Vị Tình Đầu
Chương 48
Cầm điếu thuốc trên tay, thằng Long rít một hơi thật dài rồi từ từ nhả ra một vòng khói điệu nghệ. Nó đẩy bao thuốc về phía tôi.
– “Hút không anh?”
– “Anh không. Anh mày được cái không rược chè, không thuốc lá”, tôi vỗ ngực ra vẻ tự hào.
– “Vậy đi anh. Như em bây giờ bỏ thuốc khó lắm”
– “Sao em không bỏ đi?”
– “Bỏ đâu phải chuyện dễ…”, thằng Long ngửa mặt lên trời suy tư. Nó tiếp “… vả lại khi buồn có điếu thuốc cũng thấy nhẹ nhõm hơn”
– “…”
– “Anh được bố mẹ thương lắm phải không?”, nó gõ nhẹ điếu thuốc vào cái gạt tàn.
– “Ừ. Nhưng cái gì quá cũng không tốt”
– “Vì sao?”
– “Thương quá thì kèm cặp quá dẫn đến mất tự do. Huống hồ anh mày là con trai nữa”
– “… giá mà anh chia cho em một ít từ sự quan tâm của bố mẹ thì tốt quá”, giọng thằng Long đượm buồn…
Long kể khi sinh ra gia đình nó không khá giả như bây giờ. Ba Long làm kĩ sư, còn mẹ làm trong ngân hàng. Lúc đó chị nó mới bước vào lớp 1. Thời đấy, nhà nó có thể thiếu thứ gì chứ tình cảm thì không. Nhưng vài năm sau bằng năng lực, ba nó được đề bạt lên trưởng phòng, rồi phó giám đốc, rồi giám đốc như bây giờ. Lương càng cao, trách nhiệm, thời gian bỏ vào càng nhiều. Không còn những buổi tối cả nhà quây quần bên mâm cơm ấm cúng như ngày nào, mà thay vào đó là những bữa cơm chỉ với ba thành viên. Khoảng cách với chồng công thêm chuyện lên chức khiến cho mẹ nó chẳng còn mặn mà với hai chị em nó…
Tôi không nghĩ ba của Long sai, nhưng tôi nghĩ ba nó là một ông bố không hoàn hảo. Ba nó là một người đàn ông thành đạt khi không bao giờ để ba mẹ con nó phải lo lắng về vấn đề tài chính. Nhưng quả thực với những người như vậy để cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình không phải là vấn đề đơn giản. Không đơn giản không có nghĩa là không làm được, nếu thật sự họ có trách nhiệm với gia đình. Ví dụ cụ thể nhất là chuyện tổng thống Mỹ, Barack Obama, vẫn hàng ngày giúp vợ rửa bát, một cử chỉ đầy yêu thương.
Điều Long kể khiến tôi phải suy nghĩ…
*
**
***
Sau 3 tháng ôn luyện, cầm bằng IELTS đủ chuẩn trên tay mà tôi muốn rưng rưng nước mắt. Phần lớn là vì bằng tiếng anh là cái cuối cùng tôi phải hoàn thành để nộp hồ sơ du học, là thứ sẽ khiến cho tương lai của tôi thênh thang hơn với hoa hồng chờ đợi đằng sau những bụi mận gai đầy thách thức.
Trong thời gian chờ kết quả chính thức, tôi vẫn làm thủ tục học đại học như những đứa bạn đồng trang lứa. Bách Khoa Hà Nội là điểm dừng chân tiếp đó. Có nhiều lí do khiến tôi quyết định học ở Hà Nội chứ không phải Thành Phố Hồ Chí Minh. Một trong số đó là vì HN.
Đã bao giờ bạn đến một nơi vì một người đã thuộc về quá khứ chỉ vì bạn biết rất có thể bạn sẽ thấy họ nơi đó. Mà nếu điều đó có xảy ra thật đi chăng nữa thì chưa chắc bạn đủ dũng cảm để đứng dậy, bước lại gần và mở lời chào. Cái cảm giác kích thích khi vừa mong vừa không mong luôn khiến con người ta háo hức. Tôi nằm trong số đấy. Tôi muốn gặp HN một lần để, sau đó, chính thức cất mọi thứ về em vào trong một góc nhỏ của trái tim…
Tôi đặt chân đến Hà Nội vào một ngày cuối hè. Anh trai ra đón tôi với gương mặt khấp khởi.
– “Đi mệt không em?”, vừa nói anh vừa đỡ cái va li trên tay tôi.
– “Bình thường thôi ạ. Em lên máy bay ngủ suốt ấy mà”, tôi ngó nghiêng xung quanh xem thử sân bay Nội Bài có gì khác so với lần gần nhất tôi đến.
Cũng không thay đổi nhiều lắm. Taxi với xe ôm nhiều hơn thôi.
– “Em gọi cho mẹ chưa?”, ông anh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
– “Em chưa lắp sim vào nữa. Thôi để lát về đến nhà em gọi sau”
– “Cầm điện thoại của anh mà gọi. Tính mẹ hay lo. Em mà không gọi, kiểu gì mẹ cũng lo sốt vó cho mà xem”, ông anh dí ngay cái điện thoại vào tay tôi.
Sau khi gọi điện thông báo tình hình để mẹ yên tâm, ông anh bảo tôi chờ rồi ra bãi đỗ lấy xe. Nhìn điệu bộ ung dung, thư thả là đủ để biết anh tôi có tướng làm sếp. Mà thật sự, ông ấy giỏi thật. Chưa tốt nghiệp đại học đã được Bộ Quốc Phòng kí hợp đồng làm việc ngay sau ra trường. Làm được hai năm, anh tôi bỏ việc ra mở công ty riêng với một anh làm chung. Trong ba anh em, ông ấy là anh cả, là người cần cù, nhẫn nại nhất, và cũng là người tôi nể hơn cả.
Vừa vào đến cửa, Ngô, đứa con gái của anh tôi, chạy ra ôm chầm lấy tôi.
– “A! Chú M! Chú M đến này mẹ ơi”, vừa ôm ngang lưng tôi, nó vừa nhảy tưng tưng nhìn vừa đáng yêu vừa buồn cười.
– “Ngô nhớ chú luôn à!? Giỏi thế”, tôi xoa đầu nó.
– “Nhớ chứ! Chú M đi mua kẹo cho cháu đi”, nó nắm tay tôi lôi tuột ra phía cửa.
– “Thôi được rồi. Để chú mua cho”, tôi vừa cười vừa gói miếng kẹo cao su đang ăn dở vào trong khăn giấy.
– “Ngô! Để chú lên rửa mặt mũi chân tay đã chứ. Chú mới về mệt, con bắt chú đi mua kẹo cho con ngay là sao?”, tiếng chị dâu tôi vọng từ trong nhà dần ra phía cửa.
Con bé cháu tôi sợ mẹ một phép, nghe thấy thế, nó nem nép nhìn mẹ rồi quay sang kéo kéo tay tôi và nói.
– “Nghỉ ngơi xong chú dẫn cháu đi chơi nhé. Cháu nhớ chú lắm”, con bé ôm chặt lấy tôi như sợ tôi sẽ bỏ nó đi như khoảng thời gian ba năm về trước…
*
**
***
Ba năm về trước…
– “Mẹ ơi! Con đậu rồi”, giọng tôi run lên trong điện thoại lúc thông báo kết quả tuyển sinh vào trường cấp 3, đại học sư phạm Hà Nội.
– “Con mẹ giỏi quá!”, mẹ tôi tấm tắc với một chất giọng đầy vẻ tự hào.
– “Một tháng rưỡi nữa là học rồi mẹ ạ. Mẹ cho con về quê ngoại chơi với các em nhé”
– “Ừ! Con ở nhà anh một hai hôm nữa rồi mẹ bảo anh mua vé xe về quê cho”
– “Dạ vâng!”
– “…”
– “Con tắt máy nhé”
– “Này! Con định sẽ học ở ngoài đó thật à?”, bỗng dưng giọng mẹ tôi trùng xuống.
– “Dạ! Con muốn được đi thi quốc tế”, tôi nói lên giấc mơ của tôi. Đúng là hồi nhỏ, nhìn cái gì cũng đầy màu hồng.
– “Con ở ngoài đó thì ai chăm. Vào đây với mẹ. Học trong này cũng tốt mà…”
– “Con tự lo được. Ở ngoài này còn có anh An, anh ấy sẽ lo cho con được”, tôi nói giọng chắc đe.
– “Con cứ suy nghĩ cho kĩ đi! Me dạy đây”
Tắt máy mà lòng tôi đầy hứng khởi với những dự định ấp ủ sắp tới. Tôi sẽ được về thăm ông bà, được đi chơi với những đứa em họ đồng trang lứa, rồi sau đó là khoảng thời gian tôi sẽ tự quyết định cuộc sống của mình mà không có bố mẹ can thiệp vào. Tất cả dần dần hiện lên trong trí tưởng tượng bay bổng của tôi. Khi tôi đang miên man với viễn cảnh như ở thiên đường, Ngô không biết từ đâu chạy đến ôm chân tôi khóc tức tưởi.
– “Chú ơi! Bạn Misa qua đời rồi”
– “Làm sao mà Misa qua đời”, tôi cúi xuống đặt hai tay lên vai Ngô.
– “Cháu không biết. Bụng bạn Misa bị rách. Bạn ấy chết rồi phải không chú”, con bé vừa nói vừa nấc.
– “Đâu? Dẫn chú đi xem”
Ngô dẫn tôi đến chỗ con gấu bông bị rách một đường ở bụng. Có thể là do con cháu tôi không cẩn thận nên bị vướng vào đâu cũng nên.
– “Misa không sao đâu. Bạn ấy chỉ bị lòi ruột ra ngoài thôi. Để chú làm bác sĩ cứu bạn Misa cho Ngô nhé”, tôi nói nhẹ tâng chư thể người ta chỉ bị xước da bình thường vậy.
– “Được không hả chú?”, Ngô mếu máo.
– “Được. Chú có nói dối Ngô bao giờ đâu”
– “Vâng”, con bé đã dừng khóc nhưng vẫn chưa thôi nấc.
Tôi đi quanh nhà và tìm kim chỉ. Ngô như sợ tôi bỏ trốn, con bé theo tôi như hình với bóng. Tôi lấy ngón tay nhét mấy miếng bông rơi ra từ bụng con gấu rồi bắt đầu. Một tay giữ, một tay cầm kim, tôi tỏ ra lóng ngóng ra mặt. Khâu có cái vết rách chưa đầy 5cm mà tôi mất cả tiếng đồng hồ. Thế nhưng, Ngô luôn tỏ ra nhẫn nại, con bé kiên nhẫn nhìn theo từng khâu của tôi một cách chăm chú. Chắc chắn lúc đó con bé nghĩ tôi là người bác sĩ tài giỏi nhất cũng nên.
Cầm thành quả trên tay, dù không được như mong đợi, tôi cũng cảm thấy vui vui. Tôi đưa Misa cho Ngô.
– “Bạn Misa sống rồi hả chú?”
– “Ừ. Misa sống rồi. Không những thế giờ Misa còn rất là men lì nữa”
– “Men lì là gì hả chú?”
– “Là đàn ông ấy. Ai mà có sẹo ở bụng nhìn cũng men lì hết. Nhất là ở chỗ đó nữa”, tôi lấy tay chỉ vào chỗ vừa khâu.
– “Vậy giờ mình gọi bạn ấy là Misa- men- lì nha chú”, Ngô reo lên.
– “Ừ! Misa- men- lì”
Ngô rất quấn tôi. Thậm chí nhiều hôm con bé còn đòi bố mẹ sang cho ngủ với chú. Con bé vừa quý mà lại vừa sợ tôi. Quý vì tôi cũng chiều, hay mua quà, hay dẫn đi chơi này nọ vào thời gian trong tuần khi bố mẹ nó chưa đi làm về, nhưng cũng sợ vì mỗi khi làm sai tôi đều làm mặt nghiêm, dạy dỗ nó đàng hoàng. Đôi lần Ngô còn nói với chị dâu tôi “con yêu chú hơn yêu bố mẹ, vì chú thương và hay mua quà cho con”.
Mặc dù đã tự dặn lòng, việc tôi ra Hà Nội học rất có lợi cho tương lai của tôi, nhưng chỉ sau khi tôi về quê một tuần, mẹ tôi đã chịu hết nổi vì nhớ tôi. Bố tôi dù là người ít nói cũng phải lên tiếng
– “Con xem làm sao chứ suốt ngày bố thấy mẹ buồn không làm được gì hết. Thế này không ổn đâu. Hay con vào đây học đi”
– “Nhưng học ngoài này tốt hơn cho tương lai của con”
– “Biết là thế. Nhưng con thử nghĩ xem. Con học tốt nhưng có bao nhiêu người học tốt hơn mình. Con có chắc chắn là được đi thi không?”
– “Chưa thử làm sao biết được ạ?”
– “Ngoài đó, anh chị bận việc suốt ngày và nếu có cũng không thể chăm sóc tốt hơn bố mẹ được”
– “Con tự lo được mà”
– “Con nỡ để mẹ mất ăn mất ngủ như vậy?”
– “Con…”
– “Vậy nhé! Bố tắt máy đây”
Làm người thân buồn và thất vọng là điều kinh khủng nhất đối với bản thân tôi. Tuy rằng trong hoàn cảnh này, hai vấn đề tiêu cực đó không liên quan nhiều lắm, nhưng chuyện vì xa khiến mẹ tôi “ngày sầu đêm nhớ” làm tôi mất hết ý chí được học ở đất Hà Thành này. Như tôi đã từng nói “việc đứng trước một người phụ nữ đang có tâm sự luôn khiến tôi có cảm giác không dễ chịu. Họ khiến tôi có cảm giác như chính tôi là người trực tiếp gây ra nỗi buồn ấy”. Đến một người phụ nữ xa lạ còn làm tôi đứng ngồi không yên, huống hồ chi là… mẹ mình.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu trước khi đưa đến quyết định vào lại trong Nam, ở gần bố mẹ để học tiếp cấp 3. Mặc dù tiếc đứt ruột, nhưng chưa bao giờ tôi ân hận vì quyết định này, đặc biệt là hình ảnh mẹ đón tôi ở sân bay. Vừa bước chân ra ngoài cửa tôi đã thấy mẹ chờ sẵn từ bao giờ. Thấy tôi mẹ lao qua cả khu vực cấm người chờ, bỏ mặc đằng sau tiếng bảo vệ “này chị kia! Ai cho chị vào đây?”, bà nắm chặt tay tôi và kéo thật nhanh ra hướng chiếc xe đang chờ. Mẹ sợ tôi sẽ thay đổi quyết định của mình, mà nếu điều đó xảy ra, bà sẽ đau khổ vô cùng…
Tôi không muốn nói thẳng cho Ngô hiểu là tôi sẽ phải xa con bé. Trẻ con khi đã yêu quí ai thì lúc nào chúng cũng muốn được ở bên người đó. Có một chi tiết như thế này là đủ biết Ngô quấn tôi thế nào. Có một hôm, tôi đi chơi. Về đến nhà thấy con bé đang ngồi chơi đồ chơi với mẹ nó nên tôi chỉ chào chị dâu tôi một tiếng rồi lên thẳng phòng. Vừa bước chân vào trong phòng, tôi nghe tiếng Ngô khóc ở dưới nhà, rồi sau đó là tiếng bước chân chạy lên cầu thang và tiếng đóng cửa. Tôi đi xuống hỏi chị dâu tôi xem có chuyện gì thì mới biết, Ngô trách tôi về đến nhà mà không hỏi thăm khiến con bé tủi thân.
– “Chú vào trong Nam mấy hôm thăm ông bà nội rồi lại quay ra đây với Ngô nhé”, tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đượm buồn của con bé.
– “Chú vào nhanh nhanh rồi ra ngoài đây chơi với Ngô nhé”, con bé mỉm cười rõ tươi.
– “Ừ chú vào mấy hôm thôi. Ngô ở đây phải nghe lời bố mẹ nhé”, tôi xoa đầu con bé.
– “Dạ vâng. Cháu lớn rồi chú ạ!”
– “Ngô có gửi lời hỏi thăm gì ông bà nội không để chú chuyển lời cho?”
Ngô quay sang hỏi mẹ nó.
– “Con phải hỏi thăm gì hả mẹ?”
– “Con muốn nói gì với ông bà thì nói cho chú biết”
Ngô quay sang tôi.
– “Chúc ông bà sống lâu trăm tuổi chú nhé”
– “Hết chưa?”
– “Dạ gần hết”
– “Thế còn gì nữa?”, tôi phì cười.
– “Dạ cháu… cháu… không biết…”, Ngô xấu hổ chạy nấp ở đằng sau mẹ nó.
Vào lại nhà trong Nam, thi thoảng tôi lại nghe anh trai tôi nhắn “cháu Ngô cứ hỏi thăm chú suốt làm anh không biết phải trả lời thế nào”, rồi “có hôm anh thấy Ngô khóc, hỏi mãi anh chị mới vỡ lẽ là cháu nhớ chú, còn cầm con gấu bông lên khoe là chú M cứu sống bạn Misa của nó”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!