Vị Hôn Thê Bá Đạo - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Vị Hôn Thê Bá Đạo


Chương 15



Vừa đi ra sân sau của trường thì cũng là lúc tiếng trống báo hiệu vào học vang lên. Nghe tiếng trống, Hân hất tay Huy ra, xoay người bước đi, nhưng Huy đã kịp nắm tay cô lại, nói:”Tại sao em lại ghét ba mẹ mình?”

Nghe cậu hỏi câu này, cô cũng không lấy làm ngạc nhiên, cũng không trả lời cậu. Lại hất tay cậu ra một lần nữa, nhưng lần này cậu lại nắm tay cô chặt hơn, nói:”Trả lời tôi. Tại sao em ghét ba mẹ mình?” Một lúc lâu vẫn không thấy cô trả lời, cậu lại nói:” Họ là những người đã sinh ra em mà? Sao em có thể ghét họ được?”

Bây giờ cậu có phải là đang dạy đời cô không? Nếu vậy thì cô không cần, cô không cần một người tuổi tác ngang bằng cô dạy đời cô. Mạnh mẽ hất tay cậu ra, cô nói:”Tại sao tôi phải nói với anh? Anh có tư cách gì để biết?”

“Chồng tương lai của em.” Ngừng một chút cậu lại nói:”Lí do đó đã đủ chưa?”

‘Chồng tương lai’ ư? Cô đâu có công nhận. Chồng cô phải là do chính tay cô chọn lựa, không ai có quyền sắp xếp cuộc đời cô cả. Ngay cả hai người mà cô phải gọi là ba mẹ cũng không có quyền quản. Cuộc đời của cô do cô làm chủ, hạnh phúc sau này của cô cũng do cô làm chủ, ai cũng đừng hòng xen vào cuộc đời cô.

“Anh muốn biết điều đó để làm gì? Liên quan gì đến anh? Tôi ghét ai hay thích ai thì mặc tôi, anh không có tư cách xen vào chuyện của tôi”.

Nói xong, Hân liền mạnh mẽ hất tay Huy ra, đẩy cậu một cái thật mạnh rồi chạy đi.

Cô đẩy cậu khá mạnh, nếu cậu không kịp phản ứng thì có lẽ đã bị cô đẩy ngã rồi. Vừa định đuổi theo cô thì điện thoại của cậu reo lên.

“Alo?………Không sao, chỗ con vẫn ổn…….con biết rồi……dạ……”

Là ba cậu gọi. Nói chuyện với ba cậu xong thì cậu liền chạy lên lớp nhưng khi vừa đến trước cửa lớp thì cậu vô cùng ngạc nhiên. Hân không ở trong lớp.

“Lương thiếu gia, cậu đến rồi sao? Mau vào lớp đi!”

Thấy cậu, giáo viên trong lớp liền nói. Cậu không để ý đến câu nói của vị giáo viên nọ, mà hỏi:”Hân đâu?”

“Đỗ tiểu thư không có trong lớp, có chuyện gì sao thiếu gia?”

Nghe cậu hỏi, vị giáo viên nọ liền trả lời.

Nghe thấy câu trả lời, mặt cậu tối sầm lại, nói:”Đứng lên hết cho tôi!”

Nghe thấy cậu ra lệnh, cả lớp đều sững sờ, không hiểu lời cậu nói là có ý gì, tự nhiên lại bảo mọi người đứng lên, để làm gì chứ?

“Không hiểu tiếng người hả? Tôi bảo đứng lên!” Thấy cả lớp vẫn đang còn ngồi ngơ ngác nhìn mình, cậu liền tức giận, quát lớn khiến tất cả mọi người trong lớp đều sợ đến xanh mặt.

“Chia ra đi tìm Hân, phải tìm mọi ngóc ngách trong ngôi trường này, không được bỏ sót một chỗ nào cả. Nhanh lên!” Dưới sự ra lệnh của cậu thì tất cả mọi người đều ngoan ngoãn nghe theo.

Tới đây, cậu đã không thể kìm chế được sự tức giận và lo lắng của mình đối với Hân. Cậu chỉ là tò mò thôi, không ngờ lại khiến cô tức giận, bây giờ lại còn chạy lung tung nữa chứ. Thật là lúc nào cũng khiến người khác lo lắng. Sau đó cậu lấy điện thoại ra, gọi cho ba Hân.

“Alo. Hân có về nhà không ba?”

“Không có……….” Nói đến đây, ba Hân trầm giọng nói:”Có chuyện gì xảy ra với nó sao?”

“Không thấy cô ấy đây nữa, bây giờ mọi người đang tìm…………”

Cậu còn chưa nói hết câu thì ba Hân đã tắt máy. Sau đó ông gọi cho anh Lâm:”Mau đi tìm con Hân về đây. Ngay lập tức!”

“Dạ, ông chủ.”

Tìm, tất cả mọi người đều tìm, trong trường không thấy cô, cô cũng chẳng ở nhà, chỗ anh Lâm tìm là ở công viên trò chơi cũng chẳng thấy cô đâu. Tất cả mọi người, ba mẹ cô, ba mẹ Huy, anh Lâm và ngay cả Huy nữa, dường như đã muốn lật tung cả thành phố lên nhưng vẫn không tìm được cô.

Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, tất cả mọi người tim cô suốt cả ngày rồi cũng đã thấm mệt. Nhưng lúc này đây, ai ai cũng lo lắng cho cô. Mẹ cô thì đòi báo cảnh sát, nhưng mà, cô mất tích vẫn chưa được 24h nên cảnh sát sẽ chẵng giúp gì được.

Rốt cuộc là đi đâu vậy chứ? Tại sao cô cứ phải làm người ta lo lắng mới được vậy? Tìm được cô rồi, cậu nhất định sẽ cho cô một bài học.

Gió biển thôi vào mặt khiến Hân có cảm giác rất thoải mái. Rất lâu rồi, đã rất lâu rồi, cô chưa từng quay trở lại nơi này. Nơi mang những kĩ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ cô. Ngồi trên bãi cát trắng ngắm nhìn hoàng hôn. Thật là đẹp! Hôm nay cô thấy rất khó chịu, nhưng khi đến đây ngắm nhìn biển nguyên cả một ngày, tâm trạng cô cũng tôt hơn rất nhiều.

Cô rất thích biển, nhưng cũng rất ghét biển. Biển mang đến cho cô một tuổi thơ rất đẹp, nhưng tuổi thơ ấy lại rất ngăn ngủi. Cô còn nhớ, lần đầu tiên cô đến đây là cùng với ba mẹ cô. Lúc đó, họ rất yêu thương chiều chuộng cô, cô muốn mua gì cũng được, muốn ăn gì họ cũng cho.

“ĐỖ NGỌC HÂN!”

Đang còn mãi suy nghĩ, bỗng có tiếng hét phá vỡ đi những suy nghĩ của cô.

Không cần nhìn cô cũng biết đó là Huy. Nghe giọng cô có thể đoán được là cậu đang rất tức giận.

“Em làm gì ở đây?”- Cậu tức giận hỏi.

Cô không trả lời. Không phải cô không quan tâm câu hỏi của cậu, cũng không phải cô không muốn trả lời. Mà là, cô cũng không biết tại sao cô lại ở đây nữa. Cô không biết lí do tại sao mình ở đây, vậy trả lời cậu thế nào đây?

Thấy cô không trả lời, cậu càng tức giận hơn, liền quát lớn vào mặt cô:”Có biết mọi người lo cho em lắm không hả? Tại sao tự nhiên lại chạy đến đây? Ba mẹ em đang lo cho em lắm đấy em có biết không? Cho dù có muốn đi thì cũng phải báo một tiếng với người ta chứ? Tại sao lại……..”

“Có muốn biết không?”

Cậu trách cô còn chưa xong, cô liền nhỏ nhẹ nói.

Câu nói của cô khiến cậu rất ngạc nhiên. Biết cái gì chứ? Tự nhiên lại hỏi cậu có muốn biết không……

Đang còn suy nghĩ, cô lại nhỏ giọng nói tiếp:”Có muốn biết vì sao tôi ghét họ không?”

‘Họ’ ư? ‘Họ’ có lẽ nào là ám chỉ ba mẹ cô? Lúc sáng cậu hỏi về vấn đề này cô đã rất tức giận mà, sao bây giờ lại muốn nói cho cậu biết chứ?

Nhưng mà, con người thì ai chẳng có tính tò mò, hiểu ra vấn đề thì cậu liền ngồi xuóng cạnh cô, nhìn cô. Lúc này trong mắt cô, cậu thấy được một nỗi buồn. Thấy cô có vẻ buồn, lòng cậu tự nhiên cũng buồn theo cô.

Thấy cậu đã ngồi yên bên cạnh mình, cô bắt đầu kể.

***************

10 năm trước.

“Con không muốn….hức hức……..không muốn đi…….hức hức……..”

Có một cô bé nhỏ xinh, đang khóc lóc nắm lấy tay của ba mình. Đúng vậy, đó là Hân, đây là lúc cô chỉ mới 6 tuổi.

“Không muốn cũng phải đi. Ta đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi. Con nên ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của ta đi.” Ba lạnh lùng trả lời cô.

Thấy ba vẫn cố chấp, cô liền chạy đến bên mẹ.

“Mẹ……mẹ năn nỉ ba……..hức hức…………. cho con ở lại……….hức hức……. nha……….nha mẹ…..hức…..” Cô nói trong tiếng nấc, vừa nói vừa nắm tay mẹ mình.

Thấy cô còn nhỏ như vậy mà đã phải ra nước ngoài học rồi, bã cũng buồn lắm chứ. Nhưng là, bà và ông làm như vậy cũng là muốn tốt cho cô thôi, muốn cô sau này sẽ trở thành người thừa kế của LV nên mới quyết định cho cô đi nước ngoài.

Đành thở dài một tiếng, sau đó khuyên cô.

“Ba mạ chỉ muốn tốt cho con thôi, con phải ngoan ngoãn nghe lời…..”

Đúng là ông bà muốn tốt cho con gái, nhưng năm nay cô chỉ mới 6 tuổi thôi. Cô còn rất nhỏ, rất cần có ông bà ở bên, vậy mà bây giờ họ lại quyết định đưa cô ra nước ngoài ư?

“Mẹ ơi…….con không muốn đi đâu….con không muốn đi đâu…..” Lần này cô khóc to hơn, vừa nói vừa lắc đầu liên tục.

“Đưa nó đi đi”. Thấy cô cứ khóc như vậy, ông liền nói với tên vệ sĩ đứng sau lưng cô từ nãy giờ.

“Dạ, chủ tịch”. Tên vệ sĩ kéo cô về phía mình, bế cô lên, cuối đầu chào ông bà, sau đó bước đi.

“Con ghét mẹ………..con ghét ba………con ghét hai người………….”. Lần này cô không còn khóc nữa, cô nói rất lớn, vừa nói vừa giẫy giụa trên tay tên vệ sĩ.

Từ khi bước ra khỏi nhà, cô không còn khóc nữa, nín hẵn đi. Cô ngồi im lặng trên xe, đến khi ra sân bay cô cũng chẳng nói câu nào.

Ở Mĩ, ba cô đã sắp xếp mọi thứ cho cô, từ trường học cho đến nhà ở, ông chuẩn bị cho cô không thiếu thứ nào. Còn sắp xếp cho cô một người giúp việc. Vừa làm việc nhà, vừa trông cô.

Ở đây, hằng ngày cô chỉ biết học. Buổi sáng đến lớp học, ăn trưa xong cô chỉ được nghĩ 30’ rồi lại học, buổi tối cô phải học đến tận 10h mới được ngủ, sáng 5h lại phải dậy chuẩn bị đi học.

Một ngày của cô không khác gì cực hình cả. Vậy mà mở miệng ra là nói muốn tốt cho cô. Cô đâu cần ông bà tốt với cô như vậy, cô muốn trở về sống cùng hai người, ba người một nhà vui vẻ hạnh phúc không phải rất tốt hay sao.

Cô ngày nào cũng chờ đợi ba mẹ đón cô về, nhưng, cô chờ mãi chờ mãi cho đến tận 10 năm sau, họ mới cho cô về nước. Cô thầm nghĩ, nếu họ nói nhớ cô, chỉ cần nhớ cô thôi, cô cũng tha thứ cho họ, nhưng mà, cô sai rồi.

Vừa về đến nhà, ông ta liền bảo cô nghĩ ngơi sớm, ngày mai sẽ đến gặp Huy. Câu nói này của ông khiến cả thế giới của cô như sụp đỗ. Cô mong chờ ông nói nhớ cô, chỉ là một mong ước nhỏ nhoi thôi, vậy mà………

***********

“Việc sau đó thì anh cũng biết rồi đấy”.

Nãy giờ cậu chăm chú nghe cô kể chuyện, không chú ý bên ngoài, đến khi cô kể chuyện xong cậu cũng còn ngơ ngác. Nghe cô nói vậy, cậu bỗng giật mình, nhìn lên bầu trời thì thấy đã chập tối rồi.

Quay sang nhìn cô, nhìn chăm chú từng đường nét trên khuôn mặt nhỏ xinh của cô. Cậu thật không ngờ, từ nhỏ cô đã bị đưa ra nước ngoài để học, tuổi thơ của cô không được vui vẻ giống cậu, cậu bỗng cảm thấy cô rất tội nghiệp, cảm thấy ba mẹ cô rất là nhẫn tâm. Cô chỉ mới có 6 tuổi thôi, vậy mà họ lại đưa cô ra nước ngoài, lúc này cô đâu cần được học nhiều như vậy, cái cô cần là tình thương yêu của ba mẹ dành cho mình. Bây giờ cô ghét ông bà như vậy thì cũng dễ hiểu thôi.

Quay sang thấy cậu đang nhìn mình, cô liên khó chịu nói:”Tôi không cần anh thương hại tôi đâu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN