểu Hà, còn rất lễ độ chào hỏi với chủ nhiệm: “Thầy Lư buổi sáng tốt lành!”

“Tốt cái đầu cô!” Ông ta tức giận đến mốn điên lên rồi: “Khương Mịch, cô có biết đây là trường học không? Đánh người trong trường là sẽ bị đuổi học đấy!”

“Thầy ơi, ở đây là cổng trường mà.” Khương Mịch cười đến vui vẻ mà chỉ vị trí dưới đất: “Em còn nhớ rõ, lần trước em bị người ta bắt nạt ở đây thầy còn nói ở chỗ này phát sinh chuyện gì, trường học cũng không quản, thầy còn nhớ không?”

Thầy Lư sửng sốt, rõ ràng là đuối lý nên cũng hơi bình tĩnh một chút, nhận ra Khương Mịch bây giờ đã khác xưa.

Ông ta không biết Khương Mịch đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành hoà hoãn lại: “Nhưng em cũng không thể đánh bạn học được.”

“Thầy, thầy nghe cái này đã, rồi nghe xong hãy phán quyết cậu ta có nên đánh hay không.” Khương Mịch vẫn luôn cầm điện thoại trong tay bây giờ lại mở ra một đoạn ghi âm. Những lời vũ nhục phỉ báng danh dự của người khác vang lên, bao gồm Chu Hạo và cả đám người vây xem kia nói.

Đoạn ghi âm vừa phát lên thì đám người kia theo bản thân liền hoà vào đám đông trốn mất.

Thầy giáo Lư sắc mặt khó coi đến cực điểm, vừa nhấc mắt lên liền phát hiện người tài xế phía sau Khương Mịch còn đang cầm điện thoại ghi hình!

“Thầy Lư không cần sợ.” Khương Mịch mỉm cười nói: “Người này chỉ đang phát sóng trực tiếp mà thôi, bất quá bây giờ chưa có ai xem, còn sau đó thì em không chắc.”

“Mau đưa Chu Hạo đến bệnh viện đi, ai không liên quan thì cút đi, vào lớp học.” Ông ta quả thực không thể hít thở bình thường được nữa: “Khương Mịch… em… em theo tôi đến phòng giáo vụ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN