Vị Thần Cuối Cùng - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Vị Thần Cuối Cùng


Chương 7


mối nào?”

Nico cắn môi. “Giờ điều đó không quan trọng. Anh biết tại sao em lại đến đây mà.”

“Nico, anh không biết,” tôi nói. “Việc đó dường như khá kinh khủng.”

“Anh cũng biết là Typhon đang đến trong bao lâu… một tuần đúng không? Phần lớn các Titan khác hiện đều được giải thoát và theo phe Kronos. Có lẽ giờ là lúc nghĩ về những điều kinh khủng đó.”

Tôi quay đầu nhìn về phía trại. Ngay cả ở khoảng cách xa thế này, tôi vẫn có thể nghe được tiếng các trại viên nhà thần Ares và nhà thần Apollo đánh nhau, hét lên những lời nguyền rủa và ngâm những câu thơ dở hơi.

“Họ không phải là đối thủ của đội quân Titan,” Nico nói. “Anh biết điều đó mà. Đây là cuộc đối đầu giữa anh với Luke. Và đó là cách duy nhất nếu anh muốn đánh bại Luke.”

Tôi nhớ lại cuộc chiến trên con tàu Công chúa Andromeda. Tôi đã chiến đấu trong vô vọng. Kronos gần như giết chết tôi với một vết cắt trên cánh tay tôi, và tôi thậm chí không thể khiến hắn bị thương. Thanh Thủy Triều cứ sượt qua da thịt hắn.

“Chúng ta có thể mang lại cho anh sức mạnh tương tự như thế,” Nico ra sức thuyết phục. “Anh đã nghe về Lời Đại Tiên Tri. Trừ khi anh muốn linh hồn mình bị một vũ khí bị nguyền rủa thu nhận…”

Tôi tự hỏi làm sao Nico nghe được lời tiên tri – chắc chắc là từ một hồn ma nào đó.

“Em không thể ngăn một lời tiên tri,” tôi nói.

“Nhưng anh có thể chống lại nó.” Đôi mắt Nico phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ và khao khát. “Anh có thể trở nên bất khả chiến bại.”

“Có lẽ chúng ta nên đợi. Cố chiến đấu mà không cần…”

“Không!” Nico gào lên. “Anh phải quyết định ngay!”

Tôi ngẩn người nhìn cậu ta. Tôi đã không nhìn thấy những tia lửa giận dữ như thế của cậu nhóc trong một khoảng thời gian dài. “Ừm, em chắc là em ổn chứ?”

Cậu ta hít thật sâu. “Anh Percy, tất cả những gì em muốn nói là… một khi cuộc chiến được bắt đầu, chúng ta sẽ không thể thực hiện được chuyến đi ấy nữa. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Em xin lỗi nếu em quá thúc ép anh, nhưng hai năm trước đây chị gái em đã hy sinh cuộc đời mình để bảo vệ anh. Em muốn anh trân trọng điều đó. Bằng mọi cách, anh phải sống và đánh bại Kronos.”

Tôi không thích ý tưởng này. Nhưng khi nghĩ về việc Annabeth gọi tôi là đồ hèn, tôi lại nổi giận.

Nico có lý. Nếu Kronos tấn công New York, các trại viên sẽ không phải là đối thủ của quân đội của hắn ta. Tôi phải làm điều gì đó. Cách của Nico* * *

rất nguy hiểm – thậm chí còn có thể gây chết người. Nhưng nó có thể mang lại cho tôi lợi thế chiến đấu.

“Được rồi,” tôi quyết định. “Trước hết chúng ta sẽ phải làm gì?”

Nụ cười lạnh lùng sởn gai óc của Nico khiến tôi hối hận vì đã đồng ý. “Đầu tiên chúng ta cần vẽ lại các bước của Luke. Chúng ta cần phải biết nhiều hơn về quá khứ và thời thơ ấu của hắn ta.”

Tôi rùng mình, nghĩ về bức tranh của Rachel trong giấc mơ của tôi – cậu bé Luke lên chín đang mỉm cười. “Sao chúng ta cần phải biết về điều đó?”

“Em sẽ giải thích khi chúng ta đến đó,” Nico nói. “Em đã lần ra được dấu vết mẹ của hắn. Bà ta sống ở Connecticut.”

Tôi liếc nhìn cậu ta. Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về người mẹ người thường của Luke. Tôi đã gặp cha hắn ta, thần Hermes, nhưng mẹ hắn…

“Luke đã bỏ nhà đi khi hắn ta còn khá nhỏ,” tôi nói. “Anh không nghĩ mẹ hắn ta vẫn còn sống

“Ồ, bà ta vẫn còn sống.” Cái cách cậu ta nói khiến tôi tự hỏi có chuyện gì xấu đã xảy ra với bà ta. Bà ta là loại người khủng khiếp như thế nào?

“Được rồi…” tôi nói. “Vậy chúng ta đến Connecticut bằng cách nào? Anh có thể gọi Blackjack…”

“Không.” Nico cau có. “Lũ pegasus đó không thích em, và em cũng vậy. Nhưng không cần phải bay đâu anh.” Cậu ta huýt gió và con O’Leary nhảy cẫng lên phóng từ trong rừng ra.

“Người bạn này của anh có thể giúp.” Nico vỗ đầu nó. “Anh chưa bao giờ thử di chuyển trong bóng tối đúng không?”

“Di chuyển trong bóng tối?”

Nico thì thầm vào tai con O’Leary. Nó nghiêng đầu và hoàn toàn sẵn sàng.

“Lên đi anh,” Nico bảo tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cưỡi một con chó trước đây, nhưng con O’Leary chắc chắn là đủ lớn. Tôi leo lên lưng và nắm lấy vòng cổ của nó.

“Điều này sẽ khiến nó rất mệt mỏi,” Nico cảnh báo, “vì thế anh không thể thường xuyên làm điều này. Và nó hoạt động hiệu quả nhất vào ban đêm. Nhưng tất cả bóng tối đều cùng một dạng. Chỉ có duy nhất một bóng tối, và các loài vật của Địa ngục có thể sử dụng nó như một con đường hay một cánh cửa.”

“Anh chẳng hiểu gì cả,” tôi nói.

“Không,” Nico nói. “Em cũng phải mất một thời gian dài mới hiểu được. Nhưng con O’Leary biết phải làm gì. Cứ bảo với nó nơi cần đến. Nói với nó – Westport, nhà của May Castellan.”

“Em không đi à?”

“Đừng lo,” cậu ta nói. “Em sẽ gặp anh ơ

Tôi hơi sợ hãi, nhưng tôi cúi người xuống tai con O’Leary. “Được rồi,* * *

bé gái. Ừm, mày có thể đưa tao đến Westport, Connecticut không? Đến nơi ở của May Castellan?”

Con O’Leary ngửi ngửi trong không khí. Nó nhìn vào bóng tối của khu rừng. Rồi nó lao thẳng về phía trước, tiến thẳng về phía cây sồi.

Ngay trước khi chúng tôi va vào nó, chúng tôi đi vào vùng bóng tối lạnh lẽo như phần tối của mặt trăng.

6. Bánh cookie của tôi bị cháy đen

Tôi sẽ không giới thiệu việc di chuyển trong bóng tối nếu bạn sơ

những điều sau:

Bóng tối.

Cái lạnh buốt xương sống của bạn.

Các âm thanh lạ.

Đi quá nhanh khiến bạn cảm thấy như da mặt mình đang bị bóc ra.

Nói cách khác, tôi nghĩ chuyện này thật kinh sợ. Trong một phút đầu, tôi không thể nhìn thấy được gì. Tôi chỉ có thể cảm nhận được lông của con O’Leary và các ngón tay tôi nắm chặt quanh các mắt xích đồng trên vòng cổ của con chó.

Phút tiếp theo bóng tối biến đổi dần thành cảnh mới. Chúng tôi đang đứng trên vách đá trong các cánh rừng của Connecticut. Hay ít ra nó giống bang Connecticut mà tôi có một vài lần ghé qua – nhiều cây xanh, các tường đá thấp, những ngôi nhà lớn. Bên dưới chân một bên của vách đá, một con đường cao tốc cắt ngang hẻm núi. Bên dưới mặt còn lại là sân sau của một người nào đó. Cơ ngơi đó thật rộng – hoang vu hơn cả bãi cỏ. Căn nhà ó là một căn nhà kiểu thuộc địa cao hai tầng, sơn màu trắng. Bất chấp sự thật rằng nó ở ngay phía bên kia đồi tính từ đường cao tốc, nhưng nó trông như thể đang ở một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó. Tôi có thể nhìn thấy ánh đèn phát sáng bên trong cửa sổ nhà bếp. Một cái đu cũ bạc màu đứng yên bên dưới gốc cây táo.

Tôi không thể tưởng tượng ra được việc sống trong một căn nhà như thế, với sân sau và mọi thứ như thế. Tôi đã sống trong một căn hộ bé tí hay phòng ngủ tập thể ở trường trong suốt cuộc đời. Nếu đây là nhà Luke, tôi tự hỏi sao hắn lại muốn bỏ nhà ra đi.

Con O’Leary lảo đảo. Tôi nhớ những gì Nico đã nói về việc di chuyển trong bóng tối sẽ rút cạn sức của nó, vì thế tôi trượt xuống khỏi lưng nó. Nó há miệng ngáp rõ to, khủng long T-Rex nhìn thấy cũng phải sợ phát khiếp. Sau đó, nó cuộn tròn người lại và thả mạnh người xuống làm cả mặt đất rung chuyển.

Nico hiện ra ngay cạnh tôi, như thể bóng tối tối sầm lại và tạo nên cậu ta. Cậu ta loạng choạng nhưng tôi đã bắt được cánh tay cậu ta.

“Em không sao,” Nico cố đứng vững, sau đó đưa tay dụi dụi mắt.

“Sao em làm được điều đó?”

“Luyện tập. Có đôi khi đâm sầm vào các bức* * *

tường. Một vài chuyến đi tình cờ sang tận Trung Quốc.”

Con O’Leary bắt đầu ngáy. Nếu không có tiếng ầm ầm của xe cộ đằng sau chúng tôi, tôi chắc nó sẽ đánh thức toàn bộ vùng lân cận.

“Em cũng sẽ chợp mắt một lát sao?”

Cậu ta lắc đầu. “Lần đầu tiên khi em thực hiện việc di chuyển trong bóng tối, em bất tỉnh trong đúng một tuần. Giờ nó chỉ làm em hơi uể oải, nhưng em không thể thực hiện việc đó một vài lần trong một đêm. Con O’Leary sẽ không đi bất cứ nơi đâu trong một quãng thời gian.”

“Vậy chúng ta có một ít thời gian tốt ở Connecticut.” Tôi liếc căn nhà thuộc địa màu trắng. “Giờ thì> “Chúng ta rung chuông thôi,” Nico nói.

Nếu tôi là mẹ của Luke, không đời nào tôi mở cửa đón hai thằng nhóc lạ mặt vào giữa đêm khuya. Nhưng tôi chẳng có chút nào giống mẹ của Luke cả.

Tôi biết điều đó thậm chí trước khi chúng tôi đi đến cửa trước. Xếp thành hàng dọc lối đi là những con thú nhồi hạt xốp nhỏ mà bạn thường thấy trong cửa hàng lưu niệm. Chúng là những con sư tử, lợn, rồng, rắn nhiều đầu thu nhỏ, thậm chí bà ấy còn có một con Minotaur nhỏ mang một chiếc tã lót hiệu Minotaur bé xíu xiu. Dựa theo hình dáng xẹp lép của chúng, những động vật hạt xốp này đã được đặt ở đây trong một thời gian dài, ít nhất là từ dạo tuyết tan vào mùa xuân năm ngoái. Một trong số các con rắn nhiều đầu có một cây non nhú ra giữa mấy cái cổ của nó.

Mái hiên trước nhà treo đầy chuông gió. Các mảnh thủy tinh và kim loại sáng bóng kêu leng keng mỗi khi có gió nhẹ thổi qua. Các dãy ruy băng kêu leng keng như nước và khiến tôi nhận ra mình cần sử dụng nhà vệ sinh. Tôi không biết làm thế nào mà bà Castellan có thể chịu được toàn bộ tiếng ồn này.

Cánh cửa trước được sơn màu ngọc lam. Cái tên CASTELLAN được viết bằng tiếng Anh và bên dưới là tiếng Hy Lạp:

Nico quay sang nhìn tôi. “Sẵn sàng chưa?”

Cậu ta còn chưa kịp gõ lên cánh cửa thì nó đã mở toang.

“Luke!” người phụ nữ già kêu lên đầy hạnh phúc.

Bà trông giống người thích nhét các ngón tay mình vào ổ cắm điện. Mái tóc trắng của bà ló ra từng chùm trên khắp đầu. Chiếc áo mặc ở nhà màu hồng của bà ấy đầy các vết sém và các đốm tro bẩn. Khi cười, khuôn mặt bà giãn ra không bình thường, và ánh sáng cao áp trong đôi mắt bà khiến tôi tự hỏi liệu bà ấy có phải bị mù hay không.

“Ôi, con trai yêu quý của tôi!” Bà ôm ấy chầm lấy Nico. Tôi đang cố đoán lại nghĩ Nico là Luke (họ hoàn toàn không giống nhau chút nào) thì bà quay sang mỉm cười với tôi và nói,* * *

“Luke à!”

Bà quên ngay Nico và ôm choàng lấy tôi. Bà có mùi bánh cookie cháy. Bà ấy gầy như con bù nhìn, nhưng điều đó không ngăn bà ấy khỏi việc nghiền nát tôi.

“Vào nhà đi!” bà ấy nói. “Mẹ đã nấu xong bữa trưa cho con đấy!”

Bà ấy đi cùng chúng tôi vào nhà. Phòng khách còn quái dị hơn bãi cỏ trước nhà. Gương và nến được đặt vào bất cứ chỗ còn trống nào. Tôi quay hướng nào cũng thấy bóng mình trong gương. Trên lò sưởi, một bức tượng thần Hermes bằng đồng nhỏ xíu quay quanh kim chỉ phút của đồng hồ treo tường. Tôi cố hình dung vị thần của những người đưa tin rơi vào tình yêu với phụ nữ già này, nhưng ý tưởng đó quả thật rất kỳ quái.

Rồi tôi chú ý đến bức ảnh lồng khung được bày trên mặt lò sưởi. Nó giống hệt bức vẽ phác thảo của Rachel – Luke năm lên chín, với mái tóc vàng và một nụ cười thật tươi và hai chiếc răng sún. Không có vết sẹo trên mặt, trông hắn như một người khác – vô tư và hạnh phúc. Làm thế nào mà Rachel lại biết được về bức ảnh này?

“Lối này, con yêu!” Bà Castellan hướng tôi về phía sau nhà. “Ồ, mẹ đã nói với họ là con sẽ trở về. Mẹ biết mà!”

Bà bảo chúng tôi ngồi xuống bàn ăn. Xếp trên kệ bếp là hàng trăm – ý tôi là hàng trăm – hộp nhựa Tupperware đựng các miếng sandwich phết mứt và bơ đậu phộng. Những cái hộp bên dưới có màu xanh lục và mờ đi, như thể chúng đã ở đó từ lâu lắm rồi. Mùi của nó khiến tôi nhớ đến tủ đựng đồ năm lớp sáu của tôi – và đó chẳng phải là điều tốt lành gì.

Trên lò nướng là một chồng khay bánh cookie. Mỗi khay có mười hai cái cháy khét lẹt. Trong bồn rửa là một núi các bình Kool-Aid trống. Một con Medusa nhồi xốp được đặt cạnh vòi nước như thể nó đang canh giữ cái đống bẩn thỉu đó.

Bà Castellan ngâm nga khi bà lấy bơ đậu phộng và mứt ra, bắt đầu làm một cái bánh sandwich mới. Có thứ gì đó đang bốc cháy trong lò nướng. Tôi có cảm giác sẽ có th một tá cookie cháy nữa sắp ra lò.

Phía trên bồn rửa, được dán quanh cửa sổ, là hàng tá bức ảnh nhỏ được cắt ra từ các mẩu quảng cáo trong các tạp chí và báo: các bức ảnh thần Hermes trên logo của FTD Flowers và, trên nhãn mác của các sản phẩm của công ty Quickie Cleaners, các bức ảnh về y hiệu trên các quảng cáo y khoa.

Trái tim tôi se lại. Tôi muốn đi khỏi căn phòng đó, nhưng bà Castellan chốc chốc mỉm cười với tôi khi làm bánh sandwich, như thể bà ta muốn chắc là tôi không chạy trốn vậy.

Nico ho khẽ. “Ừm, bà Castellan?”

“Ừm?”

“Bọn cháu muốn hỏi về con trai bà.”

“Ồ, đúng rồi! Họ nói với ta rằng nó sẽ không* * *

bao giờ quay về. Nhưng ta hiểu con mình hơn họ.” Bàn tay bà âu yếm vỗ vỗ vào má tôi, để lại các dải bơ đậu phộng chạy dài trên mặt tôi.

“Lần cuối bà gặp con trai mình là khi nào?”

Đôi mắt bà nhìn xa xăm.

“Nó đã bỏ nhà đi khi còn rất nhỏ,” bà nói với giọng buồn buồn. “Năm lớp ba. Khi đó còn quá nhỏ cho việc bỏ nhà ra đi! Nó bảo sẽ quay về sau bữa trưa. Và ta đã chờ nó. Nó thích ăn sandwich bơ đậu phộng, cookie và thức uống Kool-Aid. Nó sẽ sớm quay về ăn trưa thôi…” Rồi bà quay sang nhìn tôi mỉm cười. “Sao, Luke, con đây rồi! Con trông đẹp trai quá. Con có đôi mắt giống hệt cha con.”

Bà quay về phía các bức ảnh thần Hermes phía trên bồn rửa. “Giờ nó đã trở thành một người trưởng thành tốt bụng. Đúng, thật thế đấy. Nó đến thăm tôi đấy, ông biết không.”

Đồng hồ phòng bên vẫn kêu tích tắc đều đều. Tôi lau vết bơ đậu phộng trên má và nhìn Nico đầy cầu xin, như muốn nói, Giờ chúng ta có thể đi khỏi đây không?

“Thưa bà,” Nico hỏi. “Chuyện gì, ừm… chuyện gì đã xảy ra với mắt của bà thế?”

Cái nhìn của bà dường như bị đứt gãy – như thể bà đang cố để nhìn vào cậu ta thông qua một cái kính vạn hoa. “Sao vậy, Luke, con biết rõ chuyện đó mà. Nó xảy ra trước khi con được sinh ra mà, chẳng phải sao? Ta luôn là một người đặc biệt, có thể nhìn xuyên qua… bất-cứ-cái-gì-họ-gọi-nó.”

“Màn Sương Mù?” tôi nói.

“Đúng vậy, con yêu,” bà gật gù đầy khích lệ. “Và họ đã giao cho ta một công việc quan trọng. Điều đó thể hiện được ta là một người đặc biệt như thế nào!”

Tôi liếc nhìn Nico, nhưng cậu ta cũng bối rối y hệt tôi.

“Kiểu công việc gì ạ?” tôi hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra?”

Bà Castellan nhíu mày. Con dao của bà lơ lửng phía trên miếng bánh mì sandwich. “Than ôi, nó không mang lại kết quả, đúng không? Cha con đã cảnh báo ta không được thử điều đó. Ông ấy nói điều đó quá nguy hiểm. Nhưng ta phải làm. Đó là số mệnh của ta! Và giờ… ta vẫn không thể làm cho các hình ảnh đó biến mất khỏi đầu ta. Chúng khiến mọi thứ trở nên dường như quá mờ nhạt. Con ăn một ít bánh cookie nhé?”

Bà lôi cái khay ra khỏi lò nướng và đổ một tá các cục than sô-cô-la chip lên mặt bàn.

“Luke rất tốt,” bà Castellan lẩm bẩm. “Nó bỏ đi để bảo vệ ta đấy, các cháu biết không. Nó nói nếu nó bỏ đi, lũ quái vật sẽ không đe dọa ta nữa. Nhưng ta đã nói với nó những con quái vật đó không phải là mối đe dọa! Ngày nào chúng cũng ngồi bên ngoài lối đi, và* * *

chúng chưa bao giờ vào nhà.” Bà cầm con Medusa nhồi bông từ bậu cửa sổ lên. “Đúng là vậy, phải không bà Medusa? Không, không đáng sợ chút nào.” Sau đó bà tươi cười nhìn tôi. “Mẹ rất vui vì con đã về nhà. Mẹ biết con sẽ không bao giờ xấu hổ vì mẹ!”

Tôi ngồi nhấp nha nhấp nhổm trên ghế. Tôi tưởng mình là Luke, đang ngồi bên chiếc bàn này, tám hay chín tuổibắt đầu nhận ra rằng mẹ mình trở nên không còn minh mẫn nữa.

“Bà Castellan,” tôi nói.

“Mẹ chứ,” bà sửa lại.

“Ừm, đúng vậy. Bà có gặp lại Luke kể từ khi anh ta bỏ nhà đi không?”

“Dĩ nhiên là có rồi!”

Tôi không biết liệu bà ấy có đang tưởng tượng ra điều đó hay không. Với tất cả những gì tôi biết, mỗi khi một người đưa thư đứng ở cánh cửa thì người đó là Luke. Nhưng Nico lại nhoài người ra trước đầy hy vọng.

“Khi nào ạ?” cậu ta hỏi. “Lần cuối Luke về thăm bà là khi nào ạ?

“Ừm, đó là… ôi trời…” Một sự tối tăm lướt qua trên khuôn mặt bà. “Lần cuối cùng, nó trông khá xa lạ. Một vết sẹo. Một vết sẹo kinh khủng, và giọng nó có quá nhiều đau đớn…”

“Đôi mắt của anh ta,” tôi hỏi. “Chúng là màu vàng phải không ạ?”

“Màu vàng?” Bà ấy chớp chớp mắt. “Không. Sao ngốc thế! Luke có mắt màu xanh dương. Một đôi mắt xanh thật xinh đẹp!”

Vậy hóa ra Luke có về thật, việc đó xảy ra trước hè năm ngoái – trước khi hắn biến thành Kronos.

“Bà Castellan?” Nico đặt tay mình lên cánh tay bà Castellan. “Điều này rất quan trọng. Anh ta có hỏi xin bà bất cứ điều gì không?”

Bà chau mày như thể đang cố nhớ lại. “Lời chúc phúc… của ta. Điều đó mới ngọt ngào làm sao.” Bà ấy ngập ngừng nhìn chúng tôi. “Nó sẽ đi đến một con sông, và nó nói cần lời chúc phúc của ta. Ta đã trao cho nó. Dĩ nhiên là ta đã làm thế.”

Nico vui mừng nhìn tôi. “Cám ơn, bà. Đó là tất cả thông tin chúng tôi…”

Bà Castellan thở hổn hển. Bà cúi gập người lại và khay bánh cookie rơi loảng xoảng trên sàn nhà. Nico và tôi đứng bật dậy.

“Bà Castellan?” tôi nói.

“AHHHH.” Bà ấy đứng thẳng dậy. Tôi lùi lại và gần ngã lộn nhào lên bàn bếp vì đôi mắt của bà ấy – đôi mắt bà ấy đang phát ra ánh sáng màu xanh lục.

“Con của ta,” bà ấy nói với giọng trầm hơn. “Phải bảo vệ nó! Hermes, cứu! Không phải con của ta! Không phải số mệnh của nó – không!”

Bà ấy túm lấy hai vai Nico và bắt đầu lắc lấy lắc để cậu ta như thể bà ấy muốn cậu ta hiểu. “Không phải số mệnh* * *

của nó!”

Nico phát ra một tiếng hét nghẹn ngào và đẩy bà ấy ra. Cậu ta nắm chặt lấy cán kiếm. “Anh Percy, chúng ta phải ra khỏi…”

Đột nhiên bà Castellan ngã quỵ xuống. Tôi lảo đảo tiến tới và đỡ được bà trước khi bà có thể đập đầu vào góc bàn. Tôi cố đưa bà lên ghế.

“Bà C?” tôi hỏi.

Bà ấy lẩm bẩm điều gì đó rất khó hiểu và lắc đầu. “Ôi trời. Ta… ta đã đánh rơi bánh cookie mất rồi. Ta mới ngớ ngẩn làm sao!”

Bà chớp chớp mắt, và đôi mắt bà trở lại bình thường – hay ít nhất là giống hệt như trước. Ánh sáng màu xanh lục đã biến mất.

“Bà ổn không?”

“Ừm, dĩ nhiên rồi, con yêu. Mẹ ổn mà. Sao con lại hỏi thế?”

Tôi liếc nhìn Nico, cậu ta đang nói không thành tiếng: Đi thôi.

“Bà C, bà đang nói với bọn cháu điều gì đó,” tôi nói. “Điều gì đó về con trai bà.”

“Vậy ư?” bà mơ màng nói. “Đúng rồi, đôi mắt màu xanh của nó. Chúng ta đang nói về đôi mắt màu xanh của nó. Nó thật là một anh chàng đẹp trai!”

“Chúng cháu phải đi,” Nico vội vàng nói. “Chúng cháu sẽ nói với Luke… ừm, chúng cháu sẽ nói là bà gửi lời hỏi thăm.”

“Nhưng con không thể đi!” Hai chân bà Castellan bắt đầu run run và tôi bước lùi lại. Tôi cảm thấy hơi ngốc nghếch khi sợ hãi một người phụ nữ già yếu ớt, nhưng giọng bà ấy thay đổi, cách bà ấy tóm lấy Nico…

“Hermes sẽ nhanh có mặt ở đây thôi,” bà ấy hứa. “Ông ấy muốn gặp con trai mình!”

“Có lẽ lần sau vậy,” tôi nói. “Cám ơn vì…” tôi nhìn xuống những cái bánh cookie cháy rơi lả tả trên sàn nhà. “Cám ơn về mọi thứ.”

Bà cố ngăn chúng tôi, mời chúng tôi Kool-Aid, nhưng tôi phải ra khỏi ngôi nhà đó. Ở mái hiên nhà trước, bà ấy tóm lấy cổ tay tôi và tôi gần như giật nảy mình. “Luke, ít nhất cũng phải an toàn nhé. Hãy hứa với mẹ là con sẽ an toàn đi.”

“Con hứa, thưa… mẹ.”

Điều đó khiến bà mỉm cười. Bà thả cổ tay tôi ra, và trước khi bà ấy đóng hẳn cửa trước lại, tôi có thể nghe bà đang nói chuyện với những ngọn nến. “Các ngươi nghe thấy không? Nó sẽ an toàn. Ta đã bảo với các ngươi là nó sẽ an toàn mà!”

Khi cánh cửa được đóng lại, Nico và tôi bỏ chạy thục mạng. Những con thú nhồi xốp bé tí được đặt trên đường vào nhà như nhe răng cười khi chúng tôi chạy ngang qua.

Trở lại mỏm đá, tôi thấy con O’Leary đã tìm được một người bạn.

Một đống lửa ấm áp cháy tí tách trong vòng tròn đá cuội. Một cô bé c tám tuổi đang ngồi bắt chéo chân kế bên con O’Leary, đang gãi gãi đôi tai nó.* * *

/>
Cô bé có mái tóc màu nâu xỉn và mặc chiếc áo đầm màu nâu giản dị. Cô bé quàng một tấm khăn quàng cổ lên trên đầu vì thế cô bé trông như một đứa nhóc của những người đi khai phá – giống như con ma trong phim Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên hay đại loại thế. Cô bé cời lửa bằng một cây gậy nhỏ, và lửa dường như trở nên đỏ hơn so với một ngọn lửa bình thường.

“Chào,” cô bé nói.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi là: quái vật. Khi bạn là một á thần và bạn tìm thấy một cô bé dễ thương đang ở một mình trong rừng – điều đó tiêu biểu cho việc đây là lúc nên rút kiếm của bạn ra và tấn công. Thêm vào đó, việc gặp gỡ với bà Castellan làm tôi khá lo lắng.

Nhưng Nico cúi đầu chào cô bé. “Xin chào, Nữ thần.”

Cô bé nhìn chăm chăm vào tôi với đôi mắt đỏ như ánh lửa. Tôi quyết định cũng cúi chào vì sự an toàn.

“Ngồi xuống đi, Percy Jackson,” cô bé nói. “Có muốn ăn chút gì không?”

Sau khi nhìn chằm chằm vào những miếng sandwich bơ đậu phộng mốc meo và những chiếc bánh cookie cháy, tôi thấy không thèm ăn lắm, nhưng cô bé phẩy tay và một bữa ăn ngoài trời xuất hiện bên cạnh đống lửa. Đó là những đĩa bò bít tết, khoai tây nướng, cà rốt xào bơ, bánh mì nóng giòn, và cả một đống thức ăn khác mà tôi chưa ăn trong một thời gian dài. Bao tử tôi sôi ùng ục. Đây là kiểu món ăn nấu ở nhà mà mọi người nên ăn, nhưng không bao giờ làm. Cô bé tạo ra một chiếc bánh qui dành cho chó dài mét rưỡi dành cho con O’Leary, người đang vui sướng cắn nó ra thành từng mảnh vụn.

Tôi ngồi kế bên Nico. Chúng tôi lấy thức ăn lên đĩa và bắt đầu cúi xuống ăn thì tôi nhớ ra chuyện nên làm trước đó.

Tôi múc một phần thức ăn trong đĩa của mình và cho vào lửa, cách chúng tôi hay làm ở trại. “Xin dâng các vị thần,” tôi nói.

Cô gái nhỏ mỉm cười. “Cám ơn. Là người giữ lửa, ngươi biết đấy, ta có phần trong mọi lễ vật hiến tế.”

“Giờ tôi nhận ra người,” tôi nói. “Lần đầu tiên tôi đến trại, người đang ngồi bên cạnh đống lửa, ở giữa khu vực sinh hoạt chung.”

“Ngươi đã không ngừng lại nói chuyện với ta,” cô bé buồn bã nhớ lại. “Ôi chao, không ai làm điều đó. Nico đã nói chuyện với ta. Cậu ta là người đầu tiên trong nhiều năm qua. Mọi người đều vội vội vàng vàng. Không có giờ để về thăm gia đình.”

“Người là nữ thần Hestia,” tôi nói. “Nữ thần của gia đình.”

Nữ thần gật đầu.

Được rồi… vậy nữ thần trông giống một bé gái tám tuổi. Tôi không

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN