Virus Phu Nhân - Chương 3 Giết Người Không Đao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Virus Phu Nhân


Chương 3 Giết Người Không Đao


*Bang* Bà Dương từ ngoài phòng khách chạy vào phòng của Thiên Thanh.

“Con nhóc kia, bây giờ con không chịu dậy hả!”_ Bà Dương với giọng hét ra lửa đã thành công đánh thức cô dậy. Cô uể oải ngồi dậy nói: “Mama, mới sáng sớm mà người đã chạy vào phòng con làm gì vậy ạ?”

“HẢ, SỚM, con nghĩ bây giờ là mấy giờ mà sớm.” Bà Dương nghe cô nói vậy càng hét to hơn.

“Mama hét to như thế sẽ làm phiền hàng xóm, với lại mới có 8h30 thôi mà….” _Cô nhìn đồng hồ nói rồi bỗng nhiên hét lớn “AAAAAAAAA, trễ giờ rồi TMD, sao mama không gọi con sớm hơn”

“Haha, tôi đã vào gọi cô đến 62 lần mà cô lần nào cũng nói thêm 5 phút”_Bà Dương nhếch môi cười lộ vẻ khinh bỉ chậm rãi nói “Haizz, ai bảo hôm qua cô về trễ thế chứ, lo chuẩn bị đi làm nhanh đi còn bữa sáng cô ráng nhịn đến trưa đi”

“Mama, người có thật là mẹ ruột của con không!!”_Vừa nói cô vừa VSCN xong tức tốc chạy đi đến bến xe. Khi đi, cô còn nghe mẹ cô nói:”Con có bạn trai khi nào mà không giới thiệu cho mẹ biết?? Khi nào nhớ đưa bạn trai con về giới thiệu nha!!”

______________________

May mà từ nhà cô đến công ty cũng khoảng 20 phút, vừa kịp lúc đến nơi. Bước đến chỗ làm việc cô dần dần ổn định lại tinh thần nhưng còn cái bụng cứ biểu tình rầm rộ làm cô ngượng đỏ mặt. Mọi người nhìn cô ý vị thâm tường làm cô nổi hết da gà.

“Hi, Tiểu Thanh chưa ăn sáng hả, cho cậu cái bánh ăn đỡ nè.”_ Người vừa nói là Vương Vân Phi cô ấy cũng ngang ngang tuổi cô, mọi người đều nói cô ấy không bình thường nhưng cô thì ngược lại, khi mới vừa vào công ty cô ấy đã giúp đỡ cho cô rất nhiều.

“Cảm ơn cậu.”_ Thiên Thanh gãi đầu cười hì hì nhận cái bánh.

“A, mà mình nói nè, hôm qua cậu lên xe của tổng giám đốc, hai người có quan hệ gì vậy?”_ Vân Phi chớp chớp mắt hỏi. Cái nhìn kia làm cô thoáng rùng mình “Thật ra thì…”

“Tống Thiên Thanh, tổng giám đốc gọi cô.”_ Một thân ảnh bước vào ôn tồn nói.

“Hả, tại sao lại gọi tôi, tôi vừa mới vào chưa được hai ngày mà.”_ Cô kinh ngạc lẩm bẩm nói.

“Cô mau đi nhanh, Bạch tổng ghét nhất sự chờ đợi.”_ Hạ Chí Viên giục, nếu cô không tới nhanh thì tôi cũng sẽ bị liên lụy đó.

“Ha, con nhỏ đó mới vào đã câu dẫn tổng giám đốc”_ Mấy nhân viên nữ không ngừng xì xầm to nhỏ, bàn tán.

____________________

*Cốc, cốc*

“Vào đi.”_ Một giọng nói lạnh lẽo vang lên

“Tổng giám đốc, tôi đã đem người đến, tôi xin phép lui”_ Hạ Chí Viên ra khỏi phòng đồng thời cũng đóng cánh cửa lại.

“Cô là Tống Thanh Thiên?”_ Giọng nói uy nghiêm đó lại lạnh lùng vang lên làm cô rùng mình một cái.

“Vâng.”_Cô trả lời nhìn người đang quay lưng lại với cô,

Người đó quay lại với một khuôn mặt không cảm xúc, khuôn mặt đẹp như những minh tinh, ca sĩ nổi tiếng nhưng ánh mắt lại không có độ ấm. “Tôi gọi cô đến đây để kiểm tra năng lực.”_ Giọng nói lạnh lẽo lại vang lên lần nữa, *Bùm*, một cú nổ kinh thiên động địa nổ bên trong đầu của cô, người này nói đùa thôi phải không, lúc nói không cần mà.

“Tổng giám đốc, lúc mới vào ngài nói là không cần kiểm tra mà.”, “Hửm, đó là trợ lý tôi nói chứ không phải tôi.” _ Hắn nói bằng cái giọng giễu cợt làm người khác muốn đánh vào cái bản mặt đẹp trời cho của hắn.

“Ừm, máy tính này có virus, cô hãy giải nó trong vòng ngày hôm nay, nếu không được thì tôi sẽ cắt phần tiền thưởng của cô trong vòng một năm”_ Huhu, có ai khổ hơn Thanh Thiên này không, cắt rồi thì còn đâu mà mua sắm hả, niềm vui mua sắm tan bành, 1 năm không được đi mua sắm đối với cô như là hành hình vậy.

_____________

17h30 chiều

“Chết tiệt, sao mà khó như thế này”_ Cô vừa giải vừa thầm rủa, cả một buổi chiều cũng chỉ được nhiêu đây.

“Sao rồi, xong chưa?”_ Cái giọng đáng ghét ấy lại vang lên. Thôi rồi, khỏi mua sắm gì hết. Hắn bước đến bên cạnh cô, “Ừm, cô cũng khá đấy, nhưng mà mới gải được 2/5, thôi thì tôi chỉ cắt tiền thưởng của cô nửa năm.” _ Nói xong, tay hắn làm một loạt động tác trên bàn phím, chỉ mắt chưa đến 10 phút làm cô lóa cả con mắt, ôi trời hắn giỏi quá, cái loại virus khó như thế mà cũng giải được, phải cố gắng để học hỏi mới được.

“Haiz, thật là mệt mỏi”_ Cô chán nản ra khỏi công ty vừa kịp lúc chuông điện thoại reo lên.

“Alô…..Ừm…..Ừm….Vậy lát nữa anh đến đón em nha.”

Cúp máy cô vui vẻ bắt taxi về nhà.
______________________________
Ừm mình mới viết lần đầu nên có chương ngắn chương dài, mấy bạn thông cảm

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN