Vị vua bị lãng quên - bóng tối trở về
Quân cờ
Yozakura, vừa mở cửa bước vào, Yuu đã phải sững người lại vì trong phòng khách tự bao giờ đã ngồi đó 1 đôi nam nữ. Nam khí vũ hiên ngang, anh tuấn bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải kẻ tầm thường.
Nữ không phải ai khác, chính là Kokuren Kirisame – chị gái Yuu Kirisame, hôn thê trên danh nghĩa của Yami Sora – người vừa rời đi sau 1 cú điện thoại lúc sáng.
Yuu căng cứng người, thật tình cô bé không định để Kokuren gặp Yami lúc này, cô không nghĩ chị mình trở về sớm như vậy, còn dẫn theo 1 tên đàn ông khác nữa. Dù Yami có là võ sư đi nữa, nhưng hắn vừa tu luyện không tới vài hôm chứ, Yuu thật sự không nghĩ hắn có cơ may chống lại chị mình, tên thanh niên kia có vẻ cũng không phải hạng tầm thường dễ đối phó. Do dự, Yuu không biết phải làm gì để đối phó tình hình này.
“Ồ Yuu, em vừa đi đâu vậy? Lại đây với chị nào, chúng ta có việc quan trọng cần bàn đây!”
Phát hiện sự tồn tại của Yuu, Kokuren lên tiếng gọi cô bé đi qua.
“Ngươi về phòng đi!”
Yuu nhẹ giọng bảo Yami tránh mặt rồi đi qua, ngồi xuống cạnh chị mình. Yami nhẹ gật đầu, đang định trở về phòng thì cũng bị Kokuren gọi lại:
“Chồng à! Anh cũng lại đây ngồi đi!”
Giọng cô nhỏ nhẹ và nhu thuận tựa như 1 cô gái đang yêu nhưng lại khiến Yami nhíu mày. Trong trí nhớ của bản thân, 1 tháng qua kể từ ngày đính hôn, hắn chưa từng thấy qua Kokuren dù chỉ 1 lần. Giờ đây lại tỏ vẻ thân thiết như thế, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì. Đúng như Yami nghĩ, nghe Kokuren gọi hắn là chồng, tên thanh niên ngồi kia vẻ mặt thoáng âm trầm, trên mắt lóe ra 1 vệt sát khí nhưng rất nhanh lại biến mất. Hắn nghĩ mình che giấu rất tốt nhưng lại không hề biết rằng biểu cảm trên mặt bản thân chưa từng lọt khỏi mắt Yami.
“Heh? Nổi sát tâm với ta sao? Ra là định lấy ta làm tấm chắn.”
Thấy Yami vẫn đứng yên tại chỗ, Kokuren liền đứng dậy tiến đến ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ kéo hắn về chỗ ghế sô pha ngồi xuống, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi như hoa.
“Giới thiệu với 2 người, đây là người thừa kế của tập đoàn Thiên Lang, Tenma Yuuto.”
“Yuto, giới thiệu với anh đây là em gái của tôi, Yuu Kirisame. Còn đây là hôn phu của tôi, Yami Sora.”
Kokuren lần lượt giới thiệu mọi người với nhau, cười xã giao, thanh niên được gọi là Tenma Yuuto kia đứng lên chìa tay ra trước mặt Yami nói:
“Hân hạnh làm quen!”
Yami cũng gật đầu vươn tay ra bắt lấy bàn tay Tenma. Thấy Yami vươn tay ra nắm lấy tay mình, mắt Tenma lóe qua 1 tia gian xảo rồi chợt xiết chặt tay lại. Hắn chờ mong vẻ mặt đau đớn của Yami, cốt yếu là làm mất mặt Yami trước 2 cô gái. Tenma vốn dĩ theo đuổi Kokuren từ rất lâu nhưng đều bị lạnh nhạt từ chối, hôm nay khó khăn lắm mới tới 1 cơ hội trời ban để tiếp cận trái tim thiếu nữ thì bỗng nhiên từ đâu tòi ra 1 tên hôn phu.
Hiển nhiên hắn nghĩ đây chỉ là diễn viên do Kokuren mời tới để qua mặt mình. Nhưng dù vậy hắn vẫn cảm thấy thật khó chịu khi thấy cô gái mình thích ôm ấp người khác, nên hắn định để Yami 1 phen “đẹp mặt”.
Nhưng điều Tenma mong chờ không xuất hiện, vẻ mặt Yami vẫn bình thản, không hề lộ ra đau đớn.
“Kì lạ mình đã dùng 10% sức mạnh rồi mà.”
Tenma âm thầm lấy làm lạ, hắn tiếp tục vận sức, 20%, 40%, 80%,…
“Crắc…”
Âm thanh của thứ gì đó vừa vỡ ra nhỏ bé vang lên. Tenma thỏa mãn cười, cuối cùng cũng cho mày đẹp mặt.
Nhưng gương mặt hắn chợt vặn vẹo, cơn đau khủng khiếp từ tay truyền tới, hắn vội vã giật tay mình ra khỏi tay Yami, mặt méo mó vì đau đớn.
Quay người đi để không bị trông thấy dáng vẻ xấu xí của mình, Tenma cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh nói.
“Tôi vừa chợt nhớ ra có việc bận, chuyện chúng ta đang bàn có thời gian lại nói tiếp, tạm biệt.”
Dứt lời, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để vọt ra ngoài.
“Yami Sora, chuyện này chưa xong, mối nhục hôm nay, tao sẽ gấp trăm lần trả lại.”
Ôm lấy bàn tay với khung xương vỡ vụn, Tenma thống hận nghĩ. Đây là lần đầu tiên hắn bị thua thiệt như vậy, cuộc sống nhung lụa được nuông chiều từ bé tạo thành tính cách tự cho là đúng không cho phép hắn nuốt xuống mối hận này khiến hắn hồn nhiên không nhớ rằng chính mình là người gây chuyện trước.
Nhìn Tenma chật vật chạy đi, Kokuren vẻ mặt buông lỏng trở về với sự lạnh nhạt thường ngày. Cô không rõ tại sao Tenma phải bỏ đi nhưng dù sao con ruồi bay vo ve cũng đi rồi khiến Kokuren cảm thấy dễ chịu hơn.
Tựa lưng vào thành ghế sô pha, Kokuren day day thái dương, nếu không phải vì thân phận Tenma Yuuto đặc thù, cô đã cho hắn thành 1 bức tượng băng rồi. Mặt ngoài Tenma Yato là kẻ thừa kế của tập đoàn Thiên Lang, ít người lại không biết, phía sau tập đoàn Thiên Lang là Thiên Lang hội. Mặc dù nhà Kirisame không sợ cái gọi là Thiên Lang Hội, nhưng cường long không áp nỗi địa đầu xà, thành phố này vẫn là địa bàn của Thiên Lang hội.
Kokuren và Yuu mặc dù là tiểu thư dòng chính của nhà Kirisame, nhưng địa vị thực tế lại không cao. Nhìn thì có vẻ là hào quang muôn trượng nhưng cuối cùng cũng chỉ là món hàng trao đổi vì lợi ích cho gia tộc. Vì muốn thoát khỏi số phận như thế, Kokuren mới đồng ý với hôn sự hoang đường do ông nội cô đặt ra. Bởi vì hôn phu của cô chỉ là 1 phế vật, mà phế vật thì tương đối tốt khống chế trong tay. Kokuren không muốn gây ra những rắc rối không cần thiết nên những lúc thế này, thân phận của vị hôn phu phế vật kia thật sự tốt sử dụng.
Nhìn thấy không có việc của bản thân nữa, Yuu ra hiệu cho Yami theo mình rồi đứng lên rời đi.
“Đứng lại!”
Thấy Yami chuẩn bị bỏ đi, Kokuren lạnh nhạt nói, phảng phất như đang ra lệnh.
“Ta không muốn ngươi hiểu lầm, trong mắt ta ngươi vẫn chỉ là côn trùng không hơn. Nhưng chỉ cần ngươi làm tốt thân phận hôn phu bù nhìn của ta, nhất định ta sẽ khiến ngươi vinh hoa phú quý cả đời. Ta hứa!”
“Ngươi cho rằng có thể kết hôn với ngươi là điều mà rất nhiều người ước mong, rằng việc cùng ngươi trên danh nghĩa vợ chồng đã là ta tích góp cả đời may mắn?”
Yami đột nhiên quay đầu hỏi
Kokuren không đáp lời, chỉ khẽ vuốt tóc nhưng sự cao ngạo và ánh mắt cô đã thể hiện câu trả lời – chính xác.
“Hiểu rồi.”
Yami lạnh lẽo nhìn Kokuren, khiến cô không hiểu nỗi đột nhiên rét lạnh cả người.
“Ngươi là thế gia tiểu thư, là cao quý siêu năng lực gia. Còn ta, chỉ là 1 cô nhi không hơn không kém được ông ngươi nhặt về, ta là kẻ dưới đáy xã hội thấp kém và bẩn thỉu. Trong mắt ngươi, giúp ngươi che chắn lại lũ ruồi nhặng đáng ghét là nghĩa vụ của ta, bởi vì ngươi đã đưa ta thoát khỏi bần cùng sinh hoạt, đúng không?”
“Siêu năng lực gia? Là Yuu nói cho hắn biết sao?” – thầm nghĩ nhưng Kokuren vẫn không lên tiếng đợi Yami nói tiếp.
“Thật không may, ta lại không thích làm quân cờ cho kẻ khác sử dụng. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, không có lần sau đâu. Nhớ lấy!”
“Ngươi nghĩ ngươi là thứ gì? Có thể trở thành quân cờ trong tay ta, đối với ngươi là 1 vinh dự!”
Đối với sự cảnh cáo của Yami, Kokuren chỉ lạnh lùng đáp.
“Còn ngươi? Ngươi nghĩ mình là kẻ đánh cờ sao? Đáng tiếc, ngươi cũng chỉ là 1 quân cờ trên bàn cờ gọi là dang gia vọng tộc thôi. Mong muốn thoát khỏi số phận không sai. Nhưng sai lầm của ngươi chính là dùng lại cách của những kẻ đã xem ngươi như quân cờ. Cứ như thế cũng đòi thoát khỏi số phận sao? Thật mỉa mai, cũng thật đáng buồn.”
Kokuren định nói gì đó, nhưng cô lại không thể tìm ra lý lẽ nào để phản bác lại lời của Yami nên chỉ còn biết câm lặng. Nhìn theo bóng lưng Yami xa dần, Kokuren đột nhiên nhận ra rằng cô nghĩ mình rất rõ về vị hôn phu của mình nhưng thật ra lại chẳng biết gì.
“Ta đã quá tự cho là đúng, quá nông cạn sao? Không, ta không sai, hắn cũng chỉ được cái mạnh miệng, cũng chỉ là 1 con kiến to mồm thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!