Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập
Chương 89
Edit: Cẩm Anh.
Khương Mịch nhớ vừa rồi hệ thống đã nói, sau khi năng lượng của nó tiêu hao hết, Phí Nhất Nhược sẽ tỉnh lại.
Vậy nên đúng là hệ thống đã tự hủy ư?
Khương Mịch bỗng nhiên cảm thấy tâm tình thật phức tạp, nhưng hiện tại không kịp nói gì cả, cô nhanh chóng nắm tay Cố Ngôn Phong: “Chuyện còn lại cứ để em lo, anh mau tới bệnh viện đi.”
Cố Ngôn Phong không hề sốt ruột: “Không còn chuyện gì để em lo nữa rồi.”
Lúc này Khương Mịch mới phát hiện đại sảnh đã vắng tanh, khánh khứa đều đã về hết.
“Vậy… Em đến bệnh viện cùng anh nhé?” Khương Mịch hỏi.
Cố Ngôn Phong trở tay nắm chặt lấy tay cô, lôi cô đi về hướng gara.
La Giang đã đợi sẵn trong xe.
“Anh La, để em lái cho.” Khương Mịch muốn nói cho Cố Ngôn Phong biết chuyện của hệ thống, dù cô tin tưởng La Giang nhưng cũng không thể nói trước mặt anh ta được.
La Giang biết cô đã lấy được bằng lái, nhưng ngày thường ít khi lái xe nên cũng không yên tâm lắm, quay đầu xin ý kiến của Cố Ngôn Phong.
Cố Ngôn Phong kéo cửa xe bên ghế phụ ra: “Em lái xe chú Hạ đi, chúng ta đi cùng nhau.”
Trước đó Hạ Uẩn Dung đi bằng xe cứu thương đến bệnh viện, để chìa khóa lại cho anh.
“Đến anh La còn không tin kỹ thuật lái xe của em, anh không sợ à?” Khương Mịch thắt đai an toàn, cố ý nói: “Muốn ngồi sang xe của anh La không?”
Cố Ngôn Phong nghiêng đầu đánh giá cô một hồi, điềm nhiên nói: “Đừng liên tục nói đến kỹ thuật lái xe, anh sẽ nghĩ nhiều.”
Khương Mịch là một cô gái nhỏ đơn thuần, mất vài giây sau mới phản ứng lại, sau đó đỏ mặt: “….. Thầy Cố! Trong đầu anh toàn nghĩ linh tinh gì thế?!”
Cố Ngôn Phong thấp giọng cười một tiếng, không trả lời vấn đề này mà hỏi lại cô: “Phải đi gặp người lớn rồi, em thấy hồi hộp không?”
Khương Mịch chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, nắm tay lái rất vững: “Em đáng yêu thế này mà còn cần phải hồi hộp sao?”
Thật ra cô vô cùng hồi hộp, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài được, quá mất mặt.
“Nói không sai.” Cố Ngôn Phong gật đầu.
Khương Mịch cảm thấy thái độ của anh không đúng lắm, nhân lúc có đèn đỏ, cô quay xuống nhìn thoáng qua, phát hiện ngón tay anh vô thức nắm chặt lấy đai an toàn, đầu ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch.
Khương Mịch bỗng nhiên hiểu ra, thật ra người hồi hộp mới chính là Cố Ngôn Phong.
Đương nhiên anh thật tình hy vọng mẹ mình có thể sớm tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh lại phải đối diện như thế nào? Giữa hai người họ không hề có khúc mắc, nhưng có thể trở về quan hệ thân mật như trước kia hay không thì không ai nói trước được.
“Hệ thống nói, ký ức mấy năm nay dì sẽ không nhớ đâu.” Khương Mịch vội vàng an ủi anh, quên đi chuyện bản thân cũng đang rất khẩn trương.
“Không ngạc nhiên lắm.” Cố Ngôn Phong thở dài: “Phải rồi, hôm nay hệ thống đã nói với em những gì?”
Khương Mịch kể hết mọi chuyện ra: “Có lẽ là do đọc nhiều tiểu thuyết quá nên em luôn nghĩ hệ thống là một thứ gì đó rất vĩ đại. Không ngờ lại gặp phải thứ hệ thống ngu xuẩn như vậy. Nhưng cũng may là nó ngu, bằng không nó đã gây nguy hại cho chúng ta. Nó cũng chẳng phải hệ thống thiên tài gì, đến đây chỉ để gây rắc rối. Vậy nên, tình huống bây giờ cũng chưa phải là tệ lắm….. Chỉ là…. Xin lỗi anh, thầy Cố.”
Cố Ngôn Phong không hiểu: “Tại sao lại muốn xin lỗi anh?”
“Ban đầu hệ thống vô ý làm em xuyên qua. Nếu nó mặc kệ em, trực tiếp đi tìm nguyên chủ thì anh và dì sẽ không gặp tai bay va gió rồi.” Đương nhiên Khương Mịch biết trong chuyện này cô không sai, nhưng cô đau lòng cho Cố Ngôn Phong.
Cố Ngôn Phong trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nhẹ cười: “Chẳng phải em đã bồi thường bản thân cho anh rồi sao? Anh không so đo nữa.”
Khương Mịch: “….”
Ok, là cô lo lắng thừa, Cố Ngôn Phong còn có thể đùa giỡn với cô thì hồi hộp khẩn trương chỗ nào chứ.
“Nếu lúc ấy hệ thống mặc kệ em, để một mình em xuyên đến thế giới khác…. Nói không chừng em đã không sống được đến bây giờ. Vì thế, thà để anh chịu khổ, đổi lại hiện tại em khỏe mạnh là được.” Cố Ngôn Phong lại bổ sung thêm một câu.
Hốc mắt Khương Mịch tức khắc đỏ lên.
“Chú ý lái xe đi.” Cố Ngôn Phong nhắc nhở: “Giống như lời em nói ấy, nhà chúng ta có nhiều tiền, sinh mạng rất quý.”
Khương Mịch: “….”
Cảm xúc của cô hoàn toàn bị Cố Ngôn Phong phá vỡ rồi.
Đúng lúc này, di động của Cố Ngôn Phong lại vang lên, là Hạ Uẩn Dung gọi tới.
Ông nói Bách Mặc đã tỉnh, nhưng hình như có dấu hiệu của việc mất trí nhớ.
Cố Ngôn Phong nói vắn tắt là hệ thống đã biến mất nên ký ức của Bách Mặc mới bị xóa sạch, sau đó lại nói: “Chú Hạ, phiền chú để ý quan sát cậu ta, cháu sợ cậu ta đang giả vờ mất trí nhớ.”
Anh bật loa ngoài nên toàn bộ quá trình Khương Mịch đều nghe thấy hết, cô chờ anh tắt điện thoại rồi mới hỏi: “Lúc ấy Bách Mặc hôn mê, có lẽ cậu ta không biết chuyên hệ thống xóa ký ức của mình nên chắc không phải giả vờ.”
Cố Ngôn Phong cũng chỉ muốn cẩn thận hơn thôi: “Đề phòng là tốt nhất.”
Khi nói chuyện, xe đã lái tới bệnh viện, Khương Mịch đỗ xe xong, cảm xúc hồi hộp lại tự động dâng lên.
“Đi thôi.” Cố Ngôn Phong đi sang bên ghế điều khiển, giúp Khương Mịch kéo cửa xe ra, thuận tiện nắm lấy tay cô.
Khương Mịch không hề ngần ngại, trực tiếp đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Cố Ngôn Phong sẽ đưa cô đến gặp người lớn trong nhà, đồng thời cô sẽ đưa anh đến gặp Phí Nhất Nhược, giúp anh có dũng khí đối mặt với quá khứ.
“Anh ba, chị dâu.” Hai người còn chưa kịp đi, một chiếc xe khác lại dừng ngay bên cạnh, Cố Ngôn Sanh và Cố An cũng đã tới.
Bọn họ chào hỏi, không có thời gian hàn huyên tâm sự mà chạy thẳng đến phòng điều trị.
Cố Vinh Xa ở nhà nên cách bệnh viện cũng gần, đã tới từ sớm.
Nhóm người bọn họ vừa đi đến cửa phòng bệnh đã bị quản gia ngăn cản.
Quản gia sắc mặt ngưng trọng, gần như không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Ngôn Phong mà nói: “Ngôn Phong à, có chuyện này…. cháu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt trước.”
Khương Mịch cảm giác bàn tay đang nắm tay mình đột nhiên siết chặt, cô vội duỗi một tay khác ra nắm tay anh.
“Chú Trương, có chuyện gì thì chú cứ nói, đừng ngại.” Yết hầu phía dưới của Cố Ngôn Phong lăn lộn, miễn cưỡng duy trì trạng thái bình tĩnh.
“Đại phu nhân bà ấy… hình như bị mất trí nhớ.” Quản gia Trương căng da đầu nói.
Tảng đá trong lòng Cố Ngôn Phong mạnh mẽ rơi xuống đất, Khương Mịch cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cũng còn may, bọn họ đã đoán trước được việc này rồi.
Nhưng Cố Ngôn Sanh và Cố An không biết, bọn họ ngay lập tức kinh hãi: “Tại sao lại mất trí nhớ được?”
“Bác gái quên cái gì?”
“Ký ức của đại phu nhân, hình như còn dừng lại ở năm Cố Ngôn Phong 10 tuổi.” Tóc của quản gia Trương dường như trắng thêm mấy sợi.
“Sức khỏe có vấn đề gì không?” Cố Ngôn Phong lại hỏi.
Quản gia lắc đầu: “Bác sĩ đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Cố Ngôn Phong nói, “Ký ức…. cũng không quan trọng lắm, chỉ cần người không sao là được.”
“Đúng đúng đúng, người không sao là được.” Cố Ngôn Sanh và Cố An lập tức phụ họa: “Mất trí nhớ cũng không phải chuyện gì đáng sợ, cùng lắm thì mấy ngày sau lại nhớ ra thôi.”
Cố Ngôn Phong hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng bệnh ra, nhưng không lập tức đi vào.
Bên trong cánh cửa, Cố Vinh Xa đang cùng Phí Nhất Nhược khóc lóc, một người khóc vì người khác mất trí nhớ, một người khóc vì người khác già đi.
Đối với Phí Nhất Nhược mà nói, trong ký ức của bà, Cố Vinh Xa vẫn còn đang trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, mặc dù không tán đồng cách sinh hoạt của ông nhưng đúng là Cố Vinh Xa đã giúp đỡ mẹ con bà rất nhiều, vậy nên Phí Nhất Nhược rất quý mến ông.
Nghe thấy tiếng động, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, rõ ràng Phí Nhất Nhược khiếp sợ hơn vui vẻ.
“Mẹ.” Cố Ngôn Phong chậm rãi đi đến mép giường: “Mẹ có nhận ra con không?”
Phí Nhất Nhược duỗi tay muốn kéo tay anh, lúc này mới chú ý trong tay anh còn nắm tay người khác. Bà chớp chớp mắt, càng thêm kinh ngạc nhìn về phía Khương Mịch.
Bà tỉnh lại đã bị mất trí nhớ, đương nhiên không ai nói cho bà biết rằng Cố Ngôn Phong đã đính hôn.
“Dì ạ.” Khưong Mịch vội vàng rút tay về, bày ra dáng vẻ nghiêm trang chào hỏi.
Cô sợ kích thích tới Phí Nhất Nhược, ảo não không hiểu vì sao vừa rồi mình không nhớ phải buông tay ra.
“Mẹ, đây là Khương Mịch.” Cố Ngôn Phong vội cầm tay Phí Nhất Nhược, mỉm cười nói, “Là vợ chưa cưới của con.”
Phí Nhất Nhược rất mạnh mẽ, sau một hồi bàng hoàng thì lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, kéo lấy tay Khương Mịch: “Mặc dù dì không nhớ chuyện các con đính hôn là như thế nào, nhưng dì cảm thấy con rất quen, hình như gặp ở đâu rồi thì phải.”
Có lẽ bà chỉ không muốn cho mọi người xấu hổ nên mới nói những câu này. Nhưng Khương mịch nghe xong vẫn rất cảm động, sống mũi chua xót.
Cố Ngôn Sanh ở bên cạnh thấy vậy thì cũng không tiến lên chào hỏi, ra hiệu bằng mắt cho Cố An. Sau đó yên lặng đẩy Cố Vinh Xa ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
Ba người trong phòng vẫn chưa phát hiện, Cố Ngôn Phong cầm cả tay Phí Nhất Nhược và Khương Mịch nắm lấy, đỏ mắt nói: “Cô ấy chính là Quả quýt đã mất tích nhà dì Khương, có lẽ mẹ đã gặp cô ấy lúc nhỏ nên cảm thấy quen thuộc.”
“Tìm được rồi ư? Lớn quá nhỉ.” Phí Nhất Nhược biết chuyện Khương Mịch mất tích nên có chút kích động: “Vậy thì tốt quá, không uổng công ba mẹ con…”
Bà đột nhiên nhớ ra chuyện ba mẹ Khương Mịch cũng mất tích, vội vàng im bặt, sau đó mới cẩn thận hỏi: “Ba mẹ con cũng quay về chứ?”
“Chưa ạ. Nhưng không sao, cháu tin bọn họ sẽ nhanh chóng quay về thôi.” Khương Mịch lập tức nói.
Phí Nhất Nhược gật đầu, ký ức của bà còn dừng lại khi Cố Ngôn Phong còn nhỏ, lúc này anh đã trưởng thành, là một người đàn ông, đã vậy còn đính hôn nên bà cứ có cảm giác không thích ứng lắm. Vừa rồi bà đã hỏi vấn đề không nên hỏi, vì thế lúc này không dám hỏi linh tinh nữa.
Cố Ngôn Phong cũng không biết nên nói gì.
“Dì, dì có thể tỉnh lại thật tốt quá, thầy Cố vẫn luôn lo lắng cho dì.” Khương Mịch thức thời đứng lên: “Hay là hai người nói chuyện một lát đi? Cháu ra ngoài nói với anh cả một tiếng.”
“À, đúng rồi, người vừa đi theo vào chính là…. Ngôn Sanh? Còn một người nữa là ai nhỉ?” Phí Nhất Nhược không nhận ra đứa trẻ này.
“Là Cố An ạ.” Khương Mịch nói.
“Chuyện của hai mẹ con ta nói sau.” Phí Nhất Nhược nhất thời không biết nói gì với Cố Ngôn Phong đã lớn, bèn nói: “Mời bọn họ vào đi, ưu tiên khách trước.”
Khương Mịch mở cửa phòng gọi mọi người vào, nhiều người khiến bầu không khí cũng sôi nổi hơn.
Hàn huyên một hồi, Cố Vinh Xa không khỏe nên phải về nhà, những người khác cũng chào tạm biệt. Phí Nhất Nhược không muốn ở bệnh viện nên để Cố Ngôn Phong đi hỏi bác sĩ, tối hôm đó đưa bà về nhà.
“Mẹ, hôm nay muộn quá rồi. Mẹ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta nói chuyện.” Cố Ngôn Phong đưa Phí Nhất Nhược về phòng, Khương Mịch muốn để bọn họ có cơ hội nói chuyện nên không đi cùng, nhưng Cố Ngôn Phong cũng không ở lại lâu.
Phí Nhất Nhược tỉnh lại quá bất ngờ, bọn họ còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, kéo dài thời gian được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
“Ừ, con cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Phí Nhất Nhược gật đầu.
Cố Ngôn Phong trở lại phòng mình, Khương Mịch vội chạy tới hỏi: “Sao anh về nhanh vậy?”
Cố Ngôn Phong cúi đầu nhìn cô: “Anh….”
Anh muốn nói lại thôi, Khương Mịch nhìn thấy mà đau lòng, chủ động giang hai cánh tay ôm anh: “Không sao đâu, em hiểu tâm trạng của anh mà. Tối nay nghỉ ngơi cho khỏe, mai nói tiếp.”
Cố Ngôn Phong hơi gật đầu, đem đầu dựa vào vai Khương Mịch.
Khương Mịch có thể cảm giác được anh đang giao hết trọng lượng cơ thể cho cô, trong lòng có chút rung động, càng dùng sức ôm chặt lấy anh.
Sau một hồi dính lấy nhau, rốt cuộc Cố Ngôn Phong cũng phản ứng lại, buông tay ra: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Khương Mịch ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong mắt anh, trong lòng tê rần, bỗng nhiên duỗi tay kéo cổ anh xuống.
Cố Ngôn Phong không kịp phòng bị, bị ép cúi đầu, Khương Mịch đồng thời nhón mũi chân, chủ động dâng môi mình lên.
Môi dán vào nhau, Cố Ngôn Phong khẽ run lên, đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo Khương Mịch, ôm người cô lại gần.
Nhưng chính là lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, giọng của Phí Nhất Nhược truyền đến: “Ngôn Phong, mẹ tới…… A, xin lỗi, hai con cứ tiếp tục.”
Bà xoay người vội vàng chạy.
Khương Mịch: …!!!
HCA: Vì không đủ số vote nên hôm nay chỉ có một chương thôi, cố lên nào các bạn!!! Nhớ vote và cmt ủng hộ mình nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!