Vị vua bị lãng quên - bóng tối trở về
Định Nhan Đan
Sáng sớm, Yozakura, Yami lười nhác ngồi trên ghế sô pha, tay cầm điều khiển tivi liên tiếp chuyển kênh. Chừng hơn chục kênh sau, hắn vứt điều khiển sang bên sờ cằm suy ngẫm.
“Tối qua động tĩnh lớn tới vậy, tivi lại không hề đưa chút tin tức nào, xem ra là bị bưng bít rồi.”
Ngã người ra ghế sô pha, hắn từ từ nhắm 2 mắt lại.
“Nè tên kia!”
Tiếng gọi lớn khiến Yami chán nản mở mắt. Phía sau hắn, Yuu và Kokuren sóng vai đứng đó, ánh mắt nghiêm túc cũng ngập tràn nghi vấn.
“Ngươi có chịu nói hay không?”
Kokuren bước lên trước, nhìn hắn chằm chằm, chất vấn.
“Nói cái gì hả?”
Yami ngồi dậy, nhàn nhạt liếc qua 4 thiếu nữ trước mặt.
“Ngươi biết rõ ta đang hỏi ngươi cái gì!”
Kokuren bực tức nói.
“Ngươi không nói thì làm sao ta biết mình cần phải nói cái gì?”
Điềm nhiên bóc 1 viên kẹo cho vào miệng, Yami hỏi ngược lại.
Dường như bị tức giận không nhẹ, Kokuren giẫm chân 1 phát, nhưng cô gắng kiềm chế việc lao lên sống mái với Yami 1 phen, cô chỉ vào bể cá chứa đầy những viên kẹo vàng đặt trên bàn.
“Đây là thứ gì?”
Kokuren nghiêm túc hỏi lại lần nữa.
“Kẹo.”
Nhưng đáp lại cô lại là 1 từ cụt lửng làm người khác cụt hứng, thấy chị mình chuẩn bị bạo phát, Yuu tiến đến kéo tay Kokuren lại, đoạn cô cũng nói.
“Chúng ta không đùa đâu, đây là chuyện hoàn toàn nghiêm túc đấy.”
“Ta cần thiết phải đùa với các người, với ta, chúng chỉ là mấy viên kẹo, không hơn.”
Thở dài, Yuu nói lãng sang chuyện khác.
“Vậy, chúng từ đâu mà ra?”
“Tự làm.”
“…….”
“Được rồi, nếu như ngươi không muốn nói thì thôi vậy, chúng ta làm 1 giao dịch đi.”
Nghĩ rằng Yami muốn che giấu lai lịch của thứ này, Yuu cũng chẳng đào sâu hơn, cô đưa ra 1 kiến nghị cho Yami.
“Giao dịch?”
“Phải giao dịch, bán những thứ này cho ta, giá cả tùy ngươi định đoạt.”
“Ngươi muốn ta bán thứ này cho ngươi?”
Yami chỉ vào bể cá trên bàn và hỏi, Yuu nhẹ gật đầu, thứ thuốc có khả năng đánh thức sức mạnh của con người và thậm chí là tăng cường sức mạnh, nếu nói rằng cô không động tâm, đó là giả, Yuu tin rằng cho dù là kẻ đứng đầu nhà Kirisame biết đến sự tồn tại của thứ này, cũng sẽ bất chấp mọi thứ mà đạt được. Tất nhiên, nếu biết kẻ sở hữu nó chỉ là 1 thiếu niên, hắn sẽ không đơn giản là giao dịch như Yuu và Kokuren đang làm, dù sao, kẻ yếu là không có tiếng nói trong thế giới này.
“Nếu các ngươi muốn, thì cứ tự ý sử dụng đi, nó với ta cũng không quan trọng tới mức không có không được,…”
“Ngươi nói thật?”
“Tất nhiên, nhưng cũng không hẳn là ta cho không, ta có vài điều kiện.”
“Ngươi cứ nói, nếu có thể chúng ta sẽ tuyệt đối đáp ứng.”
Lần này đáp lời Yami là Kokuren, thứ thuốc này, với các cô thực sự là rất cần thiết. Để chống lại định mệnh làm món đồ trong tay kẻ khác, là món hàng phục vụ cho lợi ích của nhà Kirisame, Kokuren và Yuu cần phải mạnh mẽ hơn, nếu 2 người đủ mạnh, tin chắc rằng nhà Kirisame sẽ không bắt ép 2 người nữa, vì lúc đó, giá trị của 2 người sẽ không chỉ còn là 1 món hàng có thể tùy ý bỏ đi nữa. Và những viên thuốc trước mắt cô này, chính là tia hi vọng lé loi cho việc đó.
“Thứ nhất, ta cần 1 cái thẻ tín dụng, ta cũng không muốn mỗi lần cần mua gì là phải gọi người thanh toán…”
“Thứ 2 là?”
“Chưa nghĩ ra, để sau đi!”
“Hả?”
Kokuren không ngờ điều kiện của Yami chỉ đơn giản như vậy. Lẽ nào hắn không biết những viên thuốc có khả năng khiến người khác thức tỉnh năng lực và tăng cường sức mạnh có ý nghĩa như thế nào sao? Chắc chắn là vậy rồi.
“Cũng tốt, giữ thứ quan trọng và trân quý như vậy bên người cũng không phải là chuyện gì tốt, nếu bị kẻ khác biết được, nó lại gây nguy hiểm cho chính mình. Đây ngươi cứ dùng thứ này!”
Yuu nói rồi đưa ra 1 tấm thẻ màu trắng cho Yami. Đoạn, cô và Kokuren cẩn thận lấy ra từng viên từ bể cá đặt vào trong 1 chiếc hộp gấm.
Nhận lấy tấm thẻ từ tay Yuu, Yami đút nó vào túi áo. Thật ra hắn không hào phóng như vậy, không phải là hắn không nghĩ tới giá trị của những viên “kẹo” ấy đối với thế giới đang dần khôi phục này, dù cho với hắn nó chỉ là kẹo, nhưng so với những người thường như Yuu hay Kokuren, chúng chẳng khác gì thần dược, cũng đúng thôi, dù sao thì nó cũng được tạo ra từ thành phần là Bạch Thuần Thảo và Lam Vị Thạch.
Bản thân chúng đã chứa năng lượng rất lớn rồi, dù cho với hắn cũng chẳng khác gì giọt nước so với đại dương. Nhưng Yuu và Kokuren cũng không phải là hắn cơ bản là không cùng cấp độ mà. Với họ, năng lượng trong mỗi 1 viên vẫn là rất lớn.
Chẳng qua là vì hắn vừa nhớ ra, rằng nếu hắn chỉ muốn kẹo thì chỉ cần mật ong thôi cũng đầy đủ rồi. Nguyên bản thứ thuốc kia chỉ cần Lam Vị Thạch và Bạch Thuần Thảo, thêm vào mật ong là do trước đây hắn rảnh háng nghĩ ra mà ném vào công thức thôi. Hôm qua, do ký ức còn khá mơ hồ nên hắn cứ ngỡ đó là công thức thật, nhưng “không” – hắn của trước đây phán.
Nhân tiện thì thứ thuốc được làm ra từ Lam Vị Thạch và Bạch Thuần Thảo kia tên là Định Nhan Đan. Công dụng của nó 1 phần là loại bỏ tạp chất trong cơ thể, 1 phần là tăng cường năng lượng nhưng những công dụng đó khá nhỏ bé, công dụng lớn nhất của nó là giữ nguyên hình dạng của người sử dụng kể từ lúc uống vào, đó cũng là lý do tên của nó là Định Nhan.
Liếc nhìn cơ thể 13 tuổi của Yuu và cơ thể thiếu nữ 16 tuổi của Kokuren, Yami sờ sờ cằm, thầm nghĩ.
“Có nên nói cho 2 con bé này biết là kể từ bây giờ tụi nó đách thể nào lớn thêm không? Mà kệ đi, tại sao mình phải nói chứ!”
Hoàn tất việc chuyển Định Nhan Đan từ bể cá vào hộp gấm, Yuu và Kokuren cẩn thận đóng nắp hộp lại rồi đứng lên.
“521 viên.”
Yuu lẩm bẩm, nếu phải chia đều cho cô và Kokuren thì mỗi người người sẽ có 260 viên, thừa 1.
“Chúng ta nên chia làm 4 phần.”
Ngẫm nghĩ 1 lúc Kokuren nói.
“4 phần?”
“Phải, còn Konoe và Sanae nữa, bọn họ mạnh lên cũng là lợi thế lớn cho chúng ta mà.”
“À phải rồi, chị nhắc em mới nhớ.”
“Nếu các người muốn mạnh hơn, thì ta có cách đấy.”
Trong lúc Yuu và Kokuren đang nghĩ xem phải phân chia thế nào thì Yami lười nhác lên tiếng cắt ngang 2 người.
“Ngươi có cách?”
Kokuren nghi hoặc hỏi, Yuu cũng dùng vẻ mặt nghi vấn nhìn hắn.
“Cách thì có, nhưng hiện tại thì chưa làm được.”
“Cách gì?”
“Hoặc là tìm nơi nào có dòng chảy năng lượng đi qua thì chuyển tới đó sống, hoặc đơn giản hơn là lập 1 pháp trận tập trung năng lượng phân tán trong không gian lại.”
“Nói thì dễ, làm như chúng ta biết nơi nào có dòng chảy năng lượng đi qua vậy, pháp trận cũng đâu phải muốn lập là lập được.”
Nghe phương pháp của Yami, Kokuren chỉ có thể chán nản lắc đầu.
“Nếu các ngươi định tìm nơi có dòng chảy năng lượng thì ta chịu, ta khá thích cái Yozakura này nên không định dọn đi nơi khác. Còn nếu các ngươi định lập 1 pháp trận thì ta có thể giúp.”
“Ngươi biết lập pháp trận?”
Nghe điều Yami nói ra, Yuu nhíu mày, cô bé có nghiên cứu về pháp trận, nhà Kirisame có không ít sách ghi chép về nó. Nhưng ròng rã suốt 3 năm nghiên cứu, Yuu cũng chỉ mới có thể tạo ra 1 huyễn trận nhỏ đơn giản. Nên khi nghe Yami ám chỉ mình có thể lập pháp trận, Yuu khá là không tin tưởng.
“Hà, nhìn nhé!”
Để chứng minh, Yami đưa tay lên lưỡi chấm 1 cái, rồi dùng ngón tay quẹt vài vòng trong không khí, Yuu và Kokuren chỉ cảm thấy hoa mắt, Yami đột nhiên biến mất.
Mắt 2 người trừng lớn, không cất nổi nên lời, hắn thật sự biết. Vậy chẳng lẽ nói, mớ này thật sự cũng do hắn làm? Kokuren và Yuu nhìn vào hộp gấm, vẻ mặt tràn đầy không dám tin. Chỉ trong vòng 1 ngày Yami để cho bọn họ xung kích thật sự là quá lớn, lớn đến mức cả 2 đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Được rồi, như thế chắc đủ hả? Đó là 1 trận pháp che mắt đơn giản, tùy tiện vẽ ra cũng được. Nhưng muốn lập 1 trận pháp cao cấp hơn nhiều để tập trung năng lượng thì cần 1 vài nguyên liệu… ê này, 2 người sao thế? Có nghe không đấy?”
“Có…”
Kokuren và Yuu khó khăn đáp lại, bọn họ có ảo giác hư cấu rằng có khi nếu dựa vào Yami thì đừng nói thoát khỏi số phận của 1 mặt hàng phục vụ cho lợi ích gia tộc, có khi còn lên nắm trùm được cả nhà Kirisame.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!