Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân - Chương 161
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân


Chương 161



Nửa ngày sau, trong một nhà hàng ở trên đảo..

“Ha ha ha thì ra là thế.”

Chân Linh cười ra nước mắt, đập bàn thình thịch trong khi Trần Ngọc Lâm mặt đen sạm lại, thiếu chút rớt nước mắt.

“Đó là lỗi của ông vì không giải thích rõ ràng.”

Âu Bảo Uyên trừng mắt nhìn hắn, Trần Ngọc Lâm đậu xanh rau má rủa thầm nàng. Ngay sau đó Chân Linh ho sù sụ, nói tiếp:

“Được rồi, chuyện quan trọng đây 2 đứa. Hai đứa còn nhớ kỳ Đại Hội chứ? Chà, tay Tiêu Dao kia vừa mới xách về một đứa nữa, tuy là Đại Tự Nhiên hệ nhưng vẫn vừa vặn đủ điều kiện tham gia.”

“Ồ, là ai đó ạ?”

Trần Ngọc Lâm hai mắt sáng rực, hắn đang sầu đời vụ này đây, quả là đưa than trong ngày tuyết rơi á.

Chân Linh dưa cho hắn một xập tài liệu nói:

“Tự nhìn đi. Nhìn xong đưa lại cho ta.”

Trần Ngọc Lâm lướt qua tập tài liệu, vô cùng sơ sài, dường như chỉ là một vài ý chính trong tiểu sử của.. hắn/nàng.

Tạm thời chưa rõ giới tính, không phải chưa biết mà là chưa có, tuy nhiên chỉ biết được hắn là con của Lang Thần, một trong các vị Cổ Thần hiếm hoi còn đi lại trong vũ trụ này. Khác với các linh thần khác tồn tại nhờ tín ngưỡng và những lời nguyện cầu trong tim mỗi người, Cổ Thần là những sinh vật chân thật, hết sức cổ xưa và hùng mạnh, chân chính đi lại trên nhân giới.

Lang Thần hạ cánh(có vẻ gã đã du ngoạn vũ trụ rất lâu rồi) vào Trái Đất vào khoảng thế kỷ thứ 8 trong một quả thiên thạch, gã có hình dáng như một con sói cao 8 mét, chân móng guốc, đầu sói mọc ra sừng tuần lộc. Khả năng của hắn là điều khiển tùy ý vật chất ở cấp độ hạ nguyên tử, có thể chuyển đổi electron và notron thành các hợp chất mới và cố định chúng khiến chúng không bị sụp đổ được.

Đứa con của Lang Thần, được gọi là Lang Lộc, nhìn qua trông giống một con sói, nhưng đầu nó là đầu người, một đứa trẻ chừng 12 tuổi. Chính xác hơn đầu nó vẫn là đầu sói, nhưng từ bộ hàm trở lên thì thay vì nửa cái đầu lâu sói lại mọc ra một khuôn mặt người hướng lên trên.

Đây là một trong vài hình dáng của nó, một hình dáng khác là toàn bộ giống sói, toàn bộ giống người, hoặc thân trên người thân dưới sói, hoặc cũng có thể là các hình dáng của các loài động vật khác, giới hạn trong động vật có vú.

Yếu hơn Lang Thần, Lang Lộc chỉ có thể điều khiển một loại vật chất ở trong cơ thể tùy ý kết thành các loại hình dáng, có thể biến chúng thành vũ khí, hoặc thành mấy thứ đại biểu cho lời nói (Lang Lộc có chút vấn đề trong việc nhận diện ngôn ngữ nói chung, cả nghe lẫn nói trừ Thần Ngữ, tuy không nói được nhưng nghe thì không vấn đề).

Khả năng thứ hai là biến đổi bản chất sự sống, có rất nhiều hạn chế cho nên hiện tại nó chỉ mới tạo ra được 2 loại hình sự sống bị biến đổi duy nhất, dường như hạn chế chỉ xảy ra do sự tin cậy không đủ lớn, còn lại các sinh vật sau biến đổi sẽ tự động phát triển một số cơ quan để sống sót qua quá trình biến đổi.

Loại hình đầu tiên là một đám mây hữu cơ, có thể biến đổi thành từ 7 tới 37 con quạ gai, một loại quạ yêu khá phổ biến với khả năng phóng ra các chiếc lông cứng như thép, số lượng tỉ lệ nghịch với kích cỡ của từng cá thể. Lũ này gọi là Quạ Ô.

Loại hình thứ hai là một đầu sinh vật trông như con rồng kodomo với cái đầu mèo nhưng lại mọc ra một bộ lông hồng nam tính. Nó có đầy đủ các khả năng quái dị bình thường như phun lửa, phun sét, lông hóa thành gai nhọn, cường hóa cơ bắp..v.v Con này là Linh Mâu.

Trần Ngọc Lâm đưa lại tập tư liệu cho Chân Linh, vừa nhận xong nàng liền tiêu hủy ngay nó đi. Kế đó nàng nói:

“Chừng ngày 15 Tiêu Dao sẽ đem con sói này tới. Hiện giờ gã đó đang.. bận một vài việc. Vợ hắn vừa mới đệ đơn ly dị.”

Âu Bảo Uyên:

“………….”

Trần Ngọc Lâm gật gù:

“Đáng đời gã đó.”

Hắn nhấp một ngụm coca, chợt nhận ra 2 người còn lại đang nhìn chòng chọc mình, hắn bèn nhún vai:

“Sao? Mấy người không có biết lúc sau hôm Đại Tiệc Mừng Thọ gã ta làm cái gì đâu? Bị cho ly dị là đáng đời.”

“Tiêu Dao Thánh Nhân làm cái gì ông cơ?”

Âu Bảo Uyên nhướng mày, Tiêu Dao Thánh Nhân ngủ lang có tiếng trên đảo, đảo này có ít nhất 1/10 người từng bị hắn cho lên giường quá.

Hơn nữa hắn là thuộc bộ ăn tạp, nam nữ cùng ăn.

“Không phải làm gì…”

Trần Ngọc Lâm lầm bầm, kế đó hắn hỏi ngược nàng:

“Còn nhớ cái hôm tôi uống rượu không?”

“Có, hôm đó ông mặc váy…”

“Tại sao giờ tôi lại mặc váy rồi?”

Trần Ngọc Lâm kinh ngạc:

“Tôi tưởng tôi chỉ phiêu phì phì trên trời và hát bài 1 con vịt thôi chứ?”

“Trong khi mặc váy?”

“Được rồi, không muốn nghe. Chắc chắn không muốn nghe.”

Trần Ngọc Lâm ngắt lời nàng:

“Tóm cái váy… đừng nhắc tới cái váy. Tóm lại, sau vụ đó clip tôi làm gì đó rất nổi, đương nhiên là sau khi clip đó căn chỉnh hiệu ứng và âm nhạc.. nhưng mà nè… nghiêm chỉnh nhé, nó rất nổi tiếng ở Thụy Điển. Không cần chúc mừng.”

Hắn nói ngay khi 2 người kia chuẩn bị mở mồm ra nói cái gì. Trần Ngọc Lâm nói tiếp:

“Sau đó, trong ngày Đại Hội Mừng Thọ có một đám chừng mười mấy tu sĩ tới chỉ để thăm mặt tôi, đương nhiên là có Tiêu Dao Thánh Nhân mời và đoán xem chuyện gì xảy ra nào?”

“…………”

Chân Linh nhướn mày:

“Khoan đã, thằng cha đó mời một đống người thêm à? Và hắn tự hỏi tại sao lại không đủ bàn?”

“………..”

Trần Ngọc Lâm:

“Dù sao đi chăng nữa, lợi dụng danh tiếng của tôi với mấy gã người Thụy Điển, lúc đó Tiêu Dao Thánh Nhân tự giới thiệu lão là “Trần Ngọc Lâm”, còn tôi là “Trần Dương Lâm”, cô em gái khiếm thính từng là vũ nữ thoát y sau đó sang Thái chuyển giới thành con trai. Thật không thể tin được.”

Âu Bảo Uyên sặc một ngụm nước, bật cười ha hả, kế đó nàng cố kiềm chế lại, cười ra nước mắt:

“Thế ông đã thật sự sang Thái chuyển giới chưa?”

“Đừng nhắc đến chuyện đó.”

Trần Ngọc Lâm lắc đầu:

“Chuyện vui còn ở sau đó nữa. Đó là lúc mà, khi mà tiệc chuẩn bị tàn, Tiêu Dao Thánh Nhân quyết định giới thiệu với ta 7 người bạn Thụy Điển có hứng thú lên giường với ta.”

Kế đó, hắn nở một nụ cười nhạt.

“Ồ, giờ thì thú vị đấy!”

Âu Bảo Uyên hai mắt lấp lánh, dỏng tai lên nghe. Trần Ngọc Lâm thở dài, mặt méo xẹo:

“Hai trong số đó là phụ nữ.”

“Vậy ông chọn ai trong năm người còn lại?”

Âu Bảo Uyên phì cười, Trần Ngọc Lâm đánh gãy lời nàng:

“Cái gì? Thằng này không có hứng. 1 người là đàn ông, một người là đá tảng, 2 là cú có gai và 1 người đến giờ ta vẫn không biết là nam hay nữ. Lạy Chúa. Và như thể mọi chuyện còn chưa đủ tệ, một cô gái liên tục giãy nẩy như bị động kinh… còn một cô gái khác nói rằng sau khi làm chuyện đó cô ta sẽ lấy dao cắt phô mai ra thiến tôi và cho vào trong dung dịch bảo quản xác chết làm kỉ niệm.”

“Tôi nói nè, ông thực sự cần xem xét lại các mối quan hệ trong đời mình. Tốt nhất là ăn ở tốt hơn một tí..”

Âu Bảo Uyên lắc đầu nói, vỗ vỗ vai hắn. Trần Ngọc Lâm trợn trắng mắt:

“Làm ơn đi… Nhưng mà ồ, vẫn chưa hết đâu.”

“Và như thế trong khi tôi có toàn hàng đáng sợ một cách kinh khủng, Tiêu Dao Thánh Nhân dẫn theo 8 cô gái xinh đẹp như tiên nữ đi đàm luận nhân sinh đại đạo, khó có thể phủ nhận trình tán gái của ổng. Ổng tự nhận mình là “Trần Ngọc Lâm- người đến từ tương lai và phải lên giường với 3000 cô gái để ngăn chặn sự sụp đổ toàn vũ trụ”… thế mà họ cũng tin được.”

Âu Bảo Uyên nín cười, Trần Ngọc Lâm trợn trắng mắt nói tiếp, lôi ra một cái laptop:

“Và giờ chúng ta có.. .CuuVuTruTNL.com. (Trần Ngọc Lâm e hèm đọc trích đoạn) Bạn muốn cứu lấy vũ trụ này, bạn muốn góp phần vào blah blah blah.. Giờ đây, Trần Ngọc Lâm, người trở về từ tương lai, sẽ làm điều đó. Nhưng trước hết anh ta cần ngủ với 3000 cô gái để ngộ ra đại đạo của chính mình.”

“Cái thể loại người gì mà lại tin cái thứ đó chứ?”

Âu Bảo Uyên nhíu mày hỏi nhưng vẫn nín cười. Trần Ngọc Lâm nhún vai, mở ra thêm một trang khác:

“Chà, cái thể loại người sau đó sẽ ký tin vô trang web: .TranNgocLamLaThangKhon.com. Hiện tại có hơn 300 người ký tên và 400.000 người xem, và họ có dán cái mặt của thằng này lên trang chủ của trang web, và bà hỏi tôi tại sao tôi nói gã đó bị ly dị là đúng à?”

“………..”

“Chà, tôi đoán là cũng không sai biệt lắm.”

“Chà, xem nào, 32 người nói rằng “Trần Ngọc Lâm” sau khi ngủ với họ bỏ trốn, VÀ để lại một lá thư nói rằng anh ta kỳ thực là một hồn ma của “Trần Ngọc Lâm, người đến từ tương lai”. 12 người nói rằng anh ta cần thực hiện gấp một sứ mệnh “giải cứu thế giới”, 1 người nói rằng anh ta bị Chúa Tể Của Thời Gian bắt cốc và tống vào trại cải tạo nhân phẩm của tù nhân thời gian.. ồ cái này mới.”

“Lạy Chúa tôi, một người nói là “Không phải một gã mà là 2, một gã là Trần Ngọc Lâm, một gã là Trần Dương Lâm…” gã này còn không chịu đổi tên à? Mà nghe có vẻ như ổng ngủ với cô ta hai lần, một lần khi là Trần Ngọc Lâm, lần khác khi là Trần Dương Lâm…”

“Danh sách những người lão đã ngủ cùng… 1 vài ngôi sao phim đen cả nổi tiếng lẫn không nổi tiếng, 1 vài nhân viên nội bộ Liên Minh Nội Các, một Linh Vật của một đội Quidditch nào đó..”

Âu Bảo Uyên:

-…………….

“Và, mới nhất là..”

Trần Ngọc Lâm kế đó mở ra 1 video Youtube…

Giữa video, trong 1 bữa tiệc kiểu Mỹ, Trần Ngọc Lâm (hoặc ít nhất là ai đó trông giống gã) đang đứng trên một bàn tiệc, nói to:

“XIn lỗi mọi người. Tôi, Trần Ngọc Lâm là một thằng khốn với phụ nữ. Tôi ngủ với họ, rồi từ bỏ họ và để mặc họ tự kỷ và tuyệt vọng. Nói thật luôn nhé, tôi luôn luôn lừa gạt mồi chài phụ nữ chỉ để ngủ cùng họ. Không sai, chính là tôi, Trần Ngọc Lâm. Làm ơn, bảo với con gái và bạn gái của mấy người tránh xa tôi ra. Tôi xứng đáng bị như vậy.”

Kế đó, gã phun phèo ra từ trong ống tay áo một dòng chữ như pháo hoa giữa trời quang:

” .TranNgocLamLaThangKhon.com”

“Nhớ đó,: .TranNgocLamLaThangKhon.com. Vào xem trang đó đi, cảm ơn mọi người.”

“Wow”

Âu Bảo Uyên trầm trồ thán phục, Trần Ngọc Lâm thở dài còn Chân Linh cười đến rung trời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN