Vị Thần Cuối Cùng - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Vị Thần Cuối Cùng


Chương 16


sẽ không thật sự làm tổn thương chúng.”

“Em không hiểu gia đình của anh đâu,” thần Hades buồn rầu nói. “Anh xin em đấy, Maria. Anh không thể mất em.”

Bà Maria chạm đầu ngón tay vào môi ông ta. “Anh sẽ không mất em. Chờ em đi lấy ví của mình. Hãy trông chừng bọn trẻ nhé.”

Bà ấy hôn Thần Chết và đứng dậy khỏi ghế sofa. Thần Hades nhìn theo bà đi lên cầu thang như thể mỗi bước chân bà rời đi khiến ông ta nhói đau.

Một thoáng sau, ông ta cứng người lại. Hai đứa trẻ ngưng chơi đùa như thể chúng cũng cảm nhận được điều gì đó.

“Không!” thần Hades gào to. Nhưng ngay cả sức mạnh thần thánh của ông ta cũng quá chậm. Ông ta chỉ kịp tạo nên một bức tường năng lượng màu đen bao quanh những đứa trẻ trước khi khách sạn nổ tung.

Sức mạnh đó quá mãnh liệt khiến toàn bộ hình ảnh trong màn sương tan ra. Khi nó rõ nét trở lại, tôi nhìn thấy hình ảnh thần Hades đang quỳ trong đống đổ nát, ôm lấy cơ thể đã vỡ nát của Maria di Angelo. Những ngọn lửa vẫn đang cháy quanh ông ta. Các tia chớp lóe lên khắp cả bầu trời và tiếng sấm vang lên ầm ầm.

Nico và Bianca bé nhỏ nhìn chằm chằm vào mẹ họ mà không hiểu rõ điều gì. Nữ thần Báo thù Alecto hiện ra sau lưng chúng, rít gào và vỗ đôi cánh da của bà ta. Những đ không chú ý đến bà ta.

“Zeus!” thần Hades đưa nắm tay lên trời. “Ta sẽ tiêu diệt mày vì điều này! Ta sẽ mang nàng quay lại!”

“Thưa đức vua, ngài không thể làm thế,” Alecto cảnh báo. “Người, trong tất cả những người bất tử, phải tôn trọng các quy luật của cái chết.”

Thần Hades gầm lên với sự thịnh nộ. Tôi nghĩ ông ta sẽ cho thấy nguyên hình và làm bốc hơi chính những đứa con của mình, nhưng cuối cùng ông ta dường như kiềm chế được.

“Hãy mang chúng đi,” ông ta nói với Alecto, nghẹn lời vì tiếng nức nở. “Xóa sạch trí nhớ của chúng trong dòng Lethe và mang chúng đến Khách sạn Hoa sen. Zeus sẽ không làm hại khi chúng ở đó.”

“Sẽ như ý ngài, thưa đức vua,” Alecto nói. “Còn cơ thể của người phụ nữ?”

“Hãy đưa cô ấy đi luôn,” ông ta nói đầy xót xa. “Hãy an táng cô ấy theo nghi thức cổ xưa.”

Alecto, hai đứa trẻ cùng xác Maria biến mất trong bóng tối, để lại một mình thần Hades đứng giữa đống hoang tàn.

“Ta đã cảnh báo ngươi,” một giọng nói mới vang lên.

Thần Hades quay phắt lại. Một bé gái mặc một chiếc áo đầm đầy màu sắc sặc sỡ đứng bên cạnh phần đang cháy âm ỉ còn sót lại của chiếc ghế sofa. Cô bé có mái tóc đen ngắn và một đôi mắt buồn. Trông cô bé chỉ mười hai tuổi là cùng. Tôi không biết* * *

cô bé, nhưng không hiểu sao trông cô bé cực kỳ quen thuộc đối với tôi.

“Ngươi còn dám đến đây sao?” thần Hades gầm lên. “Ta nên cho ngươi nổ tung thành tro bụi!”

“Ông không thể,” cô bé nói. “Quyền năng của Delphi sẽ bảo vệ ta.”

Tôi lạnh người nhận ra tôi đang nhìn Oracle của Delphi, hồi bà ta còn bé và vẫn còn sống. Không hiểu sao việc nhìn thấy bà ta như thế này khiến tôi cảm thấy sợ hãi hơn khi nhìn thấy bà ta trong hình dáng một xác ướp.

“Ngươi đã giết người phụ nữ mà ta yêu!” thần Hades gầm lên. “Lời tiên tri của ngươi đã đưa chúng ta đến này!”

Ông ta hiện ra lù lù bao phủ lấy cô bé nhưng cô bé không sợ sệt chút nào.

“Zeus đã ra lệnh vụ nổ để tiêu diệt lũ trẻ,” cô bé nói, “vì ông đã không tuân theo ý của ông ta. Ta không can dự đến chuyện này. Và ta đã bảo ông sớm giấu chúng đi cơ mà.”

“Ta không thể! Maria không để ta làm điều đó! Ngoài ra chúng vô hại.”

“Tuy nhiên, chúng là con ông, điều đó khiến chúng trở nên nguy hiểm. Ngay cả khi ông đem chúng đến Khách sạn Hoa Sen, ông chỉ có thể làm trì hoãn rắc rối mà thôi. Nico và Bianca sẽ không bao giờ có thể quay trở lại thế giới vì sợ rằng chúng sẽ đến được sinh nhật mười sáu tuổi.”

“Cũng chỉ tại cái được gọi là Lời Đại Tiên Tri của ngươi. Và ngươi đã ép ta vào lời thề không có thêm bất cứ đứa con á thần nào khác. Ngươi chẳng để lại cho ta một thứ gì!”

“Ta nhìn thấy trước tương lai,” bé gái nói. “Ta không thể thay đổi nó.”

Ngọn lửa đen xuất hiện trong đôi mắt của thần chết, và tôi biết điều gì xấu đang đến. Tôi muốn hét về phía cô bé, bảo cô bé trốn hoặc chạy đi.

“Vậy thì, Oracle, hãy lắng nghe những lời của Hades,” ông ta nói đầy giận dữ. “Có lẽ ta không thể mang Maria quay trở lại. Hoặc ta không thể làm cho ngươi chết sớm hơn. Nhưng linh hồn của ngươi vẫn là linh hồn của một con người, và ta có thể nguyền rủa ngươi.”

Đôi mắt cô bé mở lớn. “Ông sẽ không…”

“Ta thề,” thần Hades nói, “chừng nào các con ta vẫn còn bị ruồng bỏ, chừng nào ta còn chịu đau khổ bởi lời nguyền Đại Tiên Tri của ngươi, thì Oracle của Delphi sẽ không bao giờ có được cơ thể của bất cứ người trần nào. Ngươi sẽ không bao giờ được yên nghỉ. Sẽ không có ai thay thế ngươi. Cơ thể ngươi sẽ khô héo và chết đi, và linh hồn Oracle sẽ bị nhốt vào bên trong cơ thể ngươi. Ngươi sẽ nói ra các lời tiên tri đau khổ cho đến khi tan biến không còn lại gì. Oracle sẽ chết cùng với ngươi!”* * *

/>
Cô bé thét lên, và hình ảnh mơ hồ đó tan ra thành từng mảnh. Nico quỳ trong vườn của nữ thần Persephone, gương mặt cậu ta trắng bệch vì sốc. Đang đứng trước mặt cậu ta là thần Hades bằng xương bằng thịt, trong bộ áo màu đen của ông ta và quắc mắt nhìn xuống cậu con trai.

“Cái gì thế này,” ông ta hỏi Nico, “ngươi nghĩ ngươi đang làm gì hả?”

Một tiếng nổ màu đen tràn ngập giấc mơ của tôi. Rồi cảnh lại được thay đổi.

Rachel Elizabeth Dare đang bước đi dọc một bờ cát trắng. Cô ấy mặc đồ bơi cùng với một chiếc áo phông trắng được quấn quanh eo. Hai vai và khuôn mặt cô rám nắng.

Cô ấy quỳ và bắt đầu dùng ngón tay viết trên cát. Tôi cố nhận ra những chữ đó. Tôi đã nghĩ chứng khó đọc của tôi lại đến cho khi tôi nhận ra cô ấy đang viết chữ Hy Lạp cổ.

Điều đó là không thể. Chắc tôi lại mơ chuyện tào lao.

Rachel viết xong một vài chữ và lẩm bẩm, “Cái quỷ gì thế này?”

Tôi có thể đọc tiếng Hy Lạp, nhưng tôi chỉ nhận ra một từ trước khi sóng biển xóa đi: . Đó là tên tôi: Perseus.

Rachel đứng phắt dậy và lùi lại tránh đi những con sóng.

“Ôi, thánh thần ơi,” cô ấy nói. “Đó là những gì mà nó muốn nói.”

Cô ấy quay người lại và bỏ chạy, đá vung cát khi cô chạy nhanh về ngôi biệt thự của gia đình.

Cô ấy chạy rầm rập lên các bậc thềm, thở hổn hển. Cha cô ấy ngước lên từ tờ Wall Street Journal.

“Cha.” Rachel vội đi về phía ông ấy. “Chúng ta phải về ngay.”

Môi cha cô ấy giật giật, như thể ông ấy cố nhớ cách để cười. “Quay về? Chúng ta vừa mới đến thôi.”

“Đang có rắc rối ở New York. Percy đang gặp nguy hiểm.”

“Cậu ta gọi cho con à?”

“Không… không hẳn thế. Nhưng con biết. Con có linh cảm về điều đó.”

Ông Dare gấp tờ báo lại. “Mẹ con và ta đã mong đợi kỳ nghỉ này trong một khoảng thời gian dài.”

“Không phải thế! Cả cha và mẹ đều ghét đi biển! Chẳng qua hai người đều cố chấp không chịu thừa nhận điều đó.”

“Này, Rachel con…”

“Con đang nói với cha là có điều gì đó đang xảy ra ở New York! Cả thành phố đấy… con không biết chính xác là chuyện gì, nhưng nó đang bị tấn công.”

Cha cô ấy thở dài. “Cha nghĩ chúng ta sẽ nghe được những chuyện như thế trên các kênh tin tức chứ.”

“Không đâu,” Rachel khăng khăng. “Không phải kiểu tấn công kiểu bình thường. Cha có nhận được bất cứ cuộc gọi nào kể từ lúc chúng ta đến đây chưa ạ?”

Cha cô ấy cau* * *

mày. “Không có… nhưng giờ là cuối tuần, vào giữa mùa hè nữa.”

“Cha luôn luôn nhận được các cuộc điện thoại,” Rachel lý sự. “Cha phải thừa nhận chuyện này thật kỳ lạ.”

Cha cô ấy ngần ngừ. “Chúng ta không thể rời đi. Chúng ta đã tiêu tốn rất nhiều tiền vào chuyến đi này.”

“Nhưng,” Rachel nói. “Cha ơi… Percy cần con. Con phải chuyển cho cậu ấy một thông điệp. Đó là thông điệp mang tính sống còn đấy.”

“Thông điệp gì? Con đang nói chuyện gì thế?”

“Con không thể nói với cha được.”

“Thế thì con không thể đi.”

Rachel nhắm mắt như thể cô ấy đang thu hết can đảm. “Cha… hãy để con đi, và con sẽ thỏa thuận với cha.”

Ông Dare nhoài người ra trước. Thỏa thuận là điều gì đó ông hiểu rất rõ. “Cha đang nghe.”

“Học viện Nữ sinh Clarion. Con… con sẽ đến đó vào mùa thu. Thậm chí con còn sẽ không kêu ca nửa lời. Nhưng cha phải đn quay trở lại New York, ngay bây giờ.”

Ông ấy im lặng trong một thời gian khá dài. Rồi ông mở điện thoại và thực hiện một cuộc gọi.

“Douglas phải không? Chuẩn bị máy bay. Chúng tôi muốn quay về New York. Phải… đi ngay lập tức.”

Rachel ôm choàng lấy ông ấy, và cha cô dường như hết sức ngạc nhiên, như thể trước đây chưa bao giờ cô ấy làm điều đó.

“Con sẽ bù cho cha sau nhé!”

Ông ấy mỉm cười, nhưng nét mặt ông ấy lạnh như băng. Ông chăm chú nhìn cô ấy như thể ông không đang nhìn con gái mình – mà là một quý cô trẻ ông muốn cô ấy trở thành, một khi Học viện Clarion hoàn tất chương trình giáo dục đối với cô ấy.

“Đúng thế, Rachel,” ông gật đầu đồng ý. “Chắc chắn con phải làm thế rồi!”

Hình ảnh mờ dần đi. Tôi lầm bầm trong giấc ngủ của mình: “Rachel, không!”

Tôi vẫn đang quẫy đạp và trở mình trằn trọc thì Thalia đánh thức tôi dậy.

“Percy,” cô ấy nói. “Dậy đi. Trời sắp tối rồi đấy. Chúng ta có khách.”

Tôi ngơ ngác ngồi dậy. Chiếc giường quá thoải mái, và tôi ghét việc ngủ vào giữa ngày như thế này.

“Khách à?” tôi hỏi.

Thalia gật đầu đầy lo lắng. “Một gã Titan muốn gặp cậu, mang theo lá cờ điều đình. Hắn ta mang đến một thông điệp của Kronos.”

13. Thần Titan mang quà đến cho tôi

Chúng tôi có thể nhìn thấy lá cờ trắng từ cách nơi đóng quân nửa dặm. Đó là một lá cờ lớn bằng kích th của một sân bóng đá, được mang bởi một tên khổng lồ cao chín mét, với làn da* * *

màu xanh dương sáng và một mái tóc màu xám trắng.

“Người Hyperborean,” Thalia nói. “Những người khổng lồ phương Bắc. Đó là một dấu hiệu không tốt khi họ về phe với Kronos. Họ thường là những người ưa hòa bình.”

Tôi hỏi. “Cậu gặp họ rồi à?”

“Ừm. Ở Alberta có một thuộc địa rộng lớn. Cậu không muốn tham gia chơi trò ném tuy

́t với những anh chàng đó đâu.”

Khi tên khổng lồ đến gần hơn, tôi có thể nhìn thấy ba phái viên có kích thước của con người đi cùng hắn ta – một á thần nai nịt sẵn sàng, một con quỷ empousa mặc một chiếc áo đầm đen, với mái tóc đang bốc cháy rừng rực và một gã cao lớn mặc vét tuxedo. Con empousa quàng tay tên mặc bộ vét tuxedo, vì thế cả hai trông giống một cặp đang đến tham dự một buổi biểu diễn ở Broadway hay một buổi biểu diễn nào đó – ngoại trừ mái tóc bốc lửa và những chiếc răng nanh nhọn hoắt của nó.

Nhóm khách ung dung đi về phía sân chơi Heckscher. Các dây xích đu và sân bóng mini không một bóng người. m thanh duy nhất là tiếng nước phun từ đài phun nước ở Umpire Rock.

Tôi quay sang Grover. “Gã mặc bộ vét tuxedo là thần Titan sao?”

Cậu ấy gật đầu đầy lo lắng. “Hắn ta trông giống một nhà ảo thuật. Tớ ghét các nhà ảo thuật. Họ luôn mang theo thỏ.”

Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy. “Cậu sợ những con thỏ sao?”

“Bee-eeh-eeh-eeh! Chúng là những kẻ bắt nạt to xác. Luôn cướp cần tây của các thần rừng không có khả năng tự vệ.”

Thalia ho khẽ.

“Gì?” Grover hỏi ngược lại.

Tôi bảo. “Chúng ta sẽ tiến hành việc chứng bệnh sợ thỏ của cậu sau,” tôi nói. “Chúng đến rồi kìa.”

Gã mặc vét bước lên trước. Hắn cao hơn người thường một chút, khoảng hai mét. Mái tóc đen cột thành đuôi ngựa ở phía sau. Một cặp kính tròn đen che phủ đôi mắt của hắn, nhưng điều thật sự thu hút được sự chú ý tôi là da mặt hắn. Khuôn mặt hắn đầy những vết xước, như thể hắn bị tấn công bởi một vài con vật có móng nhỏ – rất có thể là một con hamster cực kỳ, cực kỳ tức giận.

“Chào Percy Jackson,” hắn nói ngọt xớt. “Thật là một niềm vinh dự lớn lao.”

Người bạn đồng hành, quý cô empousa rít lên đầy tức giận khi thấy tôi. Ả ta chắc đã nghe được về chuyện tôi đã đánh bại hai người chị em của ả như thế nào vào mùa hè năm ngoái.

“Em yêu,” Gã Mặc Vét nói với ả ta. “Sao cưng không tự làm mình thoải mái ở đằng kia nhỉ?”

Ả ta thả cánh tay hắn ra và đi về phía ghế đá công viên.

Tôi liếc nhìn tên á thần được trang bị đầy đủ vũ khí đứng* * *

sau Gã Mặc Vét. Tôi đã không nhận ra cậu ta vì chiếc mũ sắt mới che phủ hết mặt, nhưng đó lại là anh bạn từng đâm sau lưng của tôi – Ethan Nakamura. Sau trận ở Cầu Williamsburg, mũi cậu ta trông giống một quả cà chua nát. Điều đó khiến tôi thấy tốt hơn một chút.

“Chào, Ethan,” tôi nói. “Trông đẹp trai quá nhỉ.”

Ethan nhìn tôi đầy giận dữ.

“Chúng ta vào việc nhé.” Gã Mặc Vét chìa tay ra. “Ta là Prometheus.”

Tôi ngạc nhiên đến độ quên đáp lại bàn tay đang chìa ra của hắn ta. “Là anh chàng trộm lửa đúng không? Anh-chàng-bị-xích-vào-tảng-đá-cùng-với-những-con-kền-kền?”

Prometheus nhăn mặt. Hắn ta chạm tay vào các vết xước trên khuôn mặt mình. “Làm ơn, đừng nhắc đến từ ‘kền kền’. Nhưng đúng thế, ta đã trộm lửa của các thần và đưa nó cho tổ tiên cậu. Đổi lại, Zeus bao giờ cũng nhân từ đã xích ta lên một tảng đá và bị tra tấn đến muôn đời.”

“Nhưng…”

“Ta làm thế nào để được tự do chứ gì? Hercules đã giải cứu, cách đây nhiều niên kỷ rồi. Vậy nên ngươi thấy đấy, ta có cảm tình với các anh hùng. Một vài người trong số các ngươi có thể khá là lịch sự.

“Không giống bạn đồng hành đi cùng với ngươi,” tôi nhận xét.

Tôi đang nhìn Ethan, nhưng Prometheus hình như lại nghĩ tôi ám chỉ con empousa.

“Ồ, ma quỷ cũng không tệ lắm đâu,” hắn ta nói. “Ngươi chỉ việc cho chúng ăn no. Giờ thì, Percy Jackson này, ta bắt đầu thương lượng nhé.”

Hắn chìa tay mời tôi ra một chiếc bàn pinic và chúng tôi ngồi xuống. Thalia và Grover đứng ngay sau tôi.

Tên khổng lồ màu xanh dương dựng lá cờ trắng tựa vào một cái cây và bắt đầu lơ đãng chơi đùa trong sân chơi. Hắn ta bước lên các khung leo trèo dành cho trẻ em và làm gãy chúng, nhưng hắn ta dường như không giận dữ. Hắn ta chỉ cau mày và nói, “Uh-oh.” Rồi hắn ta bước lên một đài phun nước và làm vỡ bệ xi-măng ra làm đôi. “Uh-oh.” Nước đông lại nơi bàn chân của hắn ta chạm vào. Một đống thú vật nhồi bông được treo trên dây thắt lưng của hắn ta – loại to lớn mà bạn có thể dành được cho các giải thưởng quan trọng trong một game arcade. Hắn ta gợi cho tôi nhớ đến Tyson, và ý tưởng phải chiến đấu với hắn ta khiến tôi buồn rười rượi.

Prometheus ngồi ngả người ra trước và đan các tay vào với nhau. Hắn ta trông có vẻ đứng đắn, tốt bụng, và khôn ngoan. “Percy này, ngươi đang ở thế yếu. Ngươi biết không thể ngăn cản một đợt cuộc tấn công khác.”

“Chúng ta sẽ chờ xem.”

Prometheus trông đau khổ, như thể hắn thực sự quan tâm đến điều gì đã xảy ra với tôi. “Percy, ta là thần Titan* * *

của sự lo xa. Ta biết sẽ xảy ra.”

“Đồng thời cũng là thần Titan của hội đồng những kẻ xảo trá,” Grover chen vào. “Nhấn mạnh từ xảo trá.”

Prometheus nhún vai. “Nói khá đúng đấy, thần rừng. Nhưng ta đã ủng hộ các vị thần trong cuộc chiến trước. Ta đã bảo Kronos: ‘Ngươi không có sức mạnh. Ngươi sẽ thua.’ Và ta đã đúng. Vậy nên ngươi thấy đấy, giờ ta biết cách để chọn bên cầm chắc phần thắng. Lần này, ta ủng hộ Kronos.”

“Vì thần Zeus đã xích ngươi vào tảng đá,” tôi đoán.

“Một phần, đúngthế. Ta sẽ không phủ nhận rằng ta muốn trả thù. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất ta trợ giúp Kronos. Đó là sự lựa chọn khôn ngoan nhất. Ta ở đây vì ta nghĩ ngươi có thể sẵn sàng nghe theo lẽ phải.”

Hắn ta dùng ngón tay vẽ một bản đồ lên mặt bàn. Bất cứ nơi nào ngón tay hắn chạm đến, những đường vàng liền xuất hiện, sáng lấp lánh trên mặt bê tông. “Đây là Manhattan. Bọn ta có quân đóng ở đây, ở đây, ở đây và cả ở đây nữa. Bọn ta biết số lượng quân số của bên ngươi. Quân bên bọn ta đông gấp hai mươi lần so với quân bên ngươi đấy.”

“Gián điệp của ngươi vẫn đang cập nhật thông tin thường xuyên nhỉ,” tôi đoán.

Prometheus mỉm cười với sự hối tiếc. “Dù sao đi nữa, lực lượng quân phía bọn ta đang ngày càng đông lên. Tối nay, Kronos sẽ tấn công. Ngươi sẽ bị áp đảo. Các ngươi chiến đấu rất dũng cảm, nhưng không có cách nào để giữ được toàn bộ Manhattan đâu. Các ngươi sẽ bị đẩy lùi đến Tòa nhà Empire State. Ở đó các ngươi sẽ bị tiêu diệt. Ta đã thấy được điều đó. Nó sẽ xảy ra.”

Tôi nghĩ về bức hình Rachel đã vẽ trong giấc mơ của tôi – một đội quân ở chân Tòa nhà Empire State. Tôi nhớ những lời mà cô gái nhỏ Oracle đã nói trong giấc mơ: Tôi nhìn thấy trước tương lai. Tôi không thể thay đổi nó. Prometheus nói chắc như đinh đóng cột khiến tôi muốn không tin cũng khó.

“Ta sẽ không để điều đó xảy ra,” tôi nói cứng.

Prometheus phủi một hạt bụi khỏi ve áo chiếc áo vét tuxedo. “Hiểu chứ, Percy. Ngươi đang định lặp lại thảm kịch thành Troy. Các cách thức lặp lại chính nó trong lịch sử. Chúng tái xuất hiện giống hệt những con quái vật vậy. Một cuộc bao vây quy mô lớn. Hai đội quân. Điều khác biệt duy nhất, lần này bên ngươi là bên phòng ngự. Bên ngươi là thành Troy. Và ngươi biết điều gì đã xảy ra với cư dân thành Troy, đúng không?”

“Vậy các ngươi sẽ nhét một con ngựa gỗ vào thang máy của Tòa nhà Empire State sao?” tôi hỏi. “Chúc may mắn đấy.”

Prometheus mỉm cười. “Thành Troy hoàn toàn bị tiêu* * *

diệt, Percy à. Ngươi không muốn điều đó xảy ra ở đây. Hãy rút lui, và New York sẽ được tha thứ. Các đội quân của ngươi sẽ nhận được ân xá. Cá nhân ta sẽ đứng ra bảo đảm cho sự an toàn của chính ngươi. Hãy để Kronos chiếm đỉnh Olympus. Ai quan tâm đến điều đó cơ chứ? Dù sao thì Typhon cũng sẽ tiêu diệt hết các vị thần.”

“Đúng thế,” tôi nói. “Và cứ cho là ta tin Kronos sẽ tha thứ cho thành phố.”

Prometheus khẳng định. “Tất cả những gì ông ấy muốn là đỉnh Olympus. Sức mạnh của các vị thần gắn chặt với những chiếc ghế quyền lực của họ. Ngươi đã thấy điều gì xảy ra với Poseidon một khi vương quốc dưới biển của ông ta bị tấn công.”

Tôi nhăn mặt, nhớ lại việc trông cha tôi đã già và yếu ớt như thế nào.

“Đúng thế,” Prometheus buồn bã nói. “Ta biết rằng điều này thật khó khăn đối với với ngươi. Khi Kronos san bằng đỉnh Olympus, các thần sẽ dần tan biến đi. Họ sẽ trở nên quá yếu và sẽ dễ dàng bị đánh bại hơn. Kronos thích làm điều này trong khi Typhon giữ cho các thần bận rộn ở miền tây. Mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nhưng chớ có lầm, điều tốt nhất ngươi có thể làm là chậm bước tiến quân của bọn ta mà thôi. Ngày kia, Typhon sẽ đến New York, và ngươi sẽ không có bất cứ cơ hội nào nữa. Các thần và đỉnh Olympus vẫn sẽ bị tiêu diệt, nhưng nó sẽ thảm khốc hơn rất nhiều. Tệ, tệ hơn rất nhiều đối với ngươi và thành phố của ngươi. Cách này hay cách khác thì cuối cùng thần Titan cũng sẽ thống trị.”

Thalia đấm mạnh lên mặt bàn. “Ta phụng sự nữ thần Artemis. Các Thợ Săn sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Percy, cậu không định nghe theo lời gã ghê tởm này chứ?”

Tôi nghĩ Prometheus sẽ làm cho cô ấy nổ tung, nhưng hắn ta chỉ cười. “Lòng dũng cảm mang lại danh tiếng cho ngươi, Thalia Grace.”

Thalia cứng người lại. “Grace là họ của mẹ ta. Ta không sử dụng nó.”

“Ta sẵn sàng làm theo ý cô,” Prometheus tỉnh bơ, nhưng tôi có thể nói hắn ta đang chọc tức cô ấy. Tôi chưa bao giờ nghe về họ của Thalia trước đây. Không hiểu sao nó khiến Thalia trở nên bình thường hẳn đi. Ít bí hiểm hơn và ít mạnh mẽ hơn.

“Dù sao đi nữa,” Gã Titan nói, “các ngươi không cần phải trở thành kẻ thù của ta. Ta luôn là người giúp đỡ cho loài người cơ mà.”

“Đó là một đống phân của con Minotaur,” Thalia nói. “Khi loài người lần đầu tiên cúng tế cho các vị thần, ngươi đã lừa họ để họ đưa cho ngươi phần ngon nhất. Ngươi đưa lửa cho loài người chỉ để chọc tức các vị thần, chứ không phải là vì quan tâm đến loài người chúng ta.”

Prometheus lắc đầu. “Ngươi không* * *

hiểu. Ta đã giúp hình thành bản chất của loài người.”

Trên bàn tay hắn bất ngờ hiện ra cục đất sét lắc lư. Hắn ta nặn nó thành người tí hon có hai tay, hai chân. Người đất sét không có mắt nhưng cố dò dẫm bước quanh bàn, vấp phải các ngón tay của Prometheus. “Ta đã từng thì thầm vào tai loài người để mách nước cho họ kể từ khi mới có loài người. Ta là hiện thân của óc tò mò, tính ưa khám phá, và tài phát minh của con người. Hãy giúp ta cứu loài người, Percy. Làm thế, và ta sẽ tặng cho loài người một món quà mới – một khám phá mới sẽ đưa loài người các ngươi lên bệ phóng của sự tiến hóa. Các ngươi không thể có được kiểu tiến bộ đó nếu vẫn theo các thần. Họ không bao giờ cho phép điều đó. Nhưng hãy nghe ta, đây có thể sẽ là một kỷ nguyên vàng son mới của loài người. Nếu không…” Gã giáng nắm đấm xuống và đập bẹp người đất thành món bánh kếp.

Tên khổng lồ xanh dương quát ầm lên, “Uh-oh.” Ở phía bên kia ghế dài của công viên, con empousa cười nhe cả nanh ra.

Prometheus nói tiếp. “Percy, ngươi biết các Titan và con cái họ không phải ai cũng xấu cả. Ngươi đã gặp Calypso rồi đấy.”

Mặt tôi nóng bừng. “Chuyện đó hoàn toàn khác.”

“Như thế nào? Cũng giống hệt ta, cô ta không làm gì sai, thế nhưng, cô ta phải chịu kiếp lưu đày mãi mãi, đơn giản chỉ vì cô ta là con gái của Atlas. Chúng ta không phải là kẻ thù của ngươi. Đừng để tình huống xấu nhất xảy ra,” hắn ta cầu xin. “Chúng ta mang hòa bình đến cho loài người.”

Tôi nhìn Ethan Nakamura. “Mày chắc không thích điều này.”

“Tao không biết mày muốn nói gì.”

“Nếu bọn ta chấp nhận thỏa thuận này, mày sẽ mất cơ hội trả thù. Không thể giết hết bọn ta. Đó không phải là điều mày muốn sao?”

Con mắt còn nguyên vẹn của cậu ta lóe lửa. “Tất cả những gì tao muốn là sự tôn trọng, Jackson. Các thần không bao giờ cho tao điều đó. Mày muốn tao đi đến cái t ngu ngốc của bọn mày, cả đời ở trong cái nhà Hermes đông nhúc đó vì tao không quan trọng ư? Thậm chí còn không được thừa nhận?”

Cậu ta nói hệt như Luke bốn năm trước khi Luke định giết tôi trong khu rừng của trại. Ký ức đó khiến nơi bị bò cạp cắn ở bàn tay tôi trở nên nhức nhối.

“Mẹ mày là nữ thần của báo thù,” tôi bảo Ethan. “Vậy chúng ta sẽ phải tôn kính bà ấy sao?”

“Nemesis đại diện cho sự cân bằng! Khi con người có quá nhiều may mắn, bà ấy giật đổ những người đó.”

“Đó là lý do bà ấy lấy đi một mắt của mày sao?”

“Đây là một sự trả giá,” cậu ta gầm lên. “Để đổi lại, bà

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN