Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo - Chương 12: Không chịu nổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo


Chương 12: Không chịu nổi


Nhân lúc Phó Lâm không để ý, Lưu Béo kéo Quý Hàn Bách sang một bên: “Anh giai, mày đang làm cái trò gì vậy?”

Quý Hàn Bách nhìn Phó Lâm một cái, nhỏ giọng nói: “Em ấy không cha không mẹ, còn nhỏ mà đã phải làm hai công việc một lúc, thật không dễ dàng. Mày nói xem trong lòng tao cảm thấy thế nào.”

“Thế nào?”

“Là đau lòng.” Quý Hàn Bách nói: “Mày không đau lòng hả? Mày đúng là đồ vô lương tâm.”

Lưu Béo: “… Anh giai, mày sẽ không tiếp tục bảo bạn lái xe xịn đến đây nữa chứ? Khéo quá hoá dở, một thổ hào tới là được rồi, nếu không một ngày mấy người đến, hoặc ngày nào cũng tới, thằng ngu cũng có thể nhận ra vấn đề, nói không nhờ sự giúp đỡ bên ngoài, muốn Phó Lâm yêu con người thật của mày cơ mà, mày cảm thấy bản thân không đủ hấp dẫn cho nên mới cần dùng tiền để tiếp cận hả?”

“Tao như thế này mà không tự tin á?” Quý Hàn Bách suy nghĩ một lúc, nói: “Được rồi, vậy tao nói với bọn nó, ba ngày một lần, chắc không nhiều lắm đâu nhỉ?”

“Nhiều, sáu trăm tiền típ đấy, thời buổi này làm gì còn mấy người rửa xe mà còn cho tiền boa đâu, lại còn cho nhiều như thế, sao có thể không biết là tiền mày cho chứ?”

“Sao tao lại có bạn bè kẹt xỉ như vậy, có mấy trăm tệ thôi mà báo nợ cho tao.” Quý Hàn Bách nói.

“Tao cũng muốn rửa xe, được không?” Lưu Béo nói.

Phó Lâm cầm vòi nước ra bãi đất trống bên ngoài, quay đầu lại thấy Lưu Béo và Quý Hàn Bách xì xào bàn tán.

Chúa hề làm chuyện tấu hài, cậu cũng không biết tại sao lại nhận được sáu trăm tệ tiền típ.

Kệ đi, có tiền là được.

Coi như là khoản tiền đầu tiên cậu lấy được của Quý Hàn Bách.

Cậu sẽ không tiêu đâu, giữ lại làm kỉ niệm!

Đây mới là mở đầu thôi, tiếp theo cậu phải lấy được sáu nghìn, sáu mươi nghìn, thậm chí là sáu trăm nghìn!

Phó Lâm nghĩ tới đây, cả người phấn chấn hẳn lên, nhất thời cảm thấy hăng hái. Bên ngoài nóng, cậu nhìn vòi nước một chút, sau đó cúi người xuống, tưới nước lên đầu mình.

Quý Hàn Bách nhìn thấy vội vàng đi tới nói: “Em muốn gội đầu thì gội nước nóng trong phòng vệ sinh ấy, tắm như vậy dễ bị đau đầu lắm.”

“Mát, sảng khoái lắm.” Phó Lâm cúi người nói.

Một ít nước bắn lên T-shirt của cậu, đến lúc cậu đứng lên, áo T-shirt dán vào lồng ngực cậu, có thể là do bị nước lạnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nổi lên, hiện rất rõ ràng.

Sau khi Quý Hàn Bách vô tình thấy được, gần như hắn không quản được mắt mình nữa.

Hắn nhớ…

Nhớ tới ngày hôm qua bọn họ đi bơi, Phó Lâm cởi hết sạch, cả người trắng thật là trắng, hồng thật là hồng.

Sạch sẽ đến mức đầu ngón chân cũng thơm tho, nói gì đến những chỗ khác!

Quý Hàn Bách bị cơn sóng trong lòng dâng trào khiến cho bản thân nghĩ ngợi linh tinh, Phó Lâm lại cúi đầu xuống lắc đầu.

Quý Hàn Bách ngậm thuốc lá quay trở lại quán, cầm một chiếc khăn lông sạch sẽ tới: “Đừng lắc nữa.”

Hắn nói, một tay đè bả vai Phó Lâm, một tay lau đầu giúp cậu.

Lưu Béo có lẽ đã cảm nhận được sự gấp gáp của hắn.

Trước kia Quý Hàn Bách không như vậy. Thật ra thì tính tình của hắn không tốt cho lắm, có chút gắt gỏng lạnh lùng, ai ngờ yêu đương vào lại biến thành như thế này.

Không đúng, đã yêu được đếch đâu, mập mờ cũng không tính, đây là đức hạnh chó má của hắn.

Đến khi yêu thì chắc thành simp(*) chúa mất!

(*) Là một cách gọi hài hước để chỉ các chàng trai “hám gái” và ủng hộ người ta (gái) một cách mù quáng.
Quý Hàn Bách lau đầu tương đối mạnh, Phó Lâm bật cười che tay hắn, tóc rối tung, dày và đen nhánh, tai bị hắn xoa đến đỏ lên, khiến cho da càng trắng hơn.

Quý Hàn Bách chưa bao giờ thấy Phó Lâm đẹp đẽ khoẻ mạnh như vậy, từ trong ra ngoài đều lộ ra hương vị của tuổi thanh xuân.

“Sếp, điện thoại kìa!” Lưu Béo gọi.

Quý Hàn Bách trở về nghe điện thoại, là Quý Minh, bố hắn gọi tới: “Hôm nay bà nội nói chuyện với con rồi hả?”

“Nói rồi.”

“Con có tới công ty làm không?”

“Không.”

Quý Minh nói: “Bố có thể cho con cơ hội, về sau con sẽ hối hận đấy, lại trách bố làm cha mà lại thiên vị.”

Quý Hàn Bách ‘vâng’ một tiếng: “Không có chuyện gì thì con tắt máy đây.”

“Con tới đi.” Giọng Quý Minh còn có ý lấy lòng: “Giúp bố một tay.”

Quý Hàn Bách nhíu mày một cái, nói: “Anh trai không làm tốt ạ?”
“Tại làm tốt quá đó, cả dì Tô của con nữa, hai mẹ con bọn nó sắp cho bố đi tàu bay giấy rồi.” Quý Minh nói thật: “Con tới đây đi, bố sẽ cho con lên chức phó tổng giám đốc bộ phận mới luôn.”

Quý Minh trăng hoa, con cũng nhiều, trong đám ba trai một gái, gã đối xử với Quý Hàn Bách tốt nhất, dù sao thì cũng là con của vợ cả. Quý Thành Vĩ có khả năng nhưng đáng tiếc hắn lại là một đứa con riêng, bà nội Quý vô cùng ghét mẹ ruột Tô Hồng của hắn, ghét lây sang hắn, ngày lễ ngày Tết cũng không chịu gặp bọn họ. Cũng chỉ đến hai năm gần đây Quý Thành Vĩ càng ngày càng giỏi, Tết và Trung thu sẽ được đến nhà họ Quý ăn một bữa cơm.

Hai đứa bé do Tôn Diểu, mẹ kế của Quý Hàn Bách sinh vẫn còn nhỏ, bản thân bà cũng không phải là người phụ nữ mạnh mẽ gì, không có sức cạnh tranh. Nhưng bà cũng có phần bất bình với hai mẹ con nhà kia, cảm thấy hiện nay mẹ con Quý Thành Vĩ trong công ty quá mạnh, tuesday và con riêng được lợi như vậy, trong lòng bà cũng không thoải mái, bà tình nguyện để công ty rơi vào tay Quý Hàn Bách còn đỡ hơn là rơi vào tay mẹ con bọn họ.
Dù sao thì đến giờ Tô Hồng vẫn còn là một tuesday!

Cuộc đời Quý Minh có rất nhiều đàn bà, nhân duyên thoáng qua cũng có, cố định cũng có, nhưng khó nhằn nhất vẫn là mẹ ruột của Quý Hàn Bách, vì đây là người phụ nữ duy nhất chủ động giẫm đạp gã.

Được hào quang mẹ ruột độ, người hiểu gã rõ nhất là Quý Hàn Bách, không hiểu sao Quý Hàn Bách không muốn thân thiết với gã, tính tình cũng không tốt, giống như A Đẩu(*) đỡ cũng không chịu ngồi dậy.

(*) Con trai Lưu Bị thời Tam Quốc, ví với kẻ bất tài.

Gã cảm thấy mình giống một kẻ có máu M(*), Quý Hàn Bách càng không thân thiết với gã, gã càng thương đứa con này, ngày nào cũng trưng mặt cười làm lành, có vấn đề gì cũng hót kít giúp hắn.

(*) Thích tự ngược đãi bản thân.

Lưu Béo tưởng Quý Hàn Bách ở nhà họ Quý rơi vào tình cảnh trước sói sau hổ, sống thê thảm bao nhiêu, nhưng thực ra Quý Hàn Bách ở nhà rất được mọi người chiều chuộng.
Chiều chuộng nên không biết đến nỗi khổ của cuộc sống, gặp phải Phó Lâm tâm cơ này đã cho hắn một bài học.

“Người nhà lại bảo mày về làm à?” Lưu Béo hỏi.

Quý Hàn Bách ‘ừ’ một tiếng, nói: “Ông già phiền quá.”

“Tao nói thật, mày nên về đi, không sau này sản nghiệp nhà mày rơi hết vào tay ông anh kia đấy.”

“Anh ta có bản lĩnh hơn tao, giao công ty cho anh ấy tao cũng yên tâm. Nếu tao về, đừng nói là dì Tô sẽ xem thường tao, anh cả tao chắc cũng không vui vẻ gì, mày không biết mấy chuyện rách nát kia của công ty nhà tao, một đống thân thích đều ở đó, làm gì cũng phiền phức, tao ở đó được nửa tháng thì không chịu nổi nữa.”

Hắn rít một hơi thuốc, nói: “Tao cũng không phải loại giỏi giang gì, tao thích cuộc sống đơn giản, sau này có người yêu rồi, hai người cùng sống một cuộc sống gia đình bình thường, thật tốt biết bao.”
“Mày đúng là người có tiền quái đản nhất mà tao từng được gặp. Mày nhìn phú nhị đại nhà người ta kìa, hoặc là rất giỏi giang, hoặc là giỏi chơi, còn mày giống hệt với hồi nhà mày chưa phát tài.”

“Mục đích cuối cùng của việc kiếm tiền không phải để sống một cuộc sống mình hằng mong ước sao?” Quý Hàn Bách nói: “Tao không cần lo ăn lo mặc, muốn sống thoải mái thì làm sao, nếu không thì… thật xin lỗi, tao đi đầu thai đây.”

Lưu Béo lại bị tẩy não, cảm thấy hắn nói rất có lý.

Nếu Quý Hàn Bách không có ham muốn nào khác, chỉ muốn yêu đương, với tư cách là anh em tốt, hắn phải phối hợp nhịp nhàng.

“Anh có chuyện phải đi ra ngoài.” Lưu Béo nói với Phó Lâm: “Lúc ông chủ sửa xe, cậu ở bên cạnh giúp một tay đi.”

Phó Lâm dạ một tiếng, tiễn Lưu Béo ra đến cửa, trở lại chỉ thấy Quý Hàn Bách nằm ở dưới gầm xe.
Cuối cùng thì lại có cơ hội ở riêng với Quý Hàn Bách.

Cậu ngồi xổm ở bên cạnh, hôm nay Quý Hàn Bách không mặc quần dài, chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình, cặp chân dài lộ ra ngoài, bắp chân gầy cứng cáp, đường nét lưu loát, lông chân nhiều hơn cậu, nhưng cũng khá đẹp, chân dài thế nào cũng đẹp cả, có con ruồi đậu lên, cậu liền quạt nhẹ tay một chút, hỏi: “Ông chủ, anh đang sửa cái gì vậy, lâu như vậy vẫn chưa sửa xong ạ?”

“Không phải sửa xe, anh đang lắp ráp. Đây là xe anh làm, em thấy thế nào?”

“Đây là xe lắp ráp ạ?” Phó Lâm hơi ngạc nhiên, lập tức đứng lên đi một vòng quanh xe, dừng lại ở trước mặt Quý Hàn Bách: “Bảo sao em không thấy hãng, em còn đang hỏi thương hiệu gì mà em lại không biết.”

Tự mình lắp ráp, vậy thì rất giỏi đó.

Nghĩ cũng thấy đúng, Quý Hàn Bách sao có thể thật sự chỉ sống bằng nghề sửa xe được. Người sửa xe trong quán cũng chỉ có Lưu Béo.
“Anh giỏi quá đi.” Phó Lâm nói thật lòng.

Quý Hàn Bách nghe được thì rất đắc ý, đang muốn khoe khoang thì thấy Phó Lâm quỳ xuống đất, ngó đầu vào.

“Ông chủ, em có thể ở bên cạnh anh để quan sát anh lắp ráp như thế nào được không ạ?”

Hình tượng của cậu cũng là người yêu xe mà.

“Có ván nằm đấy.” Quý Hàn Bách nói.

Phó Lâm liền bò dậy, ra ngoài cầm một cái ván nằm vào, sau đó từ từ trượt vào gầm xe, nằm sóng vai với Quý Hàn Bách.

Gầm xe thấp, nằm ở dưới có cảm giác chật hẹp, Phó Lâm nói: “Đây là lần đầu tiên em được thấy gầm xe như thế nào.”

Quý Hàn Bách không lên tiếng, tiếp tục bận bịu chuyện của hắn, nhưng đã thất thần từ lâu. Phó Lâm nằm gần sát bên cạnh hắn, cánh tay hắn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Phó Lâm, hình như còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể cậu.
Quý Hàn Bách cảm thấy gần đây mình bị Teddy(*) quấn thân, miệng đắng lưỡi khô.

(*) Tên một giống chó, theo mô tả thì giống chó này động dục mọi lúc mọi nơi cho nên nghĩa bóng là chỉ người rất dâm, nhu cầu tìиɦ ɖu͙ƈ cao.

Hắn mặc một chiếc quần đùi lớn rộng thùng thình, bên trong không mặc thêm gì nữa, lúc này rất dễ dựng lều vải, hắn cũng âm thầm dời sang bên kia, định cách Phó Lâm xa một chút.

Phó Lâm hờ hững nhìn phía trên, vươn bàn tay trắng nhỏ tới, sờ gầm xe, nói: “Ông chủ à, sao anh lại lợi hại như vậy?”

Thật ra thì lời này cũng không có gì, nhưng không biết tại sao, ở trong tình cảnh này, Quý Hàn Bách nghe được lại có phần chịu không nổi.

Đàn ông ai mà chịu được người mình thích khen mình giỏi giang chứ, cảm giác vô cùng thoả mãn.

Quý Hàn Bách ‘ừ’ một tiếng, toát mồ hôi, thấy ngón tay trắng nõn của Phó Lâm đang vuốt ve trục truyền lực.
Hắn cảm thấy mình không nhịn nổi nữa.

Chủ yếu là do gầm xe hẹp, có chút cảm giác không gian khép kín, loại cảm giác này dễ dàng nảy sinh ham muốn hơn, hắn vừa vặn ốc vít, vừa hỏi: “Anh thích đàn ông, em có biết không?”

Phó Lâm rút tay về, hồi lâu mới nói: “Vâng.”

“Em ‘vâng’ cái gì?” Quý Hàn Bách quay đầu lại, ngực nín một hơi: “Có biết không?”

“Giờ thì em biết rồi.” Phó Lâm nói.

“Còn em thì sao?”

Phó Lâm nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Cậu chỉ muốn nói đùa một chút thôi, không ngờ đột nhiên Quý Hàn Bách lại hỏi cậu như vậy.

Quý Hàn Bách đặt cờ-lê xuống, xoay mình trong gầm xe chật hẹp, hỏi cậu: “Không biết hả?”

Mắt Phó Lâm đen láy, có chút ẩm ướt, cậu liếm môi một cái, hơi căng thẳng. Quý Hàn Bách giống như bị liếm đến đáy lòng, run run nắm lấy cổ tay cậu.
….

Tác giả có lời muốn nói:

Quý chó không nhịn được muốn bùng nổ rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN