Vĩnh Hằng Chi Tâm - Chương 28: Khoảng Cách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Vĩnh Hằng Chi Tâm


Chương 28: Khoảng Cách


“Ầm ầm!”

Trong cơn buồn ngủ mông lung, Trần Vũ bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức.

– Vũ ca, mở cửa nhanh. Có đại hỷ sự, Phủ thành chủ mang giải thưởng đến chỗ…

Giọng nói như chuông bạc của thiếu nữ truyền đến.

Trần Vũ không cần mở mắt, liền biết là đường muội Trần Dĩnh Nhi.

– Đại hỷ sự ư? Giải treo thưởng đến rồi à?

Trần Vũ xoay người rời giường, nét buồn ngủ trên mặt đều tiêu hết, trong lòng có mấy phần chờ mong. Chém giết Hồng Hồ Tam Sát, treo thưởng đúng là không nhỏ.

Mở cửa.

Trên mặt Trần Dĩnh Nhi có vài phần ý cười nắm chắc, đánh giá Trần Vũ đang qua loa rửa mặt.

– Huynh, đây là muốn làm gì?

Trần Vũ lộ ra một tia cảnh giác, nàng ấy, chẳng lẽ muốn đánh chủ ý gì lên người mình?

Hắn biết, Trần Dĩnh Nhi mười phần động tâm với kiện bán bảo khí trong phần treo thưởng kia.

– Hi! Ta là tới muốn nói với Vũ ca một chuyện đại sự…

Trần Dĩnh Nhi thần bí nói.

– Đại hỷ sự? Là treo thưởng của Phủ thành chủ đến đi?

Trần Vũ rửa mặt xong, chỉnh lý tốt quần áo.

– Treo thưởng vốn đã là của huynh rồi!

Trần Dĩnh Nhi tức giận nói:

– Đại hỷ sự, tất nhiên là đại sự trong cuộc đời của huynh.

Đại sự trong cuộc đời? Đây là tình huống gì!

Ánh mắt Trần Vũ liền ngưng lại, đột nhiên có dự cảm không tốt.

– Cha muội giúp huynh định việc hôn sự! Đối tượng là nữ nhi thành chủ Sở Phong Vân. Đây không được tính là đại hỷ sự sao? Huynh có phải mừng như điên hay không, chuyển nhượng kiện bán bảo khí kia cho muội…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dĩnh Nhi phiếm hồng, càng nói càng hưng phấn.

Hôn sự! Nữ nhi của Sở Phong Vân ư?

Trần Vũ như bị sét đánh trúng, thiếu chút nữa lắc lư tại chỗ.

Nhắc tới hôn sự, hắn có cảm giác bài xích theo bản năng, mà nhắc tới nữ nhi của Sở Phong Vân, không hiểu sao hắn lại nghĩ đến nữ nhi Đại Sát.

– Này! Phản ứng của huynh đây là sao? Nữ nhi chân chính của Sở Phong Vân, muội đã thấy qua, lớn lên xinh đẹp, không phải như nữ nhi của Đại Sát…

Trên mặt Trần Dĩnh Nhi cố nén ý cười, lộ ra bản chất trêu chọc.

Sắc mặt Trần Vũ, lại không dễ nhìn.

Hắn là người đặt chân vào tông môn, một lòng luôn hướng tới đỉnh cao võ đạo.

Hôn nhân đại sự, gia tộc có thể tự tiện chủ trương ư?

Trần Dĩnh Nhi đứng ở một bên, bộ dạng xem kịch vui chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Sau một lúc lâu Trần Vũ kìm nén nói ra một câu:

– Một việc lại tiếp một việc. Mặc kệ như thế nào, trước lĩnh treo thưởng về đã.

Trần Dĩnh Nhi thiếu chút nữa bị sặc.

Lúc này, trong lòng Trần Vũ đã có sự cân nhắc.

Trước nên lĩnh giải treo thưởng về. Còn về hôn sự kia, đến lúc đó mặc kệ là hiệp thương, hay thậm chí là trở mặt đều đã không sao cả rồi.

Không bao lâu.

Hai người Trần Vũ đi vào một gian khách đường lớn.

Trong khách đường, ngoài Thành Chủ Sở Phong Vân, gia chủ Trần Thiên Uy, Trần phụ Trần mẫu, thậm chí còn có vài vị tộc lão ( trưởng lão gia tộc).

– Vũ nhi, cuối cùng ngươi đã đến.

Gia chủ Trần Thiên Uy, vẻ mặt tươi cười, thái độ với Trần Vũ, thay đổi rất khác.

Trần Vũ mơ hồ nhìn ra, lần thay đổi lớn này, không phải bởi vì chiến tích chính mình chém giết Đại Sát, chắc càng thêm vì một tầng nguyên nhân khác.

– Trần thiếu hiệp, Sở mỗ giữ đúng hẹn, đưa phần thưởng tới.

Sở Phong Vân tươi cười hòa ái.

Đối với hai người này, Trần Vũ không có hảo cảm gì, chỉ đơn giản nhìn phần thưởng.

– Trần thiếu hiệp, đây là phần thưởng ngươi nên được.

Sở Phong Vân không nói lời khách sáo gì nữa, lấy ra một hộp gỗ dài và hẹp, đưa cho Trần Vũ.

Ánh mắt Trần Vũ mờ sáng, tiếp nhận hộp gỗ dài và hẹp này.

Mở hộp gỗ ra, xuất hiện đầu tiên là đoản kiếm được thợ chế tác khéo léo kỹ càng.

Đoản kiếm kia, chuôi kiếm hiện ra hoa văn thanh đồng với phong cách cổ xưa, thân kiếm một thước bóng loáng trong như gương, như trời tự sinh ra, bên cạnh lưỡi kiếm, nổi lên một tia hàn mang lạnh thấu xương.

– Đây là bán bảo khí à?

Vẻ mặt Trần Vũ tò mò, cầm lấy kiếm này lên.

Nhất thời một trận thanh âm phong minh réo rắt, gấp khúc ở trên thân kiếm.

Tay cầm kiếm này, Trần Vũ có cảm giác nhẹ nhàng không hiểu, cũng không phải là phàm binh thế tục có khả năng mang đến.

– Kiếm này tên là Phong Ngâm kiếm, phẩm chất tiếp cận bảo khí, chính là danh kiếm tuyệt đỉnh trong thế tục. Kiếm này luận độ sắc bén, có thể so với bảo khí chân chính, chém sắt như chém bùn, còn có các đặc tính khác, thiếu hiệp trở về thử qua sẽ biết…

Sở Phong Vân lại cười nói. Hiển nhiên, đối với phẩm chất của thanh kiếm này, hắn cực kỳ tin tưởng.

– Chém sắc như chém bùn sao? Hì hì, ta tới thử xem…

Trần Dĩnh Nhi không biết từ đâu, quơ lấy đại đao dày hoàn mỹ, bổ về phía Trần Vũ.

Trần Vũ cười lấy Phong Ngâm kiếm đón đánh.

“Đinh!”

Đại đao va chạm với bảo kiếm, trực tiếp chém gọn thành hai đoạn

– A không! Đó là Hùng Hổ bảo đao

Gia chủ Trần Thiên Uy phản ứng kịp, không khỏi kêu ra tiếng, vẻ mặt thịt đau như cắt.

Thì ra, đại đao Trần Dĩnh Nhi tiện tay quơ lấy, cư nhiên là Hùng Hổ bảo đao đã theo gia chủ nhiều năm. Đao này trong tục thế, chính là đao khí tinh phẩm hiếm thấy. Nhưng độ sắc bén ấy khi đứng trước mặt Phong Ngâm kiếm cư nhiên bị chặt đứt gọn gàng.

Kiếm tốt! Rất sắc bén!

Trong ánh mắt của Trần Dĩnh Nhi tràn ngập yêu thích, đôi tay thưởng thức Phong Ngân kiếm.

– Không tệ.

Vẻ mặt Trần Vũ mãn ý, riêng độ sắc bén, Phong Ngâm kiếm chỉ hơn chứ không kém bảo khí Tàn Kiếm.

Trừ Phong Ngâm kiếm ra trong hộp gỗ dài và hẹp, còn có hai vật khác.

Một tờ khế đất và một tấm kim phiếu.

Khế đất đại biểu cho thành Tương Dương giao một khối thổ địa phì nhiêu, tương đương một địa bàn xóm nhỏ.

Kim phiếu là một vạn lượng hoàng kim.

Hai vật này xuất hiện, làm cho ánh mắt vài vị tộc lão tỏa sáng, tâm động không thôi. Ngay cả gia chủ Trần Thiên Uy đều có bộ dạng ý động.

– Một vạn lượng hoàng kim là ta ứng thay triều đình.

Sở Phong Vân giải thích.

Trần Vũ cảm thấy mỹ mãn, thu hồi khế đất và kim phiếu, thu hồi luôn Phong Ngâm kiếm mà Trần Dĩnh Nhi lưu luyến.

Sau khi trao giải thưởng xong. Sở Phong Vân không có việc gì lưu lại, rời đi trước.

– Vũ nhi, không biết mảnh đất đó ngươi tính toán xử lí thế nào?

Gia chủ Trần Thiên Uy dò hỏi.

Tờ khế đất này, hắn phi thường động tâm, có thể khuếch trương lãnh địa, củng cố thực lực gia tộc.

– Ta định dùng một vạn kim cùng khế đất, đi xây một trang viên, dùng về sau tự ở. Bá phụ, Dĩnh Nhi, về sau các ngươi có thể đến trang viên dạo chơi.

Trần Vũ không giấu giếm nói cho chính mình sử dụng.

Nghe vậy.

Trên mặt gia chủ cùng vài vị cao tầng lộ ra thất vọng cùng bất mãn.

Nhưng Trần Vũ hiện giờ đã đặt chân ở tông môn, thực lực không tầm thường, bọn hắn khó mà có thể ép buộc hắn.

– Nghe Dĩnh nhi nói, bá phụ đính cho ta một hôn sự, không biết việc này là thật hay không?

Trần Vũ nói lời bình thường, không có chút ngữ khí hờn giận.

Trong đại đường, không khí trầm xuống. Sắc mặt gia chủ Trần Thiên Uy có chút không chịu nổi. Một là ngữ khí Trần Vũ bất thiện, thứ hai, việc hôn sự này quả thật không trải qua sự đồng ý của đối phương.

– Vũ nhi! Việc hôn sự này là vi mẫu cho phép. Con không cần hiểu lầm đại bá con.

Trần mẫu Liễu Ôn đột nhiên xen vào.

Nương ư?

Trần Vũ không biết nói gì. Việc này chính là được gọi “Lệnh của cha mẹ lệnh của mai mối”. Lấy quy cũ thế tục, cha mẹ có khả năng định đoạt hôn sự cho con cái.

– Vũ nhi, thiên kim của Thành Chủ kia ta đã xem qua chân dung, tuyệt đối xinh đẹp, rất xứng với con.

Trần mẫu Liễu Ôn, lại ôn nhu khuyên giải an ủi.

Xôn xao!

Dứt lời, nàng lấy ra một cuộn tranh, từ từ mở ra.

– Ừ? Đây là…

Trần Vũ tập trung nhìn vào.

Trên bức họa cuộn tròn có một thiếu nữ thước tha uyển chuyển hàm súc, lông mày nhập vào tóc mai, mắt như vì sao, thản nhiên mỉm cười, cái loại vẽ trong vẩy mực có sự thuần mỹ, khiến người tim đập thình thịch.

Chỉ xem bức họa này, dung mạo của nàng ấy không chút kém hơn Mục Tuyết trong sáng, lại có một phen ngọc bích phong tình.

– Hì hì, Vũ ca nhìn đến bức họa sẽ thay đổi chủ ý chứ. Đây là Sở Uyển Ngọc, chính là đệ tử cùng tông Thủy Nguyệt phái với ta.

Trần Dĩnh Nhi bĩu môi, khơi khinh bỉ nói.

– Khụ.

Trần Vũ không thể phủ nhận, chỉ nhìn bức tranh một cách đơn thuần, nàng ấy thật đúng là làm cho người ta có phần động tâm.

– Vũ nhi.

Trần Thiên Uy nhìn bộ dạng động lòng của hắn, vỗ tay cười bảo:

– Dung mạo của nàng ngươi cũng đã nhìn thấy. Nàng cùng Sở thành chủ, xuất thân từ đại tộc Sở quốc, một khi ngươi và nàng liên hôn, đối với Trần gia ta, có thể càng có ưu đãi tuyệt đối.

Liên hôn đại tộc ư?

Trần Vũ rốt cuộc hiểu rõ, toàn bộ việc này, xuất phát từ lợi ích mà gia tộc muốn.

– Hài nhi, Sở thiên kim kia, chỉ lớn hơn một tuổi với ngươi, đang ở Thủy Nguyệt phái. Tư chất giống ngươi đều là bán linh thể, nhưng dưới tương trợ tài nguyên của gia tộc, hiện giờ đã có tu vi thông mạch trung kì. Vô luận là thân thế, dung mạo, thiên phú, phối với ngươi đều rất dư dả.

Trần mẫu lại cười nói.

Hiển nhiên, nàng đối với hôn sư này, cực kỳ vừa ý.

Trong lòng Trần Vũ âm thầm kinh ngạc, Sở Phong Vân kia vì sao lại nhìn trúng mình, nguyện ý gả con gái cho mình? Muốn nói về Sở Phong Vân người này, Trần Vũ không có hảo cảm gì, luận trí tuệ hay mưu kế tính kế, quả nhiên là người bày bố sâu xa, ngay cả Đại Sát đa đoan gian trá, đều đã nhiều lần chịu thiệt trong tay hắn.

– Chính là, cuộc hôn nhân này, Vũ nhi không thể khinh suất đáp ứng.

Trần Vũ lắc đầu. Sau khi đặt chân vào thế giới tông môn, nhãn giới của hắn đã được rộng mở, một lòng hướng tới đỉnh caoVõ Đạo. Lúc trước, hắn bởi vì Mục Tuyết trong sáng, gần như đã chậm trễ thời cơ tu hành tốt nhất.

Sai lầm giống nhau, hắn sẽ không tái phạm nữa!

Một nử tử đến tận bây giờ vẫn chưa gặp, có dung mạo như tiên, nhưng Trần Vũ cũng không thể dễ dàng cùng nàng định cả đời!

Cái gì?

Ngươi không đáp ứng?

Tộc lão ở đây, bao gồm cả Trần Thiên Uy, sắc mặc đều cứng đờ, không khí chìm trong áp lực.

Nhất là gia chủ Trần Thiên Uy, trên mặt không có chút hờn giận. Có thể cùng đại gia tộc như Sở gia liên hôn, đối với Trần gia mà nói, là chuyện tốt cầu còn không được.

Đúng vậy, tiểu bối Trần Vũ này, cư nhiên lại có thể cực tuyệt?

Hắn vậy mà cự tuyệt rồi? Tiểu thư khê các mỹ mạo như vậy, lại cùng ở thế giới tông môn, chẳng phải là đoạn nhân duyên hoàn mỹ sao.

– Ngươi không thể vì gia tộc hy sinh một việc nhỏ được sao? Huống chi, Sở Uyển Ngọc kia phối với ngươi tuyệt đối…

Trần Thiên Uy hít sâu một hơi, trên mặt mang theo một tia lệ nhiên.

– Không thể.

Thiếu niên đơn giản trả lời, thẳng thắng làm cho Trần Thiên Uy sặc nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng.

– Ngươi… Tốt tốt tốt! Ngươi tự cho cánh mình đã cứng cáp, hoàn toàn không để ý đến đại cục gia tộc.

Trần Thiên Uy giận quá hóa cười.

Giờ phút này.

Vài vị tộc lão ở đây, bao gồm cả Trần phụ Trần mẫu, đều có chút thất vọng, tiếc hận nhìn Trần Vũ.

– Ta một lòng hướng tới võ đạo, trước mặt muốn mạnh mẽ tiến vào nội môn, không có thời gian nhàn hạ, sao còn quan tâm đến chuyên hôn nhân nữ nhi thường tình.

Trần Vũ lạnh nhạt nói.

Nói xong hắn xoay người rời khỏi đại điện.

– Phi! Chỉ bằng tư chất của ngươi, lại vẫn vọng tưởng trở thành nội môn đệ tử?

Tiểu tử này, quả nhiên không biết trời cao đất rộng.

Sắc mặt vài vị tộc lão bất thiện, đối với hành vi của Trần Vũ, mười phần bất mãn.

Nhưng những lời từ ngữ này, rơi vào tai Trần phụ, Trần mẫu, lại có chút không thoải mái.

– Dựa vào cái gì, Vũ nhi của ta không thể tiến vào nội môn? Lúc trước các ngươi không phải cũng đều không tin, nhưng hiện tại hắn đã đặt chân vào ngoại môn rồi.

Trần mẫu Liễu Ôn khó chịu nói.

– Hừ! Hắn nếu có thể thành đệ tử nội môn, lão hủ nguyện ý chịu đòn nhận tội với ngươi.

Một tộc lão râu bạc trắng khinh thường nói.

Mấy tộc lão ở đây, vẻ mặt đều hiện ý cười lạnh, Trần Vũ không có tài nguyên gia tộc trợ giúp, nghĩ muốn một lần nữa đề thăng, khó hơn lên trời!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN