Vì Người Trí Trí Trở Về
Chương 3: Nguỵ Tổng biết tôi sẽ tới?
Trans: Yuxin
Edit: Trần Hiểu Lam
“Không phải vậy chứ, cậu nói anh ấy từ chối cậu à?”
Phương Như bị cuộc gọi cầu giúp khẩn cấp của Giang Trí Trí lôi kéo cô trở lại. Cô nghe hết tình hình câu chuyện đã qua, không thể che giấu được sự ngạc nhiên:
“Cậu xác định người cậu gặp là Ngụy Thiệu Viễn không?”
“Đúng rồi”, Giang Trí Trí ỉu xìu: “Sau đó, tớ cũng vừa lên mạng xem lại tư liệu của anh ta, chính là anh ta, không sai đâu.”
Cái gì mà bá đạo tổng tài, tuổi trẻ tài giỏi anh tuấn, thật xúc động, nói đuổi khách liền đuổi khách. Cô rất lâu đã không trải qua cảm giác như vậy rồi, quả thật giống như vừa trải qua một cuộc phỏng vấn đầy cam go.
“Có phải cậu nói câu nào chọc đến anh ta rồi hay không?”
Phương Như cắn móng tay nói, nghĩ đi nghĩ lại cả nửa ngày cũng chỉ nghĩ tới khả năng tính cách của Trí Trí có vấn đề. Cô ấy khi còn đi học có thói quen, lúc nghiêm túc suy nghĩ thường không nhịn được mà cắn móng tay.
“Có khả năng là như vậy, tớ cũng không hiểu lắm.”
“Vậy các người lúc đó rốt cuộc đã nói những gì, cậu đem toàn bộ kể cho tớ nghe nào.”
Giang Trí Trí hít sâu vào, cố gắng hồi tưởng lại một lần, nói:
“Tớ đã nói, không phải tất cả tác giả đều sẽ phải trải nghiệm cuộc sống. Lúc đầu, tác giả viết về tình yêu và hôn nhân khi bản thân chưa từng kết hôn, viết về em bé dễ thương chưa từng sinh con, đều là chuyện rất bình thường! Anh ấy liền hỏi tớ đã từng kết hôn hay chưa, lúc sau lại nói tớ nhất định không hiểu nghiệp vụ công ty anh ta, tiếp sau đó liền không vui nữa.”
Bây giờ trước sau liền suy nghĩ lại, nghiệp vụ của công ty họ là làm dịch vụ cưới hỏi, cho nên đó là lý do anh ta mới trở mặt?
Phương Như chớp chớp đôi mắt: “Cậu không biết công ty anh ta làm gì à?”
Giang Trí Trí lắc đầu, cô nên biết phải không?
Phương Như lộ ra biểu tình của trẻ nhỏ khó dạy, mở máy tính mang theo bên mình, chọn mở một địa chỉ mạng, đẩy đến trước mặt cô nói: “Trang này quen thuộc không?”
Giang Trí Trí nhìn một cái: “Chưa từng gặp, là gì vậy?”
“Đến cái này còn chưa nhìn qua à, vậy Weibo biết không?”
“Weibo biết, nhưng tớ cũng không dùng!”
Cô lưu lại ở Mỹ một khoảng thời gian, cũng dùng qua Facebook và Instagram khi đó, nhưng bởi vì nguyên nhân công việc vốn dĩ cũng không cần dùng đến mấy ứng dụng đó. Vì vậy, trước khi trở về nước toàn bộ đều ngưng dùng rồi.
Trong tiềm thức, cô cần phải bỏ đi suy nghĩ:”bỏ qua tập thể để sống một mình”, nên không hy vọng lại có người quan tâm đến tình trạng của cô.
“Cậu tên Trí Trí thật không cầm nhầm tên chứ, đủ chậm chạp rồi đấy, đến cái này cũng không biết.”
Phương Như thở dài, trên bàn phím gõ lốp bốp một trận, vào mạng tạo một tài khoản đăng nhập mới.
“Này, trang này giờ là của cậu, có thể sử dụng cập nhật trạng thái. Giao diện của DreamWorks rất thân thiện với các thao tác hình ảnh, vì vậy người dùng bình thường sẽ tương đối quen với việc dùng hình ảnh để cập nhật trạng thái.”
Hóa ra, trang web này được gọi là DreamWork. Có điều, cô không hay cập nhật lắm, Trí Trí vẫn không có chút hứng thú cho lắm. Chuyện này từ đầu nên nói thế nào, vẫn không cho phép người không dùng mạng xã hội hay sao?
Ngụy Thiệu Viễn chính là vì nguyên nhân này nên mới không vui?
Trí Trí di chuyển chuột máy tính đi xuống, một tay đỡ cằm: “Vậy thế nào mới có thể khiến anh ta biết tớ đã trở thành người dùng web? Tớ là một người vô tích sự, mục tiêu gì cũng không có, dường như cũng không có sức thuyết phục nữa.”
Cho dù có thể gặp lại, không nói rõ thì đã hết sức nịnh hót rồi, khó xử quá!
Phương Như nói: “Điều này cậu không cần lo lắng. Nếu cậu cảm thấy cuộc sống của mình thiếu thốn chưa tốt, không việc gì phải phơi ra, hoặc đích thực cậu không giỏi điều hành trang cá nhân này, bọn họ có thể giúp cậu bảo toàn, đảm bảo làm tới cực kỳ đẹp luôn.”
“Giúp tớ bảo toàn?”
“Đúng rồi, bọn họ có đội chuyên môn, phụ trách trang trí cho bạn bè đồng nghiệp của cậu các khung cảnh để tổ chức tiệc hay các hoạt động giải trí. Sau đó, giúp cậu chụp ảnh, sẽ giống hệt như cậu thật sự đã tham gia rồi vậy.”
Còn có hàng loạt trang phục được đặt hàng cao cấp và nhiều loại phụ kiện khác nhau, thậm chí có nhà xe, sẽ đem cho cậu xem xét, muốn tỏa sáng thế nào thì làm thế đó.”
Giang Trí Trí trố mắt đứng hình: “Như vậy cũng được à? Đây không phải lừa người sao?”
“Có cầu thì sẽ có cung, kinh tế chính là hư vinh.”
“Sẽ không bị lộ chứ? Nếu mọi người đều biết đồ vật của công xưởng DreamWorks đều là giả, ai sẽ dùng nữa chứ?”
“Bọn họ không chỉ nhằm vào công xưởng DreamWorks, các trang mạng xã hội lớn đều có người dùng có chung nhu cầu này. Chẳng qua, đối với người dùng DreamWorks mà nói chỉ là gần tháp nước mà thôi. Huống hồ tớ biết những người dùng lao động như vậy cuối cùng vẫn là thiểu số.”
Giang Trí Trí nghe mà thán phục, đều không nhẫn nại mà móc ra quyển sổ nhỏ đem theo bên người ghi chép lại. Đây xem là thói quen chuyên nghiệp mà cô dưỡng thành từ sau khi viết tiểu thuyết, luôn mang theo bên mình một quyển sổ nhỏ. Nếu có thể nghe thấy, hay cảm nhận điều gì xúc động hoặc thú vị cô đều sẽ ghi chép lại.
Phương Như tiếp tục nói: “Phía dưới đây là những điều trọng điểm, bọn họ còn có thể dựa theo yêu cầu thuê bạn trai của khách hàng. Cậu nếu độc thân sẽ không cần lại đến trung tâm mua sắm với người mẫu nam để chụp ảnh giả vờ có bạn trai nữa rồi. Thuê mướn những dịch vụ này đều là người sống, vì vậy thật sự khiến cậu nhận thức cảm giác của tình yêu, hơn nữa còn có thể mang đi gặp người khác, một mũi tên bắn hai con chim.”
Thật sự tiểu thuyết đều không dám viết như thế.
Giang Trí Trí dừng bút: “ Vì vậy cậu mới để cho mình đi tìm Ngụy Thiệu Viễn à?”
“Đúng rồi, không phải nói rồi sao, bọn họ có thể dựa theo yêu cầu của khách hàng mà tìm ra người phù hợp mà, tài nguyên nhiều, lượng khai thác tương đối to!”
Giang Trí Trí mới hiểu lời nói lúc trước của cô tìm Ngụy Thiệu Viễn thương lượng có nhiều chỗ trống như vậy, xem như không có ý nghĩa gì cả.
Cô đưa hai tay vuốt mái tóc bông xù của mình, ấp a ấp úng nói: “Để tớ cân nhắc lại chút.”
“Ôi trời, còn cân nhắc cái gì nữa! Cậu không phải vội vàng viết văn à, tác phẩm của cậu cũng không đợi người không phải à? Vừa hay trường trung học có tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường. Cậu nên tìm tới cửa đi, nói để có sĩ diện và dễ nhìn khi tham gia tiệc hội họp với bạn học cũ, muốn thuê một người bạn trai, thuận tiện đem cuộc sống chỉnh trang lại một chút, lên mạng xã hội càng nhiều hơn nữa.”
“Nhưng tớ không phải muốn tìm bạn trai……”
“Người ta cũng không phải thực sự muốn cùng cậu yêu đương nha, trọng điểm là để cậu có trải nghiệm, trải nghiệm đó cậu hiểu không? Chỉ cần như vậy là được à, việc yêu đương đó là giả còn tìm là thật, kia là cốt truyện của cậu, cậu cũng không thiệt đâu!”
Nói là như vậy.
…
Giang Trí Trí ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng phía trước. Nếu như nói lần trước tới đây là cam tâm tình nguyện, lần này quay lại thực chất là do ba tấc lưỡi mềm của Phương Như mới thuyết phục được cô.
Để sáng tác, quyết tâm của cô có thể nói là rất lớn. Hy vọng ông trời thấy cô dụng tâm làm việc thế nào, lần này quay lại đừng lại để cô bị đá ra đường nha.
“Cô là Giang Trí Trí Giang Tiểu Thư phải không ạ? Xin mời đi theo tôi, bên này mời.”
Cô đã đặt lịch hẹn qua điện thoại trước đó. Nhân viên tiếp tân được bố trí rất tốt, không giống như lần trước đến gặp Ngụy Thiệu Viễn phải đợi.
Bộ phận kinh doanh của bọn họ ở một tầng khác, cô muốn hôm nay đến, cũng không muốn chạm mặt anh.
Có lẽ đây cũng là mục đích của anh, một việc nhỏ như vậy, thật sự không việc gì khiến anh ta tự mình đến xử lý. Nếu như cô đối với nghiệp vụ công ty bọn họ có hiểu biết, thì không phải chuyện này đã được giải quyết xong rồi à?”
“Giang Tiểu Thư mời ngồi, cô uống gì ạ? Cà phê được không ạ?”
“Được.”
“Dạ được, xin vui lòng đợi một lát.”
Phụ trách tiếp đãi cô là một nam thanh niên. Giống như hầu hết mọi người trong công ty này, tây trang là giày da, trên mặt lại mang theo nụ cười hiền hòa. Tự mình giới thiệu với cô là họ Bạch, còn có thể gọi anh ta là Tiểu Bạch.
Điều này, làm Giang Trí Trí nhớ lại những năm tháng gia đình còn giàu có. Cô cùng mẹ đi đến cửa hàng vật phẩm xa xỉ mua hàng, cũng có nam nhân viên như vậy, miệng cũng ngọt như mật ong. Ngày sinh nhật và ngày nghỉ cũng không quên gọi điện thoại ân cần hỏi han. Nhân tiện, còn giới thiệu sản phẩm mới và giảm giá để gia tăng thành tích của bản thân, thật nhẹ nhàng mà lừa được khách hàng nhanh chóng đem thẻ đến mua hàng.
Không biết công ty này có ý định như vậy hay không, nhưng từ khuôn mẫu nghiệp vụ của họ mà nhìn, rõ ràng cũng là khiến người ta cúi đầu trước cái đẹp mà.
“Cà phê đến rồi ạ, cẩn thận bỏng!”
Một cốc cappuccino đầy tinh tế, lại có thêm hai gói đường bên cạnh.
Sao lại cảm thấy công ty này, người nào cũng đều biết cô uống cà phê thích nhiều đường nhiều sữa thế này, hay là trùng hợp về văn hóa của xí nghiệp bọn họ?
Bên cạnh cà phê còn có thêm một cái bánh ngọt nhỏ màu đen và kẹo được làm thủ công đẹp mắt. Giang Trí Trí nhìn Tiểu Bạch, anh cười rồi chỉ vào điện thoại cô:
“Bây giờ cô có thể bắt đầu chụp hình và cập nhật trạng thái rồi, buổi trà chiểu tiểu thư.”
Trình độ đạt tới mức chuyên nghiệp, cô không phục không được.
Giang Trí Trí uống một ngụm cà phê, Tiểu Bạch đã ngồi xuống đối diện cô rồi, bắt đầu một cuộc khảo sát dài. Từ thông tin cá nhân, thói quen sinh hoạt hằng ngày đến sở thích cá nhân, việc gì cũng hỏi qua một lần. Và giải thích rằng, đây là kế hoạch để chuẩn bị tốt hơn cho việc lập trình của cô.
Giang Trí Trí lo lắng an toàn thông tin cá nhân của mình, đại bộ phận tin tức đều là bịa chuyện cả.
Cô vẫn đang do dự, chuyện muốn tìm tiểu thịt tươi trong phạm vi này có cần nói thật với Tiểu Bạch không đây?
Việc hỏi đã xong, trà chiều của cô ấy cũng uống gần hết. Tiểu Bạch liếc mắt nhìn qua ly và đĩa trước mặt cô, hỏi:
“Giang tiểu thư, cô bình thường không có thói quen rèn luyện thân thể phải không?”
“Hở?”
Câu hỏi này vừa được đề cập trong bảng câu hỏi, cô lại nói sự thật.
“Không bằng, chúng ta hôm nay đi đến phòng tập thể dục chụp một bộ ảnh. Thói quen tập thể dục và thời gian đối với người thành phố thời nay mà nói là một điều rất xa xỉ. Đôi khi cũng có đăng lên một vài tấm ảnh tập thể dục, sẽ khiến người khác đối với phương thức sống của anh ta rất có hảo cảm.”
Giang Trí Trí nhìn cái váy và đôi giày da trên người mình.
“Nhưng tôi hôm nay có thể không mặc đồ thể thao được không?”
“Không thành vấn đề! Ở đây chúng tôi có cung cấp đồ vận động.”
Các anh nói gì thì là vậy đi, một số nhận thức của cô đã được làm mới quá nhiều, cảm giác có chút tê liệt rồi.
Cô nghĩ đến một câu hỏi: “Dịch vụ như vậy của các anh rất đắt phải không? Tổng cộng bao nhiêu tiền vậy?”
Thật ra cô bắt đầu định hỏi, không biết ngượng lại đã hỏi rồi.
Tình hình tài chính khô khan của Tiểu Bạch điểm vài chỗ, lấy ra bảng giá rồi đưa cô xem:
“Các phần món ăn khác nhau có giá trị khác nhau, nội dung bao hàm cũng không giống nhau. Chẳng qua, tiểu thư là bạn của Ngụy Tổng, lần đầu tiêu dùng sẽ là miễn phí.”
Giang Trí Trí đập một nhịp, không hiểu bản thân thế nào mà lại trở thành bạn của Ngụy Thiệu Viễn: “ Anh ấy…Ngụy Tổng biết tôi sẽ trở lại à?”
“Lúc bắt đầu khởi công hạng mục của chúng ta, lúc Ngụy Tổng thuyết phục các nhà đầu tư đều có sự tự tin như vậy. Tự phụ hay cô độc, người thời đại này chỉ cần chiếm giữ một loại trong đó, chính là khách hàng tiềm ẩn của chúng ta.”
“ Đây là anh ấy nói à?”
Tiểu Bạch cười không trả lời.
Tự phụ và cô đơn à? Chính xác nha, hơn nữa dù sao cũng có người như vậy. Không biết Ngụy Thiệu Viễn nghĩ gì, cô thuộc loại nào, hay là hai loại đều có cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!