Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Chương 162: Lang Lộc
Lại nhanh trôi qua cái mười mấy ngày, cuối cùng Trần Ngọc Lâm cũng đợi được đến khi Tiêu Dao Thánh Nhân trở về, bằng mắt thường cũng thấy hắn mang theo một đầu sói con. Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là thằng chả đang mang hình dạng hắn “hoàn hảo hóa” á.
Cao hơn, đẹp trai hơn (Trần Ngọc Lâm không muốn thừa nhận), nhìn qua có khí chất cường giả hơn (méo ngờ là thanh niên mà hắn thường hay thấy nằm dài trên ghế đá mỗi ngày lại có thể toát ra cái khí chất đó), tóc dài hơn (hình như hắn để tóc dài rất hợp).
“Tiêu Dao Thánh Nhân, ăn ta một cái trứng ung.”
“….”
Tiêu Dao Thánh Nhân phất tay, quả trứng ung lập tức biến mất, hắn đậu xanh rau má nhìn Trần Ngọc Lâm, không lẽ thằng ranh con này phát hiện ra trang web kia rồi à?
Có điều hắn vẫn lộ ra một vẻ mặt hững hờ như có như không, lấy khí thế cao thâm cường giả trác tuyệt hỏi:
“Có việc gì thế nhóc? Nếu không có việc gì đừng cản trở đường người khác.”
“Lại còn hỏi có việc gì?”
Trần Ngọc Lâm khoa tay:
“Ngài là người tạo ra cái trang web Cứu Thế Giới TNL, lại còn trang web Trần Ngọc Lâm là thằng khốn, chỉ trong nửa tháng vừa qua có đến hơn 4 triệu lượt view, ta đây cũng có thể coi như là nổi tiếng toàn cầu rồi đấy. Ngài gây chuyện tốt Ngài còn không biết à?”
“………..”
Cái gì Cứu Thế Giới? Cái gì là thằng khốn?
Tiêu Dao Thánh Nhân phẩy tay, hất Trần Ngọc Lâm ra, để mặc hắn tức xì khói:
“Không hiểu ngươi nói cái gì!”
Lời này… là nói thật. Hai trang Web kia căn bản chưa bao giờ nghe qua, nhưng không vấn đề, chỉ cần thằng bé kia không phát hiện ra trang web.. kia, mọi thứ hết thảy đều dễ nói.
Mộ Dung Nguyệt:
-…………
Có nghĩa… vẫn còn trang web khác nữa à? Chỉ trong nửa tháng vừa qua đã moi ra không dưới 10 cái website, vậy rốt cuộc còn bao nhiêu cái? Hơn nữa nghe có vẻ như trang web này mới là trọng điểm.
Tiêu Dao Thánh Nhân lướt vào bên trong đảo, vứt lại Trần Ngọc Lâm một câu:
“Con sói kia ta giao cho ngươi quản lý đấy, liệu mà chăm sóc cho tốt, giờ ta có chút việc dưới Địa Giới. Nó mất bao nhiêu sợi lông ta giựt mất bấy nhiêu sợi lông của ngươi, theo cách khó khăn và ở dưới.”
“………..”
Trần Ngọc Lâm thở dài nhìn lại về phía con sói mà Tiêu Dao Thánh Nhân vứt lại cho hắn, con sói này đang lững thững đi lại về phía hắn.
Đầu sói này nhìn rất quen mắt, bộ lông suôn mượt trắng óng, các cơ bắp gần như hoàn hảo. Trần Ngọc Lâm nhìn qua con sói này, cảm giác hình như mình từng gặp gỡ qua nó ở đâu rồi thì phải. Hắn bèn giơ tay đánh chào một cái, đầu sói kia thấy thế, toàn thân phun ra một thứ khí màu vàng nhanh chóng kết lại thành một bàn tay cũng đang giơ ra làm tư thế bắt tay.
Trần Ngọc Lâm:
-………..
Hắn vừa bắt tay, bàn tay này tuy rằng được tạo ra bởi loại khí thể kì quái kia, nhưng kì thực lại rất có xúc cảm “thực thể hóa”, cứ như thể là nó được tạo thành bởi kim loại ấm vậy, vô cùng đàn hồi.
Trần Ngọc lâm chợt nhớ ra, cách đây mười mấy ngày Chân Linh có đưa cho hắn một tệp tài liệu về một đầu sói, con của Lang Thần, tên gọi Lang Lộc, có vẻ là con sói trước mặt bọn hắn. Lang Lộc có hai cái kĩ năng đặc thù, đầu tiên là chuyển hóa một thứ khí thể trong cơ thể thành chất rắn, do bản thân nó có vấn đề trong giao tiếp bằng ngôn ngữ cho nên hay dùng thứ này, một phần để chiến đấu, phần thứ hai để giao tiếp bằng kí tự tượng hình.
“Ngươi là Lang Lộc? Con trai Lang Thần?”
Trần Ngọc Lâm ướm thử hỏi bằng Thần Ngữ, Lang Lộc gật đầu, bàn tay biến đổi thành hình dáng bàn tay với ngón cái giơ lên. Kế đó bàn tay huyễn hóa thành một kí tự đại diện cho nam tính kèm một dấu X, lại biến thêm ra một kí tự đại diện cho nữ tính bên cạnh 2 kí tự kia, dấu X bèn biến thành dấu hỏi.
Chưa rõ giới tính?
Trần Ngọc Lâm hỏi tiếp:
“Hỏi nhỏ cái, tại sao Lang Thần lại để con của hắn chạy ra ngoài mà không trông nom vậy?”
Lang Lộc nhìn hắn, càng nhiếu khí thể tràn ra từ người nó, biến hóa thành một khu rừng, trong đó có 2 đầu thú, một đầu rất cao to, nhìn qua hình như là con sói nửa mặt người, có sừng tuần lộc, một bên khác là một con sói con. Con sói to kia trên đầu xuất hiện mấy khung thoại, một cái là một đứa bé kèm dấu X, một cái là hình ảnh người thợ săn, một cái khác là hình ảnh của một cái đám cưới. Thế rồi con sói cao to bụp một cái biến mất.
Lang Lộc rên ư ử, lại xuất hiện một hình ảnh kiểu đứa bé trong tã, kèm một dấu mũi tên chỉ vào đầu hắn.
Trần Ngọc Lâm suy nghĩ, này là Lang Thần đang nói với Lang Lộc nó đã trưởng thành và nên tự lập à? Còn Lang Lộc đây là đang kêu than nó vẫn còn bé.
Dù sao vẫn đáng yêu vãi…khụ.
“Lang Thần không sợ ngươi bị giết à?”
Trần Ngọc Lâm nhíu mày hỏi, Lang Thần có vẻ cũng hơi quá vô trách nhiệm đi, mặc dù Lang Thần là Cổ Thần, hắn cũng không rõ trong đầu Lang Thần có hay không khái niệm “trách nhiệm”, các Cổ Thần nói chung có suy nghĩ rất khác với sinh vật ngày nay:
“Hay ngươi không thể bị giết?”
Lang Lộc lắc đầu, hiện ra hình ảnh một người thợ săn đối với một bản sao của nó bắn một phát súng, lập tức nó nổ tung, thay thế vào một ngôi mộ với một con sói chibi có hai mắt là hai cái đầu lâu, trên ngôi mộ có mấy bông hoa, kế đó một con Lang Thần gào thét chạy tới, đập bụp cái chết tay thợ săn, rồi lại chạy đi. Sau đó từ dưới ngôi mộ chui lên một bản sao khác của Lang Lộc.
“………….”
Trần Ngọc Lâm đậu xanh rau má nhìn Lang Lộc, ý tứ chính là có bảo kê à?
Bào kê + buff hồi sinh.
Dù sao sau đó, Trần Ngọc Lâm cũng dẫn Lang Lộc đi thăm quan các nơi trong đảo. Hình như Lang Lộc là thành viên được tuyển sinh đặc biệt vào Đảo, không cần thiết thông qua khóa kiểm tra khảo hạch Địa Giới.
Lang Lộc có thể tính là một chỉ yêu thú sở hữu dị năng, đương nhiên dị năng không phải kiểu phun nước phóng hỏa, dị năng đối với tu chân giả cấp cao là chỉ tính các loại hình khả năng thay đổi bản chất của vật chất, tỉ như Lang Lộc là khả năng thay đổi bản chất của sinh mệnh.
Số người sở hữu những dị năng độc nhất rất hiếm, cả hệ mặt trời may ra mới hơn 10 người, 1 kẻ trong đó hắn từng nghe nói qua, có khả năng tạo ra các làn sóng thay đổi nhận thức, khiến cho người bị tác động sẽ tự động tạo thành các giáo phái thờ phụng kẻ đó, chủ yếu là các tà phái liên quan tới hiến tế, loạn luân, giết người và ăn cắp kẹo trong cửa hàng.
Trần Ngọc Lâm đang dẫn Lang Lộc đi thăm thú đảo, chợt thấy Âu Bảo Uyên lạnh lùng tiến tới. Hắn chào nàng, giới thiệu:
“Uyên, đây là Lang Lộc. Còn nhớ hôm nọ Chân Linh có đưa cho chúng ta mấy xập tư liêu không? ”
Âu Bảo Uyên đang tính hỏi hắn cái gì đó, chợt nàng nhìn lướt qua Lang Lộc, kế đó nàng một tay bế thốc hắn lên, xoa xoa đầu hắn:
“Ồ cún con này, nhìn trông yêu quá đi thôi. Này, cún ông mới mua đấy à? Làm sao để nó gầy như vậy, không biết cách nuôi à?”
Trần Ngọc Lâm:
-…………….
Đó không phải cún con đâu, đó là con của Lang Thần đấy.. mặc dù hắn không phủ nhận phần đáng yêu.
Lang Lộc trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn, khí thể màu vàng trong người cấp tốc hóa thành một cái biển S.O.S liên tục nhấp nháy xanh đỏ tím vàng. Trần Ngọc Lâm nhanh chóng đoạt lại Lang Lộc từ tay nàng, nói:
“Bình tĩnh, đây không phải cún con, mà là con của Lang Thần. Đừng có náo.”
Âu Bảo Uyên trừng mắt nhìn hắn, Trần Ngọc Lâm đậu xanh rau má không hiểu gì, dù sao hắn chắn chắn chưa từng triệu hoán Hoa Điểu lần nào trừ khi cần đánh phó bản Ngự Hồn và thức tỉnh.
Nhân tiên, 2 set Ngự Hồn của Hoa Điểu đã hoàn tất, nàng cũng thức tỉnh thành công, hết thảy chỉ số gốc tăng lên 20%, cũng coi như có trợ lực.
Trần Ngọc Lâm ánh mắt chợt nhìn liếc qua một cái vali trông có vẻ như bằng sắt mà Âu Bảo Uyên mang theo, hắn hỏi nàng:
“Đây là cái gì thế?”
“Hộp Pandora UV. Vừa mới nhận hàng.”
Âu Bảo Uyên tiếc nuối nói, nhìn vào Lang Lộc:
“Nó là nơi chứa một trữ lượng lớn tế bào nano bán hữu cơ gốc được tích hợp từ cơ thể tui, trữ lượng đủ để tạo thành 8 bản sao khác của tui. Đương nhiên cũng có thể dùng làm nguyên liệu dự phòng cho một số loại vũ khí trong phần mềm Pandora.”
Phần mềm Pandora là nơi chứa dữ liệu của một đống lớn vũ khí mà Âu Bảo Uyên có thể tự hành lắp ráp thành từ các tế bào robot nano trong cơ thể nàng.
Về vụ này Trần Ngọc Lâm hoàn toàn tin tưởng, một cỗ máy hoàn toàn tạo thành từ robot nano không hẳn quá vô lý so với những thứ hắn từng thấy… ý là.. ê này, hắn từng chứng kiến Khải Trang ngồi dùng kim chỉ may vá ra một cái máy tính core i7, 32 Gb Ram đấy.
Và nó có thể hoạt động, đánh Fallout 4 max setting siêu phê nhé.
Cho nên hiện tại, Uyên đang kiếm Chân Linh, người đã hứa cho nàng một cái trữ vật giới chỉ chứa được vật phẩm còn sống mà nàng không dùng nữa. Trần Ngọc Lâm chào tạm biệt Uyên, đưa Lang Lộc vào bên trong căn phòng của hắn.
Ý là phòng của Lang Lộc mà không phải của Trần Ngọc Lâm. Các kí túc xá có 4 loại kí túc xá, nam, nữ, song tính và vô tính. Lang Lộc được vứt vào bên trong kí túc xá của Vô Tính, hắn là loại hình chưa xác định giới tính mà.
Trần Ngọc Lâm đăm chiêu bước về phòng, chợt hắn liếc nhìn thấy Tiêu Dao Thánh Nhân đang hầm hầm đi tới, tay xách một con Vô Lượng Thú nhìn qua trông cũng rất trâu đang hướng ngoài đảo đi tới phía hắn.
Hình như gã này đang nổi điên cái gì à?
“Ồ nhóc, Lang Lộc thằng bé kia đâu rồi?”
Tiêu Dao Thánh Nhân (trong hình dáng của hắn) hỏi nhíu mày, kế đó hắn nói:
“Đừng có rời mắt khỏi thằng bé đó, tốt nhất là kiếm sợi xích nào xích nó lại đi. Ta đem nó theo nửa tháng, không dưới 100 lần nó trẻ lạc đi theo người lạ, thật không hiểu nổi Lang Thần dạy dỗ nó ra sao nữa.”
“………..”
Trần Ngọc Lâm đậu xanh rau má, chợt thấy Lang Lộc đang hững hờ đi tới, người đang đi cùng Lang Lộc, chính là Âu Bảo Uyên, Nàng đang cằn nhằn cái gì đó mà tìm thấy Lang Lộc đang được một vị khách thiếu chút buộc vòng cổ cho chó vào, lại còn rất phối hợp đưa đầu cho xích.
“Cẩn thận chút thì vẫn hơn, đời sau Cổ Thần nói chung và đám Cổ Thần nói riêng không có khả năng suy nghĩ, bọn hắn chỉ đưa ra các quyết định, còn đúng sai may rủi thế nào bọn hắn mặc kệ.”
Tiêu Dao Thánh Nhân lầm bầm, các Cổ Thần quá mức mạnh mẽ, đủ mạnh để khinh thường thứ gọi là “suy nghĩ”, ý muốn của bọn hắn là tuyệt đối, trừ khi gặp phải các Cổ Thần hoặc các Thánh Nhân cường đại không gì tả nổi, bằng không cơ bản là không thể suy chuyển.
Cho nên đời sau của Cổ Thần toàn là cái loại bị bán còn cho người khác đếm tiền, còn vô cùng tích cực.
Chợt Tiêu Dao Thánh Nhân cùng Trần Ngọc Lâm nhìn nhau, lại nhìn Âu Bảo Uyên đang đi tới, hai người gần như chia sẻ suy nghĩ, cùng đợi đến khi Âu Bảo Uyên đi tới, cùng lúc nói:
“Uyên, đố một câu nhé?”
Âu Bảo Uyên híp mắt nghi hoặc, có điều vẫn gật đầu:
“Đố đi.”
Nàng khá tự tin vào khả năng giải đố của mình.
Trần Ngọc Lâm cùng Tiêu Dao Thánh Nhân đập tay, kế đó một luồng sáng trắng lóe lên, lúc ánh sáng mờ dần hiện ra cả 2 người đang quay quay quay, lúc này trông giống hệt nhau không sót một cọng lông, dù là khí chất hay tu vi cũng đều giống hệt:
“Ai là ai là ai là ai?”
“…….”
Âu Bảo Uyên đậu xanh rau má nhìn hai đứa trẻ con trong hình hài người lớn, vung chân một cước đá thẳng về phía hạ bộ người bên trái.
“Hít… cú đó được…”
Tiêu Dao Thánh Nhân cosplay Trần Ngọc Lâm khuỵu xuống, run lẩy bẩy. Do hắn đang muốn giải danh Trần Ngọc Lâm hoàn hảo nhất nên mọi thứ bao gồm thân thể lẫn tu vi cùng nhau hạ cánh Tam Phẩm Trung kỳ, cùng lúc này Âu Bảo Uyên nói:
“Ồ, không có tiếng hét, vậy đây là Tiêu Dao Thánh Nhân.”
Trần Ngọc Lâm hét toáng lên:
“TẠI SAO BÀ BIẾT KHÔNG CÓ TIẾNG HÉT THÌ LÀ TIÊU DAO THÁNH NHÂN?”
“Bởi vì trong tưởng tượng của tôi, mỗi lần suy nghĩ đá vào hạ bộ ông, ông đều sẽ hét lên bằng tông giọng nữ cao, hoặc ông sẽ hát nốt la thứ bằng tông giọng nam trầm.”
“BÀ TƯỞNG TƯỢNG VỀ TÔI CÁI GÌ VẬY?”
Trần Ngọc Lâm suýt khóc, vừa tưởng tượng bản thân hát giọng nữ cao, vừa cảm thấy may mắn vô cùng, một phút bất cẩn là suýt nữa cả đời ăn cứt. Cũng may Tiêu Dao Thánh Nhân ăn hộ.
“Được rồi, giờ thì đến ông nào.”
ÂU Bảo Uyên chớp mắt hướng về phía hắn đi tới. Trần Ngọc Lâm đang hốt hoảng, linh cơ thoáng động, chỉ về Tiêu Dao Thánh Nhân đang ôm hạ bộ rên rỉ:
“Kỳ thực, tôi không phải Trần Ngọc Lâm. Kia mới là Trần Ngọc Lâm, người đến từ tương lai nhưng phải ngủ với 3000 cô gái để ngộ ra đại đạo của bản thân.”
Tiêu Dao Thánh Nhân: -…………..
Âu Bảo Uyên: -……………..
Lang Lộc: Kí tự hỏi chấm.
“Còn tôi, tôi là Trần Dương Lâm, cô em gái vũ nữ song sinh của Trần Ngọc Lâm về sau sang Thái chuyển giới thành con trai.”
Tiêu Dao Thánh Nhân: -…………..
Âu Bảo Uyên: -……………..
Lang Lộc: Kí tự hỏi chấm phát sáng bay vòng vòng.
“Hợp lý.”
Âu Bảo Uyên gật gù, một cước văng về phía Tiêu Dao Thánh Nhân. Chợt hắn hóa thành một đạo hào quang cầu vồng, trở lại hình dáng bản thể, ngăn lại một cước này của nàng:
“Bình tĩnh thím hai. Sao ta có cảm giác ngươi không phải lựa đại một người nào mà đá mà là đã biết trước ai là thực rồi nhỉ? Lạy ba hồn bảy vía, đem tu vi rút về còn Tam Phẩm cho bằng thằng kia đúng là quyết định ngu xuẩn nhất trần đời, và đó là ta đã có nhiều quyết định ngu xuẩn. Còn thằng kia nữa, ta thay ngươi chịu một cước không cảm ơn còn giáng họa à?”
Trần Ngọc Lâm mặt không đổi sắc, giơ tay hướng về phía Tiêu Dao Thánh Nhân:
“Anh trai, cho em chút tiền tiêu vặt đi.”
Tiêu Dao Thánh Nhân ọe ra cầu vồng (theo nghĩa đen), quay về phía Âu Bảo Uyên:
“Cú đá đó được lắm, ta cho 76/.”
Lại quay sang Trần Ngọc Lâm, trừng mắt giơ tay ra xoẹt một nhát ngang cổ, để lại lời nói trước khi biến mất:
“Ta có chút việc giải quyết với con vợ cũ, hai đứa chăm lo Lang Lộc cẩn thận, nó mà bị trộm chó bắt đi mất thì đến lúc về ta giải quyết 2 đứa.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!