VKook_Nghiệt duyên (Ngược) - Phần 11:2:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
259


VKook_Nghiệt duyên (Ngược)


Phần 11:2:


Đến lúc được đưa trở lại Kim gia thân thể của Chính Quốc đã trở nên yếu ớt vô cùng, nhìn sơ qua không ai nghĩ cậu còn sống vì dường như hơi thở thực quá yếu ớt. Đem Chính Quốc vào căn nhà kho cũ, chúng báo với Trí Mẫn một tiếng để anh báo lại với Tại Hưởng (sợ anh Tae quá không dám báo trực típ hehe) sau cũng rời đi. Trí Mẫn ngay lúc nghe nói cậu trở về liền không màng tới việc báo lại cho Tại Hưởng, cũng không để ý cảm xúc của anh mà chạy ngay đi. Khi đó đứng ở trước cửa nhà kho nhìn vào Trí Mẫn liền không ngăn nổi sự xót xa, chân tay anh run rẩy, đôi chân tiến một bước nhưng lại đứng sững lại… bởi cảnh tượng trước mắt thật là khiến bất kì ai nhìn cũng sẽ cảm thấy đau đớn thay cậu.

 Chính Quốc nằm đấy, khuôn mặt dù đã bị phần tóc mái ướt nhẹp bết máu lẫn mồ hôi che đi hơn nửa nhưng vẫn có thể nhìn thấy cái nhíu mày đau đớn và cả đôi môi rách toạc đang đọng rỉ máu. Thân thể cậu mọi nơi nhìn đâu cũng thấy những vết tích bị đánh đập, hai cổ tay cũng vì bị còng sắt cứa mà túa máu đứt thịt, nặng nề nhất là nơi tư mật đến giờ vẫn chảy huyết không ngừng và thậm chí còn không thể khép nhỏ lại…

 Trí Mẫn ngồi sụp xuống, cái mùi tanh nồng của máu xộc lên bao trùm cả căn phòng. Trí Mẫn vẫn là run rẩy, anh đưa tay sờ loạn khắp người tìm chiếc điện thoại mà không hề nhớ rằng nó vẫn nằm trong phòng làm việc của Tại Hưởng.

– Đúng rồi, phòng làm việc…

 Anh chạy nhanh lên phòng làm việc của Tại Hưởng, không giữ khuôn phép mà lao thẳng vào, đôi mắt còn không liếc tới biểu cảm đang tột cùng tức giận của Tại Hưởng mà chỉ nhắm tới chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, anh cầm nó lên, đôi tay vẫn còn run cố cầm vững chiếc điện thoại, trong anh bây giờ chỉ có một ý nghĩ “nếu không nhanh lên Chính Quốc sẽ chết, cậu ấy sẽ chết mất”.

 Tại Hưởng đi đến giật lấy chiếc điện thoại trên tay Trí Mẫn ném mạnh xuống sàn. Trí Mẫn ngạc nhiên nhìn theo chiếc điện thoại đã bị ném tan thành nhiều mảnh đang nằm yên vị dưới sàn. Tức giận nhìn Tại Hưởng hét lên.

  – CẬU ĐANG LÀM GÌ VẬY!

 Tại Hưởng nhíu mày, Trí Mẫn dù trước nay có ngông cuồng nhưng chưa một lần nào dám hét hẳn vào mặt anh như thế.

 – Phác Trí Mẫn, dạo này tôi có phải…(dung túng cậu quá nhiều không?)

  Anh chưa nói hết lời lại đã bị ai kia thét lên chặn họng.

 – Nếu không nhanh lên thì Chính Quốc sẽ chết, cậu ấy sẽ…

Trí Mẫn nhịn không nổi, khóe mắt đỏ lên, từng giọt lệ nóng hổi cứ vậy rơi xuống. Cậu ngồi quỵ xuống ôm mặt khóc. Tại Hưởng đứng ngơ ra đó, chính là anh chưa thể định hình chuyện gì đang xảy ra. Quay người bấm phím * trên chiếc điện thoại bàn kết nối tới máy của bác sĩ riêng – Kim Thạc Trân.

– Đến đây, mau lên. Thanh âm rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến người ở đầu dây bên kia ngạc nhiên. Không phải là anh điềm tĩnh với giọng điệu trầm nhẹ mà là vì… Tại Hưởng đang sợ, anh cũng không biết vì sao bản thân mình lại sợ, chính là loại cảm xúc khiến con người ta muốn phát điên, não bộ luôn tự nhắc bản thân nhất định phải tàn nhẫn nhưng mỗi lần như vậy trái tim lại đau đến cùng cực, đau như thể có hàng ngàn con dao đâm tới, chính là có chết cũng không muốn bị loại cảm xúc này chi phối, đó là loại cảm xúc gì chứ?… sao lại đau đến như vậy…

“Chết tiết!” – Tại Hưởng đập mạnh tay xuống bàn, trong lòng thầm phát tiết.

Kim Thạc Trân cũng nhanh chóng đã đến, anh gõ cửa và Tại Hưởng lập tức ra lời cho vào. Trí Mẫn cũng vội lấy lại tinh thần, đứng phắt dậy nói với Kim Thạc Trân – Đi theo tôi. Sau vôi vàng chạy đi, KIm Thạc Trân có chút do dự quay sang nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Tại Hưởng, nhận được cái gật đầu của anh mới yên tâm đi theo Trí Mẫn. Anh cẩn trọng như vậy cũng là đúng vì trước nay ai đắc tội với Kim Tại Hưởng đều không dễ sống.

Ngay lúc hai người họ đều đi chỉ còn lại mình anh ở trong căn phòng đó, rất ngột ngạt, rất bồn chồn, đôi chân cũng không biết từ khi nào đã di chuyển theo bọn họ.

Kim Thạc Trân ngay lúc nhìn thấy thể trạng của Chính Quốc đã không thể ngăn nổi cái nhíu mày, quá thảm rồi! Nhưng… nhìn xuống tấm khăn mỏng manh đang quấn qua loa che đi phần nào thân thể thảm hại của cậu đẫm một mảng máu, anh tiến tới lật nhẹ tấm khăn lên sau chính là hoảng hốt đứng dậy nhìn Trí Mẫn nói:

– Là băng huyết. (*)

– Vậy phải làm sao?

– Đưa tới bệnh viện, mau.

– Không được!

Tại Hưởng bước vào cùng giọng nói băng lãnh đó. Trí Mẫn căm phẫn hét thẳng tới mặt Tại Hưởng.

– Tất cả đều do cậu mà ra, muốn để Chính Quốc cứ như thế mà chết đi sao?

Tại Hưởng trong phút chốc không biết nên nói gì, né tránh ánh mắt của Trí Mẫn anh hỏi:

– Thạc Trân, cậu không cứu được sao?

Thạc Trân có chút rụt rè nói ra:

– Cái này… cái này không thể ạ.

Trí Mẫn nhìn tới đám kẻ hầu đang đứng bên ngoài nhòm ngó kia cất lời:

– Đừng nhìn nữa, mau tới đây giúp tôi đưa cậu ấy đi.

Tại Hưởng nhìn đám người đằng sau… anh tức giận vô cùng. Mọi khi cho dù anh giết người cũng không ai dám ngó tới vậy mà bây giờ… lại dám tụ đám đông nhòm ngó sao?

– Các người là đang muốn làm càn sao?

Trí Mẫn coi như không nghe thấy, anh đem Chính Quốc muốn đặt lên vai, nhìn đám người kia lần nữa ngỏ lời.

– Mau tới giúp tôi.

Họ tuy rằng hay ùa nhau nạt Chính Quốc nhưng cũng không hẳn là vô tình với cậu, nhìn cậu trong tình trạng nửa sống thiếu chết này không ai là không muốn giúp đỡ cả nhưng bọn họ không thể. Tại Hưởng, anh chính là người mà bọn họ không thể chống lại trừ khi… muốn chết. Bọn họ tản dần đi, Trí Mẫn sau cùng cũng chỉ tự mình đem cậu lên vai, anh cứ vậy muốn rời đi nhưng…

– Bất kì ai đưa cậu ta tới bệnh viện, tôi đều sẽ giết!

Tại Hưởng cứ vậy lạnh lùng buông một lời, tình bạn ư? Vào phút giây này nó đã chết rồi, Với Tại Hưởng anh có lẽ không gì hơn được hai chữ “cao quý”. Còn “tình” ư? Thứ đó có lẽ vốn không tồn tại trong cuộc sống của anh.

Trí Mẫn biết Tại Hưởng nói là sẽ làm, đôi chân anh lúc đấy đã có ý muốn lùi một bước nhưng…

– Được. – Trí Mẫn nhẹ nhàng đáp lời như thể đó không phải chuyện gì to tác, rồi cứ thế bước tiếp.

Anh không phải không sợ chết mà chỉ là… anh không thể cứ thế nhìn cậu chết đi, nếu để bản thân tiếp tục sống mà phải đánh đổi bằng mạng sống của người khác thì anh sẽ lựa chọn cái chết, như vậy sẽ thoải mái hơn…

Anh vừa bước đi vừa thủ thỉ với người đang nằm trên vai mình.

– Chính Quốc, nếu tôi có xảy ra chuyện gì thì tôi hy vọng… cậu có thể thay tôi sống tốt phần đời còn lại…

Đôi chân Trí Mẫn cứ thế chuyển nhanh dần…

___________

Ngược vậy đã chảy nước mắt chưa mọi người :v
Tui đùa thui :”>>>
Cảm ơn mọi người nhiều vì đã ủng hộ tui nha.
Hehe :v

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN