Vị Hôn Thê Bá Đạo
Chương 11
Khi cô vừa mở miệng thì môi cậu đã chạm đến môi cô rồi. Ngây người vài giây, sau đó cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đẩy cậu ra, sau đó đứng lên khỏi ghế, nói lớn:”Anh……” Nhưng cô chỉ vừa mới nói được một chữ thì cậu đã bịt miệng cô lại, kéo cô xuống ghế, nhỏ giọng nói:”Đang còn trong rạp đấy, em muốn bị người ta chửi vào mặt hay sao mà nói lớn vậy?”
Nghe cậu nói vậy, cô cũng không nói thêm gì, liền đứng lên đi ra khỏi phòng, thấy cô đi, cậu liền đi theo, sau đó cậu đưa cô về. Trên đường đi cả hai không ai nói với nhau một cậu nào. Xe cậu vừa ghé lại trước cổng thì cô đã nhanh chóng xuống xe, trả nón lại cho cậu, sau đó liền đi nhanh vào nhà. Còn cậu cũng nhanh chóng quay xe ra về.
Về đến nhà thì đụng phải ba mẹ cô đang xem ti vi trong phòng khách, thấy cô về, mẹ cô vội hỏi:”Hôm nay hai đứa đi chơi có vui không?”
“Không vui!” Câu trả lời của cô ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn được, sau đó cô liền đi lên phòng.
Khi vừa lên phòng, cô liền thay đồ, sau đó đi ngủ.
Nhưng vừa đặt lưng xuống nệm thì điện thoại cô bỗng có tin nhắn. Đó là tin nhắn của Huy.
“Em ngủ chưa?”
Cô xem, nhưng không trả lời cậu.
Bên đây cậu thấy cô đã xem nên không nhắn nữa mà cậu gọi cho cô. Đương nhiên là cô không nghe máy rồi, không những vậy, cô còn thẳng tay tắt máy nữa chứ. Sau đó thì cô liền nhắm mắt…..ngủ.
Bình minh khiến cho ta có cảm giác bình yên, nhưng mà hôm nay có bình yên hay không thì……
Như bình thường, anh Lâm là người đưa cô đi học, theo dõi mọi hành tung của cô rồi báo cáo lại cho ba cô. Vì vậy, sáng nào anh ấy cũng đợi cô ở ngoài xe, và sáng nay cũng vậy. Mỗi buổi sáng, nếu cô chưa ra thì anh sẽ nói chuyện tán gẫu cùng vài người làm vườn hoặc chú bảo vệ của biệt thự. Và sáng nay cũng vậy.
Hôm nay cô đặt biệt là dậy rất sớm nha, không phải để người hầu gọi cô nữa mà cô còn ăn sáng với ba mẹ cô nữa chứ. Thấy hôm nay cô có vẻ lạ, lại ngồi ăn cùng ông bà nên bà hỏi:”Hôm nay có chuyện gì vui hay sao mà con lại ăn sáng cùng chúng ta vậy?”
Nghe bà hỏi, cô chợt ngừng ăn, hơi nhăn mặt. Thấy cô khó chịu, bà liền biết rằng có lẽ bà không nên hỏi, bởi vì bình thường nếu cô có thái độ như vậy sẽ lập tức đứng lên ngay, không ở gần bà thêm một giây phút nào cả. Bà cũng thật là, lâu lâu cô mới… à, không phải, là lần đầu tiên cô mới có hứng ăn sáng cùng bà, vậy mà bây giờ bà lại khiến cô khó chịu…..
Nhưng bà đã lầm, cô không hề đứng lên khỏi bàn ăn, mà cô lại lắc đầu, sau đó tiếp tục ăn. Mặc dù cô không trả lời bà, nhưng một cái lắc đầu của cô cũng đủ khiến cho bà vui cả ngày. Bà vui bởi vì cô không trả lời bà, mà cô chỉ lắc đầu thôi. Bà tự nhủ, chắc trên thế giới này không có ai như bà đâu nhỉ? Con gái không trả lời mình mà mình lại vui. Cô không trả lời bà, mà cô lại lắc đầu, bởi vì nếu cô trả lời bà thì chắc chắn cô sẽ nói trổng, mà lần này cô chỉ lắc đầu chứ không nói, vậy tính ra, đây là lần đầu cô không nói trổng với bà nên bà vui thôi.
Ăn xong cô đương nhiên liền đi học. Thấy cô ra, anh Lâm vội mở cửa xe cho cô. Đợi cô ngòi vào xe, anh cũng đóng cửa cho cô, sau đó mới ngồi vào ghế lái, chở cô đến trường.
Trong lớp, chỉ có mỗi mình cô ở ngoại ô thành phố, nên cho dù cô dậy sớm thế nào thì khi đến lớp, các bạn đã đến gần hết rồi.
Ngày hôm nay có tiết kiểm tra, nhưng hôm qua cô đi chơi với Huy từ sáng đến tối luôn rồi, có học bài được đâu. Vì vậy nên khi vừa ngồi vào bàn, cô liền lấy bài ra học.
Thấy cô vẫn bình thường sau chuyện tối qua thì cậu hơi ngạc nhiên, mà cậu cũng không biết nói gì với cô đành bắt trước cô, lấy bài ra học. Vừa mới mở tập ra, mắt cậu đột nhiên sáng lên, sau đó quay sang cô, hỏi:”Sao hôm qua không trả lời tin nhắn của tôi? Tôi gọi em, em cũng không thèm bắt máy!”
“………”
Đúng vậy, cô không trả lời cậu. Thấy vậy, cậu liền cười gian xảo, nói:”Tối qua em đã cướp mất nụ hôn đầu của tôi đây! Em chịu trách nhiệm đi, tôi không biết đâu!”
Nghe cậu nói vậy, cô liền trừng mắt nhìn cậu. Mặc dù cậu nói không lớn lắm, lớp học cũng không lớn nên các bạn ngồi gần đấy nghe cậu nói vậy liền bắt đầu bàn tán.
“Ghê vậy, con Hân nó cướp nụ hôn đầu của Huy rồi!”
“Ê, ê. Con Hân cướp nụ hôn đầu của Huy đó!”
“Không ngờ luôn, nó là con gái mà lại chủ động!”
“…….”
Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền tram. Chẳng mấy chốc, cả lớp đã biết cô ‘cướp nụ hôn đầu’ của cậu.
Còn cô thì cô cứ trừng cậu thôi, họ bàn gì kệ họ, cô trừng cậu kệ cô.
Gì chứ? Hôm qua rõ ràng cậu là người hôn cô nha, cô có hôn cậu đâu. Đáng lẽ cậu là người cướp nụ hôn đầu của cô mới đúng chứ, cô còn chưa xử tội cậu nữa, đang định học xong sẽ xử cậu, vậy mà bây giờ cậu lại dám nói là cô cướp mất nụ hôn đầu của cậu, còn nói trước lớp nữa chứ. Được lắm, Lương Gia Huy, cậu được lắm. Đợi sau khi học xong, xem cô giải quyết cậu thế nào.
Lớp còn đang bàn tán thì thầy giáo bước vào.
“Cả lớp lấy giấy ra làm kiểm tra.”
Nghe vậy, cả lớp ai cũng lấy giấy ra làm bài kiểm. Hân cũng gạt chuyện xử lí Huy qua một bên mà lấy giấy ra làm bài.
Bài kiểm tra có 5 câu, thời gian là 60’. Chỉ mới khoảng 30’ thôi là Huy đã làm bài xong rồi, sau đó thì ngồi xoay bút và……ngắm Hân.
Cảm giác bị người khác nhìm chằm chằm khiến cô rất khó chịu, mà đằng này, người nhìn cô không ai khác chính là Huy. Như vậy càng khiến cô khó chịu hơn, nhưn mà bây giờ đang trong giờ kiểm tra nên cô đành phải mặc kệ, cứ để đó, tan học biết tay cô.
Nhưng mà cậu cứ nhìn cô mãi khiến cô không tập trung làm bài được. Thấy vậy, cậu hỏi nhỏ:”Em không biết làm sao? Để tôi giúp em nhá?”
Cô còn chưa nói có đồng ý hay không cậu đã cầm bút chỉ chỉ trỏ trỏ vài bài kiểm tra của cô, miệng thì không ngừng nói bài này phải giải thế này, thế kia,…
Đâu phải cô không biết làm, cô không làm được bài đó là do cậu cứ nhìn cô mãi nên cô mất tập trung thôi. Thấy cậu chưa được sự đồng ý của cô mà đã chỉ trỏ vào bài làm của mình, khiến cô không khỏi tức giận, quay qua trừng mắt nhìn cậu.
Thấy cô trừng mình, cậu chẳng những không rút bút khỏi bài kiểm tra của cô mà còn mặt dày, nói:”Tôi biết tôi đẹp trai rồi, sau này cưới về em muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn, bây giờ thì lo làm bài đi!”
Nghe cậu nói vậy, cả lớp đều khúc khích cười, ngay cả anh Lâm còn nhịn không được, phải bụm miệng cười, tuy nhiên là anh hiểu rõ sự việc bởi vì nãy giờ anh luôn quan sát cô, nhưng là, thấy cậu chọc cô đến nỗi tức không nói nên lời, anh không thể nhin cười được. Tiểu thư và thiếu gia nhà anh đúng là dễ thương thật, sau này nếu họ cưới nhau rồi thì…..
Mới nghĩ đến đó thôi là anh lại tiếp tục nhìn không được, cười phát ra cả tiếng. Thấy vậy, Hân không khỏi nhìn ra cửa trừng anh. Nếu anh còn dám cười, thì chút nữa cô xử anh luôn. Thấy cô trừng mình, anh liền đứng nghiêm lại. Không cười nữa, anh không dám cười nữa.
“Nộp bài!” Tiếng nói của thầy giáo vang lên khiến Hân vô cùng tức giận. Cô còn chưa làm bài xong nữa mà đã hết giờ rồi, cũng tại cậu cả. Lần này cô không thể đợi đến tan học được nữa rồi, quyết định xử cậu ngay bậy giờ luôn.
Thầy vừa ra khỏi lớp, cô liền đập bàn một cái “rầm”, sau đó đứng dậy. Theo sau tiếng đập bàn đó là tất cả ánh mắt của học sinh trong lớp nhìn cô. Thấy cô đột nhiên tức giận, cũng không ai dám nói câu nào nữa, bởi trước đây có ai mà không thấy cô đánh Ngân chứ, mặc dù biết cô là vị hôn thê của Huy, cũng biết vì cô mà Ngân chuyển trường nhưng không ai biết cô là tiểu thư của LV cả. Anh Lâm thì khi bị cô trừng đã im phăng phắt rồi, bây giờ thấy cô đập bàn liền biết cô đã giận lắm rồi và đang muốn tính sổ với Huy. Tiêu rồi, thiếu gia tương lai của anh tiêu thật rồi. Anh Lâm liền lắc đầu ra hiệu với Huy, thấy anh Lâm nhìn mình lắc đầu, cậu liền biết ngay sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì nên đang thầm cầu nguyện cho mình được bình an…..
Liếc nhìn Huy bằng ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy sát khí khiến Huy không khỏi rùng mình. Tiêu cậu rồi, lần này cậu chết chắc rồi, cậu còn yêu đời lắm a, không muốn chết đâu. Cậu xem phim thường thấy người ta nói một câu như này’chết trong tay người mình yêu, nguyện không hối tiếc’ nhưng mà cậu lại không muốn chết trong tay Hân đâu.
Chậm rãi giơ tay hướng về phía cậu, khi tay cô sắp đụng đến người cậu thì…..
“Em là Hân phải không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!