Vì Người Trí Trí Trở Về
Chương 4: Cô cùng người đàn ông khác hẹn hò, tiên sinh nhà côn không tức giận sao?
Trans: Yuxin
Edit: Trần Hiểu Lam
Giang Trí Trí thay quần áo, rồi đứng trên máy chạy bộ. Tốc độ máy rất chậm, thà nói là chạy bộ còn hơn, hay chính xác hơn nói là đi bộ thì đúng hơn.
Tiểu Bạch để cô sử dụng máy này đầu tiên để làm nóng người, lát sau sẽ đổi sang dụng cụ khác.
Anh nắm chắc từng góc độ rồi chụp vài bức ảnh, bắt đầu rời đi.
Máy chạy bộ dưới chân Giang Trí Trí hoạt động. Mắt nhìn ra ngoài kính cửa sổ của tòa cao ốc, nụ cười xuất thần.
“Có vẻ cô bình thường cũng không vào phòng tập thể dục.”
Ngụy Thiệu Viễn không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh. Một cánh tay đặt lên tay vịn của máy chạy bộ, cơ bắp đầy khỏe khoắn màu lúa mạch, các mạch máu dưới da hệt như những con giun đất màu xanh.
Mái tóc anh ướt sũng, một chiếc khăn quàng lên cổ. Chiếc áo thun kết hợp với quần thể thao, rõ ràng là vừa mới tập thể dục xong.
Lần trước gặp anh, là bộ tây trang giày da đầy chuẩn mực. Trí Trí hoàn toàn không ngờ tới dưới lớp tây trang, đó lại là vóc người hoàn hảo như vậy. Thực sự mặc quần áo trông nhìn rất ốm, nhưng cởi đồ ra lại toàn là cơ bắp.
“Đẹp lắm à?” Ngụy Thiệu Viễn hỏi.
Trí Trí gật đầu. Ngay lập tức ý thức được rằng mình thất lễ rồi, thẹn thùng đỏ mặt, lên tiếng gọi:
“Ngụy Tổng!”
Cô muốn từ trên máy chạy bộ bước xuống, nhưng lại không biết nhấn vào nút điều khiển nào, chỉ có thể tiếp tục đi theo nhịp điệu.
Ngụy Thiệu Viễn dường như nhìn ra khó khăn của cô. Nhìn vào bản điều khiển của máy, đưa tay nhấn vào hai cái nút.
Máy chạy bộ chẳng những không dừng lại, ngược lại tốc độ của máy chạy bộ càng nhanh hơn. Giang Trí Trí kêu lên một tiếng, không thể không lắc lư, đôi chân tiếp tục chạy.
Ngụy Thiệu Viễn mới hài lòng mỉm cười: “Cái tốc độ này vẫn còn chậm lắm, chạy chậm như thế còn ý nghĩa gì nữa.”
“Tôi chỉ là…đến chụp hình, không phải thật sự muốn chạy bộ.”
Đã lâu không hoạt động, mới chạy chút đã thở gấp. Cô ngay cả nói cũng không còn lưu loát nữa.
Cô quay đầu đi tìm Tiểu Bạch, mà đến hình bóng cũng tìm không thấy.
Ngụy Thiệu Viễn ngồi xuống bệ cửa sổ bên cạnh cô: “Xem ra lần này về, cô đã biết mô hình nghiệp vụ của công ty chúng tôi rồi nhỉ?”
Giang Trí Trí gật đầu, trán bắt đầu đổ mồ hôi.
“Không còn câu hỏi nào muốn hỏi tôi nữa à?”
Cô không phải người làm đầu tư của anh, có câu hỏi gì sẽ hỏi được đâu.
Cô không đoán được suy nghĩ của anh, cũng không muốn chọc phải anh, chỉ muốn hỏi câu trước kia, nên hỏi anh:
“Tôi chỉ muốn biết, công ty các anh vì người bình thường mà định hình như vậy à…? Không phải lừa người sao? Ngộ nhỡ có người vì điều này…bị lừa tiền lừa sắc, thì làm thế nào đây?”
Ngụy Thiệu Viễn nhìn cô một cái: “Cô chẳng lẽ vì nhìn thấy một người trên mạng chụp vài bô ảnh thì sẽ tặng tiền cho anh ta hoặc chủ động hiến thân à?”
Cô lắc đầu.
“Không làm được. Đây chỉ là công việc ngoài mặt. Nếu như để cái cớ hạn hẹp này lừa tiền lừa sắc, thì loại người như vậy có gì đáng để đồng cảm?”
“Không thể nói như vậy, lừa người luôn không đúng…!”
“Vậy hôm nay vì sao cô lại đến đây? Không phải là vì một lý do nào đó không thể không lừa người à? Huống hồ sự lựa chọn là hai hướng. Chúng tôi cũng sẽ tiến hành cuộc khảo sát cơ bản về tình hình của khách hàng. Trong thời đại thông tin bất kỳ người nào cũng chỉ muốn lên mạng lưu lại dấu vết, đều không khó tìm ra nội tình.”
Anh nói dường như có đạo lý, nhưng mà lưng Giang Trí Trí đều đổ mồ hôi cả rồi. Nghe hơi thở của bản thân tựa như tiếng ống bể, gần như không cách nào suy nghĩ được gì.
“Có thể hay không xin anh trước tiên dừng máy chạy bộ lại? Tôi chạy không nổi rồi…!”
Ngụy Thiệu Viễn tắt máy chạy bộ. Thấy cô vì quán tính có chút không vững, đưa tay lên đỡ lấy cô, nói:
“Mới có mấy phút mà đã chạy không nổi rồi. Giang tiểu thư cô bình thường chắc là rất thiếu luyện tập đây. Làm việc và nghỉ ngơi không đúng luật, ăn cũng ít, lại tạo dáng như thế cũng không thể thay đổi được hiện trạng được đâu.”
Anh thật là nói trúng tim đen. Giang Trí Trí không vui lòng nói: “Vì vậy tôi mới tới đây tìm các anh!”
“Cô tưởng rằng chúng tôi chỉ có thể làm như vậy?”
Ngụy Thiệu Viễn cười: “Nếu đây thật sự là ý ban đầu của cô, tôi cũng có thể giúp cô cải thiện hình mẫu cuộc sống mà cô chân chính hướng đến. Công ty của tôi gọi là công xưởng DreamWorks, không phải chỉ là cái tên đặt cho vui có tiếng không có miếng, Phương Như cũng chính là ví dụ tốt nhất!”
“Phương Như?”
“Hử, không thì cô tưởng cô ấy giảm cân như thế nào? Đi đâu để học hình thể và trang điểm? Chụp ảnh là kế hoạch tạm thời, muốn có cuộc sống như vậy cũng không phải là không thể.”
Giang Trí Trí có chút ngạc nhiên: “Phương Như… thật sự là các anh giúp cô ấy thay đổi thành dáng vẻ hiện giờ à?
“Hử. Có chút cảm động à? Muốn giống cô ấy ư?”
“Không muốn!” Trí Trí nhanh chóng thẳng thắn trả lời.
“…”
“Có điều…”Trí Trí chứa đầy kỳ vọng.
“Những người hợp tác chung với bọn họ là có nam sinh của tất cả các ngành nghề và loại hình thật à? Bọn họ đều đã có nghề nghiệp chính đáng, vì sao còn chịu làm việc này?”
Mặt Ngụy Thiệu Viễn sâu càng sâu, chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô một lúc, nói: “Không phải có câu nói: có tiền mua tiên cũng được à?”
Giang Trí Trí cảm thấy bản thân mình đoán không sai. Loại dịch vụ như vậy nhất định rất mắc. Để đảm bảo, cô hỏi:
“Vậy…quản lý Bạch vừa mới đón tôi nói, nói lần này có thể cho tôi trải nghiệm miễn phí, là thật à?”
Ngụy Thiệu Viễn không lên tiếng.
Cô có chút khó xử: “Nếu như giá cả cao quá, không tiện miễn phí, tôi sẽ không dùng gói dịch vụ này đâu. Chỉ cần cho tôi một chàng trai trẻ tuổi trong giới giải trí, gặp mặt nói chuyện đôi chút cũng tốt rồi.”
Cuộc sống của cô chính là như vậy. Bảo toàn hay không cũng không có gì đáng kể, không đi dạ tiệc gì đó của bạn học cũng không có vấn đề. Chỉ cần tiểu thuyết của cô có thể thật thuận lợi suôn sẻ, tranh thủ thu thập chút tài liệu liên quan là tốt rồi.
Sắc mặt Ngụy Thiệu Viễn càng khó nhìn, ôm lấy nắm tay: “Giang tiểu thư, cô dường như đã từng kết hôn rồi? Vậy mà còn cố chấp muốn cùng người đàn ông khác hẹn hò, tiên sinh nhà cô sẽ không tức giận à?”
Giang Trí Trí sững sờ: “Làm thế nào mà anh biết tôi kết hôn rồi?”
Trên tay cô không đeo nhẫn kết hôn, trên người cô cũng không thấy bất kỳ bằng chứng nào có thể nhìn ra cô kết hôn rồi. Thậm chí ngay cả tờ giấy kết hôn cũng không có, Phương Như cũng không biết cô đã kết hôn rồi. Ngụy Thiệu Viễn làm sao lại biết?
“Không phải tôi vừa nói rồi à? Bây giờ chỉ cần lên mạng để lại dấu vết, rất dễ dàng có thể tra được tất cả thông tin tỉ mỉ. Giang tiểu thư vào ba năm trước đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas, đây cũng không phải bí mật lớn gì.”
Lúc nói những lời này, anh quan sát sắc mặt của Giang Trí Trí. Vừa mới chạy bộ sắc mặt còn hồng hào bỗng nhiên giảm sút đi hơn phân nửa huyết sắc, lại lộ ra thêm vài phần tái nhợt. Trán dừng chảy mồ hôi, lúc này chóp mũi chảy ra tầng mồ hôi mỏng.
Cái dáng vẻ hùng hổ dọa người này trái với chủ ý ban đầu của anh. Anh rũ mắt xuống không nhìn cô nữa, nói:
“Tôi không có ý khác, chỉ là không muốn tạo thành những hiểu lầm không cần thiết.”
Trí Trí cũng hồi thần trở lại, nhẹ nhàng a một tiếng, nói: “Không sao đâu, chúng tôi đã xa nhau rồi. Ở Las Vegas, anh biết chứ, nhanh kết hôn cũng nhanh rời xa, chỉ là có chút không thận trọng.”
Cô tự cười giễu, “Tôi tưởng rằng chuyện này không người nào biết cả. Anh vậy mà lại biết, phiền anh giúp tôi giữ bí mật này vậy!”
Ngụy Thiệu Viễn không nói gì, chỉ một mực nhìn cô.
Bầu không khí đột nhiên có chút ngột ngạt.
Giang Trí Trí nhìn chằm chằm vào bức tường: “ Đã trễ như vậy rồi à?”
“Cô đang vội à?”
“Hử, tôi muốn về nhà làm bữa cơm cho mẹ tôi.”
Cô giải thích, lại có chút hoảng loạn không yên, “Ngụy Tổng, tôi đã có những hiểu biết nhất định với công ty các anh khi trải qua kế hoạch trải nghiệm này. Còn việc giúp tôi tìm một người trong vòng giải trí…”
Ngụy Thiệu Viễn vẫy tay, Tiểu Bạch không biết từ đâu đã bước tới.
“Kế hoạch trải nghiệm như cũ. Cô có yêu cầu gì thì đề cập với bọn họ. Sau khi chọn được người cô cần tìm, sẽ liên lạc với cô sau.”
Anh nói xong hai câu với Giang Trí Trí, liền quay người sang bên cạnh máy Smith, nằm luyện tập đẩy tạ.
Haizzz…! Cô thế nào lại thấy, dường như lại làm cho vị tổ tông này không vui rồi.
Nhưng mọi thứ tiếp diễn sau đó rất là thuận lợi.
Quản lý Tiểu Bạch dựa theo tình hình của Giang Trí Trí. Sắp xếp một nhóm diễn viên đi cùng cô để chụp hình cho nhiều bữa tiệc, họp mặt, sự kiện quy mô lớn. Họ vây cô ở giữa như các vì sao quay xung quanh mặt trăng. Thậm chí còn không biết họ từ đâu tìm thấy mười mấy bộ sách vật lý của cô chỉ xuất bản độc nhất một lần. Thật giống như một buổi bán hàng vậy.
Sách này bán được hai ba năm rồi, trên thị trường rất khó mua được. Ngay cả bản thân cô đều không trữ lại, thật không biết bọn họ làm sao mang tới đây được, bái phục.
Tất nhiên, những cảnh này không ngoại lệ, đều chụp rất nhiều ảnh. Từng ảnh đều được chuyển lên trang cá nhân DreamWorks của cô.
Bọn họ ngay cả thời gian tải lên cũng có thể chỉnh sửa, xem ra những tranh ảnh này dường như là quỹ đạo cuộc sống của cô trong vài tháng, thậm chí là hai năm gần đây. Có thể nói là rất thật!
…
Tay Ngụy Thiệu Viễn gối sau đầu, dựa lưng vào ghế văn phòng lớn, trong tay cầm tờ giấy mỏng. Không cần nhìn kỹ cũng biết, hơn nữa cuộn giấy được coi là tin tức đều là Giang Trí Trí tùy tiện bịa chuyện.
“Ngụy Tổng, bữa tiệc của Giang Tiểu Thư là ngày mai, tôi đợi một lát nữa mang xe qua cho cô ấy. Ngài còn có việc gì muốn bàn giao không ạ?” Bạch Tuấn Kỳ hỏi.
Ngụy Thiệu Viễn ném tờ giấy sang một bên, hỏi: “Lái xe gì đi?”
“Ferrari Portifino.”
“Trang phục, túi, mọi thứ khác chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi.”
“ Ừ.” Ngụy Thiệu Viễn suy nghĩ, “Trước tiên như thế này, chiếc xe đó nếu cô ấy thấy quá xa xỉ thì đổi lấy chiếc xe của tôi.”
…
Giang Trí Trí vừa tản bộ cùng mẹ về, liền nhận cuộc điện thoại. Quản lý Tiểu Bạch nói đã đem tặng cho cô những đồ cần dùng vào ngày mai. Kết quả là vừa nhìn xuống đã thấy chiếc Ferrari đỗ dưới lầu, cằm cô đều muốn rớt ra ngoài.
“Bữa tiệc ngày mai hãy lái chiếc xe này đi. Muốn mặc y phục, giày hay túi đều đã chuẩn bị xong rồi, đều để ở trong này. Không quá xa xỉ, cũng không quá khoa trương. Cô có thể xem xem thích hay không?”
Bạch Tuấn Kỳ đưa một túi giấy lớn cho cô. Giang Trí Trí không dám nhận, chỉ vào cái xe bên kia nói: “Đây có phải khoa trương quá rồi không?”
“Giang Tiểu Thư, tình hình nhà cô lúc trước không tệ. Lẽ nào là không hy vọng cho người khác thấy mặt tốt nhất à?”
Cô quả quyết lắc đầu. Lúc tình hình trong nhà tốt nhất, cô cũng không thể mua được Ferrari nữa là.
Bạch Tuấn Kỳ ngừng một chút, nói: “Cái xe kia đợi một chút, cho cô đổi thành chiếc Panamera, cô thấy được không?”
“…”
Được rồi. Xe hơi ba triệu đổi thành xe một triệu, cũng xem như là một cuộc thỏa hiệp.
Bạch Tuấn Kỳ phải đi hoàn thành nhiệm vụ. Giang Trí Trí không an lòng, kêu anh ấy lại bảo:
“Cái đó, nội dung cuộc trải nghiệm, Ngụy Tổng các anh đều biết à?”
Anh ta nhếch miệng cười: “Yên tâm đi, đây là tâm ý của Ngụy Tổng. Người trong vòng giải trí cô cần tìm, bên phía chúng tôi đã tìm xong rồi. Đợi anh ấy đào tạo trở về từ Hàn Quốc, sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.”
Tim Giang Trí Trí đập thình thịch, đầy tò mò về những điều chưa biết, đồng thời cũng thắp lên ánh sáng hy vọng.
Mặc dù không biết vì sao mỗi lần cùng Ngụy Thiệu Viễn gặp mặt dường như đều làm anh không vui. Nhưng lần này trở lại, anh thật sự đã giúp cô nhiều việc, trong lòng cô vẫn cảm kích anh rất nhiều.
Cô xách túi giấy kia về nhà. Trong phòng lấy y phục ra xem thử, mẹ Giang Phù Lan đẩy cửa bước vào, hỏi: “Chúng ta khi nào ăn cơm?”
“Mẹ, chúng ta vừa ăn rồi.”
Cô chuyển người đỡ mẹ mình ngòi xuống bên giường, “Mẹ xem y phục này đẹp không?”
“Đẹp lắm!” Giang Phù Lan nhìn chằm chằm vào cái túi bên cạnh, nói “LV, kiểu dáng này chưa từng thấy…”
Trí Trí cười, đưa túi cho mẹ: “Mẹ muốn đeo vào xem thử không?”
Giang Phù Lan ôm đồ trên vai, lưu luyến trước gương ngắm nhìn.
Ba năm trước bà bị nhồi máu não, đồng thời cũng bị Alzheimer. Giống như qua một đêm, mất đi năng lực tự chăm sóc bản thân. Lúc không có ai bên cạnh chăm sóc, đôi khi đến cửa lớn trong nhà ở đâu cũng tìm không thấy, ăn cơm hay chưa cũng không rõ ràng.
Giang Trí Trí là con gái duy nhất của bà ấy, cũng là người thân duy nhất bên cạnh.
Giang Phù Lan thích túi nhãn hiệu lớn. Trước đây, khi hiệu suất của công ty còn rất tốt, thường xuyên thay đổi những món đồ xa xỉ. Sau khi xảy ra sự việc, những chiếc túi đó đều bị Trí Trí đem tới tiệm đồ si bán đi.
Thật khó cô có thể nhìn thấy túi LV trong nháy mắt.
Rất lâu rồi không thấy mẹ mang theo túi “diễm lệ” như thế này, Trí Trí nhìn mẹ vui vẻ, nắm lấy tay mẹ cùng chụp ảnh tự sướng:
“Mẹ, nhìn máy ảnh đi, cười nào!”
Cô đã chuyển bức ảnh đến trang chủ cá nhân của mình, không để mặt. Chỉ có mẹ và con gái nắm tay nhau, nhưng cuối cùng cô cũng đã có trạng thái mới do chính mình cập nhật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!