Vị Tình Đầu
Chương 49
Sau khi tắm rửa, ăn cơm xong xuôi, tôi mượn xe ông anh rồi xin phép đưa Ngô ra bờ hồ ăn kem. Con bé sống tình cảm, ngồi sau mà ôm tôi chắc nịch khiến tôi cũng vui lây. Một cơn gió vô tình lướt ngang qua mang theo một mùi hương đầy thân thuộc… Tôi xoay đầu dáo dác tìm kiếm một thứ gì đó thuộc về mình, nhưng không thể. Hình như cơn gió chỉ muốn gợi lại hình ảnh một người con gái đã từng thuộc về tôi…
– “Sao chú không ăn kem?”, Ngô dương đôi mắt long lanh nhìn tôi.
– “À… chú chờ cho nguội rồi chú mới ăn”, tôi trêu Ngô.
– “Nguội thì nó chảy hết chứ còn à. Chú ăn đi”, Ngô năn nỉ tôi.
– “Ừ để chú ăn. Ngô ăn nữa không để chú mua thêm?”
– “Cháu có. Nhưng chờ chú ăn xong rồi chú với cháu cùng ăn tiếp luôn nhé”
– “Hì hì, ừ”, tôi bẹo má Ngô.
Bỗng dưng có tin nhắn vào điện thoại. Tôi nhờ Ngô cầm hộ cây kem rồi cầm điện thoại lên đọc.
– “Anh M nhớ em chứ? Em Hân này”
– “Hân nào nhỉ?”, tôi cố tình trêu cô bé.
– “Để quên em nhanh như vậy chỉ có một khả năng là anh mới bị đẩy xuống giếng thôi”
– “Anh đùa đấy! Anh nhớ mà. Sao hôm nay rồng lại hỏi thăm tôm thế này?”
– “Tôm cá gì. Anh đang ở ngoài Hà Nội phải không?”
– “Sao em biết?”
– “Muốn thì dễ thôi có gì khó đâu. Tối mai anh có bận gì không?”
– “Anh không”
– “Tôi mai mình đi uống nước nhé. 7h30 tối, Trà Hoa, 115 Chùa Láng anh nhé”
– “Em đi một mình à?”
– “Dạ vâng”
– “Anh dắt cháu anh theo luôn được không?”
– “Tùy anh”
Cả nửa năm nay tôi và Hân không nói chuyện với nhau, tự nhiên hôm nay Hân hẹn gặp tôi. Không biết có chuyện gì đã xảy ra!? HN và QC nữa, tôi và Hân sẽ đối mặt với nhau như thế nào sau bao nhiêu chuyện xảy ra!? Tôi đã tưởng tượng hết tình huống này đến tình huống khác, nhưng mọi chuyện lại xảy đến theo một cách ít ai ngờ nhất…
*
**
***
Tôi chở Ngô về mà lòng nặng trĩu. Ngồi đằng sau, con bé cứ tíu ta tíu tít kể hết chuyện này đến chuyện kia, nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà hưởng ứng. Tội nghiệp Ngô!
Tối hôm sau, vì anh chị về muộn nên tôi nhận trách nhiệm đi đón Ngô. Do có cái hẹn với Hân hơi sát với giờ Ngô tan trường, nên hai chú cháu ăn ở ngoài cho tiện. Bún chả thường ngày vẫn là món ruột của tôi thế mà hôm nay không còn khiến tôi ngon miệng. Tất cả tâm tư, tình cảm tôi đã dành hết cho cuộc gặp với Hân…
Gửi xe, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Hân.
– “Anh đang đứng trước cổng của quán. Em đến chưa, Hân?”
Chưa đầy một phút sau, có tin nhắn hồi đáp.
– “Em đang ngồi bên trong. Anh vào đi. Bàn cuối cùng, góc bên phải, tầng 1”
Cởi giầy để ở bên ngoài, tôi nắm tay Ngô đi vào. Không hiểu sao, sự hiện diện của con bé khiến tôi đỡ lo hẳn. Lần đầu gặp Hân, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào…
Quán trà không quá rộng song thoáng đãng và khá dễ chịu. Quán chỉ có một tầng và một lửng và có phong cách ngồi bệt đúng chất trà đạo. Do hôm tôi đến là vào giữa tuần nên không đông lắm. Tôi tiến thẳng vào trong theo hướng được chỉ thì thấy một cô bé tóc ngang lưng quay mặt vào phía trong, một tay đang cầm cốc trà nhâm nhi…
– “Hân hả em”, tôi khẽ mỉm cười mà chưa vội ngồi xuống.
– “Anh ngồi đi”, Hân cười đáp lại tôi và chỉ tay vào miếng thảm đối diện.
– “Đây là con anh trai anh. Ngô chào cô đi”
– “Em chào chị”
– “Chú bảo chào cô mà”
– “Nhưng mẹ cháu bảo ai nhìn trẻ gọi là chị hết”
Cả tôi và Hân đều phì cười vì câu lí luận đáng yêu của Ngô.
– “Gọi chị đi! Chị trẻ còn chú M già, Ngô nhỉ”, Hân bẹo má con bé.
– “Dạ vâng. Chú M già chị ạ”, Ngô toe toét cười. “… nhưng em yêu chú M lắm”.
Vừa định đưa tay cốc đầu đứa cháu, nghe xong câu cuối lòng tôi mềm lại. Con bé này sau này nịnh chồng phải biết!
– “Ngô thích uống gì để chị mua cho”, Hân nhìn đứa cháu tôi trìu mến.
– “Em thích uống trà bí đao”
– “Để chị lấy trà bí đao cho Ngô nha. Anh thì sao?”, Hân quay sang phía tôi.
– “Cho anh trà gừng đi. Anh đang bị viêm họng”
Đến bây giờ, tôi mới có cơ hội nhìn kĩ Hân. Một cô gái không cao lắm, tầm 1m55, nhìn được, không xinh, tóc dài ngang lưng, hơi uốn theo kiểu xù mì.
Là lần đầu gặp, nên tôi và tôi hơi ngài ngại. Sự có mặt của Ngô là quyết định đúng đắn nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Trong lúc chờ trà mang ra, tôi là người bắt đầu câu chuyện.
– “Trời hôm nay đẹp nhỉ”
Đang cầm tách trà trên tay, Hân suýt sặc.
– “Đó là câu anh bắt đầu với một cô gái lạ à?”, Hân tủm tỉm cười.
– “Không. Thật ra anh có câu khác hay hơn, nhưng đang phân vân không biết có nên dùng hay không”, tôi gõ ngón tay theo nhịp.
– “Câu gì?”
– “Em xinh hơn anh tưởng tượng”, tôi nói tỉnh queo.
– “Câu này thì hay thật. Nể anh lắm em mới nhận đấy nhé”, Hân nhún vai như thật.
– “Anh chưa nói cho em biết một điều”
– “Điều gì ạ?”
– “Gặp con gái lạ lần đầu anh hay bốc phét lắm”
– “Nhưng có những chuyện là sự thật hiển nhiên và anh việc anh nói thật hay không cũng chẳng ảnh hưởng đâu ạ”, Hân gật gù.
– “Ờ thì…”.
Đúng lúc tôi đang cứng họng không biết trả lời thế nào thì trà được mang đến. May quá!
Tôi nhấp một ngụm và chuyển chủ đề.
– “Trà ngon đó Hân. Sao em tìm được quán này?”
– “Lớp em hay đến đây. Hơn nữa, nơi này cũng mang nhiều kỉ niệm với em…”
– “Với ai?”, tự dưng tôi tò mò.
Hân không trả lời mà chỉ cầm cái thìa nhỏ khuấy quanh cốc. Cô bé ngẩng mặt lên nhìn tôi một cái rất nhanh rồi lại cúi đầu xuống. Không khó để đoán người đó là HN.
– “Không biết cô tình hay vô tình, đến đây lúc nào bạn em cũng chỉ gọi Trà Gừng như anh vậy. Nó hay bảo với em trời đông mà được nhâm nhi li trà gừng thì chẳng còn gì bằng…”
– “Vậy à…”
– “…”
– “Năm sau em thi ngoại thương chứ?”
– “Anh không muốn nói về bạn em sao?”, Hân đã ngừng hành động khuấy cốc lại. Cô bé nhìn thẳng vào mắt tôi.
– “Đã lúc nào anh không muốn đâu…”, tôi bỏ ngỏ câu nói.
– “Vậy mình sẽ nói về HN. Được chứ!?”
– “Nhưng anh…”
– “Đó là lí do em muốn gặp anh hôm nay”
– “Vậy thì được”
Tôi ngồi ngay ngắn lại và chờ Hân mở lời trước.
– “Em chưa thấy mối tình nào trắc trở như chuyện của hai người. Thử thách này vừa hết, những tưởng mọi chuyện đã êm thấm thì thử thách khác lại kéo đến. Có bao giờ anh nghĩ anh và bạn em chỉ có duyên mà không có phận không?”
– “… rõ ràng là thế mà”, giọng tôi đượm buồn.
– “Phải chi không có chuyện gì xảy ra với QC thì vấn đề có thể được giải quyết đấy. Đằng này…”
– “…”
– “Tại sao anh lại không nói chuyện với HN sau khi có chuyện xảy ra”
– “Anh nghĩ em biết lí do là gì chứ!?”
– “Cho dù là vậy anh cũng có thể nói chuyện với bạn em một lần rồi sau đó làm gì thì làm mà”
– “Anh chờ HN mở lời trước”
– “Tại sao?”
– “Trong chuyện này HN là người quyết định”
– “Quyết định?”, Hân nhăn mặt.
– “Ý anh là dễ mở lời hơn”
– “Cả anh và nó đều có chung suy nghĩ. Tại sao hai người lại bảo thủ như vậy?”
– “Vậy em muốn anh thế nào?”
– “Nếu anh là đàn ông tự khắc anh biết phải làm gì?”
– “HN nói với em với em những điều đó à?”
– “Chẳng cần ai nói. Em nghĩ sao thì em nói vậy!”
Đang đến đoạn cao trào thì tiếng Ngô vang lên. Mải nói chuyện, tôi quên hẳn sự có mặt của đứa cháu.
– “Chú ơi! Ngô buồn…”
– “Để chú dẫn Ngô đi… Hân ngồi lại chờ anh xíu nhé”, tôi quay lại nói với Hân.
– “Anh để em dẫn Ngô đi. Anh ngồi lại và suy nghĩ về những điều em nói đi”
Không chờ tôi đồng ý, Hân bế bổng Ngô trên tay rồi nhanh thoăn thoắt biến mất sau lớp cửa gỗ.
Ngồi lại một mình, đầu tôi là một sự giằng xé khủng khiếp. Lẽ nào HN cũng chờ tôi mở lời trước? Rồi thì tôi phải bắt đầu câu chuyện như thế nào? Hàng trăm câu hỏi xuất hiện đan xen cùng lúc khiến đầu tôi như muốn vỡ tung… HN bây giờ đang ở đâu? Gặp tôi để nói những điều vu vơ đó liệu có phải là mục đích duy nhất của cuộc gặp ngày hôm nay. Có khi nào…
Tôi bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên phía gác lửng và… khẽ lắc đầu…
Tôi đứng dậy, từ từ bước lên phía cầu thang, tiến lại gần một chiếc bàn chỉ có một cô gái đang ngồi.
– “Chào người quen! Em định ngồi trên đây mãi sao, HN?”
Em không trả lời, vội đứng dậy và vù chạy xuống dưới. Tôi không đuổi theo ngay mà chờ em biến mất sau cánh cửa mới bắt đầu. Chẳng kịp đi giầy, tôi xỏ bừa vào đôi dép đang nằm chỏng chơ trên thềm rồi lao ngay theo hướng em đang chạy.
Mặc dù dư sức để bắt kịp em, nhưng tôi không làm vậy. Tôi vờn em như một chú mèo con say sưa nô đùa với con mồi bé bỏng của mình. Em chạy nhanh thì tôi chạy nhanh, em chạy chậm tôi cũng chạy chậm, lúc nào cũng duy trì một khoảng cách nhất định. Được một lúc thấy em có vẻ thấm mệt, tôi tăng tốc chạy song song và nghiêng đầu nói.
– “Đã mệt chưa? Mệt thì ngồi nghỉ một lúc rồi mình chạy tiếp”
Em lấy hai tay bịt chặt tai trong khi chân vẫn chưa thôi guồng. “Bướng bỉnh thật”, tôi nhanh như thoắt đảo người ra phía trước và ôm chặt em lại.
– “Buông em ra! Buông em ra!”, mặc cho em vùng vẫy, tay tôi vẫn không nới lỏng.
– “Đứng yên đi. Em định chạy đến khi nào”
– “Đến khi không còn nhìn thấy mặt anh. Anh không buông ra em hét lên bây giờ đấy”
– “Hét đi để xem người ta làm gì với một cô nàng tự nguyện đứng yên cho người khác ôm thế này”, tôi tỉnh rụi.
– “Anh có buông em ra không?”, mặt HN ửng đỏ phần vì mệt, phần vì ngại.
– “Không đấy! Làm gì nhau?”
– “Làm gì nhau à!?”
HN dẫm vào chân tôi một cái thật mạnh. Đau thấu trời, tôi ôm chân nhảy lò cò.
– “Đau quáaaaaa! Đồ dã man”
– “Thế là còn nhẹ đấy. Mẹ em dạy ấy hả… là còn phải lên gối rồi chỏ một phát ngay sau gáy nữa rồi mới chạy cơ”, cô nàng cười toe.
– “Sao mẹ em độc ác vậy!? Dẫm chân không sao chứ lên gối là nhiều thằng con trai khóc hận đấy”, tôi vẫn đứng trên một chân, hai tay ôm chân còn lại.
– “Anh dám nói mẹ em độc ác hả? Để em làm dậm nốt chân kia xem anh đứng bằng cái gì?”
– “Đàn ông con trai nhiều chân. Không có chân này thì đứng bằng chân khác. Lo gì!”
– “Là sao??? Đàn ông cũng có hai chân chứ mấy!?”
– “Ờ thì hai cộng một”, tôi cười như điên trước sự ngây thơ hồn nhiên của em.
Đăm chiêu, suy nghĩ một lúc, cô nàng mới vỡ lẽ.
– “Lại còn già mồm nữa. Anh chết chắc!!!”
Nói điều HN hùng hổ chạy đến, nhăm nhe dẫm vào nốt cái chân lành lặn còn lại của tôi.
– “Anh đùa đấy. Cho anh xin mà”
Vừa nhảy về phía trước tôi vừa hét toáng lên. Đằng sau là tiếng cười giòn tan của em…
*
**
***
– “Hai người đi đâu mới về đấy?”, Hân lên tiếng hỏi khi thấy tôi và HN cùng bước vào.
– “À không, tụi anh mới đi ra ngoài có chút việc”
– “Việc gì vào giờ này?”
– “Cũng không quan trọng nên mới về sớm thế này”, tôi đáp.
Tôi kéo Ngô ra phía trước mặt HN giới thiệu.
– “Đây là Ngô, con anh trai anh… Ngô chào cô đi”, tôi lay tay con bé.
– “Cháu chào…”
Chưa nói hết câu Ngô quay sang hỏi tôi.
– “Chú ơi! Cô này trẻ quá, chú cho cháu gọi là chị nhé”
– “Không được! Riêng chị này Ngô phải gọi là cô”, tôi liếc em một cái thật nhanh rồi lại quay xuống nhìn Ngô.
– “Không sao! Ngô cứ gọi chị là chị thôi”, em cúi xuống vuốt má đứa cháu tôi và không quên ném cho tôi cái nhìn đầy khiêu khích.
– “Dạ vâng! Em cảm ơn chị”
– “Ngô! Chú nói sao!?”, tôi nói rất nhẹ nhàng.
– “Cháu chào cô…”, con bé lí nhí nói.
– “Em đưa Ngô về giúp anh nhé Hân!”
– “Dạ được”
Tôi cúi xuống vuốt tóc đứa cháu.
– “Chú đi ra đây có chút việc. Chị Hân đưa Ngô về nhé. Ngô ngoan, chút nữa về chú mua kem cho”
– “Cháu muốn đi với chú”, Ngô lay tay tôi.
– “Ngô có muốn ăn kem không?”
– “Dạ có”
– “Vậy để chị Hân đưa về nào”
– “… nhưng cháu vừa muốn ăn kem vừa đi với chú”
– “Chọn một thôi”
– “Cháu đi với chú”
– “Hả?”, tôi khá bất ngờ trước câu trả lời của Ngô.
– “Thôi anh cho Ngô đi cùng đi. Em giao bạn em cho anh đó. Nó mà có sứt mẻ gì thì đừng trách em”, Hân dư dứ nắm đấm về phía tôi.
– “Ngô lên trước ngồi nè. Ngồi sau chật lắm chú không có lái xe được”, tôi giở trò.
– “Dạ vâng”, nghe lời tôi Ngô lon ton chạy ra phía trước. Vừa định leo lên xe, đến lượt HN tung chiêu.
– “Ngô ngồi sau cô ôm. Ngồi trước lạnh lắm, về nhà lại viêm họng giống chú M cho xem”
Tôi không hiểu cô nàng ăn gì mà lại nói với cháu tôi ngọt ngào như vậy. Con bé líu quíu nghe theo như thể đang bị thôi miên.
– “E hèm! Ngô! Mẹ bảo là không được ngồi cạnh người lạ mà, có nhớ không!? Nhất là những cô nhìn xinh gái thế này thì càng dễ bị lừa”
– “Anh giỏi thật đấy! Vừa đấm vừa xoa!”, HN véo ngay hông tôi một cái đau thấu trời.
Cuối cùng, Ngô ngồi trước, tôi chở và HN ngồi sau cùng. Em ngồi cách xa tôi một khoảng khá xa. Cho dù vậy, tôi vẫn có cảm giác lâng lâng khi tưởng tượng trên xe bây giờ là một gia đình nhỏ. Tôi chạy xe đến con đường sát hồ Tây. Dựng chân trống, khóa cổ xe lại, tôi cùng HN ngồi trên một bậc đá nhìn thẳng ra phía hồ. Cách đó không xa, Ngô chạy lại chơi cùng một đám con nít. Chỗ tôi ngồi khá sáng, nên lần đầu tiên tôi có cơ hội được ngắm cô gái của mình ở khoảng cách rất gần như vậy.
HN cao tầm 1m63. Em sở hữu làn da trắng ngần và gương mặt rất thanh tú, một gương mặt khiến người khác lúc nào cũng muốn được che chở. Ở vẻ đẹp ấy, tôi thích nhất là đôi mắt đượm buồn lúc nào cũng chất chứa cả bầu trời tâm sự. Trong số đấy, tôi dễ dàng nhìn ra quá nửa là dành cho mình…
– “Em về Việt Nam lâu chưa?”
– “Dạ cũng mới”, HN đan hai tay vào nhau.
– “Khi nào em quay lại Đức?”
– “Dạ hơn một tuần nữa”
– “Em về một mình hay về với ai?”
– “Em về với ba. Ba đang công tác ở trong Sài Gòn. Xong việc, ba ra ngoài này lại rồi em với ba quay lại kia”
– “Em bắt đầu học lại chưa?”
– “Dạ rồi. Hết hè này em bắt đầu học lại. Nghỉ cả năm trời không biết em có theo kịp đám bạn không đây”, em cười nhẹ.
– “HN thông minh mà! Chắc sẽ ổn thôi”, tôi trấn an cô bé.
– “Đừng gọi tên em, nghe xa cách lắm”
– “À ừ…”
Giây phút gặp nhau ngoài đời tôi đã đợi chờ cả thế kỉ, có rất nhiều chuyện tôi muốn hỏi hay muốn kể em nghe, nhưng khi ước mơ trở thành hiện thực, tôi như tự biến mình thành tên ngốc.
– “Sức khỏe của em thế nào rồi?”
– “Em vẫn ổn…”, câu trả lời ngập ngừng của HN cho tôi biết tôi không nên nhắc đến chuyện này nữa.
– “…”
– “Tại sao anh biết người ngồi trên gác lửng là em?”, cô bé lấy một tay vén tóc.
– “Em nhìn anh chăm chú, đến lúc anh ngẩng đầu lên nhìn thì em rụt cổ vào ngay. Làm sao anh không biết cho được”
– “Lỡ em chỉ là một người đang nhìn trộm anh thì sao?”
– “Thứ nhất, anh không lung linh đến mức khiến người khác phải nhìn trộm. Thứ hai, là cảm giác”
– “Em quên mất là giác quan thứ 6 của anh khá nhạy bén”
– “Anh nói cho em lúc nào”, tôi tò mò.
– “Là cảm giác…”
– “Chơi mà chơi bắt chước à?”
Cả hai cùng bật cười một lúc. Tiếng cười như muốn xoa dịu nỗi đau chúng tôi cùng trải qua. Đôi mắt của HN đã hết buồn, đôi mắt biếc chứa chan niềm tâm sự đã biết cười trở lại. Hạnh phúc chỉ đơn giản như thế, đọc được niềm vui trong mắt người thương. Ngay tại thời điểm đấy tôi đã dám hứa với lòng mình… tôi nguyện sẽ làm tất cả chỉ để gọi nắng mãi vương trong mắt em…
Gọi nắng Trên vai em gầy đường xa áo bay Nắng qua mắt buồn lòng hoa bướm say Lối em đi về trời không có mây Đường đi suốt mùa nắng lên thắp đầy.
Gọi nắng Cho cơn mê chiều nhiều hoa trắng bay Cho tay em dài gầy thêm nắng mai Bước chân em về nào anh có hay Gọi em cho nắng chết trên sông dài. Thôi xin ơn đời trong cơn mê này gọi mùa thu tới, Tôi đưa em về chân em bước nhẹ trời buồn gió cao, Đời xin có nhau dài cho mãi sau nắng không gọi sầu Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau.
Liệu tôi có cơ hội gọi mãi tên em không!?
Tôi nhắm mắt để cảm nhận từng cơn gió khẽ táp vào mặt. Chúng ở đó, xung quanh tôi và em, vuốt ve, xoa dịu và đang cố gắng lấp đầy khoảng trống mênh mang tồn tại trong mối quan hệ của chúng tôi. Tôi hiểu khi HN còn muốn gặp tức là em vẫn còn tình cảm dành cho mình, vấn đề chỉ là chúng tôi có đủ dũng khí, gạt mọi thứ sang một bên để đến được với nhau hay không!?
– “Em tưởng mình không còn tình cảm với anh, nhưng em đã nhầm. Em muốn đến chỉ để nhìn anh thêm lần nữa. Vậy mà không hiểu tại sao khi nhìn thấy anh, tim em như muốn ngừng đập…”
HN nói trong vô thức. Khi tôi đang định mở lời thì em đã chặn lại.
– “Cho em nói hết đã, anh nhé! Em không phủ nhận tình cảm của mình dành cho anh. Đến bây giờ cũng vậy. Nhưng có những thứ khi đã qua đi không bao giờ có thể quay lại và có những chuyện xảy ra sẽ ám ảnh người ta đến suốt đời…”
– “…”
– “Em không trách anh về bất cứ chuyện gì đâu. Đừng lo…”
– “Nhưng anh trách anh…”
– “Không! Nếu muốn, hãy trách em ấy, vì em là người làm rối tung mọi chuyện lên”
– “…”
– “…”
– “Mình không thể bắt đầu lại từ đầu sao?”, phải rất khó khăn tôi mới đủ dũng cảm nói lến câu đó.
– “Em không thể và em nghĩ là anh cũng thế. Phải không?”
HN nhìn sâu vào mắt tôi. Quả thật, em cảm được cả những điều tôi chôn cất sâu thẳm trong tâm hồn. Em nói không sai! Lương tâm của tôi không cho phép tôi làm điều đấy sau sự ra đi của QC, và em lại càng không. Tôi hỏi chỉ để thỏa mãn sự hiếu thắng trẻ con mặc dù đã có sẵn câu trả lời cho mình. Tôi nghĩ để nói lên được điều đau lòng đó em sẽ không kìm lòng mình được mà bật khóc, nhưng không nhìn em thanh thản đến lạ. Có lẽ, em đã xác định điều này trước khi quyết định gặp tôi.
– “Ừ, anh cũng vậy”, tôi đắng lòng khi phải thừa nhận sự thật.
– “Mình vẫn có thể là bạn, đúng không ạ?”, HN cố cười trong khi miệng méo xệch.
– “Không! Đối với anh, em chỉ có thể là người yêu hoặc không là gì”
– “Anh muốn em không là gì của anh!?”
– “Ừ. Anh không có nhiều lựa chọn”
– “Vậy là từ mai mình sẽ không còn nói chuyện với nhau nữa…”, giọng HN đầy cam chịu.
– “… nó tốt cho cả hai hơn. Vả lại, cả nửa năm nay mình không liên lạc cũng có sao đâu”
– “Anh không, nhưng em thì có…”, giọng em như nghẹn lại.
– “…”
– “Mà thôi. Anh nói đúng. Rồi em sẽ ổn thôi… Muộn rồi! Anh đưa Ngô về đi. Em tự về được”
– “Để anh đưa em về trước!”
– “Dạ không cần đâu ạ. Em tự đi được. Từ bây giờ anh không phải lo cho em đâu. Nhớ giữ gìn sức khỏe và phải sống thật tốt anh nhé…”
Dứt lời, HN đứng dậy. Em đi lại chỗ Ngô, thơm một cái vào má con bé, thủ thỉ cái gì đó, quay lại nhìn tôi và bước đi. Lưỡng lự một lúc, tôi đuổi theo và nắm chặt vào một bên cổ tay.
– “Đi! Để anh đưa về”, tôi nhỏ giọng.
– “Em tự về được. Anh không phải lo cho em đâu”, em cố tỏ ra bướng bỉnh.
Không nói thêm lời nào, tôi kéo tay em đi thẳng về phía chiếc xe đang dựng. Bàn tay tôi từ từ hạ xuống, nắm chặt vào bàn tay của em lúc nào không hay. Dù có là người dưng tôi cũng không bao giờ để cô bé phải tự đi về một mình, huống hồ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!