Dung Tễ vội vàng tiến lên, che ở Dung Tiếu, Dung Tiếu yên lặng rơi lệ, được Dung Tễ ôm lấy, tâm lý có chút chống cự, mà thân thể lại thành thật dựa vào, nép trong lồng ngực hắn, nhỏ nhắn, yếu mềm.
Trong tay là đôi vai gầy của Dung Tiếu, Dung Tễ nhìn anh run rẩy rơi nước mắt, tâm tình nguội lạnh, đau đến tận tâm can, không đành lòng nhìn, đưa tay che kín mắt anh, lông mi thấm ướt nước mắt của anh chạm vào lòng bàn tay hắn. Có chút ngứa.
Dung Tễ dùng một loại tư thái bảo vệ nhìn về phía mẹ hắn. Sâu trong đáy mắt là tầng tầng lửa giận.
Bạch Phóng Vi nhìn kĩ bộ dạng hai người, hít một ngụm khí, lùi lại mấy bước, ho khan vài tiếng, mắt tối lại, thân thể mềm nhũn dựa vào tường.
Dung Tễ cả kinh: “Mẹ!”
– – Bạch Phóng Vi mạnh mẽ đứng vững nhưng không được, từ từ nhắm mắt lại, trượt xuống!
Dung Tễ xông tới, lại kêu lên: “Mẹ!”
Dung Tiếu chống đỡ thân thể, do dự một chút, vẫn đi qua, trốn ở phía sau Dung Tễ, sợ hãi trộm dò xét. Dung Tễ ôm Bạch Phóng Vi, tuy rằng hoang mang nhưng cũng không mất trấn định, đi tới cửa, suy nghĩ một chút, lại trở về, nói với Dung Tiếu, ngữ khí gấp gáp: “Phía trường học em đã xin nghỉ giúp anh, thành thật ở nhà, không được đi đâu hết, có bữa sáng trên bàn.”
Dừng một chút, có thể là cảm thấy ngữ khí quá nghiêm túc, thả nhẹ giọng, đối với Dung Tiếu nửa quỳ ngơ ngác, khẽ hôn xuống môi anh: “Nghe lời.”
Dung Tiếu mắt long lanh nước, ngây ngốc nhìn Dung Tễ lần nữa ôm lấy Bạch Phóng Vi, mở cửa đi ra.
Cửa bị hắn đụng đến phát ra âm thanh vang vọng, sau đó là bóng lưng lóe lên một cái rồi biến mất, thế giới chìm vào tĩnh lặng.
Anh lảo đảo đứng cũng không vững, vết thương trên người âm ỉ đau, cái giá phải trả cho kɦoáı ƈảʍ qua đi cũng thật thê thảm.
Dung Tiếu sờ s0ạng trên ghế salông, thảm len phía trước ghế là nơi hôm qua bọn họ lăn lộn qua, trên tấm thảm trắng như tuyết còn lưu lại vài vết máu.
Anh co lại thành một đống, do dự không biết nên rời đi hay lưu lại, trong phòng tràn ngập tin tức tố của Dung Tễ, trước giờ luôn khiến anh sợ hãi, nhưng bây giờ lại trở nên ấm áp, tạo cho anh cảm giác an toàn.
Nhưng mà một mình trong căn phòng trống vắng, là cảm giác cô đơn không thể nói thành lời.
Anh còn chưa nghĩ xong nên đi hay ở, mắt đã chìm vào miên man.
Thời kỳ động d*c qua đi Omega sẽ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, lúc này nên ở trong lòng Alpha thoải mái nghỉ ngơi, anh không có Alpha bên cạnh, nhưng còn sót lại chút tin tức tố, nhưng chút này cũng chẳng nhằm nhò gì.
Chờ lần thứ hai tỉnh lại, trên môi tựa hồ cảm giác được gì đó, anh theo phản xạ có điều kiện mà hé miệng mặc cho đầu lưỡi Dung Tễ tiến vào, dây dưa.
Dung Tễ hôn một lát, liền buông tha anh, thấp giọng trách mắng: “Anh không ngoan chút nào, đồ ăn sáng nguội hết rồi.”
Dung Tiếu nghe thấy giọng nói hắn mới hoàn toàn tỉnh táo, mở mắt ra, lắp ba lắp bắp: “Em, em về rồi.”
Nói rồi nhìn ra ngoài cửa, trời cũng đã tối, anh bỗng sinh ra cảm giác bối rối, mình đáng lẽ là nên rời khỏi đây, vậy mà không biết tại sao lại ngủ mất.
“Vâng ” Dung Tễ bây giờ tâm đều dính lên người anh, thỉnh thoảng sẽ hôn nhẹ anh, hắn vui vẻ cười cười, chân mày tựa như tảng băng đang dần tan chảy, ôn nhu nói: “Anh không đi, em rất… vui vẻ.”
“Cái này à, anh, ừ, anh ” Dung Tiếu muốn giải thích, “Anh…”
Dung Tễ tự nhiên đưa cho anh một cái thang để đi xuống: “Đương nhiên, khóa trong nhà là dùng vân tay để mở, anh có muốn đi cũng không đi được.”
Dung Tiếu nhìn chằm chằm nụ cười của hắn, hốt hoảng, sau đó trốn tránh dời tầm mắt, không nói gì nữa.
Dung Tễ đứng dậy, “Anh có đói bụng không? Em đi làm cơm nhé.”
Dung Tiếu nhẹ gật đầu.
Thật ra anh muốn nói đem bữa sáng hâm nóng lên cũng được, nhưng khi nhìn Dung Tễ quay người tiện tay ném bữa sáng vào thùng rác, liền yên lặng mà ngậm miệng, tự cười nhạo bản thân mình nghèo túng.
Dung Tễ không đóng cửa phòng bếp, thông qua khe cửa, có thể nhìn thấy bóng lưng hắn đi tới đi lui, ngón tay thon dài cầm nồi bát muôi thìa, ngược lại hoàn toàn với hình tượng của hắn, có chút an tâm khó mà giải thích được.
Dung Tiếu lại quay về làm ổ, nhìn chằm chằm cây quạt nhỏ cạnh cửa, trong phút chốc đỏ cả vành mắt.
Anh không rõ là do oan ức, hay vì lý do gì khác.