Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Chương 167: Đại hội liên minh
Sáng hôm sau khoảng 8h sáng, Trần Ngọc Lâm tỉnh dậy ở trong phòng khách sạn Hoa Sen và Lâu Đài, đầu hắn vẫn hơi đau đau.
Tối hôm qua hắn tỏ tình với Âu Bảo Uyên về sau, cũng không rõ có phải rượu vào lời ra hay không, hai người chơi thêm một lúc lâu nữa, khoảng chừng 1 tiếng, kế đó bắt đầu khiêu vũ (hơi ngượng chút là hắn bị vấp chân đâu đó 3 chục lần), sau đó rượu vào và…trực tiếp.. ừm,..
Có điều hắn vẫn hơi thấy khó tin, Âu Bảo Uyên nhìn qua thẹn thùng, hồi còn ở trường nàng cũng chẳng có mấy bạn, đến khi lên Vĩnh Hằng đảo càng ít hơn, chủ yếu là quen biết thông qua hắn lại là người chủ động, trực tiếp kéo hắn vào trong phòng…
[Kí Chủ bị ngu à?]
Hệ Thống càm ràm:
[Cô ta bản thân là người chủ động. Biết tại sao cô ta không có bạn là con gái không? Vì bao nhiêu gái có ý với Kí Chủ đều bị cô ta chủ động loại bỏ rồi, cho nên chẳng ai dám chơi với cổ.]
“……..”
Trần Ngọc Lâm quay sang nhìn thấy Âu Bảo Uyên đang hơi ngái ngủ nhìn hắn, hình như nàng vừa tỉnh dậy, hắn nói thầm trong đầu:
“Câm mồm.”
Hắn nhìn Âu Bảo Uyên, cười nhẹ nhàng hỏi:
“Thế hôm nay em muốn đi chơi đâu?”
“Không phải Tiêu Dao Thánh Nhân nói rằng sau hôm nay sẽ bắt đầu đi về nơi Tổ Chức Đại Hội ở Anh sao?”
Âu Bảo Uyên hôn nhẹ hắn một cái, mỉm cười hỏi. Trần Ngọc Lâm bật cười:
“Anh không nghĩ thế, cái gã đó chí ít phải ở đây thêm 3 ngày là ít. Dù sao hình như hắn còn chưa đạt tới mục tiêu 500 cô..”
Trưa hôm đó…
“Chúng ta sẽ khởi hành luôn.”
Tiêu Dao Thánh Nhân rung đùi nói, hắn đang sắp xếp bữa trưa cho 3 người tại Mc.Donald, nhìn qua cũng khá nhiều, khoảng chừng chục cái hamberger các loại. Trần Ngọc Lâm nhíu mày hỏi:
“Chúng ta thực sự cần thiết phải đi à?”
Hắn còn muốn đi dạo Paris thêm một vòng nữa, đi dạo cùng Uyên lúc bọn hắn đang là 2 người bạn cùng với đi dạo lúc cả 2 đang là một cặp trên cơ bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa hai người là một cặp rồi thì có nhiều chỗ có thể tới hơn, tỉ như tầm 10h sáng lúc đi xuống hắn có thấy Ikarus gạ kèo cái gì Đường Hầm Tình Yêu.
“Không không. Hôm nay chúng ta khởi hành luôn, ta luôn muốn ghé qua Italy.”
Tiêu Dao Thánh Nhân nói, còn Trần Ngọc Lâm thì híp mắt hỏi ngược lại:
“Rõ ràng hôm qua Ngài còn nói 3 ngày nữa mới đi, làm sao lại biến thành hôm nay rồi?”
“Ngươi quan tâm cái gì? Lải nhà lải nhải, có đi hay không?”
“Đi, đương nhiên đi. Ý cũng không tồi.”
Trần Ngọc Lâm suy tính:
“Nhưng nghĩ thử mà xem? Tại sao lại là hôm nay? Chúng ta có thể đi từ rất sớm, cũng có thể đi rất muộn, tại sao hết lần này đến lần khác là hôm nay…”
“Chẳng có ý gì hết, chỉ là đột nhiên thích đi thôi.”
Tiêu Dao Thánh Nhân nhìn Lang Lộc ngồi trên bả vai hắn, bật cười khan. Trần Ngọc Lâm búng ngón tay nói:
“Tại sao lại là hôm nay. Hôm nay có gì khác mọi hôm… không đúng, nếu như hôm nay muốn đi, ắt phải do cái gì đó xảy ra từ hôm qua… Hôm qua.. hôm qua.. hôm qua bọn ta không có ở đây để quản Ngài gây ra cái sự việc tày trời gì..”
“………..”
“Uyên, mời tìm kiếm từ khóa, “Trần Ngọc Lâm” trên mạng xem có gì mới.”
Trần Ngọc Lâm tự hào nói, Âu Bảo Uyên gật đầu, tuy nhiên nàng không lướt web mà chỉ đảo mắt lướt một chút, chợt nàng phì cười:
“Trần Ngọc Lâm nhảy múa với xác ướp, suýt chút nữa đốt cả Bảo Tàng Lourve với pháo hoa? Lạy Chúa, Ngài đã làm cái gì vậy Tiêu Dao Thánh Nhân?”
Trần Ngọc Lâm nghi hoặc, cầm trên tay điện thoại:
“Nhảy múa và hôn xác ướp? Khẩu vị Ngài còn có thể nặng đến không biên giới à? Ta biết Ngài ăn khá tạp nhưng…”
“Cxác ướp đó rất nóng bỏng, ta thề. Ít nhất là sau khi hóa hình người.”
Tiêu Dao Thánh Nhân nói. Trần Ngọc Lâm bĩu môi:
“Thế còn vụ cái Bảo Tàng Lourve?”
“Ta chưa có đốt Bảo Tàng Lourve, ta chỉ suýt đốt nó mà thôi. Và ta đã thành công dập lửa. Đại khái thì ta mới học được một màn ảo thuật, nhưng người diễn cùng của ta thì lại thất bại thảm hại và thế là quả pháo hoa bay lên trên trần. Ta cố thử dùng ảo thuật dập lửa nhưng không được.”
“Thì đương nhiên là nó không có tác dụng rồi, Ngài dùng ảo thuật dập lửa kiểu gì?”
Tiêu Dao Thánh Nhân nhún vai, lấy trong túi áo ra một cái mũ ảo thuật, ve vẩy tay trên cái mũ:
“Úm ba la úm ba la” và rồi lấy ra một cái bình cứu hỏa từ bên trong.
“……………”
Trần Ngọc Lâm không biết nên cười, mếu, hay khóc, hắn nghĩ hắn sẽ làm 2 cái đầu. Tiêu Dao Thánh Nhân chỉ trừng mắt nhìn hắn, rồi lạnh lùng tuyên bố cả lũ sẽ đến Ý ngay sau khi ăn xong bữa này.
Tuy nhiên do nửa chừng đang đăng ký thì Trần Ngọc Lâm nhận được điện của Mộ Dung Nguyệt gào thét bắt bọn hắn phải tới ngay và luôn để còn đăng ký tham gia Đại Hội, hóa ra hạn cuối đăng ký là ngày 2/11 và bọn hắn chỉ còn duy nhất một ngày để đăng ký.
Cho nên ngay lập tức Tiêu Dao Thánh Nhân mặt mo bay sang Anh để đăng ký, tiện thể xách theo cả 3 đứa luôn. Trần Ngọc Lâm ban đầu nghe Tiêu Dao Thánh Nhân nói “bay sang Anh” thì còn tưởng hắn sẽ mang bọn hắn du ngoạn trên bầu trời, ai dè ổng trực tiếp rạch ra một vệt nứt không gian đem bọn hắn trực tiếp tiến vào ngay bên trong Tổng Bộ Liên Minh luôn.
Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên và Lang Lộc bị Tiêu Dao Thánh Nhân tàn nhẫn vứt lại trong tổng bộ Liên Minh, còn ổng thì tới Ý một mình, bèn ngồi nghe Hội Trưởng Liên Minh Tu Luyện giả sắp xếp.
“Ta có cảm giác gặp được hai ngươi ở đâu rồi nhỉ?”
Hội Trưởng Liên Minh Tu Luyện giả híp mắt nhìn về phía Trần Ngọc Lâm và Âu Bảo Uyên. Hai đứa nhìn nhau, nhớ lại đâu đó độ tháng 6 Mộ Dung Nguyệt cũng một chiêu rạch nát hư không cưỡng ép mở một thông đạo không gian tới căn phòng này, sau đó một cái Tà Tông liền bị tiêu diệt bởi Liên Minh Tất Sát Lệnh.
Cho nên… liền là nhớ rất rõ?
“Không, không quen.”
Trần Ngọc Lâm lắc đầu mỉm cười. Hội Trưởng Liên Minh lắc đầu, nhìn qua cũng biết hai đứa này đang nói dối, có điều… cũng chẳng quan trọng, tuy rằng Tiêu Dao Thánh Nhân làm người khác nổi điên thường xuyên, nhưng kì thực bọn hắn cùng là người trong một cái Liên Minh.
Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên và Lang Lộc 3 đứa được Hội Trưởng Liên Minh cho một căn phòng tại khách sạn 5 sao, không thể không nói là không tồi. Cần phải biết mỗi đợt Đại Hội tương tự chỉ các Cửu Phẩm Tông Môn mới có thể được nhận khách sạn 5 sao.
Khách sạn 5 sao này cũng không phải một giới phàm nhân khách sạn, mà là chi nhánh chỉ phục vụ Tu Luyện giả của riêng Liên Minh. Một căn phòng của khách sạn là chí ít cũng phải rộng tương đương sân bóng đá, hơn nữa còn trang bị các căn phòng dành cho Luyện Đan/Khí/Dược Tề/ Võ Kỹ… các loại nữa.
Ngoài ra còn được sử dụng trận pháp bảo hộ cùng Tụ linh trận ở mức độ kinh khủng, cấp 8 trở lên. Hơn nữa coi như phúc lợi,miễn phí toàn bộ phí dịch vụ, ăn uống, đi lại, tham quan ngắm cảnh.
Trần Ngọc Lâm 3 người tiến vào bên trong phòng khách sạn, bên trong này lại có chừng 13 căn phòng khác nhỏ hơn, mỗi người một phòng. Tuy nói là nhỏ nhưng từng cái một cũng có thể so với một cái phòng khách bình thường, nội thất bên trong hết thảy đều là niên đại Phục Hưng.
Trần Ngọc Lâm nhảy lên nằm lên trên giường, loại giường này dệt từ tơ một loại nhện nào đó gọi Linh Tằm Chu, hè mát đông ấm, thoáng mát vô cùng.
Hình như là Linh Tằm Chu tơ nhện thông qua biến đổi gen, có thể để cho con dê bình thường tiết ra lượng lớn cùng chất tơ nhện.
Lang Lộc không hài lòng lắm với căn phòng, cho nên nó kiến nghị với ban quản trị khách sạn chuyển đổi thành một cái hang đá vôi, và ngạc nhiên thay, được chấp thuận. Trần Ngọc Lâm đang tự hỏi có chuyện gì xảy ra nếu hắn vòi thêm 1 cái quan tài, tiếng là ma cà rồng mà hắn còn chưa ngủ trong quan tài lần nào.
Âu Bảo Uyên:
-………….
Dù sao, hôm nay Trần Ngọc Lâm tiu nghỉu, Âu Bảo Uyên dù hắn dụ thế nào cũng nhất nhất không chịu tiến vào trong phòng hắn, còn khóa cửa lại sau khi kêu hắn là đồ biến thái, khiến cho hắn một mực buồn rầu.
Có điều cũng nhanh sau đó hắn quên đi chút buồn tủi, nhanh nhẩu rủ Uyên chạy ra ngoài chơi. Tuy rằng đối với tiến vào phòng hắn, hoặc để hắn tiến vào phòng nàng nàng có kháng cự, nhưng đi ra ngoài chơi thì lại không có.
Lang Lộc bị/được Trần Ngọc Lâm xách đi theo. Hồi ở khách sạn Hoa Sen hắn nhờ Johnny trông nom con sói con kia, nghe nói con sói con kia thiếu chút rớt từ trên trời xuống khi đang đuổi theo một nàng tiên nào đó.
Chỗ tập trung là ở trên trời, ngay phía trên Stonehege, một đài thi đấu dài rộng 20 dặm, có chứa hơn trăm ngàn gian phòng cùng ghế ngồi cả thảy.
Hai người đang vui vẻ đi tới, Âu Bảo Uyên lúc này chợt lộ ra vẻ là một cuốn bách khoa từ điển sống… Trần Ngọc Lâm biết điều này từ trước, bộ nhớ SSD của nàng gấp nhiều lần nhân loại bình thường, tương đương hàng triệu terabyte bộ nhớ.
Tỉ như một số nho nhỏ nghiên cứu nói rằng não người bình thường có thể lưu dữ liệu tới 2500 TB, tuy nhiên khi chúng ta lên tầm của Tu Luyện giả con số đó tăng vọt lên rất nhiều, và khi chúng ta nói tới Âu Bảo Uyên, nàng có thể có chừng gấp ngàn lần con số thông thường bởi khả năng kết nối liên kết nano và một loạt các thuật ngữ khác mà mỗi lần nàng nói tới ánh mắt hắn đều sẽ dại ra…
Nói đơn giản, nàng đã tải sạch toàn bộ cái mạng Internet về trong hệ thống cơ sở dữ liệu, và hình như vẫn còn dư lại quá nhiều.
“Kia là Tiêu Dao Phái người tham dự. Không nên hiểu nhầm với Tiêu Dao Thánh Nhân người mà không có một chút liên quan nào tới Tiêu Dao Phái, mọi người cứ hay nhầm lẫn cái này, hai cái này là hai cái hoàn toàn riêng biệt.”
“Kia là Thiên Đấu, một thiên tài tu luyện giả Ma Pháp Hệ. Ma pháp sư Trung Cấp, năm nay 12 tuổi.”
“Em là Ma Pháp Sư cao cấp đúng không?”
Trần Ngọc Lâm hỏi, sau hôm qua bọn hắn thống nhất thay đổi cách xưng hô.
Tuy rằng Đại Hội không quan trọng tuổi tác, nhưng càng ít tuổi thì càng được đánh giá cao đã gần như là một luật bất thành văn. Nói cách khác cùng là 1 thành tựu, một ông lão 500 tuổi sẽ có điểm kém hơn 1 thằng nhóc 20 tuổi.
Cho nên, các tông môn thầm nhất trí sẽ chỉ cử thiên tài trẻ tuổi tới tham dự, nếu không có thì mới cử những người già hơn.
“Đúng vậy, chính xác hơn về phần Ma Pháp Trận thì là Bán Đại Ma Pháp Sư. Ồ, kia là Thập Đại Tân Tông Môn, hình như đang có đánh nhau, tốt nhất kệ họ.”
Trần Ngọc Lâm nghe nói Thập Đại Tân Tông Môn, là 10 tông môn mạnh nhất phía sau các Tông Môn cổ xưa hùng mạnh, chỉ tính thành lập sau năm 3000 TCN.
Ngoài ra còn có 1 trong các Cổ Môn Phái, Man Thần Tông đến tham dự, một vị “tuyệt thế mỹ nữ” quả là khiến Trần Ngọc Lâm mở rộng tầm mắt.
3 vòng hoàn hảo vô cùng, chỉ tính riêng thân thể nếu đi thi hoa hậu lực điền cùng đám vận động viên cử tạ cũng đủ để bọn hắn quỳ gối khóc gọi mẹ, cơ tay còn to hơn cả bán kính của Trần Ngọc Lâm, nhìn qua còn tưởng Người Khổng Lồ Xanh Hulk phiên bản nữ giáng trần, và không, không phải She-Hulk, She-Hulk còn nóng bỏng, chỉ là Hulk kèm theo mặt con gái.
Xung quanh nàng có vô số nam nhân truy phủng, Trần Ngọc Lâm cảm giác ăn một đống chanh. Khẩu vị của Cổ Tu Chân hơi quá… mặn mà đi.
Chỉ có thể nói thời đại khác biệt, thẩm mỹ cũng khác biệt? Tỉ như thời xưa phi tần trong cung của vua chúa ảnh lưu lại thực làm người ta mắt mù? Hoặc kì thực thời xưa, nữ béo mới được người ta ưa thích, gầy ngược lại để cho ghét bỏ.
Tiếp tục giới thiệu…
“Đằng kia là người của team Ngoài Hành Tinh, ồ, kia là người Vulcan, còn có đám Jedi nữa, họ làm cái quỷ gì ở đây?”
Trần Ngọc Lâm:
“………….”
Đâu? Jedi đâu?
“Kia? Kia là một con ngỗng, nó đang đi lùi, nhưng đúng, nó chỉ là một con ngỗng.”
Trần Ngọc Lâm:
“……..”
“Từ từ. Tại sao ngươi lại ở đây?”
Hai người đang dắt Lang Lộc đi, chợt một kẻ nào đó trông khá giống người, ngoại trừ trên đầu hắn có vây cá, nước da siêu cấp nhợt nhạt, 2 tay 2 chân là 6 cái xúc tu kinh hãi chỉ vào Âu Bảo Uyên.
Âu Bảo Uyên nhìn thấy người này, bĩu môi, giới thiệu:
“Xin giới thiệu chủng tộc Europrian đến từ mặt trăng Europa của Sao Mộc, bị bọn tôi đánh bại cách đây mấy trăm năm trong trận chiến tại vùng tối trên Mặt Trăng. Bọn họ thực lực toàn dân cũng có thể coi như cao, tuy nhiên thực lực đỉnh cao lại yếu vô cùng, cho nên trận chiến đó không quá nửa tháng bị bọn tôi quét sạch hoàn toàn.”
Kế đó nàng nhìn về phía gã người-thủy sinh này, hỏi:
“Cho hỏi, người Europrian làm gì ở đây? Chưa nghe nói qua bọn họ gia nhập Liên Minh bao giờ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!