Vị Thần Cuối Cùng - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Vị Thần Cuối Cùng


Chương 22


một vài nhân mã cũng như một vài con quái vật tan chảy thành bụi, nhưng con O’Leary nhảy quanh đầu con rắn, vừa cào vừa cắn nó.

“YAAAH!” Tôi đâm thanh Thủy Triều vào sâu trong con mắt trái con quái vật. Ngọn đèn pha tắt ngúm. Con drakon rít lên và lùi lại để tấn công, nhưng tôi đã kịp lăn sang một bên.

Nó ngoạm một mảnh vỉa hè có kích thước của một cái hồ bơi. Nó quay về phía tôi với con mắt còn lành nhưng tôi chỉ tập trung nhìn vào hàm răng của nó, làm thế tôi mới không bị nó làm cho tê liệt. Con O’Leary đã làm tốt công việc khiến cho con quái vật đó bị xao lãng. Nó nhảy lên đầu con rắn, cào và gầm lên như một mái tóc giả đen cực kỳ giận dữ.

Phần còn lại của cuộc chiến cũng không diễn ra tốt đẹp. Các nhân mã hoảng sợ trước sự tấn công dữ dội của các tên khổng lồ và ma quỷ. Thỉnh thoảng lại có một chiếc áo phông màu cam của trại xuất hiện trong cuộc chiến, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất. Các mũi tên kêu xé tai trong không khí. Lửa liên tục bùng lên ở cả hai bên chiến tuyến, nhưng trận đánh đang di chuyển ngang qua con đường tiến đến lối vào Tòa nhà Empire State. Chúng tôi đang mất dần mặt trận.

Đột nhiên Annabeth trở lại nguyên hình trên lưng con drakon. Mũ tàng hình tuột khỏi đầu khi cô ấy đâm con dao đồng của mình vào khe hở giữa các lớp vảy

Con drakon gầm lên. Nó bắt đầu cuộn người lại, hất Annabeth rơi xuống khỏi người nó.

Tôi chạy đến ngay khi cô ấy vừa chạm đất. Tôi kéo cô ấy ra khỏi khi con rắn cuộn người lại, nghiến nát một cái cột đèn ngay nơi cô ấy vừa mới ở.

“Cảm ơn,” cô ấy nói.

“Tớ đã bảo cậu phải cẩn thận kia mà!”

“Ừm, được rồi… CÚI XUỐNG!”

Đến lượt cô ấy cứu tôi. Cô ấy túm lấy tôi khi hàm răng con quái vật táp một phát phía trên đầu tôi. Con O’Leary lao cả người vào mặt con drakon để thu hút sự chú ý của nó và hai chúng tôi lăn ra xa.

Trong lúc đó, phe chúng tôi đã rút về các cửa của Tòa nhà Empire State. Toàn bộ quân địch đang bao vây lấy họ.

Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Không có một ai đến giúp đỡ. Annabeth và tôi sẽ phải rút lui trước khi chúng tôi bị cắt đứt với đỉnh Olympus.

Rồi tôi nghe thấy âm thanh ầm ầm ở phía nam vọng đến. Đó không phải âm thanh bạn thường nghe ở New York, nhưng tôi đã nhận ra nó ngay lập tức: tiếng bánh xe ngựa.

Một cô gái hét lớn, “VÌ TH̀N ARES!”

Mười hai cỗ xe ngựa xông thẳng vào giữa chiến trường. Mỗi xe đều cắm một lá cờ đỏ thêu hình đầu lợn rừng hoang dã. Mỗi xe đều sử dụng một* * *

nhóm ngựa xương với những bờm lửa làm vật kéo xe. Một đội gồm ba mươi chiến binh đầy sức sống, áo giáp sáng bóng và ánh mắt đầy căm thù, cùng lúc chĩa các cây giáo trong tay họ xuống – tạo thành một bức tường tử thần tua tủa.

“Những đứa con của thần Ares!” Annabeth nói với sự ngạc nhiên. “Sao Rachel lại biết được?”

Tôi không có câu trả lời. Nhưng dẫn đầu là cô gái trong bộ áo giáp đỏ quen thuộc, khuôn mặt cô ta được che phủ bởi chiếc mũ sắt hình đầu lợn rừng. Cô ta giương cao một cây giáo với các tia điện kêu tanh tách. Clarisse đích thân đến giải cứu. Trong lúc nửa số xe ngựa tấn công đội quân quái vật, Clarisse dẫnu xe khác đi thẳng đến chỗ con drakon.

Con rắn chồm lên và hất con O’Leary xuống khỏi người nó. Cô chó cưng tội nghiệp của tôi đánh mạnh vào một bên của tòa nhà với tiếng kêu ăng ẳng đầy đau đớn. Tôi chạy lại giúp nó, nhưng con rắn đã tập trung vào một đe dọa mới. Dù chỉ còn một mắt, cái nhìn của nó cũng đủ khiến hai người đánh xe ngựa phải tê liệt. Hai chiếc xe chuyển hướng đâm sầm vào một dãy xe hơi. Bốn chiếc còn lại vẫn tiếp tục phóng đến. Con quái vật nhe nanh ra để tấn công và có được một miệng đầy giáo bằng đồng celestial.

“XIIIIIIIÌ!” nó rít lên, chắc chắn theo ngôn ngữ của con drakon là ỐIIIIII!

“Các anh em nhà thần Ares, hãy theo tôi!” Clarisse hét lớn. Giọng cô ta nghe the thé hơn bình thường, nhưng tôi đoán điều đó cũng chẳng có gì khi ngạc nhiên dựa vào mục tiêu mà cô ta đang chiến đấu.

Bên kia đường, sự xuất hiện của sáu cỗ chiến xa mang đến cho đội quân Ngựa Pony Thích Tiệc Tùng niềm hy vọng mới. Họ tập hợp lại ở các cửa của Tòa nhà Empire State, và đội quân kẻ thù ngay lập tức bị quật ngã trong hoang mang.

Trong lúc đó, các chiến xa của do Clarisse dẫn đầu vây quanh con drakon. Các cây giáo gãy khi vừa chạm vào da con quái vật. Những con ngựa xương phun lửa và hí vang. Thêm hai chiến xa nữa lật nhào, nhưng các chiến binh trên xe chỉ đơn giản nhảy lên, rút kiếm ra, và chiến đấu. Họ chém mạnh vào các khe nứt giữa các miếng vảy của con vật. Họ né tránh những lần phun chất độc của con rắn như thể họ đã được huấn luyện điều này trong suốt cuộc đời họ, và điều đó là một điều tất yếu.

Không ai có thể nghi ngờ về lòng dũng cảm của các trại viên nhà thần Ares. Clarisse luôn ở ngay phía trước, đâm cây giáo của cô ta vào mặt con drakon, cố để đâm nốt mắt còn lại của nó. Nhưng khi tôi quan sát, mọi việc trở nên xấu đi. Chỉ một cú đớp, con drakon vươn cổ nuốt gọn một trại viên nhà thần Ares. Nó quật văng sang một* * *

bên người thứ hai và phun nọc độc vào nạn nhân thứ ba, người đang rút lui trong đau đớn, áo giáp của cậu ta đang tan chảy.

“Chúng ta phải giúp họ một tay,” Annabeth nói.

Cô ấy nói đúng. Nãy giờ, tôi chỉ biết đứng đó trầm trồ thán phục. Con O’Leary cố đứng dậy nhưng lại kêu ăng ẳng lần nữa. Một trong các bàn chân của nó đang chảy máu.

“Lùi lại, bé yêu,” tôi bảo nó. “Mày đã làm đủ rồi.”

Annabeth và tôi nhảy lên lưng con quái vật và chạy thẳng lên đầu nó, cố kéo sự chú ý của nó khỏi Clarisse.

Các anh em nhà cô ấy ném lao, hầu hết đều bị gãy, nhưng có một vài cây nằm ở trong răng của con quái vật. Nó đớp đớp hai hàm của nó vào với nhau cho đến khi miệng của nó là một đống máu xanh lục, bọt chất độc màu vàng và các vũ khí đã bị nhai vụn.

“Cậu có thể làm điều đó!” Tôi hét về phía Clarisse. “Một người con của thần Ares có số mệnh giết được nó!”

Qua chiếc mũ sắt chiến trận, tôi chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt của cô ta – nhưng tôi có thể nói có điều gì đó sai lầm ở đây. Đôi mắt màu xanh dương của cô ta đầy ắp sự sợ hãi. Clarisse chưa bao giờ sợ quá như thế. Và mắt cô ta không có màu xanh dương.

“VÌ TH̀N ARES!” cô ta hét lên, bằng cái giọng the thé kỳ lạ đó. Cô ta chĩa thẳng cây giáo và tấn công con drakon.

“Không,” tôi thì thào. “ĐỢI ĐÃ!”

Nhưng con quái vật đã nhìn xuống cô ta – hầu như với sự khinh miệt – và phun chất độc vào thẳng mặt cô ta.

Cô ta kêu thét lên và rơi xuống.

“Clarisse!” Annabeth nhảy xuống khỏi lưng con quái vật và chạy đến giúp cô ta trong khi các trại viên nhà thần Ares khác cố bảo vệ cho người đứng đầu nhà của họ. Tôi đâm mạnh thanh Thủy Triều vào giữa hai lớp vảy của con quái vật và khiến nó chuyển sự chú ý của nó về phía tôi.

Tôi bị nó ném bay khỏi người nó, nhưng tôi đã đáp xuống được trên đôi chân của mình. “NÀO, ĐẾN ĐY, con sâu ngu ngốc kia! Nhìn tao này!”

Trong một vài phút tiếp theo, tất cả những gì tôi nhìn thấy đều là răng. Tôi lùi lại, cúi người tránh đi chất độc, nhưng tôi không thể làm đau nó.

Ở rìa tầm nhìn, tôi nhìn thấy một cỗ xe bay đáp xuống Đại lộ Năm.

Rồi một người nào đó chạy về phía chúng tôi. Giọng của một cô gái, run rẩy với sự đau buồn, hét lớn, “KHÔNG! Nguyền rủa cậu, TẠI SAO?”

Tôi liều mạng liếc nhanh về phía đó, nhưng những gì nhìn thấy khiến tôi chẳng hiểu gì. Clarisse đang nằm trên mặt đất nơi cô ta ngã xuống. Áo giáp của cô ta bốc khói vì chất* * *

độc. Annabeth và các trại viên nhà thần Ares đang cố để cởi mũ sắt của cô ta ra. Và đang quỳ bên cạnh họ, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, là một cô gái trong trang phục của trại. Đó là… Clarisse.

Đầu tôi quay mòng mòng. Sao tôi lại không nhận ra điều đó trước nhỉ? Cô gái trong bộ áo giáp của Clarisse mảnh mai hơn, lại không cao bằng. Nhưng sao lại có người muốn giả làm Clarisse cơ chứ?

Tôi quá sững sờ đến nỗi con drakon gần như đớp tôi thành hai khúc. Tôi cúi người và con quái vật đó vùi đầu nó vào trong một bức tường gạch.

“TẠI SAO?” Clarisse thật gặng hỏi, ôm chầm lấy Clarisse giả mạo trong tay, trong khi các trại viên khác cố gắng tháo chiếc mũ sắt đã bị chất độc ăn mòn.

Chris Rodriguez chạy bay đến từ cỗ xe bay. Cậu ta và Clarisse dùng nó đi từ trại, đuổi theo các trại viên nhà thần Ares, những người đã lầm khi đi theo một cô gái khác, vì nghĩ rằng đó là Clarisse. Nhưng chuyện này vẫn thật khó hiểu.

Con drakon rút được đầu ra khỏi bức tường và gầm lên đầy giận dữ.

“Coi chừng!” Chris cảnh báo.

Thay vì quay sang tôi, con drakon quay ngoắt sang hướng có tiếng Chris. Nó nhe nanh với một nhóm các á thần.

Clarisse thật ngước nhìn về phía con drakon. Khuôn mặt cô ta hoàn toàn chứa đựng sự căm thù. Tôi đã nhìn thấy cái nhìn dữ dội đó một lần trước đây. Cha cô ta, thần Ares cũng đã có nét mặt như thế khi tôi một chọi một với ông ta.

“MÀY MUỐN CHẾT?” Clarisse gào vào mặt con drakon. “ĐƯỢC THÔI, ĐẾN ĐY NÀO!”

Cô ta cầm lấy cây giáo của mình từ cô gái đang bị thương. Chẳng cần áo giáp hay khiên bảo vệ, cô ta lao đến tấn công

Tôi cố đến gần hơn để giúp, nhưng Clarisse nhanh hơn nhiều. Cô ta nhảy sang một bên khi con quái vật tấn công, đập tan mặt đường phía trước cô ta. Rồi cô ta nhảy lên đầu con quái vật. Khi nó vươn đầu lên, cô ta đã đâm mạnh cây giáo điện của mình vào bên trong con mắt lành lặn còn lại của nó với lực đủ mạnh làm cho cán giáo bị gãy, giải phóng toàn bộ sức mạnh ma thuật của vũ khí.

Một dòng điện tỏa ra khắp đầu con quái vật, khiến cả cơ thể nó run rẩy. Clarisse nhảy xuống, lăn tròn đầy an toàn đến cạnh vỉa hè khi khói bốc ra từ miệng con drakon. Thịt của con drakon tan biến đi, và những gì còn sót lại của nó là một đường hầm vảy trống rỗng.

Tất cả chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào Clarisse với sự kính sợ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ ai một mình hạ gục một con quái vật khổng lồ như thế. Nhưng Clarisse dường như không quan tâm đến điều đó. Cô ta chạy đến bên cô gái bị thương đã trộm bộ áo giáp của mình.
* * *

/>Cuối cùng, Annabeth cũng đã gỡ được chiếc nón sắt của cô gái ra. Tất cả chúng tôi đều tụ tập quanh cô ta – các trại viên nhà thần Ares, Chris, Clarisse, Annabeth và tôi. Trận chiến vẫn diễn ra ác liệt dọc theo Đại lộ Năm, nhưng trong khoảnh khắc ấy không có gì tồn tại ngoài một nhóm nhỏ chúng tôi và cô gái đang bị thương ấy.

Khuôn mặt của cô ấy, đã từng rất xinh đẹp, giờ bị đốt cháy trầm trọng bởi chất độc. Tôi có thể nói rằng dù có tốn bao nhiêu rượu thần hay bánh thánh đi nữa cũng sẽ không thể cứu được cô ấy.

Có điều gì đó sắp xảy ra. Những lời nói của Rachel vang lên trong tai tôi. Trò lừa bịp đó sẽ kết thúc trong cái chết.

Giờ tôi đã hiểu những gì cô ấy muốn nói, và tôi biết người anh hùng đã dẫn nhà thần Ares đến trận chiến.

Tôi nhìn xuống vào khuôn mặt đang lụi tàn của Silena Beauregard.

17. Tôi ngồi lên ghế

“Cậu nghĩ cái quái gì thế hả?” Clarisse đặt đầu Silena vào trong lòng cô ta.

Silena cố nuốt, nhưng đôi môi của cô ấy khô và nứt nẻ. “Sẽ không… lắng nghe. Nhà cậu chỉ… chỉ đi theo cậu.”

“Vì thế cậu đã trộm áo giáp của tớ,” Clarisse nói với sự hoài nghi. “Cậu đợi cho đến lúc tớ và Chris đi tuần; cậu trộm bộ áo giáp của tớ và giả vờ là tớ.” Cô ta liếc nhìn về phía các anh chị em của mình. “Và KHÔNG MỘT AI trong số các cậu chú ý đến điều đó sao?”

Các trại viên nhà thần Ares đột nhiên đều có sở thích ngắm nhìn các đôi giày chiến của mình.

“Đừng trách họ,” Silena thều thào nói. “Họ muốn… tin tớ là cậu.”

“Cậu là một đứa con gái nhà thần Aphrodite ngốc nghếch,” Clarisse nức nở. “Cậu đã tấn công con drakon sao? Tại sao?”

“Tất cả đều là lỗi của tớ,” Silena nói, một dòng nước mắt chảy dài ở một bên mặt cô ấy. “Con drakon, cái chết của anh Charlie… việc trại gặp nguy hiểm…”

“Ngừng lại!” Clarisse nói. “Điều đó không đúng.”

Silena mở bàn tay của mình ra. Trong lòng bàn tay của cô ấy là một vòng tay bằng bạc với chiếc lưỡi hái là vật trang trí – dấu hiệu của Kronos.

Tim tôi buốt nhói. “Cậu là gián điệp.”

Silena gắng gượng gật đầu. “Trước khi… trước khi tớ thích anh Charlie, Luke đối xử rất tốt với tớ. Anh ấy rất… quyến rũ. Đẹp trai. Sau này, tớ muốn ngừng việc giúp anh ấy, nhưng anh ấy đã đe dọa sẽ nói ra mọi chuyện. Anh ấy cam đoan… anh ấy cam đoan với tớ rằng tớ đang cứu mạng sống của nhiều người. Ít người hơn sẽ bị tổn thương.* * *

Anh ấy nói với tớ rằng anh ấy sẽ không làm hại… Charlie. Anh ấy đã nói dối tớ.”

Mắt tôi gặp ánh mắt Annabeth. Mặt cô ấy trắng bệch. Cô ấy trông như thể có ai đó vừa mới kéo thế giới ra khỏi cô ấy.

Sau lưng chúng tôi, trận chiến vẫn diễn ra ác liệt.

Clarisse lừ mắt nhìn anh em nhà cô ta. “Đi, giúp các nhân mã. Bảo vệ các cửa. ĐI NGAY!”

Họ nhanh chóng tản đi và tham gia vào trận chiến.

Silena đau đớn, nặng nề thở hắt ra. “Tha lỗi cho tớ.”

“Cậu sẽ không chết,” Clarisse không chịu chấp nhận sự thật.

“Anh Charlie….” Đôi mắt Silena nhìn xa xăm. “Gặp anh Charlie…”

Đó là những lời cuối cùng của cô ấy.

Clarisse ôm chặt cô ấy và khóc nấc lên. Chris đặt một tay lên vai cô ta.

Cuối cùng, Annabeth ngậm ngùi vuốt mắt cho Silena.

“Chúng ta phải chiến đấu.” Giọng Annabeth như vỡ ra. “Cô ấy đã hy sinh thân mình để cứu chúng ta. Chúng ta phải chiến đấu vì cô ấy.”

Clarisse sụt sịt, quệt ngang mũi. “Silena là anh hùng, hiểu chưa? Một anh hùng.”

Tôi gật đầu. “Đi thôi, Clarisse.”

Cô ta lấy thanh kiếm từ một trong các người anh em đã chết của cô ta. “Kronos sẽ phải trả giá đắt cho điều này.”

Tôi muốn nói rằng tôi đã đẩy lùi kẻ thù tránh xa khỏi Tòa nhà Empire State. Sự thật là công trạng ấy hoàn toàn thuộc về Clarisse. Dù không có áo giáp hay cây giáo, cô ta vẫn là một người rất hung dữ trên chiến trường. Cô ta cưỡi cỗ xe bay lao thẳng vào hàng ngũ quân Titan, nghiền nát mọi thứ trên đường đi.

Cô ấy đã truyền cảm hứng cho mọi người, thậm chí các nhân mã hoảng sợ cũng bắt đầu trấn tĩnh lại. Các Thợ Săn thu thập các mũi tên từ những người đã chết và bắn hết loạt này đến loạt khác về phía kẻ thù. Nhà thần Ares đâm và chém, đó cũng là điều yêu thích của họ. Bọn quái vật bị đẩy lùi về phía đường 35thClarisse chạy xe đến xác con drakon, móc móc sắt vào hốc mắt nó. Cô ta thúc ngựa chạy đi, kéo theo xác con drakon phía sau cỗ xe ngựa như một con rồng trong ngày Tết của người Trung Quốc. Cô ta đuổi theo tấn công kẻ thù, hét lớn những lời nhục mạ chúng và thách chúng ngăn cô ta lại. Khi cô ta cưỡi ngựa phi như bay, tôi nhận ra cô ta đúng là đang phát sáng. Một quầng lửa tỏa sáng bập bùng bao quanh người cô ta.

“Lời chúc phúc của thần Ares,” Thalia nói. “Tớ chưa bao giờ tận mắt chứng kiến điều này trước đây.”

Trong lúc này, Clarisse cũng không thể bị tổn thương như tôi vậy. Kẻ thù ném giáo và bắn tên, nhưng không có thứ nào chạm được vào người cô ta.

“TA LÀ CLARISSE, KẺ DIỆT RỒNG!”* * *

cô ta hét lớn. “Ta sẽ giết hết T́T CẢ các ngươi! Kronos đâu? Bảo hắn ra đây. Hắn ta là kẻ hèn nhát đến vậy sao?”

Tôi hét lớn. “Clarisse! Thôi ngay! Rút lui!”

“Có chuyện gì thế hả chúa tể các thần Titan?” cô ta hét lớn. “RA ĐY ĐI!”

Không có tiếng đáp trả nào từ hàng ngũ quân địch. Dần dà, chúng rút về phía sau bức tường khiên của các con dracaenae, trong khi Clarisse cho xe chạy vòng quanh Đại lộ Năm, thách thức bất cứ ai cản đường cô ta. Xác con drakon dài sáu mươi mét tạo ra âm thanh cạo kèn kẹt khi tiếp xúc với mặt đường, như tiếng của một ngàn con dao cùng lúc cạo xuống mặt đường vậy.

Cũng thời điểm ấy, chúng tôi chăm sóc những người bị thương, mang họ vào bên trong sảnh Tòa nhà Empire State. Thật lâu sau khi kẻ thù đã rút lui khỏi tầm nhìn, Clarisse tiếp tục cưỡi xe lên xuống đại lộ cùng với chiến lợi phẩm đáng sợ, yêu cầu Kronos ra đấu tay đôi.

Chris bảo, “Tớ canh chừng cô ấy cho. Cuối cùng cô ấy cũng sẽ mệt mỏi thôi. Tớ bảo đảm làm cho cô ấy đi vào bên trong.”

“Thế ở trại ra sao rồi?” tôi hỏi. “Có còn ai ở đó không?”

Chris lắc đầu. “Chỉ còn mỗi mình anh Argus và các tinh linh tự nhiên. Con rồng Peleus vẫn bảo vệ cây thông như thường lệ.”

“Họ sẽ không cầm cự được lâu,” tôi nói. “Nhưng rất mừng vì các cậu đã đế

Chris buồn bã gật đầu. “Xin lỗi vì để các cậu chờ lâu. Tớ đã cố nói lý lẽ với Clarisse. Tớ đã nói việc bảo vệ trại chẳng có ý nghĩa gì nữa nếu các cậu chết hết. Tất cả các bạn của chúng ta đang ở đây. Tớ xin lỗi vì để Silena…”

“Các Thợ Săn của tớ sẽ giúp chống cự các đợt tấn công,” Thalia nói. “Annabeth và Percy, các cậu nên lên đỉnh Olympus. Tớ linh cảm họ cần hai cậu trên đó… để thiết lập hàng phòng thủ cuối cùng.”

Người gác cửa đã biến mất khỏi tiền sảnh. Cuốn sách anh ta đọc dở úp trên mặt bàn và chiếc ghế của anh ta trống trơn. Thế nhưng, phần còn lại trong sảnh đều chen chúc bởi các trại viên, Thợ Săn và các thần rừng bị thương.

Connor và Travis Stoll gặp chúng tôi ở thang máy.

“Chuyện đó có đúng không?” Connor hỏi. “Về Silena ấy?”

Tôi gật đầu. “Cô ấy đã chết như một anh hùng.”

Travis chuyển chân đầy lo lắng. “Ừm, tớ còn nghe được…”

“Chỉ thế thôi,” tôi gạt đi. “Hết chuyện.”

“Được rồi,” Travis nói lầm bầm trong miệng. “Nghe này, bọn tớ nghĩ đội quân của thần Titan sẽ gặp rắc rối trong việc sử dụng thang máy. Chúng sẽ phải đi lên với số lượng chỉ vài người* * *

một lần. Và bọn khổng lồ thì sẽ chẳng thể nào chui lọt vào.”

“Đó chính là lợi thế lớn nhất của chúng ta,” tôi nói. “Có cách gì làm hỏng thang máy không?”

“Đây là thang máy có phép thuật,” Travis giải thích. “Thường thì phải có thẻ từ, nhưng người canh cửa biến mất tiêu rồi. Điều đó có nghĩa là hàng phòng ngự đỉnh Olympus đang sụp đổ. Hiện bất cứ ai bước vào thang máy đều đi thẳng lên phía trên.”

“Thế chúng ta phải giữ cho quân địch không được đến gần các cánh cửa,” tôi nói. “Chúng ta sẽ giam chân chúng ở sảnh.”

Travis nhận xét. “Chúng ta cần thêm quân cứu viện. Chúng vẫn tiếp tục tiến đến. Cuối cùng chúng sẽ á được chúng ta.”

Connor than van, “Làm gì còn quân cứu viện.”

Tôi nhìn ra phía con O’Leary, hiện đang nằm thở phì phò vào các cửa kính và bôi đầy nước dãi của nó lên đó.

“Có thể chúng ta vẫn còn quân cứu viện,” tôi nói.

Tôi ra ngoài và đặt tay lên mõm của con O’Leary. Bác Chiron đã băng chân cho nó nhưng nó vẫn còn đi khập khiễng. Lông nó dính đầy bùn, lá cây, các miếng bánh pizza và máu đã khô của lũ quái vật.

“Này, bé cưng.” Tôi cố nói với giọng lạc quan. “Tao biết mày đang mệt, nhưng tao muốn yêu cầu mày làm giúp tao thêm một đặc ân lớn nữa nhé.”

Tôi ghé lại gần và thì thầm vào tai nó.

Sau khi con O’Leary biến mất, tôi quay trở lại với Annabeth đang đợi tôi ở trong sảnh. Trên đường đến thang máy, chúng tôi thấy Grover đang quỳ phía trên một thần rừng béo mũm mĩm đang bị thương.

“Leneus!” tôi kêu lên.

Người thần rừng già trông thật tội nghiệp. Môi ông ta chuyển sang màu xanh dương. Một cây giáo gãy đâm ngập trong bụng ông ta và đôi chân dê đầy lông vặn vẹo vì đau đớn.

Ông ta cố tập trung nhìn chúng tôi, nhưng tôi không nghĩ ông ta nhìn thấy.

“Grover?” Ông thều thào gọi.

“Ông Leneus, tôi ở ngay đây.” Grover đang chớp chớp mắt để ngăn không cho nước mắt rơi, bất chấp những điều tồi tệ mà Leneus đã nói về cậu ấy.

“Chúng ta đã… đã thắng chưa?”

Grover nói dối. “Ừm… rồi. May nhờ có ông đấy, Leneus. Kẻ thù đã cong mông chạy mất tiêu rồi.”

Vị thần rừng già lẩm bẩm. “Đã bảo mà. Là người đứng đầu đích thực. Là…”

Ông ta nhắm mắt lần

Grover cố nén. Cậu ấy đặt tay lên trán Leneus và đọc một câu chúc phúc cổ xưa. Thi thể của thần rừng già Leneus tan biến, cho tới khi tất cả những gì còn lại chỉ là một cây non bé tẹo nằm trong một đống đất* * *

mới.

“Cây nguyệt quế,” Grover ngạc nhiên kêu lên. “Ồ, ông dê già này thật may mắn.”

Cậu ta ôm lấy cây non trong hai tay. “Tớ… tớ sẽ trồng ông ấy. Trên đỉnh Olympus, trong các khu vườn ở đó.”

“Bọn tớ cũng đang định lên đó,” tôi nói. “Đi thôi.”

Tiếng nhạc dễ nghe vang lên khi thang máy chạy lên. Tôi nghĩ về lần đầu tiên tôi lên đỉnh Olympus, khi đó tôi được mười hai tuổi. Lúc đó Annabeth và Grover không đi cùng với tôi. Tôi vui vì hiện giờ tôi có họ bên cạnh. Tôi có cảm giác đây có thể là lần phiêu lưu cuối cùng của ba bọn tôi.

“Percy,” Annabeth nhẹ nhàng nói. “Cậu đã nói đúng về Luke.” Đây là lần đầu tiên cô ấy nói chuyện kể từ cái chết của Silena Beauregard. Cô ấy nhìn đăm đăm vào các con số của thang máy khi nó nhấp nháy các con số ma thuật – 400, 450, 500.

Grover và tôi liếc nhìn nhau.

“Annabeth này,” tôi lúng túng. “Tớ xin lỗi…”

“Cậu đã cố nói với tớ.” Giọng cô ấy run run. “Rằng Luke không tốt. Tớ đã không nghe cậu cho đến khi… đến khi tớ nghe được anh ấy đã lợi dụng Silena như thế nào. Giờ tớ đã biết điều đó. Tớ hy vọng cậu vui vì điều đó.”

“Điều đó chẳng làm tớ vui chút nào.”

Cô ấy tựa đầu vào vách thang máy và tránh đi ánh mắt của tôi.

Grover nâng niu cây nguyệt quế non trong hai tay cậu ấy. “Được rồi… thật tốt khi lại được ở bên nhau. Tranh cãi. Suýt chết. Những con quái vật kinh sợ. Ồ, nhìn kìa. Đã đến tầng của chúng ta.”

Các cánh cửa kêu lên và chúng tôi bước lên đường đi bộ trên không.

Buồn thảm không phải là thường được dùng để miêu tả về đỉnh Olympus, nhưng hiện tại thì trông nó giống hệt như từ đó. Chẳng có ngọn lửa nào được thắp trong các lò lửa. Cửa sổ mọi nhà tối om. Các con đường vắng tanh và nhà nhà cửa đóng then cài. Chuyển động duy nhất diễn ra ở trong các công viên, hiện được biến chúng thành các bệnh viện dã chiến. Will Solace và các trại viên khác của nhà thần Apollo chạy tới chạy lui như con thoi để chăm sóc cho những người bị thương. Các nữ thủy thần và các nữ thần cây cũng đang cố trợ giúp bằng cách dùng các bài hát có ma thuật tự nhiên để chữa cho những người bị bỏng và nhiễm độc.

Khi Grover trồng cây nguyệt quế non đó, Annabeth và tôi đi quanh để khích lệ những người bị thương. Tôi đi ngang qua một thần rừng với một chân bị gãy, một á thần quấn băng kín mít từ đầu đến chân, và một cơ thể được phủ vải liệm bằng vàng của nhà thần Apollo. Tôi không biết người

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN