Vợ À! Anh Muốn Máu! [HOÀN]
Phần 94: Từng giây từng phút bị nỗi đau trong tim dày vò
Mọi người nghe được đều ngẩn ra, sau đó lại xì xầm bàn tán.
Câu vừa rồi của Mạc Phong Vũ nói toẹt ra là: tôi đang khiêu khích các vị đấy? Sao? Đến mà cắn tôi đi!
Mạc Xiêu khẽ cau mày, lời nói của thằng nhóc này tuy nghe giống kiểu khiêu khích, bỡn cợt nhưng ông ta biết nó đang nói thật!
Thằng nhóc này thế mà lại có tham vọng lớn như vậy! Bất quá nó chỉ là một thanh niên mới lớn làm sao có thể đọ được với những người đã hai thứ tóc? Nhưng mà đề phòng vẫn là trên hết!
Vốn là cuộc họp vẫn đang tiếp tục nhưng mà Mạc lão gia đột nhiên đột nhiên lên cơn đau tim, mọi người đều vội vàng gọi xe cấp cứu đến đưa Mạc lão gia đến bệnh viện, cũng vì thế nên cuộc họp phải dừng lại.
Mạc Phong Vũ mặt không đổi sắc nhìn chiếc xe cứu thương đi ra khỏi cổng.
Đột nhiên bả vai nặng nặng, mùi hương nam tính tràn đến.
Mạc Phong Vũ theo phản xạ quay lại, nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình liền lên tiếng chào: “Chú!”
Người mà Mạc Phong Vũ vừa chào là chú của anh – Mạc Thanh.
Mạc Thanh là kiểu người lạnh lùng, bình tĩnh. Xét về phương diện nào ông cũng có đôi chút hiểu biết.
Đối với người chú này mà nói Mạc Phong Vũ mười phần kính trọng với biết ơn, năm đó là trong cuộc hỗn loạn là chú đứng ra bảo vệ hai anh em bọn anh, cũng là người sau này giúp anh làm tang cho ba mẹ. Lần này lí do anh đồng ý về giúp Mạc lão gia là vì anh muốn giúp chú dẹp cái đám thân thích kia.
Mạc Thanh gật đầu một cái, rồi hỏi: “Cháu về bao giờ?”
“Cháu cũng vừa về!” Cái lúc đến đây ý nghĩ đầu tiên của anh là đến thăm chú nhưng vì phiền toái này phiền toái nọ cứ luân phiên nhau kéo đến nên chuyện này vẫn đành phải gác lại.
“Chú lần này cháu về cháu muốn giúp chú dành lại Mạc gia!”
Mạc Thanh nghe vậy lắc đầu: “Chú không cần! Sau khi giải quyết xong chuyện này chú tính đưa ông về nước nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Mạc Phong Vũ gật đầu: “Vâng! Đến lúc đấy để cháu tìm một nơi thích hợp cho hai người!”
Mạc Thanh gật đầu, như chợt nhớ ra chuyện gì ông lại nói: “Cháu phải cẩn thận Mạc Xiêu, hắn căn bản rất nhiều thủ đoạn!”
Mạc Xiêu là kiểu người nhìn bên ngoài lịch sự, nho nhã nhưng thực chất bên trong chính là lão cáo già!
“Vâng, cháu biết rồi!”
—
Cùng lúc này tại sân bay Bắc Kinh.
Kì Thiên Ân, Mạc Nhiếp Di và Vương Tôn cùng bước xuống máy bay.
Thoạt nhìn sắc mặt của Kì Thiên Ân cũng khá tốt, cô hít một hơi thật sâu, tận hưởng bầu không khí ở nơi đây. Quả nhiên về nước vẫn là tốt nhất!
Sau khi bắt taxi về đến Kì gia, cô chào tạm biệt Nhiếp Di với Vương Tôn.
Mạc Nhiếp Di còn hẹn ngày kia dẫn cô đi một nơi cực kì tuyệt vời, cô vui vẻ đồng ý.
Đồng thời cô cũng dự tính lên một kế hoạch để làm cho mình bận rộn một chút nếu không cứ từng giây từng phút cô sẽ bị nỗi đau xót trong tim này dày vò đến chết mất!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!