Vị vua bị lãng quên - bóng tối trở về
Thị trường ngọc thô
“Vậy, ngươi cần gì?”
Phục hồi từ chấn kinh, Yuu không xác định hỏi, giọng hơi e dè, cô bé đã không cách nào hiểu được tồn tại trước mặt mình. Con người sợ những thứ mà họ không hiểu, dù ít hay nhiều. Hiển nhiên, Yuu và Kokuren cũng vậy, Những gì Yami thể hiện ra khả năng đã vượt quá xa tầm hiểu biết của họ, ban đầu cảm giác ưu việt, giờ chẳng còn sót lại chút gì.
“Để xem nào, nếu là 1 ma trận cấp cao thì cần nhiều vật tế rườm rà phức tạp, nhưng nếu chỉ là bản đơn giản thì cũng không khó khăn lắm, vài ba cục khối ngọc là có thể rồi.”
Ngẫm nghĩ 1 hồi, Yami trả lời.
“Ngọc?”
“Ừm, tuy nhiên không phải ngọc nào cũng có thể, bèo lắm cũng phải to bằng nắm tay, quan trọng nhất bản thân nó còn phải mang năng lượng.”
“Như thế nào mới biết rằng viên nào mang năng lượng?”
Yuu nghiêng đầu hỏi.
……..
Vì lý do Kokuren và Yuu không thể phân biệt được loại ngọc cần thiết, cả 3 quyết định cùng ra ngoài.
Nhưng cả 3 đi từ sáng đến tận chiều, hơn vài trăm cửa hàng đá quý khác nhau, cũng không tìm ra loại ngọc cần thiết.
Không phải là không có ngọc mang năng lượng, trái lại, có rất nhiều. Nhưng kích cỡ thì lại quá bé, lớn nhất cũng chỉ to bằng đầu ngón tay cái người trưởng thành.
“Nghĩ lại thì kích cỡ to bằng nắm tay chỉ có ngọc thô, chúng ta toàn đi cửa hàng trang sức thành phẩm thì làm sao có thể tìm ra…”
Yuu lắc lắc đầu nói, ngay từ đầu bọn họ vốn đã tìm sai địa phương rồi.
Kokuren cũng gật đầu đồng ý, nghĩ lại thì từ trước tới nay, bọn họ cũng không hứng thú gì nhiều đối với trang sức và đá quý, có thể nói 2 chị em chưa từng tự mua bất kỳ món trang sức bằng đá quý đắt tiền nào, mọi thứ họ sở hữu toàn là được tặng.
Còn Yami? Có thể trông chờ gì ở 1 đứa vốn là cô nhi nhà nghèo? Hắn còn tưởng cửa hàng đá quí là auto bán mọi kích cỡ đây.
“Hay là chúng ta tới thị trường ngọc thạch đi?”
Kokuren nói.
“Thị trường ngọc thạch? Cái đồ chơi gì?”
Yami nhíu mày hỏi.
“Đó là nơi bán các mặt hàng đá thô khai thác từ các mỏ đá quí. Theo 1 cách nào đó, đó cũng xem như là 1 loại cá cược may rủi. Nếu dùng giá thấp mua phải 1 viên đá thô có chứa ngọc thì tất nhiên lời to, còn không thì tốn giá cao mua phải 1 cục đá bỏ đi thì chỉ có thể ngậm ngùi xót tiền. Ít nhất, đó là tất cả những gì ta biết được, ta có 1 số bạn bè rất thích chơi cắt đá, nghe nói nhiều nên cũng biết 1 ít.”
“Thế, đi thôi!”
……
Sau mười mấy phút, 3 người từ 1 chiếc ta xi bước xuống, quan sát 1 chút rồi bước vào thị trường ngọc thô.
Ở bên trong thị trường, cửa hàng liên tiếp nhau, những viên ngọc được bày biện rực rỡ muôn màu, dưới ánh đèn, chúng khúc xạ ra ánh sáng lung linh lóa mắt, khiến ai nhìn vào cũng phải hoa mắt.
Tuy nhiên, Yami 3 người cũng biết, đẹp thì đẹp nhưng mớ đá quí kia tạp loạn vô cùng, không hề thiếu hàng giả lẫn vào trong.
Hơn nữa, 3 người cũng không phải là đến mua trang sức.
Tuy rằng trước đây chưa từng tiếp xúc qua mấy trò may rủi của đám quyền quý như thế này, ký ức xa xôi kia cũng không có bao nhiêu ấn tượng về những trò may rủi. Nhưng Yami nghĩ, bên cạnh mình còn 2 vị tiểu thư nhà giàu, căn bản là cũng không lo thiếu tiền mua không nổi.
Đi dọc đường phố không bao lâu Yuu và Kokuren theo sau Yami bước vào 1 cửa hàng.
Nhìn bề ngoài cửa thì có vẻ nhỏ bé, nhưng bên trong lại khá thông thoáng và rộng rãi, trên kệ chất đầy những khối đá hình thù, kích cỡ khác nhau.
“Ông chủ, mấy cục đá này giá cả thế nào?”
Yami lớn tiếng hỏi.
Ông chủ hơi kinh ngạc nhìn Yami, còn trẻ như vậy? Phía sau còn 2 thiếu nữ, 1 gothic lolita, 1 kimono đen dài, thật là 1 tổ hợp kì lạ. Nhưng dù sao thì nhìn cũng là kẻ có tiền, ông chủ liền cười nói:
“Mỗi khối đá đều có giá cả, phẩm chất bất đồng, không biết quý khách muốn nói cái nào?”
Yami liếc nhìn xung quanh cửa hàng 1 chút, rồi tiện tay chỉ ra 4 khối.
“Cái này, cái này, cái này nữa, à cả cái này!”
Thấy Yami chỉ ra 4 khối đá, ông chủ nở nụ cười thương nghiệp bê khối gần nhất đến chỗ Yami nói:
“Quý khách đúng là có mắt nhìn, khối này chính là cực phẩm hàng thô, nể tình quý khách mua tận 4 khối, tôi sẽ lấy cho quý khách giá cả thấp nhất 100 nghìn đi, 3 khối kia lần lượt là 77 nghìn, 30 nghìn và 59 nghìn. ”
“Khoan đã, khối đá này, ta cũng muốn. 200 nghìn, bán cho ta.”
Đúng lúc này, 1 âm thanh khàn khàn vang lên cắt cuộc giao dịch của ông chủ và Yami.
1 bóng đen đột nhiên đi vào, lách giữa Yami và chủ quán.
Đó là 1 ông lão cũng vào hàng thất thập cổ lai hi, râu tóc bạc phơ, tay chống gậy.
“Cái này, cái này…”
Ông chủ khó khăn nói, là Yami mua trước nhưng ông lão lại trả giá cao hơn giá bán gấp đôi. Đứng trước lợi ích, tâm tình của hắn cũng dao động.
“500 nghìn!”
Yami nhàn nhạt báo ra cái giá khác.
“1 triệu!”
Ông lão nhìn cũng chẳng nhìn Yami, lập tức tăng giá gấp đôi.
Yami lắc đầu, viên ngọc trong kia năng lượng tuy cao hơn nhiều 3 viên còn lại, nhưng hắn cũng mất đi hứng thú cạnh tranh, dù sao quanh đây cũng còn vài khối năng lượng không kém, thậm chí càng nhiều. Hắn không muốn tốn hơi nên ra hiệu cho Kokuren trả tiền 3 khối đá còn lại rồi mang chúng đi ra ngoài, Kokuren và Yuu lập tức đuổi theo sau.
“Nè, bỏ qua khối đá đó có sao không? Tiền chúng ta cũng không thiếu, nếu muốn chúng ta có thể quay lại tiếp tục trả giá.”
Kokuren quay đầu nhìn lại cửa hàng rồi hỏi, Yuu cũng gật đầu đồng tình.
“Không cần thiết, chỉ là khối linh thạch bé bằng nắm tay con nít thôi.”
“Linh thạch?”
“Không cần chú ý đâu, với các ngươi cũng chẳng có tác dụng nhiều.”
Yami lắc lắc đầu nói, thấy Yami không định trả lời, Yuu và Kokuren cũng không hỏi gì thêm, im lặng đi theo.
Trong cửa hàng, lão già thấy Yami bỏ đi thì nở nụ cười nhạt, thầm nghĩ.
“Hừ, xem ra cũng chỉ là 1 thằng nhóc ranh không biết hàng, 1 triệu mua 1 viên linh thạch, lời to.”
………
Dạo thêm vài cửa hàng nữa, trên tay 3 người Yami giờ đã có 7 khối đá.
Thấy rằng đã đủ nguyên liệu để tạo ma trận tập trung năng lượng, 3 người chuẩn bị ra về thì 1 vật hấp dẫn sự chú ý của Yami.
Cách chỗ bọn họ không xa, trước 1 cửa hàng, 1 khối đá trơn nhẵn hình oval đang nằm lẫn lộn trong mớ đá vụn. Chính nó là thứ đã khiến Yami chú ý.
“Ồ?”
Hắn bước về phía cửa hàng đó, cúi người nhặt lên khối đá quan sát 1 chút, rồi hỏi chủ cửa hàng.
“Ông chủ khối này bán giá bao nhiêu?”
Nghe gọi, ông chủ quay lại nhìn thì cười xòa bảo:
“Ôi dào, khối đá vụn ấy mà, chẳng đáng tiền đâu, nếu cậu mua 1 khối đá thì thôi có thể tặng không hết mớ đó cho cậu cũng được!”
“Vậy,…”
Vừa cầm khối đá oval trong tay, Yami tùy tiện chỉ vào 1 khối đá trên kệ.
“Lấy tôi khối này đ…”
“Khoan đã!”
Lúc này, lại nghe 1 tiếng kêu cắt ngang cuộc nói chuyện của mình. Yami lạnh nhạt quay đầu lại
Đúng là lão già lúc nãy.
“Khối đá này, ta ra giá 10 triệu…”
Chỉ vào khối đá oval trong tay Yami, lão chậm rãi nói, khóe môi cong lên 1 nụ cười hưng phấn như nhặt được bảo vật. Sau đó lại liếc nhìn Yami, vẻ mặt cao cao tại thượng, ánh mắt không che giấu xem thường, tựa như thượng vị giả đang nhìn sâu kiến dưới chân.
Đôi mày Yami chậm rãi cau lại, hắn dường như cũng chưa từng chọc qua lão già này chứ? Vẻ kiêu ngạo xem thường người đó là sao? Giành đồ từ kẻ khác rất có thành tựu đáng giá kiêu ngạo? Già giành với trẻ rất đáng kiêu ngạo? Ít ra bề ngoài hắn mới 17 tuổi, còn lão kia chắc cũng gấp 6 lần hắn rồi.
Yami liếc nhìn Kokuren và Yuu, thấy cả 2 gật đầu, hắn cũng nhàn nhạt ra giá.
“100 triệu…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!