Vị Hôn Thê Bá Đạo - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Vị Hôn Thê Bá Đạo


Chương 14



Khoan đã! Cậu trêu cô ngay trước cả lớp, bây giờ nếu cô xử lí cậu thì chỉ có cô và cậu thôi, đâu có vui. Vì vậy hôm nay tạm tha cho cậu đi. Coi như cậu may mắn.

Cô vừa định đưa tay đẩy cậu ra, cậu liền nắm lấy tay cô, cậu nắm rất chặt, nói:”Em làm bạn gái tôi nhé?” Sau đó cậu từ từ đỡ người cô dậy, lấy bó hoa giấu sau lưng nãy giờ đưa cho cô. Mà đặc biệt là cậu còn quỳ xuống nữa mới ghê chứ.

Gì vậy? Cô nghe nhầm ư? Đây là cậu đang tỏ tình với cô à? Có tin được không vậy? Chẳng phải có tin đồn là cậu rất lạnh lùng với các cô gái sao? Sao lại đi tỏ tình với cô chứ? Chắc cô nghe nhầm rồi…..

Đang còn mải suy nghĩ, bổng cậu đột nhiên lên tiếng:”Em có đồng ý làm bạn gái của tôi không?”

Trong khi cô còn ngẩn người thì bổng cả hai cùng nhìn thấy một ánh sáng trắng lóe lên sau đó liền vụt tắt. Ánh sáng đó giống với đèn flash của máy ảnh.

Chỉ lóe lên sau đó liền biến mất, nhưng cả cô và cậu đều thấy. Cậu liền đứng dậy, sau đó cả hai cùng nhìn xung quanh xem đó là gì nhưng ko thấy ai cả.

“Có chuyện rồi, chuẩn bị tâm lí đi!” Mặc dù không thấy gì cả, nhưng cô biết là lúc nãy có lẽ cô và cậu đã bị người ta chụp hình rồi. Nếu thật là đã có người chụp hình cô và cậu thì có lẽ ngày mai, chuyện cô và cậu có hôn ước chắc chắn sẽ có trên tin tức.

Nghe cô nói vậy, cậu cũng hiểu ra phần nào câu chuyện, vì vậy cậ liền lấy điện thoại ra, gọi:”Alo? Mọi người ra sân sau đi. Có chuyện rồi!”

Cậu chỉ nói ngắn gọn, sau đó liền gác máy.

Không lâu sau, ba mẹ cậu và ba mẹ Hân, ngay cả quản gia nhà cậu cũng ra tới. Thấy họ ra, cậu kể lại việc lúc nãy, sau đó ba cậu liền cử bảo vệ đi kiểm tra xung quanh nhà. Nhưng không thấy ai khả nghi cả.

Hân từ nãy giờ vẫn không nói gì, bỗng cô đột nhiên cười lạnh một tiếng. Nghe thấy cô cười như vậy, Huy liền hỏi:”Chẳng lẽ em biết ai là người đã làm chuyện này?”

Trầm ngâm một lúc lâu, sau đó cô chậm rãi nói:“Có lẽ. Nhưng không chắc.”

Nghe cô nói vậy, mọi người rất ngạc nhiên. Đặc biệt là Huy, cậu liền hỏi đó là ai, như cô không nói mà chỉ lắc đầu:”Nếu đúng là người đó thì mai anh sẽ biết!”

Ngưng một chút, cô lại nói:”Bây giờ cũng không còn sớm nữa, có lẽ con nên về trước. Thật xin lỗi mọi người.” Sau đó cuối đầu chào rồi quay người đi ra cổng.

Ba mẹ cô nói lời xin lỗi xong cũng đi ra xe. Sau đó ba mẹ Huy cũng đi vào nhà.

Đi được vài bước, thấy Huy vẫn còn đứng đó cầm bó hoa, mẹ cậu liền đi lại, nói:”Thất bại à?”

Trừng mẹ cậu một cái, sau đó cậu liền đi vào nhà.

Thấy cậu như vậy, bà liền lăc đầu cười khổ. Bà đã uổn công sắp xếp mọi thứ cho cậu rồi, cậu không thành công thì thôi đi, còn trừng bà nữa. Cậu không thành công, bà chưa từ mặt cậu là may lắm rồi! Sau đó bà cũng đi vào nhà.

**************

Bình minh đã đến, tiếng chim hót líu lo trên cành cây, một buổi sáng yên bình như mọi ngày…. Nhưng mà, không ai biết được sau sự bình yên ngắn ngủi ấy sẽ là giông bão.

Tối qua Huy cứ mãi suy nghĩ về lời nói của Hân, khiên cậu bị mất ngủ cả đêm luôn. Vì vậy, sáng nay cậu dậy sớm hơn mọi ngày, cũng không thèm ăn gì mà liền đi đến trường để gặp Hân hỏi chuyện ngày hôm qua.

Đi giữa đường thì cậu lại nhớ đến việc nhà Hân ở ngoại ô, nên cậu liền quay đầu xe để rước Hân.

Hôm nay số cậu hình như hơi bị đen nha. Đến nhà Hân rồi thì ba cô lại nói là cô đã đi học từ sớm, có lẽ giờ này cũng đến trường. Thế là cậu lại phải quay xe về trường, nhưng may mà đến nơi vẫn chưa muộn học.

Vào lớp thấy Hân đang ngồi đọc sách, mặt cậu đen lại, đi đến chỗ ngồi, sau đó quăng cặp của cậu lên bàn ‘rầm’ một cái, khiến cả lớp đều quay lại nhìn cậu và cô.

Theo sau hành động đó của cậu là những lời bàn tán của mọi người. Lạnh lùng liếc mắt xung quanh nhìn những người đang bàn tán. Thấy cậu như vậy, dĩ nhiên ai cũng biết cậu không vui rồi, nên tất cả đều im lặng, quay lại ai làm việc nấy, không môt ai dám bàn tán nữa.

Ngẩn đầu lên nhìn cậu, cũng bằng cặp mắt lạnh lùng, sau đó cô liền quay trở lại với cuốn sách đang đọc dở.

Thấy cô như vậy, cậu càng giận hơn. Bây giờ cô còn ngồi đây rảnh rỗi mà đọc sách sao? Cô là không để ý chuyện đó hay là chưa biết chuyện gì vậy? Sau đó liền lấy tay đập bàn ‘rầm’ một cái nữa. Lúc này cả lớp ai cũng giật mình, nhưng chẳng ai dám quay lại nhìn hay bàn tán nữa.

Khó chịu, tức giận không phải mình cậu, cô cũng đang rất giận đây, nhưng chưa có nơi nào để phát hỏa, nếu cậu muốn phát hỏa, vậy được, cô sẽ phát hỏa cùng cậu.

Đóng sách lại, từ từ đứng dậy khỏi ghế, cầm điện thoại trên tay, xoay người nhìn cậu. Nhìn cậu thật sâu thật sâu, sau đó liền quăng điện thoại vào vách tường cuối lớp. Một cú quăng mạnh như vậy liền khiến cho điện thoại của cô vở ra thành từng mảnh. Sau đó cô liền đẩy cậu qua một bên, đi ra khỏi lớp.

Thấy cô như vậy, cậu liền nhận ra rằng cậu hơi quá đáng. Việc tối qua đã làm cô khó chịu rồi, bây giờ còn thêm bảng tin thời sự sáng nay nữa, chắc chắn cô cũng đang rất tức giận mà vẫn chưa phát. Bây giờ cậu lại quá đáng như vậy…… Cậu thật sự là ngốc mà, sự việc như vậy sao cô có thể không để ý được chứ. Vậy là cậu liền chạy theo cô.

Cậu cũng chỉ mới biết tin lúc nãy khi đến trường thôi. Là mẹ cậu gọi điện thoại nói cho cậu biết.

Anh Lâm cũng biết bảng tin sáng nay, cũng biết là cô đang muốn phát hỏa nên nãy giờ thấy cô và cậu như vậy cũng chẳng dám đến can. Nhưng khi cô ra khỏi lớp, anh đương nhiên là đi theo

Vừa đi ra đến cầu thang thì cậu đã đuổi kịp cô, nắm lấy tay cô, cậu nói:”Xin lỗi! Lúc nãy là do tôi giận quá mất khôn. Chúng ta nói chuyện đi!”. Vừa mói nói xong thì cả hai đều đụng mặt Nam.

“Chào buổi sáng Hân!” Thấy cô, Nam cười tươi chào hỏi, không thèm để ý Huy đang đứng kế Hân đang nắm tay cô.

Không thèm để ý đến Nam, Hân đưa tay nắm lấy tay Huy kéo đi lướt qua người Nam. Hành động này của cô khiến Huy rất ngạc nhiên. Đây chính xác là lần đầu cô nắm tay cậu.

Nhưng cô vừa định bước đi thì Nam đã nắm tay còn lại của cô, nói:”Đâu cần phải vội như vậy chứ? Chẳng lẽ em vẫn chưa xem tin tức sao? Anh nghĩ khi xem tin thời sự đó rồi em sẽ đi tìm anh, nhưng không ngờ, anh lại đi tìm em đấy!” Chậm rãi buông tay Hân, xoay người qua nhìn cô.

Vậy là cô đã đoán đúng, người tối qua chụp hình cô và Huy chính là Nam. Lúc đầu cô cứ tưởng chuyện hôn sự sẽ bị Nam phanh phuôi, nhưng không ngờ chuyện cậu công bố với thời sự còn ghê gớm hơn chuyện cô và Huy có hôn sự nữa.

Nam đã công bố với thời sự là cô và Huy tảo hôn.

Hiện nay ở công ty của ba cô và ba Huy đang có rất rất nhiều phóng viên chen chúc nhau, chờ hai người xuất hiện để phỏng vấn.

Công ty của nhà cậu và cô không nhỏ, cũng thuộc dang khá nổi. Mà tin tức Nam đưa cho thời sự lại là cô và cậu tảo hôn. Vậy chẳng phải nói chủ tịch tập đoàn LV và tập đoàn TL biết pháp phạm pháp sao? Làm vậy rất ảnh hưởng đến công ty của cả hai nhà, tổn thất rất nặng nề.

Miệng Nam nhếch lên, ý cười, nhìn cô hồi lâu, sau đó lại nói:”Nếu em chấp nhận làm bạn gái của anh thì có lẽ anh sẽ cho người đăng tin đính chính lại đấy!”

Hừ, đầu của anh ta có dùng để suy nghĩ không vậy? Cô đâu có quan tâm việc công ty của ba cô như thế nào đâu. Công ty ông ta cho dù có phá sản đi chăng nữa cũng chẳng liên quan đến cô.

Hừ lạnh một tiếng, sau đó không thèm để ý anh ta, cô liền đi tiếp.

Thấy Hân đi, Nam hơi ngạc nhiên, liền nói:”Công ty của ba mình gặp chuyện em chẵng lẽ không lo sao? Nếu bị phá sản thì em sẽ không còn là đại tiểu thư quyền lực nữa đấy!”

Không làm tiểu thư thì sao chứ? Cô đây là cô cóc thèm nhá. Có những lúc cô từng ước cô không phải là con gái của ba mẹ cô nữa mà, bây giờ họ gặp chuyện, cô nên vui mới phải.

Nãy giờ thấy Hân và Huy không trả lời Nam, anh Lâm cũng tự hiểu là đối với loại người này, nói chuỵen sẽ làm bẩn miệng nên anh nãy giờ cũng im lặng không nói.

“Tảo hôn thì sao? Có chứng cứ không? Chỉ với một tấm hình tôi quỳ xuống trước cô ấy, tặng hoa cho cô ấy là tảo hôn sao?” Nói tới đây, Huy cười lạnh một tiếng, sau đó cậu nắm lấy cổ áo Nam, đưa đến gần mình, gần tới nỗi mặt cậu và mặt Nam như muốn chạm vào nhau luôn. Cậu nói”Cho dù anh có làm gì thì cô ấy cũng là của tôi!”

Sau đó cậu hất Nam ra, cầm tay Hân lôi đi. Anh Lâm thấy vậy đương nhiên liền đi theo, Huy không xoay người nhìn anh, cậu nói:”Hân ở với tôi sẽ không sao, anh không cần đi theo.”

Gì vậy? Đây là đang nhắc khéo anh để cho cậu và cô riêng tư ư?

Gọi điện báo cáo cho ba Hân biết cô đang ở cùng Huy, sau đó ông bảo anh không cần ở trường nữa mà về công ty ngay.

P/s: Chap sau sẽ biết lí do vì sao Hân ghét ba mẹ mình. Vô cùng xin lỗi các bạn vì lần này mình ra chap trễ. Mong các bạn thông cảm nha. Love you

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN