Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo - Chương 11: Cho vợ kiếm thêm thu nhập
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo


Chương 11: Cho vợ kiếm thêm thu nhập


Lúc Phó Lâm về nhà ngang, cậu phát hiện ra đèn cầu thang đã bị hỏng, tối thui. Cậu soi điện thoại đi lên tầng, vừa mới móc chìa khoá ra thì thấy có người ngồi trước cửa nhà bọn họ.

Cậu sợ đến mức suýt thì đánh rơi chìa khoá xuống dưới đất.

Người kia nghe thấy động tĩnh, lập tức đứng lên, đưa tay che ánh sáng lại.

Phó Lâm nhớ ra ban ngày Phó Oánh gọi điện cho cậu, nói là thằng em trai đáng chết kia của bà đến.

Phó Oánh khổ cả đời, mà nỗi khổ xuất phát từ gia đình bà, có thể nói là phiên bản đời thực của Phàn Thắng Mỹ(*), gia đình trọng nam khinh nữ, em trai còn không chịu phấn đấu.

(*) Phàn Thắng Mỹ: Nữ chính trong phim “Hoan lạc tụng”, nhân vật trong phim sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, gia đình trọng nam khinh nữ, sự bất công của cha mẹ và bị anh trai liên luỵ nên trên người cô không còn một xu.

Phó Lâm vô cùng ghét người em trai này của bà.

“Phó Lâm à, sao giờ này mới về?” Chân Phó Vĩ run run vì hơi tê: “Nhanh mở cửa ra, cậu ở ngoài sắp bị muỗi thịt chết rồi này.”

“Ông tới đây làm gì, đòi tiền hả?” Phó Lâm lạnh lùng nói.

Phó Vĩ nói: “Mày cứ mở cửa ra rồi chúng ta nói chuyện, thằng nhóc này sao lại không hiểu chuyện như vậy? Cậu đã đi một quãng đường xa mới tới đây, vậy mà mày không định mời cậu cốc nước à?”

“Nhà chúng tôi không hoan nghênh ông.” Phó Lâm nói: “Ông cũng không cần làm thân với tôi.”

Kiếp trước Phó Lâm nể Phó Oánh nên đối xử với Phó Vĩ khá lịch sự, nhưng sau nghĩ sống lại mới nghĩ ra, nếu bọn họ muốn thoát khỏi kiếp này, ngoại trừ tìm một kim chủ nhiều tiền ra, còn phải thoát khỏi đám người nhà họ Phó như quỷ hút máu này.

Chỉ là Phó Oánh vẫn phải gánh khoản nợ nặng lãi kia, chuyện này đã quá đủ với bọn họ rồi, hơn nữa mấy người nhà họ Phó này, gặp phải khó khăn gì cũng đến tìm hai người bọn họ.

Phó Vĩ căng họng nói: “Thằng oắt con này, mày nói cái gì thế? Đây là nhà của chị tao, tao cũng không trông chờ vào việc mày gọi tao là cậu, bớt nói nhảm đi, mở cửa, oang oang cái mồm để hàng xóm nhìn thấy, xấu mặt ra.”

“Ông còn không cút?” Phó Lâm hỏi.

Phó Vĩ nghe vậy đã muốn đánh nhau, Phó Lâm đạp một đạp vào bụng gã, Phó Vĩ không ngờ cậu dám ra tay, bị cậu đạp một phát ngã xuống hành lang, kêu ‘Ai ui’ một tiếng: “Con mẹ mày, mày dám đánh tao à?”

Gã mò mẫm trong bóng tối muốn bò dậy, kết quả là vừa mới đứng dậy đã bị Phó Lâm đạp vào lưng. Điện thoại Phó Lâm theo động tác mà sáng chói, ánh đèn đâm vào mắt Phó Vĩ, hai tay gã chống xuống mặt đất, cố gắng mãi cũng không thể bò dậy nổi.

“Tôi đã không còn là thằng oát con chỉ biết ôm đầu để ông đánh đâu.” Phó Lâm đạp gã: “Tới đây, thấy ông lần nào tôi đánh lần đó. Cút.”

Cậu vừa nói vừa giơ chân lên, cầm chìa khoá chuẩn bị mở cửa, Phó Vĩ bò dậy: “Tao mà không dạy dỗ mày, mày cũng không biết…”

Gã còn chưa nói xong, Phó Lâm đã cầm chặt túi trái cây trong tay, đập lên đầu gã.

Lực quá mạnh, túi trái cây cũng bị rách, cam rơi đầy đất, Phó Vĩ bị đập hơi choáng, lảo đảo suýt thì ngã xuống cầu thang.

Phó Lâm thở hổn hển, trong mắt đều là sự tàn bạo. Cậu tiến lên phía trước một bước, Phó Vĩ sợ hãi lùi về sau, cuối cùng nắm lấy lan can cầu thang, nói: “Mày đánh người! Mày đánh người! Tao báo cảnh sát, cho mày ăn cơm tù!”

Phó Lâm cũng không nói gì, chiếu điện thoại di động, nhặt mấy quả cam rơi đầy đất.

“Tao muốn đền phí chữa trị, phí tổn thất tinh thần!” Phó Vĩ quát to: “Mày đánh tao bị thương!”

Gã nói rồi thật sự lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Tay Phó Lâm run lên, nhặt hết đống cam lên, lại đạp loạn Phó Vĩ một trận. Gã ôm đầu lăn lộn ở cầu thang, hàng xóm nghe tiếng đều chạy ra xem chuyện vui.

Nhưng không ai quan tâm hay ngăn cản, phần lớn người đi ra ngoài thể hiện sự mất kiên nhẫn và bực mình.

Lại là cái nhà này, ngày nào cũng ầm ĩ!

Sao vẫn chưa dọn đi? Tổ dân phố cũng không nhắc nhở gì cả!

Bọn họ báo cảnh sát luôn.

Lúc Quý Hàn Bách về đến nhà đã mười hai giờ đêm, mọi người trong nhà đã ngủ hết rồi, cô Trần giúp việc nghe có tiếng động thì ra xem: “Mới về hả?”

Quý Hàn Bách ‘vâng’ một tiếng: “Cô chưa ngủ ạ?”

“Còn không phải chờ cậu sao, gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng không bắt máy.”

“Chuyện gì vậy cô?”

Cô Trần nói: “Bà nội cậu bảo sáng mai cậu ra ngoài muộn một chút, bà có lời muốn nói với cậu.”
“Cháu biết rồi.” Quý Hàn Bách nói xong cũng đi lên tầng.

Đến phòng mình, hắn mở rèm cửa bằng điều khiển, nhìn cảnh đêm bên ngoài, mở tủ lạnh lấy một lon bia uống mấy hớp, lúc này mới gửi tin nhắn cho Phó Lâm, hỏi: “Em về đến nhà chưa?”

Tin nhắn này có hơi sốt ruột, hắn cũng biết điều đó.

Kiểu tin nhắn mập mờ thế này vẫn chưa thích hợp để gửi cho Phó Lâm.

Gửi tin nhắn một lúc, cũng không thấy Phó Lâm trả lời, hắn liền đi tắm, tắm xong ra mở điện thoại lên xem thử, vẫn không nhận được bất kì một tin nhắn hồi âm nào.

Hắn gọi voice call luôn.

Phó Lâm đang ngồi trong đồn cảnh sát, nhìn màn hình điện thoại.

Lúc ở quán bar, Quý Hàn Bách đã add friend Wechat của cậu.

Cậu để biệt danh của Quý Hàn Bách là “Ông chủ”.

“Alo ạ?”

Quý Hàn Bách hỏi: “Em về đến nhà chưa?”
“Vâng, về rồi ạ.” Phó Lâm vừa nói vừa nhìn Phó Oánh đang kí tên ở xa xa, hỏi: “Ông chủ cũng về đến nhà rồi chứ ạ?”

“Ừ, anh về rồi, vậy em ngủ sớm đi, mai gặp lại.”

“Vâng.” Phó Lâm nói.

Quý Hàn Bách hỏi: “Em không sao chứ?”

“Không sao, em cúp máy đây.” Phó Lâm nói.

Quý Hàn Bách cảm thấy giọng của cậu hơi lạ.

Phó Oánh dẫn cậu ra khỏi đồn cảnh sát, vẫn còn trách mắng cậu: “Bảo cháu đừng về nhà, cháu không chỉ về mà còn đánh nó thành ra như vậy.”

Bà đã tẩy trang, sắc mặt vô cùng tiều tuỵ, nhưng ngũ quan lại rất thanh tú, khác hẳn với lúc bà trang điểm đậm. Phó Lâm đã lâu không nhìn thấy mặt mộc của bà.

“Phải đánh gã từ trước đấy rồi.” Phó Lâm nói: “Gã đòi bồi thường như thế nào ạ, cháu sẽ trả.”

Phó Oánh nói: “Trời ơi cháu đừng xía vào, cháu tự bắt xe về đi, dì đến bệnh viện thăm nó một chút, nó muốn tố cáo cháu thật, cháu sẽ phải ngồi tù đó. Dù sao thì cũng là người một nhà, cháu ra tay ác quá vậy.”
“Dì coi gã là người nhà, gã có nghĩ như thế không?” Phó Lâm nói: “Dì đừng đi nữa, nếu gã muốn tố cáo, cháu để cho gã tố cáo, xé mặt mới vui chứ, không có gã, chúng ta sẽ sống thoải mái hơn.”

“Chuyện đâu có đơn giản như vậy.” Phó Oánh nói: “Cháu không cần để ý tới nó nữa, dì sẽ xử lý được. Ngày mai cháu còn phải đi làm đó, mau về đi. Dì đi đây.”

Phó Oánh vừa nói xong đã lê dép chạy đi, chặn một chiếc taxi, đi thẳng tới bệnh viện.

Phó Lâm ngồi ở bên đường một lúc mới trở về nhà, đêm đã khuya, xe trên đường rất ít, bóng của cậu kéo dài dưới ánh đèn đường. Cậu cúi đầu, đi đến ven đường, cọ cọ máu trên giày của mình.

Rạng sáng hôm sau Quý Hàn Bách đã thức dậy, hắn đi xuống tầng đã thấy bà nội Quý ngồi ở bàn ăn, nhìn thấy hắn thì hỏi: “Hôm qua mấy giờ về?”
“Hôm qua sinh nhật Mạnh Tiểu Kiều, cháu đến ăn sinh nhật cậu ta.” Quý Hàn Bách nhấp một hớp nước, hỏi: “Cô Trần bảo bà tìm cháu có việc ạ?”

“Bố cháu nhờ ta hỏi cháu xem lúc nào cháu mới trở về công ty làm việc.”

“Không phải anh trai vẫn làm tốt ở công ty sao? Cháu đến đó, anh ấy và dì Tô có vui không?”

Bà nội Quý có chút bất mãn: “Cháu không cần quan tâm đến việc bọn họ có vui hay không. Công ty vốn là của cháu, cháu mới chính là người nối nghiệp chân chính.”

“Cháu không đi, quán sửa xe của cháu vẫn đang làm ăn rất tốt.”

“Lại nói đến quán sửa xe kia, cháu muốn chọc ta tức chết đúng không?” Bà nội chìa tay: “Cháu tới đây.”

Quý Hàn Bách rướn đầu tới, bà nội vỗ bộp một cái vào đầu hắn, nhưng lại chạm vào vết thương ở tay, đau đến mức bà phải rụt tay lại.

Quý Hàn Bách xoa xoa tay cho bà, cười ngồi xuống: “Chuyện ở công ty bà đừng để ý nữa, giờ cháu lĩnh lương theo tháng cũng tốt lắm, nhiều tiền cũng chẳng để làm gì.”
“Tháng này không phải là kết toán tiền lãi nửa năm sao? Bọn họ chia cho cháu bao nhiêu?”

“Cũng không kém năm ngoái mấy, cháu chưa xem, để người khác xử lí rồi ạ.”

“Cháu cũng phải quan tâm đến kế toán của công ty một chút, đừng để bọn họ gài bẫy cháu.” Bà nội Quý nói, “Cháu không có việc gì thì cũng tiêu nhiều một chút đi, tiền để trong ngân hàng không tiêu, vậy thì khác gì không có tiền đâu.”

“Tháng trước cháu vừa mua một chiếc Lamborghini rồi, nếu mua thêm, nhà để xe cũng không để được nữa.”

“Tiêu tiền thì chỉ có mua xe, trong mắt cháu lúc nào cũng chỉ có xe thôi,” Bà nội Quý nói: “Sau này cháu sống cùng với xe luôn đi.”

Quý Hàn Bách nói: “Cháu không yêu gì khác ngoài xe.”

Cô Trần cười mang bữa sáng tới: “Đợi đến khi Hàn Bách có người yêu, hai người cùng tiêu xài, có khi tiền không đủ dùng đâu.”
“Cũng có khả năng, nếu như cháu yêu đương, chắc chắn sẽ chiều người đó lên tận trời, bao nhiêu tiền cũng sẽ để cho người đó tiêu hết.”

“Vậy cháu cũng tìm một người đi, lớn tướng rồi.” Bà nội Quý nói.

“Vâng vâng vâng.” Quý Hàn Bách bắt đầu húp canh.

Mặc dù trước mắt vẫn muốn giả nghèo tiếp, nhưng Quý Hàn Bách vẫn là một người theo chủ nghĩa đại nam nhân(*), người mình thích chịu khổ, hắn sẽ đau lòng.

(*) Đại nam nhân (hay còn gọi là Chủ nghĩa Đại nam nhân – Male chauvinist): Thuyết chủ trương nam giới ưu việt hơn nữ giới (có thể hiểu là tư tưởng trọng nam khinh nữ).

Quý Hàn Bách nghĩ một lúc, nghĩ ra một cách hay.

Hắn gọi cho đám bạn phú nhị đại kia, bảo bọn họ tới rửa xe.

“Mỗi người ít nhất là một nghìn tệ tiền típ, đừng có mà keo kiệt, cho càng nhiều càng tốt.” Hắn nói.
“Ụ é mày, mày mở hắc điếm(*) cmnđ.”

(*) Quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú (có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, gϊếŧ người khi có dịp).

“Chúng mày đều là rick kid, keo kiệt bủn xỉn, không có lỗi với cái xe xịn chúng mày lái sao?”

Thổ hào cho tiền típ đều dựa theo tâm trạng, còn không thì là thổ hào ngu ngốc lắm tiền.

Lần đầu tiên Phó Lâm rửa xe xịn, rửa vô cùng cẩn thận. Lưu Béo ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, nói với Quý Hàn Bách: “Sao mày lại tốt thế?”

“Làm sao?” Quý Hàn Bách hỏi.

“Mày làm như vậy không bại lộ chứ?” Lưu Béo nói.

“Mày không thấy Cương Tử cũng giả vờ không quen tao à?” Quý Hàn Bách nói.

Cương Tử đang ngồi trên ghế chơi điện thoại, nói: “Anh em lần đầu tiên thấy mày theo đuổi người ta mới cho mày mặt mũi để diễn trò đó.”

Hắn vừa nói vừa nhìn ra ngoài sân một cái, thấy Phó Lâm mặc đồng phục, nghiêm túc lau bên ngoài xe.
Thằng nhóc này có chỗ nào tốt hơn Mạnh Tiểu Kiều, xuất thân lại càng không được. Hắn đợi nhiều năm như vậy là muốn nhìn xem Quý Hàn Bách có thể tìm được cái dạng gì, kết quả là nó tìm được một thằng rửa xe!

Thời gian Phó Lâm rửa xe rất dài, rửa xong một chiếc, cậu mệt đến mức eo mỏi nhừ, xách thùng đi vào, nói: “Anh Lưu, anh kiểm tra giúp em một chút, xem có được không.”

“Được được được.” Không đợi Lưu Béo nói, Cương Tử lập tức bắn từ trên ghế ra, hắn còn có việc đây, cũng không có thời gian đâu để kì kèo nữa, lập tức móc ví, ném mấy tờ tiền ra: “Cầm đi!”

Phó Lâm hơi giật mình, Lưu Béo lại càng giật mình hơn.

“Tiền típ của em đó, cầm đi.” Quý Hàn Bách vui vẻ nói.

Lưu Béo: “…”

Phó Lâm nhận lấy, cúi người nói: “Cảm ơn anh ạ.”

Cương Tử cười cười, nhìn Quý Hàn Bách một cái, chui vào trong xe lái đi.
Lưu Béo cảm thấy thằng chó Quý Hàn Bách này chơi hơi lớn.

Lưu Béo còn phải giúp hắn diễn kịch nói: “Ái chà, mấy người có tiền này tới rửa xe là cho tiền típ, hơn nữa còn rất hào phóng… Ông chủ thích xe, quen biết một đống bạn có xe xịn, cậu đừng thấy nó không ra làm sao… Ờm.” Lưu Béo thấy không bịa nổi nữa, quệt mũi một cái: “Đếm thử xem người ta cho bao nhiêu?”

Phó Lâm đếm từng tờ một: “Một trăm, hai trăm, ba trăm…”

Cuối cùng Phó Lâm nói: “Sáu trăm(*)!”

Dáng vẻ rất kích động!

(*) Hơn 2,1 triệu VNĐ.

Quý Hàn Bách nói: “Sáu trăm? Thằng lợn bủn xỉn này.”

Không phải đã nói là một nghìn trở lên à?

Lưu Béo: “…”

Hey anh trai, mời anh hạ phàm để tìm hiểu khói lửa nhân gian, xin cảm ơn!

Tác giả có lời muốn nói:

Thổ hào ngu si lắm tiền Quý!

Về sau sẽ càng ngày càng tấu hài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN