Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập - Chương 88
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập


Chương 88


Nhất thời không biết nên nói gì.

“Buông ra đi, mọi người đang nhìn kìa.” Khương Mịch nhìn Ngu Bạch và Mạnh Lan Quân, hơi chần chờ.

Vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ nên mọi người đều vội vàng chạy trốn, không ai chú ý tới những chi tiết này. Lúc này tất cả đều bình tĩnh lại, dễ dàng nhận ra không khí khác lạ giữa hai người họ.

Cố Ngôn Phong liếc nhìn đám Ngu Bạch, bỗng nhiên khom lưng, ôm Khương Mịch lên theo kiểu công chúa.

Phải ôm cô như vậy thì trong lòng anh mới trấn định lại một chút.

Khương Mịch cả kinh, thấp giọng hỏi: “Anh điên rồi sao? Làm gì vậy?”

Cố Ngôn Phong dùng giọng không lớn không nhỏ đáp: “Đừng sợ, tình huống này không đi được cũng đừng xấu hổ, anh ôm em đi.”

Khương Mịch: “……”

Vậy được rồi, cô duỗi tay ôm lấy cổ anh, dán gần lên người anh.

Cố Ngôn Phong ôm Khương Mịch đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống.

Hạ Uẩn Dung nghe được tiếng động mới vội vàng chạy xuống lầu, khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy tới hỏi.

Sau khi xác định Khương Mịch không sao, ông mới đi trấn an khách khứa.

“Mịch Mịch, cậu không sao chứ?” Tạ Hiểu Toàn và Tô Phán vội vàng chạy tới đây.

Khương Mịch lắc đầu: “Không sao, chỉ hơi sợ một tí thôi.”

“Mịch Mịch, em có bị thương chỗ nào không? Hay đến bệnh viện kiểm tra thử đi!” Mạnh Lan Quân và Ngu Bạch đồng thời chạy đến, Ngu Bạch đứng bên cạnh không hé răng, còn Mạnh Lan Quân không kìm được hỏi thăm liên tục.

Vừa rồi nếu không có Khương Mịch, hai người họ căn bản không thể nào tưởng tượng được chiếc đèn sẽ rơi xuống, chắc chắn trốn không thoát.

“Em không sao, hai người không sao chứ?” Khương Mịch quan tâm hỏi: “Hình như em dùng lực mạnh quá, đẩy hai người ngã thì phải?”

Đúng thật là hai người họ thiếu chút nữa đã té ngã, rượu trong tay cũng đổ hết lên lễ phục, nhìn qua rất chật vật. Nhưng cái này không thể so sánh với tính mạng được.

“Chúng tôi không sao.” Ngu Bạch hé môi, nghiêm túc nói: “Khương Mịch… Cảm ơn cậu.”

Khương Mịch nhìn cô ta một cái, không biết nói gì.

Sở dĩ vừa rồi cô phản ứng nhanh như vậy, là vì cô có cảm giác áy náy không tên với Mạnh Lan Quân. Mặc dù mọi chuyện còn chưa phát sinh, nhưng nếu đã xuyên qua, ngay cả hệ thống còn có thì ai biết được những cốt truyện trong sách sẽ chỉ xảy ra một lần? Cô cứu người không phải xuất phát vì tấm lòng cao thượng, mà đơn giản là vì muốn an tâm. Dù sao thì sau lần cứu Mạnh Lan Quân này, tâm lý của cô cũng dễ chịu hơn nhiều.

Ngay cả Ngu Bạch cũng là cô thuận tay cứu giúp.

“Không sao.” Khương Mịch xua xua tay, nói: “Cậu là khách của tôi, tôi không thể làm khách của mình bị thương được.”

Tạ Hiểu Toàn đứng bên cạnh kéo tay Khương Mịch.

Khương Mịch không hiểu, hoang mang nhìn cô ấy.

Tạ Hiểu Toàn chỉ quần áo trên người Ngu Bạch, lúc này Khương Mịch mới nhận ra Ngu Bạch không mặc lễ phục.

Hóa ra cô ta không phải là khách? Vậy chuyện vừa rồi….

“Tôi không phải khách cậu mời đến, sở dĩ tôi ở đây là vì…. Đây là khách sạn nhà tôi.” Ngu Bạch đỏ mặt nói.

“Khách sạn nhà cậu?” Khương Mịch nhíu mày: “Vậy cậu giải thích cho tôi nghe đi, tại sao cái đèn này đột nhiên lại rơi xuống?”

“Nhất định tôi sẽ điều tra rõ ràng…” Ngu Bạch còn chưa nói xong, phía sau lại vang lên những tiếng kinh hô.

Cả đám người đồng loạt quay đầu lại.

Khương Mịch vừa thấy liền khiếp sợ. Bách Mặc ngã từ trên cầu thang xuống, lăn vài vòng dưới đất rồi bất động, nhìn có vẻ như đang hôn mê!

Cố Ngôn Phong cùng Hạ Uẩn Dung vội vàng đi tới xem xét.

Khương Mịch đang định đi theo, trong đầu bỗng nhiên xuất hiên một thanh âm máy móc lạnh lẽo: “Chào cô, Khương Mịch, ta là Thiên tài 70 xu.”

Cuối cùng hệ thống đã tìm tới cửa.

Khương Mịch đầu tiên là vui vẻ, ngay sau đó lại mắng: “Cái gì mà Thiên tài 70 xu? Ta thấy ngươi chính là đồ rác rưởi thì có! Cái tên Đồ ngốc 10 xu càng thích hợp với ngươi hơn. Ngươi tới tìm ta là có ý gì? Ta không muốn ở chung một chỗ với ngươi, cũng không muốn hợp tác với ngươi. Mời ngươi, ngay lập tức, cút đi!”

Hệ thống đợi Khương Mịch mắng xong mới nói: “Hẳn là cô biết rõ, vừa rồi ta đã cứu cô.”

Khương Mịch nhớ đến cảnh khi chiếc đèn treo rơi xuống lại tạm dừng 0.1 giây, trong lòng cô cũng hiểu đại khái chỉ có hệ thống mới làm được việc này.

“Nhưng mà, chiếc đèn rơi xuống chẳng lẽ không phải công lao của ngươi sao?” Khương Mịch cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ còn muốn ta biết ơn ngươi?”

Hệ thống trầm mặc trong giây lát, sau đó nói: “Thật xin lỗi, ta không nghĩ sẽ làm cô bị thương.”

Khương Mịch vừa tức vừa buồn cười: “Vậy chẳng lẽ làm người khác bị thương thì được? Cho dù ngươi có năng lực hơn người thì cũng không thể muốn làm gì thì làm được. Ngươi từ đâu tới? Ta không tin không ai có thể quản được ngươi. Đừng để cho ta tìm được cách khiếu nại ngươi, nếu không, ta cũng cho ngươi nếm thử cảm giác bị đèn rơi vào người….”

“Không cần, năng lượng của ta sắp hết rồi, cứ nói chuyện như thế này thì ta lập tức sẽ chết.” Thanh âm của hệ thống vẫn lạnh lẽo như thường, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có chút khổ sở: “Còn một ít thời gian cuối cùng, cô còn gì muốn hỏi không?”

Khương Mịch nhíu mày: “Ngươi muốn chết? Lần trước khi Tiêu Hàm Sương chết ngươi cũng nói sẽ chết, nhưng sau đó ngươi lại tìm đến Bách Mặc. Ngươi cho rằng lần này ta sẽ tin sao?”

“Mặc dù lần đó lừa Tiêu Hàm Sương nhưng ta cũng bị mất rất nhiều năng lượng, vậy nên năng lực của ta càng ngày càng yếu.” Hệ thống nói: “Lần này là thật, thời gian không còn nhiều nữa, cô không muốn hỏi gì thật sao?”

Khương Mịch cảm giác nó không giống như đang nói dối, vì thế nhanh chóng hỏi: “Mẹ của thầy Cố có thể tỉnh lại không?”

“Có thể.” Hệ thống khẳng định, “Đợi khi nào ta hết năng lượng, sức mạnh áp chế bà ấy sẽ biến mất, bà ấy đương nhiên sẽ tỉnh lại. Nhưng ký ức mấy năm nay sẽ không có.”

Chỉ cần có thể tỉnh lại là tốt rồi, không có ký ức càng tốt, nếu không bà ấy sẽ rất khổ sở. Khương Mịch lại hỏi: “Còn ba mẹ ta?”

Lần này hệ thống không hề hé răng.

“Hử?” Khương Mịch có chút hoảng hốt: “Ngươi đừng giả chết mà, chắc chắn thầy Cố đoán không sai. Gia đình ta xuyên qua đều là tại ngươi đúng không? Vì thế ngươi mới áy náy, vậy nên vừa rồi mới cứu ta, đúng không?”

Hệ thống vẫn không lên tiếng, Khương Mịch sợ nó đã chết, nếu vậy thì cô biết đi đâu tìm biện pháp giải quyết bây giờ. Cũng may là hệ thống biết suy nghĩ của Khương Mịch, nó nhanh chóng mở miệng: “Cô đừng lo lắng, ta vẫn chưa chết, chỉ là đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào mà thôi.”

“Còn cần phải nghĩ á?” Khương Mịch cả giận nói: “Nói bắt đầu từ lúc ta xuyên đến đây đi.”

“Vậy được rồi.” Hệ thống bày ra dáng vẻ rất dễ nói chuyện: “Thật ra tất cả mọi chuyện các người đều đoán đúng, duy chỉ có một chuyện đã đoán sai. Mục tiêu ban đầu ta muốn tìm là Khương Mịch chứ không phải Bách Mặc.”

Khương Mịch: “…………”

Cái này là IQ không đủ chứ không phải do mù đường đúng không?

Hệ thống không phản ứng việc cô bức xúc: “Cô biết đấy, đây là một thế giới trong sách, mà nhiệm vụ của ta là làm nữ phụ trở mình, chính là làm Khương Mịch trở mình.”

Khương Mịch load thông tin trong chốc lát: “…Vậy tức là, mục tiêu của ngươi không phải là ta, mà là chủ nhân của thân thể này?”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Khương Mịch càng hết chỗ nói nổi: “Ngươi ngay cả trẻ con với người trưởng thành cũng không phân biệt được?”

“Không phải.” Lần này giọng của hệ thống tựa hồ mang theo chút bất đắc dĩ: “Giống như những gì Cố Ngôn Phong đã đoán, ngày ta xuất hiện đã làm nhiễu loạn không gian từ trường, khiến cô bị xuyên qua. Việc này đối với ta mà nói chính là sự cố cực kỳ nghiêm trọng, cho dù hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ bị phạt. Vì thế ta muốn tìm cô trở về trước, sau đó đi làm nhiệm vụ sau.

Khương Mịch: “…… Cứ cho là thế thì tại sao ngươi lại đến tìm Tiêu Hàm Sương?”

“Người ta muốn tìm là mẹ cô, Khương Di. Ta muốn để bà ấy xuyên qua, sau đó đem cô về.” Hệ thống giải thích: “Nhưng thật sự ta không nhạy bén với các con số lắm, đi nhầm nhà, sau đó vội vã nghĩ Tiêu Hàm Sương là mẹ cô. Đợi đến khi ta phát hiện thì đã bại lộ, Tiêu Hàm Sương đã phát hiện ra sự tồn tại của ta, ta đành phải đâm lao phải theo lao.”

Khương Mịch không muốn mắng chửi nữa.

“Việc ta làm cho cô xuyên qua tuyệt đối không thể để cho người khác biết, vì thế ta chỉ đành nói với Tiêu Hàm Sương, mục tiêu của ta là chế tạo ra một thiên tài.” Có lẽ hệ thống cảm giác được Khương Mịch bất lực với nó rồi nên chỉ độc thoại một mình: “Ta còn đang suy nghĩ biện pháp xem nên cứu cô như thế nào, Khương Di đã đi tìm cô, suýt nữa thì chết…”

“Khoan đã.” Khương Mịch cảm thấy không đúng: “Chẳng phải mẹ ta cũng xuyên qua sao?”

Hệ thống nói: “Khi cô xuyên qua, trên người có rất nhiều đồ vật bị bắt để lại, bao gồm những thứ ba mẹ nuôi cô nhìn thấy, còn có cả đôi tất. Đó là đôi tất do Khương Di tự đan nên bà ấy nhận ra, nó lại được nhặt bên vách núi nên bà ấy tưởng cô rơi xuống vực, không chút nghĩ ngợi đã nhảy xuống tìm cô. Nhưng tìm làm sao được? Khi thấy bà ấy sắp chết, ta chỉ có thể làm nhiễu loạn không gian…. làm bà ấy cũng xuyên qua.”

Khương Mịch: “…. Nếu ngươi có thể khiến bà ấy xuyên qua thì tại sao không cho ta xuyên trở về?”

“Ta chỉ có thể làm nhiễu loạn không gian từ trường, những cái khác thì không làm được. Thậm chí nơi Khương Di xuyên đến có cùng một chỗ với cô hay không ta cũng không xác định được. Nhưng khi ta phát hiện ra Khương Di, bà ấy đã rơi giữa không trung, đó là biện pháp duy nhất ta có thể cứu bà ấy.”

Khương Mịch thật sự không biết nên nói cái gì: “Còn ba ta thì sao?”

“Ba cô cũng giống với mẹ cô, cũng tìm được đến vách núi. Điểm khác nhau chính là khi ấy không chỉ tìm được đôi tất của cô mà còn có hoa tai mẹ cô để lại.”

Khương Mịch đã hiểu: “Vì thế ba ta cũng rơi xuống vách núi, sau đó ngươi cũng cho ông ấy xuyên qua?”

“Các người không hổ là người một nhà.” Hệ thống không nhịn được bức xúc: “Không chỉ có ba cô, ngay cả chú cô cũng thiếu chút nữa rơi xuống đó, may mà có ta phát hiện kịp.”

Khương Mịch nhớ lúc nãy Bách Mặc có nói nửa đêm Hạ Uẩn Dung đã từng đến chùa Thanh Linh, hình như muốn tự sát.

“Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta?” Khương Mịch khó chịu: “Gia đình ta chia ly nhiều năm như vậy là tại ai?”

Hệ thống lập tức chuyển đề tài: “Hai lần nhiễu loạn không gian đã làm năng lượng của ta mất hơn phân nửa, vậy nên không thể ở trong cơ thể Tiêu Hàm Sương được nữa, phải thiêu cháy bà ta.”

Khương Mịch không rõ: “Nếu chuyện ngươi đồng sinh cộng tử với Tiêu Hàm Sương đều là giả, vậy tại sao ngươi không đi tìm nguyên chủ đi, ngược lại còn muốn Tiêu Hàm Sương hại mẹ của thầy Cố làm gì?”

“Thiêu chết Tiêu Hàm Sương là một sự kiện quan trọng. Ta áp chế linh hồn Phí Nhất Nhược vào trong trạng thái ngủ, như vậy cả hai người đều còn sống, tạm thời ta sẽ không bị lộ.” Hệ thống thở dài: “Nhưng lúc ấy ta không nghĩ Cố ngôn phong lại khó chơi như vậy.”

Khương Mịch không hiểu lắm: “Tại sao ngươi không đi giúp nguyên chủ mà cứ phải tính kế thầy Cố?”

“Cố Ngôn Phong là chồng tương lai của Khương Mịch.” Hệ thống nói: “Ban đầu ta muốn cho anh ta kiếm tiền, sau đó đi chăm sóc nguyên chủ, ai ngờ… Đi một bước lại sai một bước.”

Khương Mịch suy nghĩ trong chốc lát, vẫn cảm thấy không đúng: “Dựa theo cách nói của ngươi thì ban đầu, mẹ của thầy Cố sẽ không bị linh hồn của Tiêu Hàm Sương chiếm đóng, đương nhiên anh ấy sẽ không phải chịu ngược đãi, như thế thì tại sao phải cùng nguyên chủ đính hôn?”

Hệ thống: “Chẳng phải trong sách đã viết rồi sao? Anh ta có bệnh kín, nếu không kết hôn với nguyên chủ thì sẽ chết.”

Khương Mịch không ngờ thật sự là có căn bệnh kín này: “Là bệnh kín gì vậy?”

“Đại khái là mất ngủ.” Hệ thống nói.

Khương Mịch: “…. Mất ngủ mà nghiêm trọng đến mức đó sao?”

Hệ thống nghĩ ngợi rồi giải thích: “Chứng mất ngủ của Cố Ngôn Phong rất nghiêm trọng, tới khi nào không ngủ được thì sẽ chết. Lão hòa thượng đã đoán mệnh cho anh ta, chỉ có thể kết hôn với nguyên chủ mới giải quyết được vấn đề này.”

Không quan tâm tới chuyện Khương Mịch cạn lời, hệ thống tiếp tục độc thoại: “Vì thế nếu không muốn anh ta chết, cô phải sống với anh ta tới già.”

Khương Mịch: “…. Vậy lần trước, sau khi chúng ta vạch trần Tiêu Hàm Sương, tại sao ngươi không trược tiếp tới tìm ta mà lại tìm tới Bách Mặc?”

“Nhiệm vụ của ta có hạn kết thúc trước khi cô 18 tuổi. Nói cách khác, hết ngày hôm nay, nếu ta không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ….. Sau khi Tiêu Hàm Sương chết, cô có ác cảm với ta, chắc chắc sẽ không muốn hợp tác với ta. Mà chẳng phải cô thích Bách Mặc sao? Ta nghĩ, nếu đổi sang cách khác, để Bách Mặc giúp cô thì sẽ dễ dàng hơn…”

“IQ của ngươi thật sự có vấn đề rồi.” Khương Mịch trợn trắng mắt: “Ta thích thầy Cố, nguyên chủ mới thích Bách Mặc. Chuyện đó mà ngươi cũng không nhận ra?”

“Cô với Cố Ngôn Phong chỉ là kết hôn giả, ta chỉ nhớ cốt truyện chứ ai biết đâu… Thôi được rồi, ta thừa nhận, là ta ngu ngốc.” Hệ thống nói: “Ta không ngờ Bách Mặc là một tên có dã tâm quá lớn, không chịu nổi dụ hoặc. Thậm chí cậu ta còn không chịu nghe ta nói, cố chấp làm, suốt ngày càu nhàu năng lượng của ta ngày càng yếu. Sở dĩ hôm nay cậu ta làm đèn rơi xuống là vì biết kết cục của Mạnh Lan Quân trong truyện, cho dù cô ta chết thì chúng ta cũng không tính là phạm quy.”

“Ta không muốn phí thời gian mắng ngươi nữa.” Cuối cùng Khương Mịch cũng đã biết tường tận mọi việc, lắc đầu nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ba mẹ ta còn có thể trở về không?”

Hệ thống nói: “Ta đã để lại cho ba người nhà cô một cánh cửa, nếu cô đã trở lại thì chứng tỏ chỉ cần bọn họ đi đến cánh cửa đó thì có thể quay về. Nhưng khi nào về thì ta cũng không biết.”

Khương Mịch: “……”

“Xin lỗi, là do năng lượng của ta không đủ.” Hệ thống nói: “Ta chỉ có thể làm được đến đây thôi.”

“Còn Bách Mặc thì sao?” Vừa rồi Bách Mặc đang hôn mê đã được đưa đến bệnh viện, Hạ Uẩn Dung cũng đi theo. Cố Ngôn Phong ở lại hiện trường, có lẽ phát hiện vẻ mặt cô thay đổi nên cũng không tới quấy rầy, Khương Mịch rất lo lắng: “Cậu ta sẽ không chết chứ? Sau khi cậu ta tỉnh lại có làm lộ bí mật của ta không?”

“Không chết được đâu.” Hệ thống bảo đảm: “Ta đã để lại chút năng lượng cuối cùng, chuyện về hệ thống cùng bí mật của cô sẽ bị xóa sạch, cậu ta sẽ không tạo ra uy hiếp gì cho các người nữa.”

Mọi chuyện đã hoàn toàn rõ ràng, Khương Mịch lại hỏi thêm vấn đề cuối cùng: “Có phải nguyên chủ đã xuyên thành ta không?”

“Có lẽ vậy, chờ ba mẹ cô trở về, cô có thể hỏi bọn họ…..”

Còn nói xong, trong đầu Khương Mịch bỗng nhiên vang lên âm thanh máy móc khác: “Cảnh báo! Hệ thống 70 xu không còn đủ năng lượng! Ba phút sau khởi động quá trình tự hủy.”

“Ta phải đi đây.” Hệ thống nói: “Khương Mịch, lúc trước là ta sai, ta nghĩ phải có tiền hoặc có danh dự, đứng trên đỉnh thế giới mới tính là thành công. Thật ra hạnh phúc chính là thành công lớn nhất rồi, cô đã trở mình thành công, mong cô vẫn luôn vui vẻ.”

Thanh âm cảnh báo giống như tiếng búa nhức óc vẫn đánh ở màng tai Khương Mịch, cô không khỏi có chút khó chịu: “Ngươi sẽ tự hủy thật ư?”

Cô đợi ba phút, rốt cuộc hệ thống cũng không đáp lại.

“Mịch Mịch.” Cố Ngôn Phong trấn an mọi người xong rồi mới đến đây: “Em sao vậy? Vẫn ổn chứ?”

“Em không sao.” Khương Mịch lắc đầu: “Vừa rồi hệ thống 70 xu tới tìm em…”

Còn chưa nói xong, điện thoại Cố Ngôn Phong đã vang lên.

Anh nghe máy, không biết đối phương nói câu gì mà vẻ mặt trở nên phức tạp.

“Có chuyện gì vậy?” Sau khi tắt máy, Khương Mịch hỏi anh.

Môi Cố Ngôn Phong run nhè nhẹ: “Mẹ anh tỉnh rồi….”

HCA: Vote đủ nhé bà con ~ Nếu trong một ngày được 200 lượt vote thì ngày mai mình sẽ đăng hai chương liên tiếp, còn không thì một chương thôi. (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN