Vĩnh Hằng Chi Tâm - Chương 27: Từ Trên Trời Giáng Xuống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Vĩnh Hằng Chi Tâm


Chương 27: Từ Trên Trời Giáng Xuống


Đạt Sát thực sự tuyệt vọng.

Thiếu niên trước mặt này có thể xem như là đại khắc tinh trong sinh mệnh của hắn.

Tu vi của đối phương không tính cao, nhưng lại phi thường hung ác, còn khí lực và sức mạnh không biết từ đâu ra nữa.

Trong lúc mơ hồ, gần như Đại Sát có thể nhìn thấy, một cuồng nhân, hung thần còn khủng bố hơn so với mình sinh ra ở Sở quốc này.

Giờ phút này, trong vẻ mặt tự nhiên của thiếu niên kia có một tia cẩn thận.

Trong lòng Đại Sát chua xót vô lực, đã đến bước này, chính mình làm sao còn có con bài chưa lật nữa?

Mấy năm trước.

Tại láng giềng Tề quốc, Hồng Hồ Tam Sát may mắn đánh chết một vị đệ tử tông môn, hình như là một vị nội môn đệ tử.

Từ trên người của nội môn đệ tử kia, bọn hắn đạt được một loại đồ vật “Huyết Nguyên đan”, “Cây sáo thần bí”, “Bạo Vũ Lê Hoa Châm” và bao gồm một ít nguyên thạch bí tịch.

Chỉ là, Hồng Hồ Tam Sát đều là tư chất phàm thể.

Lấy tuổi này của bọn hắn, nếu có đạt được một lần kỳ ngộ cũng rất khó đột phá.

– Thiếu niên, ngươi có năng lực giết ta nhưng xin ngươi hãy buông tha con gái của ta, nếu có thể sắp xếp tốt cho nàng, bình an qua cả đời, ta Sở Lệ Phong kiếp sau làm trâu làm ngựa…

Đại Sát cầu xin nói.

Hồng Hồ Đại Sát tung hoành nhiều năm, trước khi chết một khắcsuy nghĩ lương thiện duy nhất, đó là gửi lại cốt nhục của mình.

“Sớm biết hôm nay, lúc trước cần gì.”

Trong lòng Trần Vũ thở dài, ánh mắt liếc một một tay bị cắt đứt của nữ nhi Đại Sát.

Có thể tưởng tượng, nếu như nàng sống sót thì sống có bao nhiêu ý nghĩa.

Lúc trước Sở Vân Phong lưu lại nữ nhi Đại Sát chỉ là một quân cờ, nếu như Đại Sát buông tha cừu hận, nữ tử này còn có khả năng bình an qua cả đời.

Mà hiện tại, suy nghĩ này lại trở thành một hy vọng xa vời.

– Trên người ta có đồ vật từng đánh chết đệ tử nội môn, tất cả đều có thể cho ngươi.

Đại Sát khẩn thiết nói.

Trên mặt Trần Vũ lộ ra một tia chần chờ.

Đại Sát… khẳng định hắn sẽ giết. Nhưng nữ tử này bản thân nàng cũng là người bị hại.

“Chà!”

Đột nhiên Đại Sát hung bạo lên, giống như một con mãnh hổ, đánh về phía Trần Vũ.

– Đồng quyền!

Trần Vũ không chút nghĩ ngợi, đồng quyền cường đại, mang theo Âm Sát nội tức bá đạo đánh về phía đầu Đại Sát.

Đại Sát bị mất mạng!

Trần Vũ ngẩn ra, không nghĩ tới khinh địch như vậy mà vẫn đắc thủ.

Nhưng một phen hành động vừa rồi của Đại Sát là bức bách Trần Vũ ra tay.

– A…

Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai của nữ tử truyền đến.

Đúng là nữ nhi Đại Sát.

Trần Vũ không để ý đến nàng mà từ trên người Đại Sát, lục lọi ra mấy đồ vật.

Trừ bỏ một chút ngân lường tạp vật trần tục, vẫn tìm thấy được mấy thứ đồ vật của tông môn, trong đó có một vật, đại biểu thuộc loại tín vật thân phận.

“Hô! Hô!”

Bỗng nhiên, trên bầu trời, truyền đến một tiếng chim hót bén nhọn chấn nhiếp cả linh hồn.

Khí huyết trong cơ thể Trần Vũ chấn động, tâm thần bất an, chỉ cảm thấy một cỗ cuồng phong mãnh liệt đánh ập tới, thiếu chút nữa bị thổi bay lên.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một màn làm người ta sợ hãi: Một cánh Thanh Vũ cự điểu giương ra có thể to như một cái tiểu viện, mang theo cuồng phong cát bay, tiếng kêu to thẳng tận chân trời, chính là đang rơi xuống.

Nhìn ra, Thanh Vũ cự điểu kia, kích thước cỡ ba bốn mươi trượng.

Làm cho Trần Vũ có cảm giác, khí tức của cự cầm này, so với Thiết Gấu Ngựa Vương, cường đại không chỉ gấp mấy lần.

– Hả?

Rồi đột nhiên, Trần Vũ nhìn đến trên lưng của cự cầm, mơ hồ có một bóng dáng nhỏ bé tốt đẹp.

Theo Thanh Vũ cự cầm giáng xuống, một thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo trắng, dung mạo tuyệt mỹ như thần tiên, chiếu vào trong mắt Trần Vũ.

Đây là…

Trần Vũ bị khí thế cường đại đè ép chỉ có thể miễn cưỡng ổn định thân mình.

Thiếu nữ kia, con mắt lạnh như nước mùa thu, mái tóc đen nhẹ nhàng bay múa bao phủ non nửa đường viền mặt ngọc, dù vậy từ dung nhan hé lộ kia đã cho thấy một khuôn mặt chim sa cá lặn, không có từ nào để miêu tả.

Đây là lần đầu tiên Trần Vũ nhìn thấy dung nhan và khí chất trên cả Mục Tuyết.

Trần Vũ không dám nhìn nhiều, đôi mắt của cô gái kia bắn ra những tia băng giá xuyên vào cốt tủy, một ánh mắt khiến cho cơ thể phát lạnh, giống như rơi vào hầm băng.

“Bá!”

Thiếu nữ tuyệt sắc nhẹ nhàng nhảy lên, từ trên cao mười trượng bay xuống, nhẹ nhàng như lông chim.

“Đây là thân pháp gì?”

Trần Vũ không cách nào hình dung được cảm giác của mình.

Hơn mười trượng đó là cao bao nhiêu? Phòng ốc bình thường, một tầng cũng cao một trượng. Độ cao hơn mười trượng, đã có thể so với nhảy xuống vực rồi.

Nhưng mà, thân thể của thiếu nữ, giống như không có sức nặng, nhẹ nhàng rơi xuống.

– Lấy ra.

Đôi mắt lạnh như nước mùa thu của thiếu nữ, ngừng ở trên người Trần Vũ.

Huyết dịch trong người Trần Vũ, gần như cứng lại hết rồi.

Thiếu nữ cũng không có sát ý, nhưng chỉ là theo bản năng phóng thích khí tức, làm cho hắn vô lực phản kháng.

– Xin hỏi, các hạ là xuất thân từ tông môn. Tại hạ Trần Vũ, là đệ tử Vân Nhạc Môn tại Sở quốc.

Trần Vũ đưa đồ vật lấy từ trên người Đại Sát, thăm dò hỏi.

Tại đại lục Côn Vân, tông môn chính là chúa tể.

Trần Vũ đánh giá thực lực của nàng tối thiểu là Hóa Khí cảnh cũng không phải nhân vật mình có thể trêu vào.

– Vân Nhạc môn? Hình như có nghe qua. Trong tông môn tại Sở quốc, giống như Cốt Ma Cung kia.

Thiếu nữ tiếp nhận tín vật, lẩm bẩm.

Trần Vũ trực tiếp hết chỗ nói, không biết là nàng ấy cố ý không, hay danh tiếng của Vân Nhạc tông quá nhỏ.

Ngay cả Cốt Ma Cung kia cũng đã từng là đại tông môn có thế lực đệ nhất. Nhưng bởi vì hung hãn khuếch trương thế lực, dẫn đến Thiết Kiếm môn, Vân Nhạc môn, Thủy Nguyệt phái tam đại tông môn liên thủ công kích.

Sau trận chiến kia, Cốt Ma Cung tổn thất thảm trọng, dần dần xuống dốc, hiện giờ đã khiêm tốn gần vài thập niên rồi.

– Không sai, đây là tín vật của Lỵ sư tỷ, nếu không phải cùng yêu vật chiến đấu, bị thương trí mạng, Lỵ sư tỷ cũng sẽ không chết trên tay của con kiến Hồng Hồ Tam Sát phàm tục kia…

Thiếu nữ chỉnh lí mấy đồ vật kia, khẽ gật đầu.

Trong đó, Trần Vũ nhìn thấy một cây sáo màu tím, đúng là cây sáo tán hồn hương Nhị Sát sử dụng qua.

Hồng Hồ Tam Sát? Con kiến?

Trần Vũ cảm giác khẩu khí của nàng ấy khá lớn, nhóm người này, mình thiên tân vạn khổ giết Tam Sát, ở trong mắt nàng bất quá chỉ là con kiến.

Nhưng kì lạ là nàng ấy lại có thực lực để nói lời này.

– Tốt.

Thiếu nữ tuyệt sắc thu hồi những vật kia, sau đó vứt cho Trần Vũ một bình sứ nhỏ:

– Đây là một viên trung phẩm Uẩn thể đan xem như đưa cho ngươi phí vất vả. Có viên đan dược này, tư chất của ngươi sẽ không tệ, đủ để ngươi trùng kích thông mạch trung kì.

Phí vất vả ư?

Trần Vũ có chút không hiểu hỏi.

– Xin hỏi tiền bối, đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Thiếu nữ tuyệt sắc lăng không bay trên lưng cự cầm, tùy ý nói:

– Sứ mệnh của ta là tra tìm ra chân tướng nguyên nhân Lỵ sư tỷ chết. Sau đó là tìm ra hung thủ đang trốn đến Sở quốc, cho nên mới cưỡi phi cầm Thanh Thương cầm của bản tông đến nơi này.

Thì ra là như vậy.

Trần Vũ hiểu ra, quả nhiên đối phương xuất thân từ tông môn. Nhưng cấp bậc tông môn của nàng ấy, nhất định vượt qua Vân Nhạc tông mà thân phận của nàng tuyệt đối không thấp.

– Về phía nàng ta, là nữ nhi của hung thủ, tự nhiên phải nhổ cỏ tận gốc, không thể lưu lại trên đời.

Đôi mắt lạnh lẽo của thiếu nữ rơi xuống người nữ nhi Đại Sát.

“Phốc!”

Thiếu nữ vung ống tay áo lên, một cỗ khí lạnh thấu xương cách không đánh lên người nữ nhi Đại Sát.

“Ti ti!”

Thoáng chốc, toàn thân nữ nhi Đại Sát ngưng kết một tầng sương lạnh, tứ chi nhanh chóng cứng ngắc, sinh cơ trong nháy mắt đó bị đóng băng mà chết.

Trần Vũ mơ hồ có thể thấy được, trên cơ thể đóng băng ấy xuất hiện vô số vết rạn.

“Vù vù!”

Thiếu nữ cưỡi cự cầm mang theo một cỗ cuồng phong bay đi.

Trong cơn cuồng phong mãnh liệt, thân thể băng sương cứng ngắc của nữ nhi Đại Sát vỡ thành vô số khối băng vụn.

– Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ. Ta trở về hồi báo còn có câu trả lời thỏa đáng.

Trần Vũ dò hỏi.

Trên thực tế hắn chỉ đơn thuần muốn biết, tính danh của nữ tử kinh diễm này.

– Lăng Kiếm tông, Diệp Lạc Phượng.

Cự cầm kia mang theo thiếu nữ hóa thành một cái chấm đen tiến vào tầng mây.

Diệp Lạc Phượng ư?

Trần Vũ thu hồi tầm mắt, thưởng thức bình sứ trong tay, bên trong có một viên tiểu đan hoàn thanh oánh sáng long lanh.

– Mặc dù không được chiến lợi phẩm trên người Đại Sát, nhưng viên đan này cũng đáng giá.

Trần Vũ cất kĩ bình sứ nhỏ.

Sau đó, hắn mang theo thi thể Đại Sát, theo đường cũ đi về.

Hai canh giờ sau.

Trần Vũ quay trở về đỉnh núi lúc trước.

Giờ giúp này trên đỉnh núi đèn đuốc sáng trưng, binh sĩ cùng thủ vệ của Phủ Thành Chủ, đang đóng ở doanh trại.

– Vũ ca, ngươi trở về rồi?

Trước doanh trại, một thiếu nữ khoanh chân mà ngồi, nhẹ nhành đứng dậy. Đúng là Trần Dĩnh Nhi.

Nhìn thấy Trần Vũ mang theo thi thể Đại Sát trở về, trong doanh địa nổ ra một trận oanh động.

– Trần thiếu hiệp, thực sự là dũng mãnh phi thường.

Thành chủ Sở Phong Vân, vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng dẫn người nghênh đón.

Trong doanh trại.

Trần Vũ chịu đựng các cao thủ cùng quan tướng vây phủng. Hắn đối với những việc xã giao này, không hứng thú gì, cười nhạt nói:

– Không biết, giải thưởng ta chém giết Hồng Hồ Tam Sát khi nào có thể lấy.

Nói ra, Hồng Hồ Tam Sát này đều chết trên tay Trần Vũ.

– Trần thiếu hiệp yên tâm. Không dám cam đoan giải thưởng của triều đình nhưng giải thưởng của Phủ Thành Chủ treo, ngày mai Sở mỗ tự mình đưa tới cửa.

Sở Phong Vân tươi cười ấm áp, ánh mắt khi đánh giá Trần Vũ, tất cả đều là vẻ tán thưởng.

Trong lúc này, mọi người đối với chi tiết cái chết của Đại Sát tất nhiên cực kì cảm thấy hứng thú. Khi biết được, Đại Sát mệt đến mức hư thoát, bị Trần Vũ một quyền mất mạng, mọi người ít nhiều có chút thất vọng.

Một số người không khỏi ảo não: “Tiện nghi như vậy, như thế nào lại để cho Trần Vũ nhặt được.”

– Không biết, nữ nhi Đại Sát kia sống hay chết?

Sở Phong Vân hỏi.

– Trong quá trình chạy trốn, rơi xuống vách núi đen rồi…

Trần Vũ nói dối cũng không cần tập luyện trước.

– A…?

Sở Phong Vân giống như có thâm ý liếc mắt nhìn Trần Vũ một cái, rốt cuộc không hỏi tiếp nữa.

Sau đó trong lúc nói chuyện, Trần Vũ biết một chi tiết. Cây sáo tán hồn hương trong tay Nhị Sát kia không cánh mà bay.

Trong lòng Trần Vũ rùng mình. Chẳng lẽ Diệp Lạc Phượng từ trên trời giáng xuống kia, từ đầu đến cuối, đều nhìn thấy nhóm người mình bị giết, chỉ là khinh thường nhúng tay vào chiến đấu của con kiến.

Lúc chạy về Trần gia, sắc trời đã tối. Biết được Trần Vũ chém giết Hồng Hồ Tam Sát, cao tầng Trần gia tất nhiên cực kỳ phấn chấn.

Trần Vũ, Trần Dĩnh Nhi có chút chật vật, đều đã được cho về nghỉ tạm.

Ngay tại buổi chiều đó. Thành Chủ Sở Phong Vân, mang giải thưởng tới quý phủ.

Biết hai người Trần Vũ tạm nghỉ ngơi, Sở Phong Vân không để cho gia chủ quấy rầy, trái lại trong yến hội, muốn gặp cha mẹ Trần Vũ.

Trần phụ Trần mẫu cũng có chút ngoài ý muốn.

Sở Phong Vân, chính là Nhất Thành Chi Chủ, sau lưng là Sở gia khổng lồ. Cùng so sánh, Trần gia thành Tương Dương gặp trúng sư phụ rồi.

Nhân vật như vậy, lại muốn đích thân gặp bọn họ. Chuyện này không thể nghi ngờ là phần vinh hạnh đặc biệt.

– Ta nghe nói, tư chất của quý tử là bán linh thể, là đệ tử ngoại môn của Vân Nhạc môn?

Sở Phong Vân cười hỏi.

– Không sai.

Trần Phụ Trần Thiên Đức khẽ gật đầu.

Lời kế tiếp Sở Phong Vân nói, để cho trong lòng mọi người ở đây, đều giật mình:

– Xin hỏi quý tử có hôn sự hay không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN