[Vkook] [Cực sủng] Hệ thống, mau giúp nam phụ giảm cân!
Chương 11: Quán ăn cũ
_Bình thường đi cùng Hoseok cậu đều mua nhiều thế này sao?
Kim Taehyung nhìn vào chiếc xe đẩy đầy ắp rau quả thịt cá mà trong lòng hết sức hốt hoảng, bởi vì nó thực sự rất nhiều, y hệt như mua vể để dự trữ cho tận thế vậy. Bản thân anh ta bình thường ăn uống đều rất có cách thức, người giúp việc mỗi lần mua thức ăn về cũng chỉ mua đủ để chế biến trong một vài ngày, Kim Taehyung cho rằng thức ăn mà trữ quá nhiều ngày thì khi ăn vào sẽ không tốt.
_Những thứ nào ở chợ không mua được thì phải mua ở siêu thị, mà đã cất công đi mua rồi thì phải mua nhiều một chút chứ! Mỗi ngày canteen đều phục vụ rất nhiều thực tập sinh và nhân viên đến ăn, tầm này thức ăn thì cũng phải rồi!
“Kim Bài” thật đúng là kiểu quen được người ta phục vụ, chuyện tự giác đi chợ mua thức ăn hay chuyện bếp núc chắc có lẽ anh ta chưa bao giờ thử qua. Bởi Jungkook mới nói biên kịch của bộ phim quả là một cô gái chuyên viết teenfic, tiền đồ của Kim Taehyung không những xán lạn mà cả thân thế cũng không phải dạng vừa. Nói chung chính là kiểu người điển hình sinh ra đã ở vạch đích, nào đâu có như cậu vừa có được một chút tốt đẹp đã bị biên kịch đạp cho một cái văng xuống hố sâu không lối thoát, càng nghĩ Jungkook càng thêm cay cú.
_Mua thêm cá hồi và thịt bò đi!
Thoắt một cái trong đống thức ăn bình dân trên xe đẩy đã bị Kim Taehyung bỏ thêm vào một đống cá và thịt thượng hạng.
_Này, sao bỏ vào toàn thứ đắt tiền thế? Ở canteen người ta không có tiền để trả cho mấy món như thế này đâu!
Jungkook cả người mập núc ních, thấy cá và bò tươi ngon cũng thèm lắm nhưng lại không có tiền mua về chiều chuộng cho cái bụng béo của bản thân.
_Ai bảo là mua để làm thức ăn bán trong canteen?
_Thế thì mua để làm gì?
_Là để cho cậu!
Sau cùng, ở quầy thu ngân số tiền dùng để thanh toán thức ăn lên 7 con số và hoàn toàn được “Kim Bài” dùng thẻ của bản thân mà trả. Ra khỏi siêu thị anh ta cũng giành cầm lấy bọc thức ăn to, sau đó đưa cho Jungkook bọc nhẹ hơn. Nếu nam phụ vẫn còn vóc dáng và nhan sắc của ngày xưa để mà đứng cạnh với Kim Taehyung thì có lẽ người ngoài mà nhìn vào sẽ hoàn toàn có thể đánh giá hai người là một couple đẹp.
Gì? Cậu đang nghĩ cái quái gì thế, làm thế nào mà cả hai có thể là một couple được?
_Khi không sao lại đỏ mặt vậy?-Kim Taehyung thấy Jungkook có biểu cảm khác lạ bèn lên tiếng hỏi.
_ Có đỏ mặt đâu, do hơi nóng trong người chút thôi ấy mà!
Cậu vì ngại ngùng mà lắp ba lắp bắp, dẫu biết thời tiết bây giờ mà nói nóng thì thật là điều điên khùng nhưng đã lỡ đâm lao thì phải theo lao, vốn không thể rút lại được. Cũng tại cậu khi không lại đi nghĩ ra ba cái chuyện không đâu, nội tâm Jungkook hết sức dằn vặt.
Đi song song với nhau, Kim Taehyung vẫn luôn để ý bộ dạng béo ú của người bên cạnh, sau một khoảng thời gian rất lâu không gặp thì tính cách của Jungkook vẫn không hề thay đổi nhiều. Mỗi khi ngại ngùng thì đều sẽ nói lắp và xù lông nhím lên để che giấu xấu hổ, chỉ có khác ở chỗ là cậu bây giờ đối với anh ta lúc nào cũng trong trạng thái đề phòng và xa cách khiến Kim Taehyung dù muốn đến gần cũng phải cố gắng đi từng bước nhỏ.
Lúc này khi nhìn thấy những tấm vải bạt màu xanh mà quán dùng để che gió vào buổi tối lạnh thì tài nguyên kí ức của nhân vật nam phụ đột nhiên ùa về não bộ của Jungkook, thì ra đây chính là quán thịt nướng mà ngày xưa khi bộ ba Tae-Seo-Kook khi còn học phổ thông đã rất thường xuyên ghé ăn.
Kỉ niệm cũ như cơn sóng cuồn cuộn xoáy vào tâm trí cậu khiến Jungkook có chút sững người.
Kim Taehyung có lẽ là vì muốn ôn lại chuyện cũ nên mới quyết định ghé sang đây. Anh ta đã luôn rất có lòng với cậu, mà thực ra thì bản thân Jungkook vốn cũng chỉ là người sở hữu kí ức thôi, một thoáng xúc động trôi qua thì sẽ hết sau đó có thể coi như không có gì, vì vậy cũng không nảy sinh vấn đề mà đồng ý cùng “Kim Bài” đi vào quán ăn.
Tiệm thịt nướng này trong trí nhớ của nam phụ ngày trước vốn rất đông khách, nhưng hôm nay không hiểu vì sao trên đường phố dù rất tấp nập người qua lại nhưng chung quy vẫn không có ai bước vào, y hệt như đã được bao trọn vậy. Nhưng điều đó cũng không khiến Jungkook quan tâm lắm, về đêm gió rất lạnh mới là điều khiến cậu không khỏi phải xuýt xoa, tự rót cho mình một li soju, sau khi uống vào cả cơ thể liền ấm trở lại.
_Cậu bây giờ mà vẫn còn nhớ đến ăn ở quán cũ này à?-Hướng mắt về phía “Kim Bài” Jungkook hỏi.
_Cũng thỉnh thoảng thôi, còn cậu thì thế nào?
Kim Taehyung gọi thêm 2 phần thịt ba chỉ, cả rượu chưa uống hết cũng gọi thêm 2 chai.
_Ừ, thì cũng thỉnh thoảng giống cậu!
Thỉnh thoảng gì chứ? Từ sau khi nam chính và nữ chính công khai quen nhau thì nam phụ đã hoàn toàn rơi vào tình trạng thất tình, đi đến đâu, ăn món gì có kỉ niệm của cả ba đều không đều không kìm lòng nổi mà khóc rưng rức. Nếu Jungkook nhớ không lầm thì lần cuối cùng nam phụ đến đây ăn có lẽ là vào hôm anh ta quyết định nhảy cầu tự sát, có chết thì cũng phải quyết phải làm một con ma no.
Nhưng mà nói cũng lạ, sao khi không “Kim Bài” lại gọi nhiều rượu như thế, lẽ nào là đang muốn cùng Jungkook say quắc cần câu mà ngồi bàn chuyện xưa sao? Cậu thì không có gì nhưng người nổi tiếng mà rượu chè lỡ bị bắt gặp thì có ổn không? Jungkook rất muốn nhắc nhở nhưng lại sợ làm “Kim Bài” mất hứng nên cũng đành thôi, đã đi đến bước này thì chắc chắn anh ta đã có cách giải quyết hết rồi.
Cả hai đang chăm chú nướng mấy miếng thịt heo thơm ngon thì đột nhiên điện thoại “Kim Bài” có một cuộc gọi đến. Ban chiều, khi đi cùng nhau Jungkook có để ý thấy anh đã tắt nguồn điện thoại nhưng có vẻ vì chuyện quan trọng nào đó nên đã mở lên rồi? Chỉ có điều gương mặt đang thoải mái của Kim Taehyung sau khi nhìn màn hình điện thoại thì lại thoáng hiện ra vẻ nghiêm trọng.
_Tôi phải ra ngoài nghe điện thoại một lát!
_Được thôi, cứ thoải lái nhé!
Jungkook mãi để ý chuyện của anh ta mà quên mất mình đang nướng thịt, vì vậy đã khiến nó khét một mảng lớn, cả cơ thể béo ị dâng lên cảm xúc tiếc hùi hụi.
_Anh đang ở đâu vậy?
_Chuyện đó em không cần biết đâu!
_Được, tôi cũng không muốn quản chuyện của anh, nhưng buổi kí tặng hôm nay vì cớ gì anh lại đột ngột hủy bỏ?
_Bởi vì tôi có việc quan trọng!
_Kim Taehyung, năm sau là tôi với anh kết hôn rồi, anh có thể nào sống có trách nhiệm được một chút không?
_Em nghĩ tôi cần phải có trách nhiệm sao?
_KIM TAEHYUNG, anh đúng là đồ khốn! Anh cho rằng nếu người kia không bỏ đi thì anh sẽ có được vị trí như ngày hôm nay ư?
_Vậy em cho rằng năm đó chúng ta cùng dành tình cảm cho một người nhưng cuối cùng lại khiến cho người đó dằn vặt khổ sở, sau cùng đạp lên cậu ta để có vị trí như ngày hôm nay là xứng đáng sao?
Kim Taehyung hai mắt long sòng sọc đập mạnh vào mui xe. Chiếc xe hiện đại vốn có đặt chế độ báo động vì vậy sau cú va chạm liền kêu inh ỏi hết cả lên khiến Jungkook ở đằng này vốn đang ăn thịt ngon lành nghe thấy mà cũng giật hết cả mình.
____
Ban đầu tính viết một chương thôi nhưng lại dài tới 3k chữ nên phải chia hai ra ;-; Vậy thôi cứ coi như đã trả chương nợ tuần trước và chương tuần này cũng hoàn thành rồi luôn nha các bạn. Tên chương tui đặt cho dui vậy thôi chứ không có liên quan gì tới chương cho lắm =)))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!