Hắn ở trong bếp đã nấu xong cơm, bưng ra đặt lên bàn, hướng về phía Dung Tiếu đang nằm trên ghế salông: “Mau đến ăn cơm thôi.”
Dung Tiếu chậm rãi đứng lên, anh ngửi thấy mùi thức ăn, quả thật có chút đói, nhưng đối mặt với Dung Tễ, anh thủy chung vẫn có chút e dè, có chút sợ sệt không giải thích được.
Rõ ràng người này không giống với người trưởng thành hung ác mà anh biết.
Thân thể bọn họ dán vào nhau dây dưa ba ngày, bây giờ tin tức tố tan hết, còn lại cũng chỉ có xa lạ cùng lúng túng, ngồi cùng một chỗ cũng không có chuyện gì để nói, nhìn nhau không nói gì.
Dung Tiếu e dè nâng đũa lên, cúi đầu yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng trộm ngước mắt nhìn Dung Tễ trước mặt.
Dung Tễ vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, không biết có phải hay không cảm nhận được tầm mắt của anh, bỗng dưng cụp mắt nở nụ cười: “Anh, có phải em rất đẹp trai không?”
Dung Tiếu thiếu chút nữa là rơi đũa vào trong bát.
Dung Tễ bị phản ứng của anh chọc cười, gắp cho anh miếng thịt, “Từ từ ăn, mấy ngày nay… Anh chưa có bữa cơm nào tử tế cả.”
Nghĩ tại sao mấy bữa nay không ăn cơm tử tế, Dung Tiếu hai má dần dần bị màu đỏ bao phủ, cắn môi đem đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn.
Khiến anh càng bất ngờ hơn là, sự lạnh lùng của Dung Tễ, trong thời gian ngắn ngủi đã cười vô số lần, thậm chí ý cười còn chưa phai nơi khóe miệng hắn.
– – ảnh hưởng của tin tức tố quả nhiên mạnh mẽ.
Nó có thể khiến cho quân tử biến thú hoang, đồng thời cũng có thể khiến thú dữ thành một con thú hiền lành thuần phục.
Dung Tiếu nhất thời cảm thấy nực cười, không còn khẩu vị, vội vã nhét vào miệng hai miếng cơm, đặt đũa xuống, vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn kiệm lời, nhỏ giọng nói: “Anh muốn về trường học.”
Dung Tễ sững sờ: “Em đã giúp anh xin nghỉ rồi, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Anh cảm thấy mình đã khỏe rồi” Dung Tiếu lo lắng xoay xoay ngón tay, “Anh đã bỏ qua vô số bài tập ở trường, muốn về bổ sung kiến thức….”
Đâu ra lại có Omega vừa mới bị đánh dấu xong đòi về làm bài tập? Dung Tễ cảm thấy nếu hôm nay hắn để cho Dung Tiếu về, sau này cũng không cần nói hắn là Alpha nữa.
Bạch Phóng Vi đến đã làm cho hắn đối với Dung Tiếu vừa hổ thẹn vừa đau lòng muốn chết, sẽ quan tâm đến vấn đề bài tập của Dung Tiếu hay sao, hắn nghĩ lại liền muốn bực mình.
Thế nhưng Dung Tiếu lại bất ngờ kiên định, anh cũng không nói mấy lời khó nghe như: “Chúng ta không giống nhau, em không lên lớp cũng sẽ không bị đuổi học, nhưng anh thì khác” “Em có gia đình chống đỡ, còn anh chỉ có thể dựa vào sức mình” “Anh chăm chỉ cả một học kỳ, không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà mất học bổng” anh nghĩ sẽ nói với Dung Tễ như vậy, nhưng vẫn chỉ là lắc đầu, sau đó dùng trầm mặc để diễn tả quyết tâm của mình.
Đọc truyện tại để ủng hộ edit
Dung Tiếu không ăn nữa, cũng không lên tiếng, cho dù Dung Tễ có nói gì, cũng chỉ đáp một câu: “Anh phải về.”
Dung Tễ chịu thua trong sự cương quyết của anh.
“Được” hắn thở dài, sau đó bổ sung, “Em đưa anh về.”
Dung Tiếu do dự một chút, suy nghĩ trước sau, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Dung Tễ để anh chờ ở ngoài, sau đó đi vào phòng thu dọn đồ đạc. Dung Tiếu nhìn quanh phòng, vẫn lộn xộn như cũ, lại nhìn một bàn đồ ăn cuối cùng vẫn đứng lên dọn dẹp.
Dung Tễ thu dọn xong ra ngoài, đầu tiên là hình ảnh Dung Tiếu khom lưng thu dọn, sau đó là mặt bàn không nhiễm hạt bụi, nhất thời ngây ngẩn, tim giống như có thứ gì đó tràn ra, cổ họng nghẹn lại.
Hắn có cảm giác an tâm mà trước nay chưa từng có, từ sau khi trưởng thành, khoảng cách với cha mẹ ngày càng xa, chưa bao giờ cảm nhận được một từ “Gia đình” hoàn hảo.
Hắn tiến lên, ôm lấy eo Dung Tiếu, Dung Tiếu giật mình run lên, đánh rơi cái đĩa: “Em…”
Dung Tễ hôn lên lỗ tai anh, nhẹ nhàng cắn tuyến thể, “Ca ca, em muốn tặng cho anh một thứ.”
Dung Tiếu bị hắn cắn một cái, cả người đều mềm nhũn, xoay người, vùi trong lồng ngực hắn, hít một hơi thật sâu.
Dung Tễ lấy đồ muốn tặng ra, tay cầm lấy mắt chân cá trắng nõn của anh, ngọt ngào gọi một tiếng “Anh”, có một thứ gì đó lành lạnh được đeo lên.