Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Chương 168: Khuyên bảo
Trần Ngọc Lâm nhíu mày nhìn Âu Bảo Uyên, từng nghe nàng thường xuyên nhắc tới cố sự đánh nhau gì đó trên mặt trăng, chỉ coi như là nàng tại đối với hắn đùa giỡn hoặc phát ra một hai loại quái bệnh, tỉ như hồi trước hắn hay mặc đồ siêu nhân Gao rồi “triệu hoán Gao sư tử/cá mập/đại bàng..v..v” rồi nhảy tót lên lưng con bò sau đó bị bò đá (chuyện dài lắm) và bị con ngỗng rượt (không dài như chuyện con bò, nhưng hai chuyện có liên kết với nhau)
Dựa theo lời nàng, đây là chiến tranh giữa 2 chủng tộc dựa trên công nghệ, đương nhiên Mê Cung đối với Tu Luyện giả cũng đầy đủ đáng sợ, nhưng dường như trận chiến này chỉ hiển lộ một mặt công nghệ mà thôi.
Hành tinh kia.. hắn cũng nghe nói qua, một trong các hành tinh có sự sống trong hệ Mặt trời, cách xa mặt trời, nhưng tâm của nó đầy nhiệt, và sự thật đó là một hành tinh toàn nước khiến cho lớp nước tan ra, tạo thành một môi trường thích hợp cho sự sống.
Sự sống của họ tồn tại dưới dạng sinh vật thủy sinh, tuy nhiên là một hành tinh có ít linh khí, ít hơn vô số lần so với Trái Đất, tu vi cao nhất đại khái cũng chỉ là chừng Kim Đan khoảng đó. Nguyên Anh cường giả có thể nói là đỉnh tiêm chiến lực, Thần Anh đã có thể xưng bá thiên hạ.
Toàn bộ hành tinh là nước, bao phủ bởi một tầng băng, cho nên nguyên một hành tinh đều là dị nguyên tố linh thủy cấp 2, tuy rằng tu vi tối đa chỉ là cấp Kim Đan, nhưng chính là toàn dân tu luyện, hầu hết đều là Tam Phẩm hoặc Tứ Phẩm. Cho nên nói nơi này tu vi toàn dân rất cao.
Đổi lại cho di dân từ Europa sang Trái Đất, Trái Đất nhập khẩu ngược Linh Thủy từ Europa về. Không có cách, lượng Linh thủy của Trái Đất đem so ra Europa rất ít.
Âu Bảo Uyên cũng gã người-cá-mực kia hằm hè nhau một chút, sau đó hai người lại tách nhau ra. Kì thực hai người căn bản cũng không thân nhau lắm, chỉ là hồi trước dường như cùng nhau có dăm ba va chạm.
Liên quan đến khá nhiều sinh mạng đổ máu.
Trần Ngọc Lâm cùng 2 người đi dạo một hồi, hắn chạy đi ra mua kem cho cả 3. Cùng lúc này Âu Bảo Uyên ôm Lang Lộc, tựa vào gốc cây. Trần Ngọc Lâm đi một lúc cũng không lâu lắm, bất chợt một đám chừng 2 nam 2 nữ tiến lại phía Âu Bảo Uyên, hướng nàng nói:
“Này cô gái, cảnh cáo cô một chút…”
Âu Bảo Uyên lạnh lùng ngẩng đầu nhìn lên, đừng nhìn nàng đối với Trần Ngọc Lâm như thế nào, đối với người khác chính là mặt lạnh:
“Có chuyện gì?”
Đồng thời, nàng cũng chuẩn bị sẵn tạo thành một số ma pháp trận văn trong tay áo. Nếu đây là cái thể loại quấy rối, bắn bay trước khi Trần Ngọc Lâm quay về.
Không có vẻ giống quấy rối, ngược lại hình như tới gây sự.
Một gã thanh niên tóc đỏ nói, giơ lên một tay ra hiệu hòa hoãn:
“Bình tĩnh cô nương. Ta cảnh cáo cô một chút, tránh xa cái gã vừa rồi ra, cái người gọi là Trần Ngọc Lâm ấy. Hắn hoàn toàn là một thằng khốn nghiện tình dục. Cô có thể không tin, nhưng ta có thể chứng minh.”
Âu Bảo Uyên:
-…………..
Một thanh niên khác, tóc trắng bạch kim nói, giọng hoàn toàn khẳng định chắc nịch:
“Tôi không biết hắn nói với cô cái gì, nhưng cái thằng đó hoàn toàn là một thằng khốn nạn đê hèn, nói dối phụ nữ chỉ để ngủ cùng họ. Chị gái tôi từng ngủ cùng gã một đêm, quyết định dởm đời nhất của chị tôi. Sau hôm đó, hắn để lại một bức thư nói rằng hắn là một hồn ma chết trong chiến tranh và chỉ có thể xuất hiện một lần mỗi một thiên niên kỉ.”
“Và sau đó xuất hiện một thằng cha khác gọi Trần Dương Lâm, cô em gái song sinh chuyển giới của gã đến và gạ thêm lần nữa.”
Âu Bảo Uyên:
-…………….
Lang Lộc (kí tự loại hình):
-……………..
Ồ~!
Cô gái khác nói:
“Sư phụ tôi từng suýt bị hắn gạ lên giường, hắn nói với sư phụ tôi là hắn bị hội chứng RLCQTQK. May mà sư phụ tôi có não cho nên không mắc lừa.”
Âu Bảo Uyên nhíu mày nghi hoặc, mặc dù nàng cố gắng nín cười:
“RLCQTQK? Đó là cái gì?”
“Rối Loạn Của Quý To Quá Khổ!”
“……….”
Lang Lộc thiếu chút cười sặc, Âu Bảo Uyên cũng không kém, cả hai bụm miệng run rẩy. 4 nam/nữ này nhìn quanh, thấy Trần Ngọc Lâm đang mang mấy cây kem tiến tới, bèn nói với Âu Bảo Uyên trước khi rời đi:
“Cẩn thận chút, thằng đó đốn mạt lắm. Thế tụi này đi nhé, nghe đồn nếu bị hắn bắt gặp hắn sẽ biến tụi này thành nữ và.. thôi khỏi, chào.”
Trong khi Âu Bảo Uyên không biết nên khóc hay cười nhìn đám kia chạy mất dạng, Trần Ngọc Lâm đi đến, cười hỏi:
“Bốn người vừa nãy là bạn của em à?”
Hắn nói nhưng kì thật tâm không thực sự chú ý lắm, nguyên do là lúc đi mua kem thời điểm hắn phát hiện ra có một loại kem thực sự từng là một cái nan đề khuynh đảo Internet đến tận ngày nay:
Kem vị cứt.
Không đùa đâu, thật đó.
Ghi nhớ vị trí, thời gian bán, khi nào rỗi rãi đi mua thử, dù sao mà nói… nó bán thật sự vô cùng chạy. Nếu được thì dụ cho Tiêu Dao Thánh Nhân ăn thử luôn.
“…….”
Âu Bảo Uyên híp mắt nhìn Trần Ngọc Lâm, hỏi:
“Anh thực sự đã bao giờ ngủ với một cô gái, rồi bỏ cô ta và để lại một mẩu giấy rằng anh là một hồn ma bị hội chứng RLCQTQK chỉ có thể xuất hiện một lần mỗi 1 thiên niên kỉ?”
Trần Ngọc Lâm:
“????”
RLCQTQK? Đó là cái gì?
“Grào.. ta phải giết chết gã..”
Trần Ngọc Lâm cảm giác mình sắp biến thân Siêu Saiyan.
Tiêu Dao Thánh Nhân đem hắn để lại một đống núi tin đồn hết thảy để cho hắn gánh chịu, này liền cũng thôi, vậy mà lời đồn bắt đầu đối ngoại truyền ra ngoài, hiện tại cũng chưa rõ số người nghe được loại hình tin đồn vân vân kiểu này đã đột phá hàng triệu chưa.
Trần Ngọc Lâm nhanh chóng bình tĩnh lại, dù sao đối với hắn cũng không quá ảnh hưởng nhiều, cùng lắm thì lôi Tiêu Dao Thánh Nhân làm tấm mộc vậy. Dù sao đã có bạn gái, hắn cũng không có dự định tán gái, hắn cũng không phải Tiêu Dao Thánh Nhân.
Âu Bảo Uyên thì ngược lại, nàng lúc trước cảm giác một chiêu này của Tiêu Dao Thánh Nhân quả là tuyệt diệu, đem so với nàng hồi trước uy hiếp kết hợp gank tem bằng băng đảng còn diệu hơn nhiều lần, có thể trên cường độ cao giảm độ thiện cảm của toàn bộ phái nữ đối với Trần Ngọc Lâm.
Còn những người mà vì thế đối với hắn sinh lòng hứng thú, càng không cần quan tâm, khẩu vị của Trần Ngọc Lâm đem so ra tốt hơn Tiêu Dao Thánh Nhân nhiều.
Cho nên nàng một mực kệ xác Tiêu Dao Thánh Nhân tùy ý chơi, nhưng hiện tại liền không giống. Giá trị lợi dụng của Tiêu Dao Thánh Nhân đã cạn kiệt vào tối qua, lưu lại một chút cũng là nàng quên mất, hiện tại… cũng là lúc đòi chút bồi thường về mặt tinh thần.
“A lô, cô Nguyệt ạ?”
Uyên nhấc điện thoại lên, nếu nói ai có thể trị được Tiêu Dao Thánh Nhân, đệ nhất là Mộ Dung Nguyệt, đệ nhị là vợ của ổng, cứ việc ổng là Thánh Nhân, dù sao cũng khá sợ vợ. Có điều hiện tại hai người đang ly hôn…
“Vâng, Tiêu Dao Thánh Nhân giả dạng bạn trai cháu…”
“…………”
Hả?
Mộ Dung Nguyệt ở đầu dây bên kia:
“Bạn trai? Nhóc có bạn trai…ồ, hai đứa tiến triển nhanh phết.”
Nàng cứ việc bận bù đầu, tu luyện cũng không thiếu nhưng quan sát xung quanh thì không kém.
Tiêu Dao thanh niên kia rất đầu đất, lại trẻ con, dù gì cũng là Thánh Nhân lại bị Âu Bảo Uyên đem ra làm lợi dụng cũng khá bội phục.
Nên biết, một chiêu giả dạng này chính là Âu Bảo Uyên mơ mơ hồ hồ gợi ý cho Tiêu Dao Thánh Nhân, kế đó nhân lúc Trần Ngọc Lâm đang điên đầu lên vì vụ này lại nhân cơ hội ở cạnh hắn, an ủi hắn.
Kế đó, lại tỏ ý đòi Tiêu Dao Thánh Nhân đi hộ tống, mà thằng kia hộ tống liền chắc chắn sẽ kiếm gái… Cứ việc Trần Ngọc Lâm là trẻ con, nhưng dù gì cũng đang tuổi mới nhớn, huyết khí thịnh, lại thêm Tiêu Dao Thánh Nhân 5 lần bảy lượt đem gái tới, liền chắc chắn sẽ có chút biến hóa.
Hai đứa kì thật tại 2 năm giao tiếp đã có xu hướng tiến về cái này phát triển, có điều chỉ còn thiếu chính là một căn rơm rạ cuối cùng, chính thức tiến lên giai đoạn này.
Cái gì không biết, tán trai chính là rất có tiền đồ. Đối tượng lại vừa vặn là Trần Ngọc Lâm, cũng coi như nước phù sa không lưu ruộng người ngoài.
“Ừ, để ta giải quyết hắn.”
Mộ Dung Nguyệt nín cười nói, kế đó nàng vạch ra một cánh cổng không gian nhỏ, biến mất, tiến về Rome.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!