Vị Thần Cuối Cùng - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Vị Thần Cuối Cùng


Chương 17


ấy hứa với tao rằng một ngày nào đó, tao sẽ là người đánh đổ cán cân quyền lực. Tao sẽ khiến các tiểu thần được tôn trọng. Một con mắt là một cái giá quá nhỏ cho điều đó.”

“Một người mẹ vĩ đại.”

“Ít nhất bà ấy biết giữ lời, không như các vị thần ở Olympus. Bà đều trả sòng phẳng – dù tốt hay xấu.”

“Phải,” tôi nói. “Tao cứu mạng mày, và mày đền ơn tao bằng cách gọi Kronos sống dậy. Sòng phẳng ghê.”

Ethan nắm chuôi kiếm, nhưng Prometheus đã ngăn hắn lại.

“Thôi nào,” thần Titan nói. “Chúng ta đang thực hiện nhiệm vụ ngoại giao.”

Prometheus săm soi nhìn tôi như thể đang cố hiểu cơn giận của tôi. Đoạn, gã gật gù như thể gã vừa tóm được một ý nghĩ nào đó từ bộ não của tôi.

“Điều khiến ngươi băn khoăn chính là điều gì đã xảy ra với Luke,” gã khẳng định. “Hestia đã không cho ngươi thấy toàn bộ câu chuyện. Có lẽ nếu ngươi hiểu…”

Gã Titan vươn tay ra trước.

Thalia hét lên một tiếng cảnh báo, nhưng trước khi tôi có thể kịp phản ứng, ngón tay trỏ của Prometheus đã dí vào trán tô

Đột nhiên, tôi trở lại phòng khách nhà bà May Castellan. Những ngọn nến lung linh trên bệ lò sưởi, và phản chiếu ánh sáng lên các tấm gương dọc theo các bức tường. Qua cánh cửa ra vào phòng bếp, tôi có thể nhìn thấy Thalia đang ngồi trên bàn trong khi bà Castellan băng vết thương ở chân cho cô ấy. Annabeth lên bảy ngồi cạnh cô ấy, chơi đùa với con thú nhồi bông Medusa.

Thần Hermes và Luke, mỗi người đứng một góc trong phòng khách.

Trong ánh nến, mặt thần như chất lỏng, như thể ông ấy không biết nên chọn hình dạng nào cho hợp. Ông ấy mặc một bộ áo quần chạy bộ màu xanh navy và đôi giày Reeboks có cánh.

“Sao giờ ông lại xuất hiện?” Luke gặng hỏi. Đôi vai hắn ta căng cứng như sắp đánh nhau. “Trong tất cả những năm qua, tôi đã gọi ông, cầu xin ông xuất hiện, và chẳng có gì. Ông để tôi lại với bà ta.” Hắn ta chỉ về phía phòng bếp như thể hắn ta không thể chịu được việc phải nhìn mặt mẹ của hắn, chứ đừng nói đến nói tên bà ấy.

“Luke, không được bất kính với bà ấy,” thần Hermes cảnh cáo. “Mẹ con đã làm tốt những gì bà ấy có thể làm. Về phần ta, ta không thể can thiệp vào con đường của con. Con cái của các vị thần phải tìm cho được lối đi của chính mình.”

“Vậy mọi chuyện đều vì muốn tốt cho chính bản thân tôi. Lớn lên trên các đường phố, tự mình lo liệu mọi thứ, giao chiến với lũ quái vật?”

“Con là con trai ta,” thần Hermes nói. “Ta biết con có khả năng.* * *

Khi ta chỉ là một đứa bé, ta đã bò ra khỏi nôi và lên đường…”

“Tôi không phải là một vị thần! Chỉ một lần thôi, ông có thể nói điều gì đó. Ông có thể giúp khi…” Hắn ta run rẩy hít thật sâu, hạ thấp giọng xuống để không ai trong bếp có thể tình cờ nghe thấy. “… khi bà ấy có một trong các cơn đau, lắc lấy lắc để tôi và nói những điều điên khùng về số mệnh của tôi. Khi tôi thường trốn trong phòng chứa đồ để bà ấy không thể tìm thấy tôi với đôi… đôi mắt phát sáng đó. Liệu ông đã bao giờ quan tâm đến việc tôi đã thật sự sợ hãi không? Liệu ông có bao giờ biết rằng đến cuối cùng tôi đã phải bỏ nhà đi không?”

Trong bếp, bà Castellan đang nói luyên thuyên, vừa rót thức uống Kool-Aid c và Annabeth, bà vừa tíu tít kể cho họ nghe những chuyện hồi Luke còn bé. Thalia lo lắng xoa xoa lên cái chân bị băng. Annabeth liếc nhìn vào trong phòng khách và đưa chiếc bánh cookie bị cháy để cho Luke nhìn thấy. Cô bé tròn miệng, Giờ chúng ta có thể đi được chưa?

“Luke, ta quan tâm đến con rất nhiều,” thần Hermes chậm rãi nói, “nhưng các vị thần không được can thiệp trực tiếp vào các vấn đề của con người. Đó là một trong số các Điều Luật Cổ xưa của chúng ta. Đặc biệt khi số mệnh của con…” Giọng ông ấy tắt dần. Ông nhìn chằm chằm vào những cây nến như thể ông vừa nhớ được điều gì đó không dễ chịu cho lắm.

“Có chuyện gì sao?” Luke hỏi. “Số mệnh của con làm sao?”

“Con không nên quay lại,” thần Hermes lầm bầm. “Điều đó chỉ khiến cho cả hai thêm đau khổ. Tuy nhiên, ta thấy hiện giờ con đang trở nên quá lớn để chạy trốn mà không có sự giúp đỡ. Ta sẽ nói chuyện với Chiron ở Trại Con Lai và bảo ông ta gởi thần rừng đến đón các con.”

Luke sừng sộ. “Bọn tôi vẫn làm tốt mà không cần đến sự giúp đỡ của ông. Giờ thì nói cho tôi, chuyện về số mệnh của tôi là gì?”

Đôi cánh trên đôi giày Reeboks của thần Hermes vỗ liên hồi. Ông ấy nhìn chăm chú khuôn mặt con trai như thể ông đang muốn khắc sâu hình ảnh cậu con trai của mình vào tâm não. Đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp người tôi. Tôi nhận ra thần Hermes đã biết những lời nói làm nhảm của bà May Castellan có nghĩa là gì. Tôi không chắc bằng cách nào, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt ông ấy, tôi hoàn toàn nắm chắc điều đó. Thần Hermes hiểu được điều gì sẽ xảy ra với Luke một ngày nào đó, chuyện hắn ta sẽ trở nên xấu xa như thế nào.

“Con trai của ta,” ông ấy nói, “ta* * *

là thần của những người lữ hành, thần của những con đường. Nếu ta biết được bất cứ điều gì, thì ta biết rằng con sẽ phải đi con đường của chính con, cho dù điều đó sẽ xé nát trái tim ta.”

“Ông không yêu tôi.”

“Ta cam đoan là ta… ta thật sự yêu con. Hãy đến trại đi con. Ta nhận thấy rằng con sẽ sớm được giao nhiệm vụ. Có lẽ con có thể đánh bại được con rắn nhiều đầu, hay trộm các quả táo của Hesperides. Con sẽ có cơ hội trở thành một anh hùng vĩ đại trước

“Trước khi gì?” Giọng Luke hiện đang run run. “Mẹ tôi đã nhìn thấy những gì khiến bà ấy trở nên như thế? Chuyện gì sẽ xảy đến với tôi? Nếu ông yêu tôi, hãy nói cho tôi.”

Khuôn mặt thần Hermes cứng lại. “Ta không thể.”

“Thế thì ông chẳng quan tâm đến tôi!” Luke hét lớn.

Tiếng trò chuyện trong bếp im bặt.

“Luke?” bà May Castellan gọi với ra. “Phải con không? Con trai của mẹ có sao không?”

Luke quay người lại để giấu khuôn mặt mình đi, nhưng tôi có thể nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt hắn ta. “Tôi ổn. Tôi có một gia đình mới. Tôi không cần ai trong số các người.”

“Ta là cha con,” thần Hermes nhấn mạnh.

“Một người cha được cho là luôn ở bên con mình. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ gặp ông. Thalia, Annabeth, đi thôi! Chúng ta rời khỏi đây!”

“Con trai của ta, đừng đi!” bà May Castellan gọi theo sau hắn ta. “Mẹ đã làm sẵn bữa trưa cho con rồi!”

Luke đi xồng xộc ra khỏi nhà. Thalia và Annabeth nhanh chóng đi theo. Bà May Castellan định đuổi theo, nhưng thần Hermes đã giữ bà ấy lại.

Khi cánh cửa chắn đóng sầm lại, bà May gục vào vòng tay thần Hermes và bắt đầu run rẩy. Đôi mắt bà mở ra – màu xanh lục đang phát sáng – và bà ấy tóm chặt lấy hai vai thần Hermes.

Con trai tôi, bà ấy rít lên bằng một giọng lạnh lùng. Nguy hiểm. Số mệnh khủng khiếp!

“Anh biết, tình yêu của anh,” thần Hermes nói đầy buồn bã. “Hãy tin anh, anh biết mà.”

Hình ảnh tan biến đi. Prometheus lấy tay ra khỏi trán tôi.

“Percy?” Thalia hỏi. “Chuyện đó là… là gì vậy?”

Tôi nhận ra mồ hôi ướt đầm áo tôi.

Prometheus gật đầu thông cảm. “Kinh hãi, phải không nào? Các thần biết điều gì sẽ đến, thế nhưng họ không làm gì cả, ngay cả với con mình. Phải mất bao lâu họ mới cho ngươi biết về lời tiên tri của ngươi, Percy Jackson? Ngươi không nghĩ cha mình biết rõ những gì sẽ xảy ra với ngươi sao?”

Tôi quá sửng sốt để có thể trả lời các câu hỏi đó.

“Perrrcy,” Grover dặn dò tôi, “hắn ta đang chơi đùa với đầu óc của cậu đấy. Đang cố* * *

làm cho cậu tức giận.”

Grover có thể đọc được các cảm xúc, vì thế chắc chắn cậu ấy biết được Prometheus đang thành công.

“Ngươi thật sự đổ lỗi cho anh bạn Luke của ngươi sao?” gã Titan hỏi tôi. “Và còn ngươi thì sao, Percy? Liệu ngươi có để số mệnh kiểm soát chính ngươi không? Kronos mang đến cho ngươi một thỏa thuận tốt hơn rất nhiều.”

Tôi nắm chặt tay. Cũng nhiều như tôi ghét những gì Prometheus vừa cho tôi xem, tôi căm ghét Kronos còn nhiều hơn. “Và đây là thỏa thuận của ta. Hãy nói với Kronos thôi tấn công, rời khỏi cơ thể Luke Castellan, quay về lại đáy của Tartarus. Rồi có lẽ ta sẽ không phải tiêu diệt hắn.”

Con empousa gầm gừ. Mái tóc ả ta phun ra những ngọn lửa mới, nhưng Prometheus chỉ thở dài.

“Nếu ngươi đổi ý,” hắn ta nói, “ta có món quà dành cho ngươi.”

Một chiếc bình Hy Lạp xuất hiện trên mặt bàn. Nó cao khoảng chín tấc và rộng ba tấc, được tráng men với các họa tiết hình học đen và trắng. Nắp bình bằng gốm được buộc chặt bởi dây da.

Grover rên rỉ khi nhìn thấy nó.

Thalia há hốc miệng. “Đó chẳng phải…”

“Đúng thế,” Prometheus nói. “Các ngươi nhận ra nó.”

Nhìn vào chiếc bình, tôi cảm nhận một nỗi sợ hãi kỳ lạ, nhưng tôi không biết nguyên nhân tại sao.

“Cái bình này thuộc về em dâu của ta,” Prometheus giải thích. “Pandora.

Tôi cảm thấy cổ mình như nghẹn tắc lại. “Như trong từ ‘cái hộp của Pandora’ ấy hả?”

Prometheus lắc đầu. “Ta không biết chuyện cái hộp được bắt đầu như thế nào. Nó chưa bao giờ là cái hộp. Nó là một pithos, một cái bình dùng để chứa đồ. Ta e là bình pithos của Pandora không có cùng một mục đích như thế, nhưng đừng bận tâm đến điều đó. Đúng thế, cô ta đã mở cái bình này, trong đó có chứa phần lớn các ma quỷ hiện giờ vẫn còn đeo bám loài người: sợ hãi, cái chết, đói khát, bệnh tật.”

“Đừng quên ta đấy,” con empousa kêu gừ gừ.

“Đúng thế thật,” Prometheus thừa nhận. “Empousa đầu tiên cũng được Pandora thả ra từ bình này. Nhưng điều khiến ta thấy tò mò về câu chuyện – Pandora luôn bị chỉ trích. Cô ta bị phạt vì tội tò mò. Các vị thần đã luôn muốn con người tin rằng đây chính là một bài học: loài người không nên thăm dò học hỏi. Họ không được đặt ra các câu hỏi. Họ nên làm những gì họ được bảo. Sự thật là, Percy à, cái bình này là một cái bẫy được thiết kế bởi Zeus và các thần khác. Nó là một sự trả thù nhắm vào ta và toàn bộ gia đình ta – người em trai đơn giản tội nghiệp Epimetheus của ta và cô vợ Andora của nó. Các thần biết* * *

thể nào cô ta cũng mở nắp bình. Họ quyết tâm trừng phạt toàn bộ nhân loại cùng với bọn ta.”

Tôi nghĩ đến giấc mơ của tôi về thần Hades và Maria di Angelo. Thần Zeus đã tiêu diệt toàn bộ một khách sạn chỉ để giết chết hai đứa trẻ á thần – chỉ để bảo vệ chính ông ta. Ông ta đã giết một người phụ nữ vô tội và chắc chắn sẽ vẫn ngủ ngon như thường. Thần Hades cũng chẳng hơn gì. Không đủ mạnh để trả thù thần Zeus, vì thế ông ta nguyền rủa Oracle, buộc cô bé phải gánh chịu một số mệnh thảm khốc. Cả thần Hermes nữa… sao ông ấy lại bỏ rơi Luke? Ít nhất ông ấy cũng nên cảnh báo Luke hoặc cố nuôi dạy hắn tốt hơn để hắn ta không biến thành người xấu mới phải chứ?

Có lẽ đúng là Prometheus đang chơi đùa với đầu óc tôi.

Nhưng nếu hắn nói đúng thì sao? Một phần trong tôi tự hỏi. Các vị thần có điều gì tốt hơn so với các thần Titan?

Prometheus gõ gõ lên nắp của chiếc bình Pandora. “Chỉ còn duy nhất một linh hồn vẫn còn ở lại bên trong khi Pandora mở nó .”

Tôi buột miệng, “Hy vọng.”

Prometheus trông khá hài lòng. “Rất tốt, Percy. Elpis, nữ thần của Hy vọng, sẽ không bỏ rơi loài người. Hy vọng sẽ không rời đi nếu không được sự cho phép. Cô ta chỉ có thể được giải thoát bởi con của loài người.”

Gã Titan đẩy chiếc bình về phía tôi.

“Ta tặng ngươi món quà này như một vật gợi nhớ về việc các thần là những người như thế nào,” hắn ta nói. “Hãy giữ Elpis, nếu ngươi muốn. Nhưng nếu ngươi quyết định rằng ngươi đã nhìn thấy đủ sự hủy diệt, chịu đủ các đau đớn vô ích, thì hãy mở cái bình ra. Hãy để Elpis đi. Hãy từ bỏ Hy vọng, và ta sẽ biết rằng ngươi đang đầu hàng. Ta cam đoan là Kronos sẽ khoan dung. Ông ta sẽ tha cho những người còn sống.”

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bình và nảy sinh một cảm giác xấu. Tôi đoán Pandora chắc chắn đã mắc phải chứng hiếu động thái quá. Tôi không bao giờ có thể để yên mọi việc. Tôi không thích sự cám dỗ. Liệu đây có phải là sự lựa chọn của tôi? Có lẽ toàn bộ lời tiên tri đều muốn nói đến việc tôi sẽ giữ chiếc bình này hay sẽ mở nó ra.

“Ta không muốn thứ này,” tôi càu nhàu.

“Quá muộn,” Prometheus nói. “Quà đã trao. Nó không thể lấy lại.”

Gã đứng dậy. Con empousa đến bên và choàng tay ôm lấy tay gã.

“Morrain!” Prometheus gọi tên khổng lồ màu xanh dương. “Chúng ta đi thôi. Lấy cờ của ngươi theo.”

“Uh-oh,” tên khổng lồ nói.

“Chúng ta sẽ sớm gặp lại ngươi, Percy Jackson,” Prometheus hứa. “Cách này hay cách khác.”
* * *

/>Ethan Nakamura tặng cho tôi một cái nhìn đầy căm thù lần cuối. Rồi đội ngừng bắn quay người lại và nhẹ nhàng đi lên phía con đường nhỏ xuyên qua Central Park, như thể đây chỉ là một buổi chiều Chủ nhật đầy nắng thông th

14. Những chú heo bay

Quay lại Plaza, Thalia kéo riêng tôi sang một bên. “Prometheus đã cho cậu xem điều gì vậy?”

Tôi miễn cưỡng kể cho cô ấy nghe về cảnh mộng ở nhà bà May Castellan. Thalia xoa xoa đùi như thể đang nhớ đến vết sẹo cũ ở chân.

“Đó là một đêm tồi tệ,” cô ấy thừa nhận. “Annabeth còn quá bé, tớ không nghĩ cô ấy thực sự hiểu những gì cô ấy đã nhìn thấy. Cô ấy chỉ biết Luke đang đau khổ mà thôi.”

Tôi nhìn ra phía Central Park ở bên ngoài các cánh cửa sổ của khách sạn. Những đám lửa nhỏ vẫn đang cháy ở phía bắc, cả thành phố dường như tĩnh lặng một cách khác thường. “Cậu có biết ch

uyện gì đã xảy ra với bà May Castellan không? Ý tớ là…”

“Tớ biết ý cậu định hỏi gì,” Thalia nói. “Tớ chưa bao giờ nhìn thấy bà ấy khi, ừm, xảy ra cơn đau, nhưng Luke đã kể cho tớ nghe về đôi mắt phát sáng, những điều kỳ lạ mà bà ấy nói. Hắn đã bắt tớ hứa là sẽ không bao giờ kể cho ai nghe điều đó. Còn về nguyên nhân của căn bệnh – tớ không biết. Nếu Luke có biết, hắn cũng không bao giờ kể cho tớ nghe.”

“Thần Hermes có biết,” tôi nói. “Điều gì đó đã làm cho bà May thấy được các phần tương lai của Luke, và thần Hermes hiểu điều gì sẽ xảy ra – việc Luke sẽ biến thành Kronos như thế nào.”

Thalia nhíu mày. “Cậu không thể khẳng định được điều đó. Hãy nhớ Prometheus đang thao túng những gì cậu đã nhìn thấy, Percy à, cho cậu thấy những gì đã xảy ra theo một quan niệm tồi tệ nhất. Thần Hermes có yêu Luke. Tớ có thể nói điều đó chỉ với việc nhìn vào mặt ông ấy. Và thần Hermes đã ở đó vào đêm đó vì ông ấy đang đến để kiểm tra bà May, chăm sóc cho bà ấy. Ông ấy không phải hoàn toàn là một người xấu.”

“Nhưng thế vẫn không đúng,” tôi khăng khăng. “Luke chỉ là một đứa trẻ. Thần không bao giờ giúp hắn, không bao giờ ngăn việc con mình bỏ nhà đi.”

Thalia đeo cây cung trên vai. Một lần nữa, tôi lại chú ý đến việc hiện cô ấy trông mạnh mẽ hơn như thế nào khi cô ấy ngừng việc lớn lên. Bạn có thể nhìn thấy một ánh sáng bạc rực rỡ bao quanh Thalia – đó là lời chúc phúc của nữ thần Artemis.

“Percy này,” cô ấy nói, “cậu không thể bắt đầu cảm thấy hối tiếc vì Luke* * *

nữa. Tất cả chúng ta đều có những điều khó khăn cần phải đương đầu. Tất cả các á thần đều như thế. Cha mẹ của chúng ta hiếm khi ở bên. Nhưng Luke đã tự mình lựa chọn những điều xấu. Không ai có thể ngăn hắn ta làm điều đó. Sự thật là…”

Cô ấy liếc nhìn về cuối sảnh để chắc không còn ai ngoài chúng tôi ở đó. “Tớ rất lo về Annabeth. Nếu trên chiến trường phải mặt đối mặt với Luke, tớ không biết liệu cô ấy có thể làm điều đó không. Cô ấy luôn có cảm tình với Luke.”

Máu đổ dồn lên mặt tôi. “Cô ấy sẽ ổn thôi.”

“Tớ không biết nữa. Sau đêm đó, sau bị bọn tớ rời khỏi nhà mẹ hắn ta thì phải? Luke đã không bao giờ còn như trước nữa. Hắn ta bồn chồn và tính khí thất thường, như thể hắn ta có điều gì đó cần phải chứng minh. Vào lúc Grover tìm thấy bọn tớ và cố đưa bọn tớ về trại… ừm, ừm, bọn tớ gặp quá nhiều rắc rối một phần do Luke thiếu thận trọng. Hắn ta muốn đánh nhau với bất cứ quái vật nào mà bọn tớ đi ngang qua. Annabeth đã không xem đó như là một vấn đề. Luke là anh hùng của cô ấy. Cô ấy chỉ hiểu được rằng cha mẹ hắn đã làm cho hắn buồn, và đã rất bảo vệ hắn. Cô ấy hiện vẫn bao che cho hắn. Tất cả những gì tớ muốn nói… Cậu không nên rơi vào cùng một cái bẫy. Luke hiện đã dâng cơ thể hắn cho Kronos. Chúng ta không thể nhân nhượng với hắn được.”

Tôi nhìn những ngọn lửa cháy ở khu Harlem, tự hỏi có bao nhiêu người đang ngủ hiện sẽ gặp nguy hiểm chỉ vì những lựa chọn xấu xa của Luke.

“Cậu nói đúng,” tôi nói

Thalia vỗ vai tôi. “Tớ sẽ đi xem các Thợ Săn thế nào, rồi tranh thủ ngủ một lúc trước khi trời tối. Cậu cũng nên chợp mắt một lát.”

“Điều cuối cùng tớ cần là có nhiều giấc mơ hơn.”

“Tớ biết điều đó, tin tớ đi.” Khuôn mặt cô ấy tối sầm lại khiến tôi tự hỏi cô ấy đang mơ thấy điều gì. Đó là một rắc rối phổ biến của một á thần: tình huống mà chúng tôi phải đối mặt càng nguy hiểm, thì chúng tôi càng có được nhiều giấc mơ đáng sợ và thường xuyên hơn. “Nhưng Percy này, không thể nói được khi nào cậu sẽ lại có cơ hội khác để nghỉ ngơi. Đêm nay có thể sẽ là đêm dài nhất – có thể là đêm cuối cùng của chúng ta.”

Tôi không thích điều đó, nhưng tôi biết cô ấy nói đúng. Tôi mệt mỏi gật đầu và đưa cho cô ấy chiếc bình Pandora. “Làm ơn giúp tớ nhé. Hãy cất nó vào trong két sắt của khách sạn nhé, được không? Tớ nghĩ tớ bị dự ứng với pithos.”
* * *

/>Thalia mỉm cười. “Xong ngay.”

Tôi tìm thấy chiếc giường gần nhất và ngủ thiếp đi. Nhưng dĩ nhiên, giấc ngủ chỉ mang đến thêm nhiều ác mộng hơn.

Tôi nhìn thấy cung điện dưới biển của cha tôi. Quân đối phương hiện đã đến gần hơn, cố thủ chỉ cách một vài trăm thước bên ngoài cung điện. Các bức tường pháo đài hoàn toàn bị phá hủy. Thánh đường cha tôi từng dùng làm sở chỉ huy đang bị lửa Hy Lạp thiêu đốt.

Tôi tập trung vào xưởng đúc vũ khí, nơi em trai tôi và một vài Cyclops khác đang nghỉ trưa, ăn bơ đậu phộng từ các hũ bơ đậu phộng Skippy khổng lồ (và đừng hỏi tôi rằng nó có vị như thế nào khi ở dưới nước, vì tôi không muốn biết). Khi tôi đang nhìn, bức tường bên ngoài của khu xưởng đúc vũ khí bị nổ tung. Một chiến binh Cyclops ngã vào trong, đổ ập lên bàn ăn. Tyson quỳ xuống để giúp, nhưng đã quá muộn. Anh chàng Cyclops đó tan biến trong lớp bùn biển.

Các tên khổng lồ của quân đối phương đang tiến về lỗ tường thủng. Tyson nhặt chùy của chiến binh vừa hy sinh. Cậu ấy hét lên điều gì đó với những người bạn thợ rèn của mình – chắc là “Vì thần Poseidon!” – nhưng với cái miệng đầy bơ đậu phộng, nó nghe như thể, “PƠ ṬU PỘNG.” Tất cả các chiến hữu của cậu ấy đều cầm lấy búa và đục, hét lớn, “BƠ Đ̣U PHỘNG!” và theo sau Tyson lao vào trận chiến.

Rồi cảnh lại thay đổi. Tôi ở cùng Ethan Nakamura trong doanh trại kẻ thù. Những gì tôi thấy khiến tôi rùng mình, một phần vì quân địch quá đông, một phần vì tôi nhận ra được nơi

Chúng tôi đang ở trong khu rừng xa xôi hẻo lánh ở New Jersey, trên một con đường hư hỏng xuống cấp, với đầy các cửa hàng xập xệ và các bảng quảng cáo rách nát. Một hàng rào đã bị giẫm nát bao quanh một cái sân lớn đầy các bức tượng xi măng. Biển hiệu phía trên cửa hàng thật khó đọc vì được viết bằng kiểu chữ thảo màu đỏ, nhưng tôi biết nó viết gì: Nơi Buôn Bán Tượng Thần Lùn Giữ Cửa Của Cô Em.

Tôi đã không nghĩ đến nơi này trong nhiều năm qua. Cố nhiên nó hoàn toàn bị bỏ hoang. Các bức tượng đã bị gãy và được phun vẽ các hình graffiti. Một bức tượng thần rừng bằng xi măng – Chú Ferdinand của Grover – đã mất một cánh tay. Một phần mái của cửa hàng đã bị đánh sập. Một dấu hiện màu vàng lớn được dán trên cánh cửa có chữ: SUNG CÔNG.

Hàng trăm lều vải và các đống lửa trại bao quanh khu đất của Cô Em. Tôi nhìn thấy chủ yếu là các quái vật, nhưng cũng có một vài tên lính đánh thuê con người với đồng phục chiến trận và các á thần trong các bộ áo giáp. Một ngọn cờ màu đen và* * *

tía được treo bên ngoài cửa hàng, được canh giữ bởi hai tên khổng lồ Hyperborean có da màu xanh dương.

Ethan ngồi thu lu bên đống lửa gần nhất, hai á thần khác ngồi kế bên, đang mài sắc các thanh kiếm của chúng. Các cánh cửa của cửa hàng mở ra và Prometheus bước ra.

“Nakamura,” hắn gọi. “Ông chủ muốn nói chuyện với ngươi.”

Ethan cảnh giác đứng dậy. “Có chuyện gì không ổn sao?”

Prometheus cười. “Ngươi nên hỏi ông ấy.”

Một trong hai á thần còn ngồi lại cười khúc khích. “Rất vui được biết ông.”

Ethan chỉnh lại đai đeo kiếm và đi thẳng vào cửa hàng.

Trừ lỗ hổng trên mái, nơi này vẫn y như những gì tôi còn nhớ. Các bức tượng của những người bị làm kinh sợ đứng đông cứng giữa lúc thét vang. Trong khu vực quán ăn nhỏ, những chiếc bàn picnic đã được chuyển sang một bên. Ngay giữa máy pha sô đa máy làm ấm bánh quy cây là một cái ngai bằng vàng. Kronos ngồi ườn ra trên đó, lưỡi hái để ngang trong lòng. Hắn mặc quần jeans và áo phông, nét mặt đăm chiêu gần giống một người thường – giống bản sao tren của Luke mà tôi nhìn thấy trong cảnh mộng, đang cầu xin thần Hermes nói cho hắn ta nghe về số mệnh của mình. Rồi Luke nhìn thấy Ethan, và khuôn mặt hắn nhăn nhó trong một nụ cười rất lạnh lùng. Đôi mắt vàng của hắn sáng rực.

“Này Nakamura. Ngươi nghĩ thế nào về chuyến đi ngoại giao lúc chiều?”

Ethan tần ngần. “Tôi chắc là Ngài Prometheus là người thích hợp hơn để nói…”

“Nhưng ta hỏi ngươi.”

Con mắt tốt còn lại của Ethan liếc lên liếc xuống, lưu ý đến các lính gác đang đứng quanh Kronos. “Tôi… tôi không nghĩ Jackson sẽ đầu hàng. Không bao giờ.”

Kronos gật đầu. “Ngươi còn muốn nói thêm gì với ta không?”

“Kh-không, thưa ngài.”

“Trông ngươi lo lắng thế, Ethan.”

“Không, thưa ngài. Chỉ là… tôi nghe nói đây là hang ổ của…”

“Medusa? Đúng vậy, đây chính là nơi đó. Một nơi thật đáng yêu, nhỉ? Không may, Medusa đã không tái tạo lại kể từ khi Jackson giết bà ta, vậy nên ngươi đừng lo lắng về chuyện trở thành một phần trong bộ sưu tập của bà ta. Ngoài ra, có nhiều người còn nguy hiểm hơn nhiều trong căn phòng này.

Kronos nhìn qua phía gã khổng lồ Laistrygonian đang nhồm nhoàm nhai món khoai tây chiên. Kronos vẫy tay và gã khổng lồ bất động. Miếng khoai tây treo lơ lửng trong không trung nửa chừng giữa tay và miệng của gã ta.

“Sao lại biến họ thành đá,” Kronos đắc ý hỏi, “khi ngươi có thể đóng băng chính thời gian cơ chứ?”

Đôi mắt vàng của hắn nhìn xoáy mặt Ethan. “Giờ nói cho ta thêm một điều nữa. Chuyện gì đã

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN